Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 88: Phải học cách cho đối phương thêm sự tự do



Edit & Beta: Cafesvictim 

~ Thời gian liên hoan đồng nghiệp ~

“Thì ra cậu có thói quen ngủ trần.” Phillip cảm khái, sau đó chỉ thấy một cái gối đầu bay tới, vì thế mau chóng né ra.

“Tôi vừa mới tắm xong!” Trình Hạ nhanh chóng quấn chăn, “Anh chạy vào làm cái gì?”

“Vừa rồi gặp Augustine và chị dâu trên hành lang.” Phillip đặt mông ngồi xuống bên cạnh giường, “Nhìn bọn họ có vẻ rất……. bùng cháy.”

Trình Hạ không hề bất ngờ với điều này, khi nào không bùng cháy thì mới tính là kì quái.

“Muốn thử một miếng không?” Phillip đưa khay đồ ngọt đến trước mặt cậu.

“Tôi mới không ăn.” Trình Hạ đi ra đuổi người, “Anh ra ngoài tự mình ăn đi.”

Phillip lại phát hiện tân đại lục, thò tay nhấc quần lót sợi tổng hợp họa tiết dưa hấu của cậu lên: “Oaaaaa.”

“Anh biến thái!” Trình Hạ hoảng sợ, lập tức giành lại.

“Làm ơn, chỉ là một cái quần lót thôi mà, cậu cũng có thể xem của tôi.” Phillip sảng khoái cởi quần ngủ của mình ra, còn vì size của mình mà sợ hãi sâu sắc.

Trình Hạ bị hứng thú ác liệt của anh ta làm cho khuất phục, ngã xuống giường từ chối nói thêm nữa.

Phillip giơ tay sờ cái trán cậu.

“Sao rồi?” Trình Hạ hỏi.

Phillip thành thật trả lời: “Vẫn còn nóng.”

“Cho nên?” Trình hạ hữu khí vô lực.

Hai mắt Phillip sáng lên: “Tôi có thể tặng cho cậu một lần mát xa.”

Dựa vào cái gì! Trình Hạ cảm thấy mình đang quanh quẩn giữa hai khả năng bị anh ta chọc tới khóc và chọc tới tức chết, tạm thời không thể thoát khỏi.

Phillip dùng vận tốc ánh sáng lôi ra hai cái chân nhỏ của cậu, thủ pháp vô cùng chuyên nghiệp.

“Nhẹ chút a!” Trình Hạ vừa rít gào, vừa gắt gao ôm chân, để tránh bị lôi ra.

“Nhưng cậu là một chú chuột chũi nhỏ hoạt bát —— a!” Phillip che cằm.

Trình Hạ vặn tay một cái, một lần nữa nằm trở về.

Phillip hai mắt rưng rưng, vì sao lại hung dữ như vậy, vật chữa bệnh mà lúc nào cũng có thể ôm một cái đi đâu rồi.

Trên giường lớn trong phòng ngủ bên kia, Dạ Phong Vũ che miệng Augustine: “Ngày mai em phải làm việc.”

“Em có thể lựa chọn không đi.” Augustine kéo tay cậu ra.

“Ngồi dậy.” Dạ Phong Vũ chặn bờ vai anh lại, “Chúng ta nói chút đạo lí đi.”

Augustine kéo người vào lòng, tiếp tục vuốt ve.

“Em thật sự rất muốn trói anh lại.” Dạ Phong Vũ hít sâu một hơi, cắn tai anh một cái hơi mạnh.

“Em có thể làm bất cứ việc gì.” Khóe miệng Augustine cong lên, “Có điều cũng phải thừa nhận hậu quả tương ứng.”

“Em có thể ngủ ở phòng cho khách không?” Dạ Phong Vũ lùi về phía sau từng bước.

“Có thể.” Augustine đồng ý thật sự sảng khoái.

Vì thế vài phút sau, hai người đồng thời xuất hiện trên giường trong phòng khách.

Dạ Phong Vũ: “……..”

“Còn yêu cầu gì khác không?” Augustine tựa bên cạnh cậu.

“Phóng viên biết anh ngây thơ như vậy không?” Dạ Phong Vũ cười nhìn anh.

“Em có thể nói cho phóng viên.” Augustine xoa xoa hai má cậu, “Ngủ đi.”

“Không làm sao?” Dạ Phong Vũ tựa lên ngực anh.

“Hôm nay em rất mệt.” Augustine hôn cậu, “Vừa rồi đùa em thôi.”

“Cũng không muốn nói chuyện Bernal con?” Dạ Phong Vũ tiếp tục hỏi.

Augustine lắc đầu.

“Được rồi.” Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại, “Kiss ngủ ngon.”

Augustine nâng cằm cậu lên, hôn môi rất ôn nhu.

Lúc nửa đêm, mưa phùn rơi mênh mông ngoài cửa sổ, trong không khí có chút hơi lạnh. Augustine kéo cao chăn, ôm người trong lòng vào chặt hơn.

Sáng sớm hôm sau, Dạ Phong Vũ dẫn Trình Hạ đến trường quay đúng giờ. Mọi người thấy thế đều nhẹ nhàng thở phào, may mắn Augustine không đến cùng, còn tưởng là lại phải trải qua một ngày dưới ánh mắt lãnh khốc tựa như quốc vương của người.

Nhưng rất nhanh, nhóm quần chúng liền phát hiện ý tưởng trước đó của mình đích xác là rất đơn thuần, bởi vì ba tiếng sau, Phillip lại bừng bừng sức sống xuất hiện bên bờ Amazon, đương nhiên còn có Augustine tiên sinh bước ra từ tạp chí tài chính và kinh tế nữa.

“Lúc sáng có một cuộc họp video khẩn cấp.” Phillip thành khẩn giải thích, “Xin lỗi, chúng tôi tới chậm.”

Các bạn nhỏ của tổ phim đành phải tỏ vẻ không có sao hết, tiếp tục bất an lại tê dại.

Trình Hạ đứng một bên đỡ trán, vì cái gì cảm giác ngày hôm nay có vẻ sẽ rất không yên bình.

Nửa phần đầu của quá trình quay phim nhanh chóng kết thúc, bữa trưa đơn giản là sandwich và nước có ga, có rất nhiều trẻ con trong bộ lạc đều đến xem, mọi người cùng vui chơi giải trí cũng coi như là không khí sinh động. Trong đó có một cô bé bốn tuổi rất thích Dạ Phong Vũ, được cậu bế rồi thì không muốn xuống nữa, luôn cười khanh khách.

“Chị dâu thật sự rất có duyên.” Phillip cảm khái bên tai Augustine.

“Muốn không?” Dạ Phong Vũ chỉ vào một quả dại đã chín đỏ mọng trên cây cách đó không xa hỏi cô bé.

Tuy rằng nghe không hiểu, có điều cô bé vẫn gật đầu.

“Anh bế em, tự mình hái nhé.” Dạ Phong Vũ nâng cô bé bước qua đoạn sông cạn, hai người cùng đi về phía bụi cây.

“Gọi cậu ấy về.” Augustine khẽ nhíu mày.

“Chỉ là đi hái quả dại thôi mà.” Phillip ý đồ từ chối anh trai thân ái của mình.

Vừa dứt lời, cô gái bộ lạc hợp tác với Dạ Phong Vũ đã nhanh như chớp chạy qua, trước khi mọi người kịp phản ứng, một con rắn độc màu đỏ thè lưỡi tê tê, bị cô kéo từ trên cây ném xuống, còn kéo Dạ Phong Vũ nhanh chóng chạy tới khu vực an toàn.

“Có chuyện gì?” Augustine cũng vội đi tới.

“Là loại rắn độc phổ biến nhất, đã bị quăng gãy xương sống, bất động.” Phiên dịch viên kiểm tra xong trở về nói, “Không sao, chắc là đi từ nơi khác đến đây kiếm ăn.”

“Cám ơn cô.” Dạ Phong Vũ nghĩ mà thấy sợ, các bạn nhỏ của tổ phim cũng bị dọa sợ.

Cô gái bộ lạc lắc đầu, nói với phiên dịch viên một đoạn.

“Cô ấy nói không sao, chỉ là một chút bất ngờ rất nhỏ mà thôi.” Phiên dịch viên giải thích.

“Là lỗi của tôi.” Dạ Phong Vũ trấn an mọi người, “Chỗ đó vốn không phải khu vực quay phim an toàn.”

“Còn muốn tiếp tục chụp nữa không?” Trợ lý chụp ảnh cẩn thận hỏi.

“Tôi không sao.” Dạ Phong Vũ giơ hai tay lên, “Thật sự xin lỗi, buổi tối tôi mời mọi người ăn cơm.”

Augustine muốn nói gì đó, có điều cuối cùng vẫn là trầm mặc ngồi trở lại ghế nằm. Tiến độ quay chụp kế tiếp nhanh đến mức có thể nói là đạt tiêu chuẩn cao nhất từ trước đến nay, hoàn thành tất cả nội dung công việc sớm những hai tiếng.

Trình Hạ cùng tổ phim quyết định cùng về khách sạn đặt chỗ, Dạ Phong Vũ thì cùng Augustine về nhà trọ.

“Có giận không?” Dạ Phong Vũ quay lại nhìn anh.

Augustine bất đắc dĩ: “Anh là lo lắng.”

“Xin lỗi.” Dạ Phong Vũ nói, “Em không nên qua sông.”

Augustine nhắm mắt lại tựa vào ghế, từ trước đến nay anh vốn quen với việc đem mọi thứ khống chế trong tầm tay, nhưng tình nhân nhỏ của mình lại hết lần này đến lần khác xảy ra chuyện bất trắc ——— mặc kệ là sở thích nghiệp dư hay là công việc, hình như đều rất dễ dàng xảy ra tình huống.

Phillip nghiêm túc dẫm chân ga, nhìn không chớp mắt, thật sự giống người máy lái xe.

Trong xe yên tĩnh đến mức có chút áp suất thấp, cho đến khi trở lại nhà trọ, Augustine vẫn luôn không nói. Dạ Phong Vũ giúp anh đổi dép lê, sau đó hỏi: “Muốn uống nước không?”

Augustine vươn tay kéo cậu ôm vào lòng.

Phillip đành phải dừng bước, đứng trong vườn ngắm phong cảnh xung quanh.

“Em thật sự khiến anh lo lắng.” Augustine hơi đau đầu.

“Chỉ là một con rắn mà thôi.” Dạ Phong Vũ nói.

“Không chỉ có là rắn.” Augustine ngập ngừng, “Thế giới này đối với em mà nói có rất nhiều nguy hiểm.”

Dạ Phong Vũ vỗ lưng anh: “Là anh quá lo lắng thôi.”

“Vậy sao?” Augustine cầm tay cậu.

Dạ Phong Vũ cười cười: “Ừ.”

“Đồng ý với anh không được gặp chuyện gì nguy hiểm, được không?” Augustine nhìn vào mắt cậu.

Dạ Phong Vũ gật đầu: “Được.”

“Đi tắm đi.” Augustine buông tay ra, nhìn cậu đi vào.

“Em cũng cảm thấy anh lo lắng quá độ.” Phillip nhân cơ hội vào nhà.

“Mày cảm thấy khả năng muốn cậu ấy đổi nghề cao bao nhiêu?” Augustine hỏi.

“Đổi nghề?” Phillip sửng sốt, “Rất khoa trương đấy?”

“Anh chỉ là muốn tưởng tượng mà thôi.” Augustine ngồi trên ghế sô pha.

“Anh để ý chị dâu như vậy, em thật sự rất cảm động.” Phillip lệ nóng doanh tròng.

Augustine nhíu mày: “Cái đó và mày có liên quan gì?”

Phillip bị nghẹn một chút, tan nát cõi lòng nói: “Được rồi, anh có thể làm như không nghe thấy câu trước đó. Có điều em muốn nói là, nếu lo lắng quá, rất dễ dàng làm ra hành động cực đoan, chị dâu rất thích công việc hiện tại của mình.”

Augustine ngả lưng vào ghế.

“Đây là lần đầu tiên anh yêu đương, tiến bộ hiện tại đã là vô cùng giật gân rồi.” Phillip bám hai vai anh lay lay, “Chỉ cần học cách cho chị dâu thêm nhiều không gian tự do, mọi thứ đều sẽ trở nên hoàn mỹ hơn. Trên thực tế mặc kệ anh nghĩ như thế nào, trong cuộc sống hàng ngày, cậu ấy thật sự không phải là một mẫu người cần được bảo vệ.”

“Cho nên?” Augustine hỏi.

“Cho nên đêm nay chị dâu muốn mời mọi người ăn cơm, chúng ta có phải là có thể không đi?” Phillip lúm đồng tiền như hoa, “Anh có cảm thấy không, thật ra mọi người cũng không phải…….. rất muốn……… hả?” Đương nhiên chủ yếu là anh thôi, em còn là rất được hoan nghênh.

Augustine mặt than: “Bây giờ vẻ mặt của mày nhìn rất thiếu đánh.”

“Vậy quyết định thế đi.” Phillip đẩy bả vai của anh đi lên trên lầu, “Để chị dâu và đồng nghiệp thoải mái vui vẻ dùng bữa tối, chúng ta có thể vào thư phòng thảo luận vấn đề mới của trang viên Edinburgh.”

A! Tài phú!

“Thật sự không đi sao?” Dạ Phong Vũ thay quần áo xong hỏi.

“Công ty thật sự có rất nhiều việc.” Phillip làm ra vẻ tiếc nuối.

Augustine trầm mặc.

“Được rồi, em sẽ về sớm một chút.” Dạ Phong Vũ đứng ở cửa cười cười, “Chúc bữa tối ngon miệng.”

Augustine gật đầu: “Anh sẽ sắp xếp người đến đón em.”

Dạ Phong Vũ cầm áo khoác, đi một mình xuống lầu.

“Vừa rồi biểu hiện của anh vô cùng tốt!” Phillip vỗ vỗ vai anh tỏ vẻ cổ vũ.

Augustine rất muốn nếm cậu xuống cầu thang.

“Anh họ.” Trình Hạ đúng lúc lái xe về đón người.

“Sao rồi?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Đặt chỗ rồi.” Trình Hạ nhìn thoáng qua phía sau, “Hôm nay không có vệ sĩ đi cùng sao?”

“Không biết, có điều không liên quan.” Dạ Phong Vũ thắt dây an toàn, “Đi thôi, chỉ là ăn bữa cơm mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện