Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 177



"Khê nhi..." Lôi Dận có vẻ như thoả mãn mà ôm lấy cô, lại một lần nữa như ôm bảo vật của mình, thấp giọng nói bên tai cô: "Em đau lòng vì hắn? Hắn đã chết rồi. Chẳng lẽ đối với em, anh không bằng một người chết?"

Mạch Khê kinh hãi nhìn đôi môi đang mỉm cười của hắn, không thể tin nổi mà lắc đầu, rốt cục cũng không khống chế nổi mà hét lên...

"Buông ra, anh là đồ điên!" Nói xong, cô dùng hết lực đẩy hắn ra, một lần nữa chạy đến bên cạnh Phí Dạ.

Hắn nằm trong vũng máu, sớm đã tắt thở nhưng trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh, tựa như đang ngủ vậy.

Dòng lệ theo hốc mắt Mạch Khê chảy xuống, nhỏ lên mặt Phí Dạ lúc nào không biết, sau đó hòa tan vào vũng máu.

Hôn lễ biến thành tang lễ!

Phóng viên vẫn còn ở hiện trường. Bảy tám người chạy đến sau bục giảng kinh, cẩn thận giơ máy ảnh ra, chụp lại cảnh tượng đáng kinh hãi này.

Mạch Khê quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi xuống như hạt trân châu, cả người không ngừng run rẩy…

"Phí Dạ, anh tỉnh lại đi…tỉnh lại đi." Thân mình cô run rẩy, cô không ngừng lay hắn nhưng tất cả chỉ là bất đắc dĩ. Hắn đã chết, ngay cả ngón tay âm ấm của hắn đã dần chuyển lạnh.

Phí Dạ đã chết!

Lôi Dận đã không chút do dự mà nổ súng bắn chết hắn!

Một khắc trước cô còn có thể cảm nhận được hơi thở ổn trọng của hắn, bàn tay vẫn còn ấm, sao giờ phút này hắn lại lạnh băng như vậy?

"Khê nhi, theo anh trở về!" Lôi Dận ném súng tới một bên, vẻ mặt hờ hững, nói.

Khách mời đều đã kinh hãi bỏ chạy không còn một mống. Chỉ còn lại Hoắc Thiên Kình và Úc Noãn Tâm, hai người cũng vô cùng kinh ngạc. Nhất là Hoắc Thiên Kình, hắn dùng ánh mắt xa lạ nhìn Lôi Dận! Hắn tuyệt đối không ngờ, Lôi Dận sẽ vì Mạch Khê mà nổ súng giết chết người vẫn theo hắn nhiều năm – Phí Dạ!

Lôi Dận điên rồi, hắn thật sự điên rồi!

Mạch Khê quỳ trên mặt đất nhắm mắt làm ngơ. Một lúc lâu sau, nước mắt cô đã khô cạn bên môi, cô mới nhìn về phía Lôi Dận, đáy mắt đầy vẻ tuyệt vọng, bi ai…

"Anh có biết chính mình đang làm gì không? Anh nổ súng giết chết không phải kẻ thù của anh, mà là Phí Dạ…”

"Anh lặp lại lần nữa, theo anh trở về!” Lôi Dận hờ hững nhìn thoáng qua thi thể Phí Dạ, ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ, tuy rằng không nói to lên nhưng vẫn toát ra vẻ sắc bén.

"Anh giết Phí Dạ rồi.” Mạch Khê lặp lại một lần nữa, biểu cảm cực độ bi ai. Nếu không phải đang có phóng viên ở đây, cô nhất định sẽ nói toàn bộ mọi chuyện ra.

Chỉ có cô mới biết Phí Dạ chết có bao nhiêu oan uổng. Từ đầu tới cuối, hắn không hề phản bội Lôi Dận, hành động lần này đều là vì muốn gạt bỏ những lời đồn bất lợi với Lôi Dận mà thôi.

Nhưng rốt cục, vì sao lại phát sinh sự việc thế này? Căn bản là tình huống phát sinh ngoài tầm khống chế của họ!

"Không sai, anh giết hắn, bởi vì ba năm trước đây anh đã từng nói, anh sẽ không đứng nhìn em với người đàn ông khác có quan hệ gì cả.” Trên vầng trán Lôi Dận toát lên vẻ lạnh lùng. Cho dù Phí Dạ đã chết trong vũng máu nhưng ánh mắt Lôi Dận vẫn không có chút dịu đi, vẻ khát máu, tàn nhẫn đã hoàn toàn che đi vẻ thâm tình của hắn ba năm sau này, một chút cũng không còn dư…

Nếu còn, thì cũng chính là bản tính ma quỷ không ngăn nổi!

Mạch Khê đột nhiên quay đầu nhìn hắn, đôi mắt sưng đỏ, hốc mắt còn ngấn lệ đang trực trào ra. Cô đau lòng nói: “Anh làm uổng phí tất cả sự cố gắng Phí Dạ làm vì anh!”

"Anh thừa nhận cậu ta đã thay anh làm rất nhiều chuyện, nhiều năm như vậy nhưng sai lầm duy nhất của cậu ta là thu hút sự chú ý của em!” Lôi Dận từng bước đến gần cô, thân mình cao lớn che trước mặt cô, che khuất đi ánh sáng trên đầu cô. Hắn chậm rãi cúi người, bên tai cô lạnh lùng nói…

"Nhất là nhìn thấy em vì cậu ta mà rơi lệ, anh càng cảm thấy mình bị phản bội!”

"Anh…” Rốt cục Mạch Khê không nhịn được liền đứng dậy, ánh đèn loang loáng không ngừng lóe lên. Ánh mắt bi ai đột nhiên nhìn về phía những phóng viên đang đứng sau bục giảng kinh, nước mắt lại che mờ đi tầm nhìn của cô…

"Đây là chuyện các người muốn nhìn có phải không?”

Các phóng viên kinh hãi, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng Lôi Dận giận giữ quát lên…

"Các ngươi cút hết cho ta! Nếu không đi, ta sẽ trực tiếp lấy mạng các ngươi!"

Các phóng viên sợ tới mức mặt đều xanh mét, không nói hai lời liền chạy ra khỏi nhà thờ.

Cả ngôi thánh đường to như vậy nhưng chỉ còn lại bốn người sống, một người chết, vị linh mục thì không biết đã đi từ lúc nào.

Mạch Khê chuyển ánh mắt đến Lôi Dận, giọng nghẹn ngào: "Anh cho là mình làm đúng sao? Anh có biết không, Phí Dạ vì anh nên mới làm như vậy! Anh ấy vì bảo vệ anh nên mới quyết định kết hôn cùng tôi! Vì anh, chẳng những anh ấy hy sinh tình yêu của chính mình, mà còn hy sinh tính mạng!"

Sắc mặt lạnh băng của Lôi Dận đột nhiên ngẩn ra...

"Không phải là anh rất muốn biết đứa nhỏ trong bụng tôi là ai sao?" Mạch Khê bi thương nhìn hắn, thê lương cười, "Đúng là tôi mang thai con của anh, nhưng tôi không thể nói cho anh, càng không thể để đám phóng viên đó biết. Bởi vì tôi và Phí Dạ đều biết rõ rằng, một khi chuyện này được phơi bày thì sẽ mang đến cho anh tai họa thế nào! Nhưng mà anh..."

Cô không nói được nữa, cổ họng cũng như bị nhét đầy vải bông, không có chút khí nào lọt qua nổi mà chỉ quanh quẩn trong lồng ngực.

Vẻ mặt điềm tĩnh của Lôi Dận phát sinh biến hóa. Hắn nhìn thoáng qua Phí Dạ đang nằm trên mặt đất, bàn tay đột nhiên nắm chặt lại. Một lúc sau, hắn lên tiếng, giọng đã khàn và nhỏ đi...

"Anh chỉ muốn để em ở lại bên cạnh anh, chỉ như vậy thôi..."

Trái tim Mạch Khê như bị khoét rỗng, đau đớn không thôi. Vẻ mặt của Lôi Dận khiến cô đau lòng, Phí Dạ đang nằm trong vũng máu cũng khiến cô bất an. Thì ra tất cả thật sự là kế hoạch biến hóa nhanh khôn lường...Tất cả, đều là ý trời, là ông trời đùa cợt sao?

"Khê nhi..." Ngay sau đó, Lôi Dận ôm chặt cô vào lòng, tiếng nói trầm thấp dừng bên tai cô, có chút lạnh lùng nhưng lại như đang áy náy...

"Theo anh về đi, vĩnh viễn đừng rời khỏi anh. Thật sự...nếu em lại rời đi, anh không biết sẽ còn có thể làm ra chuyện gì nữa."

Mạch Khê ngẩng mặt rơi lệ, không thể nói gì nữa, chỉ có thể dùng giọt nước mặt để suy nghĩ về người đàn ông trước mặt này. Cô tin rằng những gì hắn nói đều là sự thật...

Phí Dạ đã chết.

Cái chết của Phí Dạ đã dấy lên một hồi phong ba không nhỏ. Ngay trong ngày tang lễ của hắn đã có mấy phần tử đến quấy rối ở nơi đặt linh cữu. Ngay sau đó, người của tổ chức X-ảnh ngang nhiên làm loạn trên địa bàn của Lôi Dận, gây nên tổn thất liên tiếp cho tổ chức Ảnh.

Mà tình hình bên Lôi thị lại càng thêm nghiêm trọng.

Từ truyền thông đến mạng đều đưa tin về hôn lễ đẫm máu đó. Uy tín của Lôi Dận đối với xã hội tụt dốc chưa từng thấy. Trong nhận thức của họ, Phí Dạ luôn là người trung thành, tận tâm, ở bên cạnh Lôi Dận nhiều năm. Thế nhưng Lôi Dận lại vì một người con gái mà bắn chết người anh em của mình. Người đàn ông như vậy thật đáng khinh bỉ.

Cổ phiếu bắt đầu tụt giảm một cách nghiêm trọng, chẳng những là chi nhánh mà ngay cả tổng bộ cũng đã bị liên lụy. Vốn tài chính đang lưu động cũng phải tạm dừng. Trong lúc nhất thời, từ trên xuống dưới trong Lôi thị, mọi người đều hoảng sợ. Thậm chí còn có người bắt đầu đồn thổi, chỉ lo trong ngày mai Lôi thị sẽ tuyên bố phá sản.

Những tin tức bất lợi cứ dồn dập kéo đến, không có dấu hiệu ngừng lại...

...

Nghĩa trang Thượng đế, được coi như nơi gần nhất để đến với Thượng đế...

Làn gió mát thổi qua có chút se lạnh, trong không khí lan ra hương hoa cúc dìu dịu, thỉnh thoảng còn thấy hương tulip nhàn nhạt. Có điều, nghĩa trang thì mãi vẫn là nghĩa trang, nơi này dù sáng sủa nhưng vẫn có chút âm u, lạnh lẽo, làn gió cũng lành lạnh, thậm chí khiến lòng người lạnh theo.

Cả khu nghĩa trang khiến người ta phải ngạt thở im lặng.

Nơi này là thế giới của người chết. Tuy nói người sống cũng có thể gặp Thượng đế nhưng nơi này lại là chốn gần nhất.

Mạch Khê đứng trước mộ, đặt bó hoa tươi trong tay xuống trước bia mộ, ánh mắt nhìn vào đôi mắt của người trên ảnh bia mộ. Cách đó không xa là Lôi Dận. Phía sau Lôi Dận không một bóng người, nhưng cẩn thận nhìn thì vẫn thấy có vệ sĩ đang không chớp mắt mà canh chừng, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận lệnh.

Vẻ mặt Lôi Dận im lặng, trầm tĩnh, nhìn không ra là hắn đang suy nghĩ điều gì.

Mạch Khê chậm rãi quỳ gối trước mộ, nhìn ảnh chụp Phí Dạ trên tấm bia. Khuôn mặt hắn thực sự rất hoàn mỹ, cương nghị, dường như một chút chi tiết thừa cũng không có, đôi mắt trầm tĩnh, sắc bén. Một người đàn ông như vậy, lại phải yên giấc ngàn thu dưới ngôi mộ lạnh lẽo.

Cô nhắm mắt lại, yên lặng cầu nguyện cho linh hồn hắn, hy vọng linh hồn hắn có thể sống đời đời.

Đến khi cô mở mắt ra thì nước mắt đã lăn dài...

"Thực xin lỗi, Phí Dạ..." Có biết bao điều muốn nói nhưng cô chỉ có thể nói một câu như vậy. Câu xin lỗi này bao hàm sự xin lỗi cùng nỗi bất đắc dĩ của cô.

Mình không giết người ta thì người ta sẽ hại chết mình. Câu này có lẽ khá đúng với Phí Dạ, để rồi lưu lại chỉ còn nỗi bi thương mà thôi.

Làn gió khẽ thổi qua khiến Mạch Khê có chút run rẩy.

Lôi Dận tiến lên, cởi áo ngoài choàng lên vai Mạch Khê, nâng cô dứng dậy rồi thấp giọng nói: "Nổi gió rồi, cần phải về thôi."

Mạch Khê ngẩng đầu nhìn Lôi Dận, lẳng lặng nói, "Chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với Phí Dạ hay sao?"

Ánh mắt Lôi Dận lạnh đi, rời tầm nhìn về phía ngôi mộ rất lâu. Vẻ mặt hắn thâm thúy đến nỗi người khác không thể hiểu nổi. Một lúc sau hắn mới thản nhiên nói, "Có lẽ, chỉ có Phí Dạ mới biết cái chết của mình đáng giá đến cỡ nào."

"Anh cho rằng đây là việc anh phải làm theo lý thường?" Mạch Khê khiếp sợ nhìn hắn, ngữ khí với hắn có phần bất mãn cùng nghi ngờ.

Lôi Dận trầm mặc vài giây, lại nhìn Mạch Khê thì tỏ vẻ kiên định...

"Tóm lại, em yêu anh là tốt rồi. Vì em, anh tình nguyện xin lỗi bất cứ người nào trong thiên hạ này."

"Anh..." Mạch Khê không biết nói gì cho phải, ngay sau đó ưu thương mà lắc đầu, "Tôi không ngờ, anh lại ích kỷ như vậy." Nói xong, cô tự mình ra khỏi nghĩa trang.

Lôi Dận nhìn theo bóng lưng gầy yếu của Mạch Khê, trong mắt chỉ còn lại vẻ đau lòng...

...

Căn phòng đen thẫm, chỉ có vài vệt sáng mờ mờ chiếu lên thân mình của một người đứng cách đó không xa. Ánh sáng yếu ớt soi rõ bóng dáng nhưng vẫn không thấy được diện mạo người đó.

James ngồi trên chiếc ghế salon rộng có ba thước, miệng ngậm điếu xì gà. Đầu thuốc chậm rãi cháy rồi tỏa khói che đi ánh mắt của gã. Gã rít mạnh một hơi rồi nhìn về bóng dáng cách đó không xa, cười nói: "Tiên sinh, lần này Lôi Dận hoàn toàn như một con rối, tôi thấy, chẳng bao lâu nữa hắn nhất định sẽ không chống đỡ nổi."

Bóng dáng kia vẫn chưa lên tiếng, một lúc lâu sau, giọng nói quái dị mới vang lên: "Chắc chắn là Phí Dạ đã chết chưa?"

"Đương nhiên, hiện trường có nhiều nhân chứng thấy tận mắt như vậy cơ mà." James nói với vẻ cực kỳ khẳng định, trên mặt lại tỏ vẻ hưng phấn không thôi, "Tên Lôi Dận kia cũng thật là ngoan cố, vì một con đàn bà mà nổ súng bắn chết người anh em vào sinh ra tử, thậm chí ánh mắt cũng không có chút biến hóa nào."

"Con người thường là như vậy, có đôi khi tất cả những gì chứng kiến lại là chân thực...” Giọng nói kia vang lên, nhưng vẫn có thể nghe ra sự chần chừ trong câu nói của người kia.

"Tôi nói này tiên sinh, tôi không biết ngài còn do dự vì cái gì nữa." James nhếch môi cười cười, ném điếu xì gà vào cái gạt tàn thạch anh, "Lôi Dận bắn trúng tim Phí Dạ, chết ngay tại chỗ, thậm chí máu còn chảy lan ra rất rộng. Ngay cả khi đưa đến bệnh viện thì cũng được chuyển thẳng đến nhà xác."

"Hôm chôn cất là ngươi phái người ra tay hả?" Giọng nói quái dị vang lên, rồi hừ lạnh một tiếng.

James cười, "Xem ra chẳng chuyện gì có thể gạt được tiên sinh. Đúng vậy, là tôi phái người đến. Tôi cũng muốn cho tiên sinh một cơ sở rõ ràng nên đã điều tra xác chết trước lúc thiêu có phải Phí Dạ hay không. Sau khi xem xong thì tôi khẳng định là hắn."

"Thế còn mộ? Đào ra có thấy gì không? Chúng ta phải làm cho không có sơ hở gì mới được..." Thanh âm quái dị kia đang hỏi.

Dường như James đã sớm đoán ra được lão kia có nỗi lo lắng này nên khẳng định nói: "Yên tâm đi, tôi đã sai người đào mộ kia lên, xác thực là có một cái hũ, bên trong có tro cốt. Tôi dám khẳng định Phí Dạ đã chết rồi."

"Đã chết là tốt rồi..." Bên kia lạnh lùng cười, trong căn phòng tăm tối này nghe ra lại càng đáng sợ, "Lôi Dận là một kẻ khó đối phó, ta chỉ sợ hắn sẽ có ngày phản kích."

"Sao có thể?" James không đồng ý, nhíu mày lại, "Có thể nói Phí Dạ là trợ thủ đắc lực của Lôi Dận, trong tổ chức Ảnh cũng có địa vị nhất định. Lôi Dận lại bắn chết Phí Dạ, việc này làm cho cả tổ chức bàn tán huyên náo. Hình tượng của Lôi Dận trong chúng đã bị sụp đổ. Nếu như Phí Dạ giả chết, thì khi tổ chức X-Ảnh tấn công Ảnh, Lôi Dận cũng không đến nỗi bó tay như vậy."

"Ừ, ngươi phân tích cũng đúng..." Giọng nói quái dị kia có vẻ đồng tình, "Lần này ngang nhiên tập kích, chúng ta chẳng những đã lấy được thêm lợi nhuận mà còn dồn địch vào thế nguy hiểm. Bước tiếp theo phải tiếp cận tổ chức Ảnh càng nhanh càng tốt, chúng ta phải vào lúc thần không biết quỷ không hay mà cướp lấy tổ chức Ảnh!"

James hưng phấn đứng dậy, khoa chân múa tay, "Tiên sinh thật sự là cao minh, đúng như người ta nói ‘tọa thu ngư, ông thủ lợi’ (hình như là ngồi một chỗ mà hưởng lợi). Vậy trước tiên xin chúc mừng tiên sinh đã hoàn thành tâm nguyện."

Tiếng cười quái lạ vang lên...

"James, ngươi yên tâm, người muốn gì ta cũng sẽ giúp ngươi thực hiện, dù sao thì ngươi cũng đã giúp ta nhiều việc như vậy."

"Không sao, không sao, nếu tiên sinh cướp lấy tổ chức Ảnh thì tự nhiên sẽ chiếu cố đến James tôi đây. Haha, vì tiên sinh, tôi làm việc gì cũng là cam tâm tình nguyện."

"James, không phải là ta có ít ưu đãi cho ngươi, cái đó nói sau. Còn bây giờ, không phải là ngươi lợi dụng lúc cổ phiếu của Lôi thị sụt giá đã mua lại với số lượng lớn sao? Lúc đầu ngươi muốn cạnh tranh hạng mục đấu thầu, ta thấy càng ngày càng quá sức."

"Không sao, không sao, đây đều là do một tay tiên sinh hỗ trợ. Nhưng mà tôi vẫn có chút lo lắng, dù sao thì mua cổ phiếu của Lôi thị cũng tốn không ít, ngộ nhỡ trước phiên đấu thầu, vốn lưu động của tôi như vậy sẽ rất thảm. Phía ngân hàng cũng không dám ngang nhiên cấp vốn tài chính cho công ty nếu không đủ đảm bảo." James có vẻ lo lắng mà nói.

Tiếng cười quái dị lại vang lên...

"James, ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi vào được vị trí cổ đông của Lôi thị, muốn giật dây để bọn cổ đông khác moi tiền túi ra quá dễ dàng. Bọn cổ đông đó chẳng lẽ không muốn kiếm tiền hay sao? Hạng mục cạnh tranh tới đúng là một khối thịt béo không tưởng, ai mà không muốn cắn một miếng?"

"Cổ đông của Lôi thị?" Hai mắt James sáng lên, "Ý tiên sinh là..."

"James, ngươi cứ giúp đỡ ta đi, ta cũng không thể bạc đãi ngươi được. Vị trí cổ đông Lôi thị này hẳn là ngươi rất thích..." Tiếng nói quái dị cất lên...

"Thật sao?" James như đang nằm mơ vậy. Nếu có thể ngồi vào vị trí cổ đông của Lôi thị, như vậy thì của cải và quyền thế sẽ tăng lên gấp trăm lần.

"Tiên sinh, món quà này thật sự quá lớn, khiến tôi được ưu ái mà có phần lo sợ."

"Đây là cái ngươi nên được hưởng."

"Nhưng mà làm thế nào tôi mới lên được vị trí cổ đông?" James khó hiểu.

"Không nên gấp gáp, yên tâm, chớ nóng vội. Thời cơ tới, cái gì là của ngươi nhất định sẽ là của ngươi..."

"Được được." Đương nhiên James không dám hỏi gì nhiều, xoa xoa tay, nhìn bóng dáng lờ mờ phía xa rồi cố lấy dũng khí hỏi, "Quen biết tiên sinh lâu như vậy mà vẫn chưa ra mắt tiên sinh, hiện tại có chút tiếc nuối đó."

"James, thật ra là ngươi muốn hỏi ta vì sao ta không gặp ngươi với diện mạo thật..." Giọng nói quái lạ đánh trúng vào ý tứ trong lòng gã.

James giật mình sửng sốt, giây tiếp theo thì xấu hổ cười cười, "Tiên sinh thật sự là cao minh, am hiểu lòng người, thật khiến tôi bái phục."

"Sở dĩ ta không gặp ngươi với diện mạo thật là vì chưa đến lúc, có điều, cũng sắp rồi." Giọng nói quái dị kia như thanh âm ma mị.

James cười nói: "Tiên sinh thận trọng như vậy thật khiến James tôi nể phục."

Tiếng cười quái dị vang lên, "Nếu không phải như thế, ta nghĩ tổ chức X-Ảnh đã sớm bị Lôi Dận tiêu diệt rồi, đương nhiên là ta phải cân nhắc."

"Tiên sinh nói rất đúng."

"Về đi, dặn dò kĩ đứa con gái của ngươi, phải lưu tâm đến tình hình, có gì biến động phải nói cho ta biết ngay."

"Được, tiên sinh." James cười rồi trả lời.

...

Mấy ngày sau Mạch Khê trở lại DIO. Lúc cô bước vào công ty, liền nhìn thấy đủ loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng đang nhìn mình. Điều này không khiến cô kinh ngạc, nên đương nhiên cũng không tránh né ánh nhìn chăm chú đó. Tin liên quan đến cái chết đột ngột của chú rể có lẽ đã được mọi người biết nên cô đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Bước vào văn phòng Jon, thấy Jon đang nghe điện thoại nên cô lễ phép gõ vài tiếng.

Jon thấy thế thì nói đơn giản vài câu với đối phương rồi đứng dậy đóng cửa ban công lại, vẻ mặt thân thiết nhìn Mạch Khê, "Cô không sao chứ?"

Chuyện ở hôn lễ anh ta đã biết. Sự tình biến hóa quá nhanh, khiến anh ta trong lúc nhất thời khó mà tiếp nhận nổi.

Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Jon với ánh mắt áy náy, "Thực xin lỗi Jon, mọi người vì tôi mà phải lo lắng. Mấy ngày nay nhất định là truyền thông làm phiền đến mọi người nhiều lắm?"

Jon thở dài, "Truyền thông thì không sao cả, dù sao thì bọn tôi cũng thành quen rồi. Tôi chỉ lo lắng cho cô thôi. Trên tạp chí nói là cô đã mang thai, đứa nhỏ này không phải là của Lôi tiên sinh chứ?"

Mạch Khê cắn cắn môi, sắc mặt hơi có vẻ mất tự nhiên.

"Mạch Khê, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ đơn thuần muốn quan tâm đến cô mà thôi, tôi không miễn cưỡng cô phải nói đâu." Jon vội vàng giải thích.

Mạch Khê khẽ cười, có chút vô lực, lúc bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng thì ánh mắt và nụ cười lại tràn hạnh phúc, "Thật ra cho đến bây giờ tôi cũng không muốn giấu giếm, đúng là tôi đang mang thai."

Jon không ngờ cô sẽ thẳng thắn đến vậy, lại thấy cô không nhắc đến cha đứa trẻ nên cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ dừng một chút rồi nói: "Chúc mừng cô, Mạch Khê."

"Cám ơn." Mạch Khê nói xong rồi rút một bao giấy trong túi xách ra, đưa tới trước mặt Jon.

"Đây là..." Jon nghi hoặc nhìn thứ trước mặt, trong bao là một tấm chi phiếu, còn có hợp đồng với DIO.

"Jon, tôi đã quyết định rời khỏi giới ca hát, yên tâm nuôi nấng cục cưng. Tôi biết hợp đồng đã ký là ba năm, chưa được ba năm thì sẽ là phá hợp đồng. Tôi làm chưa được ba năm, cho nên..."

"Mạch Khê, cô làm như vậy chẳng phải là gây khó dễ cho tôi sao?" Jon nhét bao giấy vào túi cô, "Nếu bị Lôi tiên sinh biết, tôi cũng khỏi đi làm luôn đấy. Không sai, công ty này có quy định đó. Nhưng mà cô là cô, ca sĩ khác là ca sĩ khác, tôi không thể nhận tiền bồi thường hợp đồng của cô được."

"Nhưng mà..."

"Đừng nhưng nhị gì cả." Thái độ Jon cực kỳ kiên quyết, "Như vậy đi, nếu cô thật sự không muốn phá vỡ nguyên tắc trong hợp đồng, vậy thì tôi cho cô thời gian. Chờ cô sinh đứa nhỏ xong, khi nào muốn quay trở lại giới cũng được. Còn hợp đồng, để lại chỗ tôi, như vậy đi?"

"Cám ơn anh, Jon." Mạch Khê cảm thấy thật cảm động.

Jon gật gật đầu, không dám nói thêm gì nữa. Kỳ thật anh ta rất muốn hỏi rốt cục sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, tại sao Phí Dạ lại là chú rể, nguyên nhân Phí Dạ chết là như thế nào; Chỉ có điều, vẫn giữ trong lòng.

"Đến chào hỏi những người khác đi, thật ra mọi người vẫn rất quan tâm đến cô. Chúng tôi còn định chuẩn bị cho cô bữa tiệc ăn mừng, không ngờ..." Jon nói được một nửa lại thôi, nhún nhún vai rồi cười, "Tóm lại, lúc nào cô muốn quay lại cũng được."

Mạch Khê gật đầu, đáy mắt dao động...

Cô thật cảm ơn Jon đã không hỏi nhiều chuyện. Có một số việc ngay cả cô ngẫm lại còn thấy hoang đường, thậm chí đôi khi nhớ lại còn như một giấc mơ, dường như không hề chân thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện