Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 15 - Chương 17: Ai là kẻ ngốc?!



"Cuối cùng vẫn thất bại, không có Vân Tranh tham dự không thể có kết quả tốt, may mình không cược cả nhà vào!"

"Con mà nó, ai biết mạng hoàng đế cứng như thế, nằm liệt giường bao năm, lại còn ăn cả cân chì vẫn không mất mạng, chẳng lẽ có trời cao phù hộ?"

Thôi Đạt nhìn một lúc, không thấy ngư ông nổi lên, xác định là đã chết mới nổi điên trên thuyền, chửi bới ném hết đồ ra ngoài.

Nhìn bóng phản chiếu của mình trong nước, Thôi Đạt vuốt lại tóc rối loạn: - Chẳng lẽ lão tử phải theo Vân Đại ra biển ăn cá?

Một tiếng sấm nổ vang lên, Thôi Đạt nghiến răng nhìn bầu trời mây đen kìn kịt, cẩn thận ra sau thuyền, thuần thục điều khiển đi vào lau sậy, sau đó đổ dầu lên chuẩn bị biến nó thành bó đuốc.

- Thiếu gia bây giờ không còn người để dùng nữa, có phải định trốn một mình? Lão nô nhìn thấy con thuyền bám theo chúng ta rời đi rồi, sao thiếu gia nhìn thấy lão nô không kinh ngạc?

Nghe tiếng người sau lưng, Thôi Đạt bình thản như không: - Phúc bá ở Thục đã có nhã hiệu Thủy Thượng Phiêu, không chết là bình thường.

Phúc bá toàn thân ướt sũng, tay cầm đoản kiếm đứng cách đó không xa, nhìn Thôi Đạt như nhìn dê béo: - Thiếu gia mấy năm qua rèn luyện trưởng thành rồi, gặp chuyện không hoảng, dù lão gia còn sống cũng không bằng.

Thôi Đạt quay người lại: - Cha ta chỉ là thương nhân nhỏ, ta là đại cự cổ lợi hại nhất Đại Tống, tất nhiên là hơn. Ta chỉ lạ, ông mang theo mấy chục đĩnh bạc, theo lý mà nói đủ sống tiêu diêu cả đời rồi, sao không mai danh ẩn tính mà quay lại tìm ta?

- Lão nô chỉ muốn giao tử trong lòng lão nô, có giao tử thì nuôi được mấy nghĩa nữ.

Thôi Đạt chẳng suy nghĩ lấy ra một cái túi gấm: - Ở đây cả, của ông hết rồi, Phúc bá, ông phản bội ta từ khi nào thế?

- Nửa năm trước, lão nô nói với một vị hoạn quan là ai hạ độc hoàng đế, có điều thiếu gia đừng sợ, lão nô không nói tên ngài, chỉ nói một người nấu cháo, sáng nay đã nghe thấy người ấy cũng đã về trời.

- Vì sao không nói ta?

Phúc Bá xua tay cười: - Bán đứng ngài thì chỉ được ít tiền thưởng, có khi còn chẳng được, nếu khống chế ngài trong tay, chỉ cần thiếu gia không ngừng đóng dấu, lão nô có được tiền bạc vô tận.

- Kế hoạch của ông được lắm, thực sự rất được, tính chuẩn Thục phi thà chết chứ không bán đứng người có lợi cho con nàng như ta, cho nên chỉ cần bức tử Thục phi là ông dồn được ta vào đường cùng.

- Hay, chỉ là có một khuyết điểm, ông quá tham, người làm ăn chỉ lấy đi lợi ích mình nhìn thấy, còn lợi ích xa xôi không đo lường được thì không nên vươn tay ra, ta phạm sai lầm rồi, không ngờ ông cũng đi vào vết xe đổ.

Khuôn mặt già nua hiền lành của Phúc bá bỗng trở nên nanh ác: - Cái gì là tham lam, năm xưa cha ngươi cùng ta làm ăn, giao hẹn ta giúp cha ngươi mười năm, đợi cha ngươi thành công, giúp ta mở một cửa hiệu.

- Mười năm, mười năm ta theo cha ngươi vào nam ra bắc, cuối cùng đứng vững chân ở Thành Đô, cha ngươi lại nói chưa phải lúc giúp ta mở cửa hiệu, cần ta giúp mười năm nữa, đến khi ông ta chết ta vẫn không thấy cửa hiệu đâu.

- Ta chỉ thấy ngươi làm ăn khắp nam bắc, dù là tái ngoại, tuyệt vực cũng có thương đội, con cháu Thôi gia ngươi dát vàng nạm ngọc, ở hào trạch cưới mỹ thiếp, có nghĩa tới thứ các ngươi hưởng thụ đáng lẽ một nửa của ta, giờ ta lấy có gì là sai?

Thôi Đạt cười khổ: - Cha ta bị cấp bệnh qua đời không kịp căn dặn gì, sao ông không nói với ta?

Phúc bá lắc đầu: - Khi đó ngươi như mặt trời giữa trưa, có Vân hầu làm chỗ dựa, lão phu há mồm ra làm sao có được tiền, kết cục duy nhất sẽ là bị ngươi ngầm hại chết, lão phu dù tố cáo quan phủ, quan viên Thành Đô từ trên xuống dưới đều xưng huynh gọi đệ với ngươi, lão phu làm gì được?

- Đúng thế, nếu như ông đòi không nhiều ta sẽ cho ông, nếu ông đòi nửa gia sản, ta sẽ giết ông.

- Hiện giờ không cần phải lo bị giết rồi, lão phu muốn một nửa mà ta đáng có.

Thôi Đạt vẫn lắc đầu: - Không được, ta vẫn giết ông, ai muốn một nửa gia sản của ta đều phải chết.

- Ngươi là tên thiếu gia ăn sung mặc sướng, dưới hoàn cảnh này làm gì được?

- Ha ha ha, nếu không có bản lĩnh, vì sao ta lại để thuyền đầy tử sĩ rời đi, mười lăm tuổi ta đã gia nhập Thiếu niên quân, chẳng lẽ không có vài ngón nghề giữ mạng.

Phúc bá cười nhạo: - Ngươi chưa từng thao luyện lấy ngày nào, chẳng qua Vân hầu nể tình đồng song cho ngươi đeo danh Thiếu niên quân thôi...

Thôi Đạt rút ra cái cục sắn có ống, ống bốc khói xanh, rút nút, "phụt!" một tiếng, ánh lửa bùng lên kèm khói từ trong ống bay ra mù mịt, Thôi Đạt lấy ống tay áo phẩy khói đen, ho sặc sụa, mặt hắn đã đen xì.

Phúc bá như cái bao tải rách ngã xuống, đầu, ngực cháy máu ồng ộc, hai cái mắt không còn, chỉ có lỗ đen ngòm..

Thôi Đạt xoa tay tê dại, ném ống sắt xuống sông, lẩm bẩm: - Thứ quái quý này chẳng bằng nỏ, giết một người mà phải lảm nhảm nửa ngày, nói cái gì mà vũ khí đơn binh lợi hại nhất. Nói xong nhặt hết thứ mình ném ra, xác nhận không bỏ xót thứ gì mới kéo xác Phúc bá lên thuyền, nhìn bầu trời âm u, châm lửa, gian nan bò lên bờ.

- Đình Nhi, không được ăn nữa, mẹ con ở nhà đợi sốt ruột rồi đấy.

- Nhị Nương còn ăn nhiều hơn con, giờ mới nhớ ra mẹ con lợi hại à?

Vân Đình bất mãn đứng lên, tùy tiện chỉ một cái bánh thịt mới ra lò, bảo chủ hiệu nhân lúc còn nóng mang tới nhà rồi mới chịu để Cát Thu Yên lôi ra khỏi hiệu bánh.

Lục Khinh Doanh hôm nay mặc một thân màu đen, mái tóc vấn gọn gàng, ngoại trừ một chiếc trâm bạc thì không thấy có bất kỳ thứ trang sức nào, đứng ở cửa phủ treo đầy vải trắng, lạnh lùng nhìn Cát Thu Yên và Vân Đình rụt rè như trộm đi về.

Tới nội trạch, Lục Khinh Doanh không để ý tới Vân Đình mang bánh thịt ra lấy lòng, nghiêm mặt nói: - Muốn các ngươi đưa thái tử hồi cung, thuận tiện tham gia ngày đầu của hoàng đế, ai cho các ngươi theo Triệu Duyên Niên tới Tây Thủy Môn?

Cát Thu Yên nói nhỏ: - Không phải lỗi của muội và Đình Nhi, con ngựa của Đình Nhi không an phận, đi tìm chiến mã của Triệu Duyên Niên, không làm sao kéo lại được.

Lục Khinh Doanh nhíu mày, nghe là biết ngay Vân Đình gây chuyện, quay đầu nhìn nhi tử hiếu thảo đưa bánh tới tận miệng, không tiện trách nữa, cầm bánh thở dài: - Hiện giờ là lúc tình thế phức tạp, chúng ta đóng cửa sống, chỉ cần không ai tìm chúng ta là A Di Đà Phật rồi.

- Hoàng đế chết thì liên quan gì đến nhà ta, lại chẳng phải chúng ta giết. Cát Thu Yên lẩm bẩm:

Lục Khinh Doanh nghe được đánh một cái vào lưng, nổi giận: - Trước mặt trẻ con nói linh tinh cái gì, chẳng may nó coi là trò đùa nói ra thì sao?

Vân Đình bĩu môi: - Mẹ, con đâu phải đứa ngốc.

Lục Khinh Doanh gõ nhẹ đầu Vân Đình: - Ừ, con mẹ không ngốc, mà đần.

- Con đần thế nào?

- Không đần vì sao bị người ta dùng một cái bánh nguội lừa mất ngọc bội?

Chuyện này không thể nói, đối với Vân Đình thì đây là nỗi đau cả đời, mà tên lừa đảo không ngờ là đương kim hoàng đế.

Mỗi lần Triệu Húc tới Vân gia là Vân Đình nổi giận chính vì Triệu Húc từng lấy bánh ra lừa ngọc bội của nó, người khác luôn lấy ra để hoài nghi trí tuệ của nó.

Nhìn nhi tử giận dỗi bỏ đi, Lục Khinh Doanh mỉm cười: - Dính dáng tới hoàng gia càng ít càng tốt, phu quân luôn không muốn chúng ta gần gũi Thục phi, không ngờ hôm nay ứng nghiệm rồi.

Cát Thu Yên cảnh giác nhìn bốn xung quanh, sau đó ghé vào tai Lục Khinh Doanh nói thật nhỏ: - Tỷ tỷ, lúc muội vào cung thì Thục phi còn khỏe mạnh đứng đó, nhưng bệ hạ truyền vào thì một lúc sau truyền ra Thục phi muốn tuẫn táng, khi gặp mặt văn võ đại thần thì Thục phi và bệ hạ đều sắp chết rồi, rất đáng ngờ.

Lục Khinh Doanh gật đầu: - Người hạ độc bệ hạ nhất định là Thục phi, phu quân gửi thư vi, nói Thôi Đạt khả năng ở kinh thành, muốn chúng ta dù có gặp cũng vờ không quen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện