Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 31: Tôi thấy cũng dễ thương mà



“Hức...anh...tôi đến chỗ anh làm việc thì có gì tốt đẹp, không biết một ngày nào đó chết cũng không biết lý do.”

“Đó là mệnh lệnh, em không có quyền từ chối.” Tư Cảnh Hàn vẫn làm việc với cơ thể xinh đẹp dán trên người, chỉ là lời nói vẫn rất phán đoán, tuyệt nhiên là quyết định, không chút thương lượng.

“Hừ, tình nhân nào đó của anh bỗng dưng một mai tùy hứng, tìm đến quậy, anh không sợ phiền sao?”

“Phụ nữ bên cạnh tôi, dám quậy đến bây giờ cũng chỉ có mình em.”

“Tôi không tin...hơn nữa, anh bảo tôi giữ gìn bản thân cẩn thận. Nhưng nhỡ người khác dùng dao khống chế tôi có thể phản kháng sao? Lúc đó bị thương anh lại nổi giận trút hết lên người kia hay lên người tôi còn chưa biết nữa.”

“Em luôn canh cánh chuyện em ăn tát tôi không an ủi em?”

Hoắc Duật Hy cười nhạt, khuôn mặt có chút mê ly, cơ thể ửng hồng ngay cả ánh mắt cũng mông lung vì nhục dục.

Cô hơi ngồi thẳng lưng, hai tay vẫn đặt trên vai hắn, nhìn thẳng vào ánh mắt màu lam đẹp đẽ, cuối cùng lại rơi trên nốt rồi son cực nhỏ bên mắt trái của hắn, “Tôi dám trông chờ sự an ủi của thiên tuế đại nhân như anh sao? Mà cho dù là có đi nữa, tôi cũng không cần!”

“Hoắc Duật Hy!” Lập tức mâu quang của Tư Cảnh Hàn liền lạnh lẽo, tâm tình cực điểm không tốt. “Ăn nói cho cẩn thận vào, nên nhớ em đang ở trên người tôi, dù có chịu thiệt cũng là em.”

Hoắc Duật Hy lại cười, đưa bàn tay vuốt ve mái tóc đen dày của hắn, ngón tay lại vẻ theo góc cạnh, từng đường nét trên khuôn mặt tinh tế, yêu nghiệt.

“Thì ra lúc làm tình, anh và Tiểu Bạch giống nhau đến vậy? Vẻ mặt nhìn thế nào cũng thật "phong tình vạn chủng".”

*Phong tình vạn chủng: cụm từ 4 chữ thường dùng để chỉ người phụ nữ đẹp, đẹp từ cốt cách, đủ loại phòng tình. Nhưng trong một số văn cảnh riêng cũng dùng để chỉ sự lẳng lơ.

Con ngươi của Tư Cảnh Hàn nghe lời này của cô thì co rụt mạnh, trong lòng một cảm xúc nào đó lại rục rịch trỗi dậy. Răng hắn nghiến lại, khuôn cằm cứng ngắc.

Dù là Kha Triển Vương hay Tề Thiếu Khanh trong lòng của Hoắc Duật Hy được cô nghĩ đến hắn cũng không quá bất ngờ, nhưng vì sao người đàn ông kia hắn muốn cô quên đi nhất thì lại càng trái ngược.

Tiểu Bạch trong mắt hắn giống như một cái bóng, là cái thứ dù thế nào cũng không thể nhổ đi.

Tiểu Bạch lủi thủi, mịt mờ, không rõ ràng, không có hình dạng, không tình cảm, và tất cả những điều Hoắc Duật Hy thấy đều là do hắn tạo nên, nhưng cuối cùng những thứ hư vô ấy lại khắc sâu vào lòng cô, như mãi mãi, như bất tận, dù là ai cũng không thể thế chỗ.

Dù là hắn, người tạo nên Tiểu Bạch cũng không thể sao?

Cuối cùng, Hoắc Duật Hy quan sát tỉ mỉ biểu cảm nơi khuôn mặt lạnh băng của Tư Cảnh Hàn, cũng giống như chờ đợi một cơn bão sắp kéo đến, thế nhưng chờ mãi, Tư Cảnh Hàn vẫn không nói gì, hắn chỉ nhìn cô.

Hoắc Duật Hy bỗng bật cười, nụ cười rõ ràng hơn, đôi môi ngọt ngào mập mờ lộ ra những chiếc răng trắng, xinh xinh.

“Tức giận lắm sao?”

Hoắc Duật Hy mỗi lần nhắc đến Tiểu Bạch, Tư Cảnh Hàn hoặc sẽ nổi giận, cường ngạnh ép cô quên hắn đi, hoặc đôi khi lại im lặng như thế này, có vẻ như chịu đựng hay nhẫn nhịn một điều gì đó, cô không biết. Nhưng mà, dù thế nào mỗi lần hắn im lặng, cô lại thấy rất hả dạ.

Giống như cuối cùng cũng thành công làm ảnh hưởng đến tâm trạng vốn luôn lạnh lẽo của hắn, thành công chọc giận hắn còn vui hơn cả mọi điều khác.

Vì cô muốn phản nghịch, muốn đối chọi với tất cả mệnh lệnh của hắn, muốn thoát khỏi sự điều khiển, chỉ huy của người đàn ông này, không muốn phải làm con cờ cho hắn thao túng, không được trái ý.

Tư Cảnh Hàn vẫn không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào nụ cười của cô. Hoắc Duật Hy hơi cúi đầu, khi môi của cô gần chạm đến môi của hắn, Tư Cảnh Hàn liền nghiêng đầu né tránh.

Hoắc Duật Hy cười có chút tinh nghịch: “Từ lúc nào Tư tổng của chúng ta lại sợ cả một nụ hôn vậy?”

“Nhìn cho kĩ, tôi là Tư Cảnh Hàn, không phải Tiểu Bạch của em.”

“Thì ra anh sợ làm người thế thân.”

Sắc mặt Tư Cảnh Hàn càng trầm xuồng, cuối cùng nhạt mạc nói: “Nụ hôn em muốn dành cho người đàn ông khác lại dụng tâm lên người tôi, tôi cũng thấy đủ bẩn.”

“Vậy thì thật không may rồi, trước giờ lúc hôn tôi vẫn cứ nghĩ đó là Tiểu Bạch.”

Thắt lưng của Hoắc Duật Hy đột ngột căng thẳng, một lực đạo như muốn bóp nó vụn vỡ khiến cô hơi nhăn mày lại.

“Em dám lập lại lần nữa xem?”

“Tôi không ngốc mà nói lại lần nữa. Lời hay không nói hai lần.” Hoắc Duật Hy đột nhiên giảo hoạt, chọc giận hắn xông liền muốn phủi mông bỏ chạy.

“Em...” Tư Cảnh Hàn chỉ thốt lên được từ này, cuối cùng cũng không thể làm gì thêm. Đe dọa, cô không sợ, trừng phạt càng khiến cô ngoan cố, suy cho cùng dòng máu chảy trong người Hoắc Duật Hy không tầm thường. Ẩn trong cốt tủy loại cốt cách quật cường, không lùi bước đến bướng bỉnh nhưng cũng cao quý, thanh sạch như ánh mắt của cô.

Trong phòng hai người với tư thế vô cùng ái muội nhìn nhau chăm chú, Hoắc Duật Hy lưng thẳng, eo dán chặt vào bụng dưới của Tư Cảnh Hàn, vừa nhìn vào cũng khiến người khác đỏ mặt tía tai, vì tư thế đó đang có chuyện gì xảy ra cũng quá rõ ràng.

Qua một lúc, Hoắc Duật Hy lại lên tiếng: “Tư Cảnh Hàn, trước giờ tôi chỉ hôn Tiểu Bạch, hôm nay tôi hôn anh nhé?”

Đáy mắt của Tư Cảnh Hàn thoáng qua sự bất ngờ, nghi hoặc. Nhưng cuối cùng liền lấy lại được sự tỉnh táo vốn có, hắn trầm giọng hỏi: “Em lại làm chuyện gì trái ý tôi nữa rồi?”

Hoắc Duật Hy không khỏi cảm thán sự nhạy bén của người đàn ông này, chính là những người muốn nịnh nọt hắn hay mua chuộc thì mơ tưởng cũng đừng mong thấy được.

“Thật ra lúc chiều học trưởng...a...làm gì vậy, đau quá.”

“Trước mặt tôi liên tục nhắc đến hai người đàn ông liên tục, em không muốn xuống giường nữa?”

“Không...không phải, chính là lúc chiều học trưởng có vẻ đã biết tôi đang ở chung một chỗ với anh rồi. Anh ấy hỏi tôi với anh thật sự không có quen biết trước đó sao?” Hoắc Duật Hy gấp gáp ôm cổ Tư Cảnh Hàn, giữ chặt không cho hắn luật động nữa.

“Thì sao?”

“Anh không sợ chuyện này bị lộ ra ngoài nữa sao?”

“Kha Triển Vương là loại người nào không phải tôi không biết, em trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một Tiểu Bạch Thỏ dễ bị bắt nạt, cùng lắm hắn đã coi tôi là một kim chủ cưỡng ép con gái nhà lành làm tình nhân của mình.”

Hoắc Duật Hy nhìn vẻ bình tĩnh cùng thản nhiên của Tư Cảnh Hàn thì suy nghĩ lại, cũng đúng, cô là Hoắc Duật Hy nhưng Kha Triển Vương không biết cô là con gái của Hoắc gia.

Trong lúc cô lo suy ngẫm, Tư Cảnh Hàn lại tập trung hơn thưởng thức cơ thể non mềm đang dán ở lòng ngực, đôi gò đào không chút cố kỵ tỳ lên người hắn, dù không muốn cũng không thể cưỡng lại sự dụ hoặc.

“Này, đừng mà...nói chuyện Na Mộc Lệ đi...a....đừng có cắn...”

“Tập trung đi. Lúc này thích hợp để nói chuyện sao?”

Nhưng Hoắc Duật Hy lại đẩy mặt Tư Cảnh Hàn ra khỏi ngực của mình, khiến hắn rất không hài lòng. Cô nhìn hắn, lại nói: “Anh bên ngoài ăn chưa đủ sao còn về đây ăn tiếp?”

“Chuyện tôi bên ngoài ăn rồi với việc về nhà ăn thêm liên quan với việc em muốn hay không sao? Nên nhớ, em là của tôi, tôi muốn thế nào chính là thế đấy!”

“Na Mộc Lệ cô đánh tôi, tôi còn chưa đánh trả, anh đuổi cô ta nhưng cũng đuổi tôi, như vậy là không công bằng, đều là tình nhân, nhưng vì sao tôi phải chịu thiệt hơn?”

“Cô ta có giá trị riêng của cô ta, bây giờ giữ lại vẫn còn có ít. Em không thể rộng lượng chút sao?”

“Nếu tôi ít kỷ thì anh sẽ chịu theo ý tôi sao? Anh nói cái gì thì chính là cái đó, còn đợi tôi cho phép? Nực cười!”

Tư Cảnh Hàn vì sự tính toán chi li này của cô mà tâm tình khẽ buông lõng, môi mỏng cũng khẽ cong lên: “Em tính toán nhiều như vậy, có phải bây giờ đến lược tôi cũng nên tính một chút rồi không?”

Nghe hắn nói vậy, Hoắc Duật Hy bất giác thấy lo lo, biểu cảm trên mặt người đàn ông này dù nghiêm túc hay thả lỏng đều khiến cô phải đề phòng. Chính là lúc hắn tức giận sẽ làm ra những chuyện vô cùng đáng sợ, tổn thương đến những người cô yêu quý, nhưng khi hắn thả lỏng tâm trạng, sự hư hỏng lại khiến cô không thể rời giường, cũng khiến vô sợ rơi vào những thứ tình cảm không nên nảy sinh với loài ma quỷ.

“Tôi thì làm gì chứ?”

“Lúc ở trường quay, em nói gì, chẳng lẽ em không nhớ?”

Hoắc Duật Hy nhìn vào đôi mắt màu lam, cố gắng đọc những suy nghĩ trong đó nhưng cũng chỉ thấy một màu thẩm biếc, mênh mông.

“Anh nghe gì sao?”

“Em nói xem, "chú cún nhỏ" là thế nào, hửm?”

Nghe đến đây, Hoắc Duật Hy liền cứng đờ thân thể, âm thầm nuốt nước bọt, không nhìn ra hắn có đang tức giận hay không?

Tư Cảnh Hàn cũng cảm thấy người phụ nữ này gan cũng to bằng trời, không sợ sống chết, ngang nhiên mắng hắn là cún nhỏ.

“Không phải đâu, tôi đang nói không phải anh mà là...”

“Em nghĩ tôi tin lời nói dối tiếp theo của em?” Tư Cảnh Hàn lạnh lùng ngắt lời của cô. Hoắc Duật Hy đành nuốt nửa câu sau vào trong bụng.

“Tôi thấy cũng rất dễ thương mà...” Hoắc Duật Hy buộc miệng nói nhưng càng về sau tiếng càng nhỏ, như tiếng mèo kêu.

Nhưng hình như hai từ dễ thương này càng không phù hợp với hắn, càng nói càng sai.

“Đừng để tôi nghe lại lần thứ hai, nếu không sẽ tôi sẽ không đơn giản bỏ qua như hôm nay đâu. Lần đầu, cũng là lần cuối.”

Hoắc Duật Hy ở bên cạnh hắn không nhiều nhưng cũng không quá ít, từ khóa cần nắm bắt đương nhiên cô nhạy bén hiểu được, bất an hỏi: “Vậy hôm nay anh định làm gì?”

“Em lẽ ra phải là người rõ nhất.”

“Anh...anh....chẳng phải ngày mai anh muốn tôi đến công ty sao? Vậy thì tôi còn phải dậy sớm!”

“Thư ký riêng của tôi cũng không nhất thiết phải đúng giờ.”

Nói xong, hắn liền kéo cô lại thêm gần mình, một tay đặt sau tấm lưng trần vuốt ve, một tay tìm xuống cặp mông tròn trịa ngồi trên đùi mình, xoa nắn.

Hoắc Duật Hy thở một tiếng, cũng không phải chưa từng làm, dù sao không thoát khỏi, cô cũng không cần phản kháng làm thiệt bản thân.

Đôi tay trắng nõn mon men trên cổ của hắn hơi xiết lại, thả lỏng bản thân mặc tình hắn làm càn, hơi ngửa cổ ra phía sau, đôi mi nhắm hưởng thụ nguồn nhiệt đang di chuyển trên người mình, cả người qua từng đợt cao trào cong về phía sau, dán sát vào ngực hắn.

Đêm cứ thế tiếp diễn...

Yêu hận đan xen chẳng rõ ràng, lúc tồn tại, lúc hóa hư không. Dù là vì dục vọng che mờ lý trí hay tại đêm đen quá mê hoặc thì cũng không thể phũ nhận, đêm nay là đêm ngọt ngào nhất mà Hoắc Duật Hy có được suốt ba năm dằn vặt.

Dù chỉ là thoáng qua, hoặc cũng có thể do cô ngộ nhận nhưng cô không hề bài xích.

______________

“Uống đi.”

Mạc Lạc Phàm đặt ly rượu trước mặt Lạc Tư Vũ, sau đó cũng rót một ly cho mình rồi tìm chỗ ngồi, lưng tựa vào ghế, chân vắt lên bàn, nhấp chút rượu thưởng thức.

Tư Cảnh Hàn ngồi đối diện với Lạc Tư Vũ cầm một cốc nước lọc, cũng uống một ngụm.

“Mệt quá, vẫn chưa hết giận à? Đã hơn 10 ngày rồi đó! Chẳng phải hôm qua còn cùng nhau đến trường quay chỗ Tiểu Duật Hy sao?” Mạc Lạc Phàm chán nãn nhìn hai người đàn ông trước mặt, lười biếng nói.

Hai người kia đồng thời không trả lời anh, mỗi người một tư thế ngồi nhưng biểu cảm đều lạnh nhạt như nhau.

Mạc Lạc Phàm nuốt cảm xúc muốn chửi người vào trong, tiếp tục giải hòa.

“Tiểu Bạch, lần này cậu chịu sai đi, tự dưng lại đánh A Tư là thế nào?”

Tư Cảnh Hàn lúc này mới liếc nhìn về phía anh, từng chữ phun ra: “Không có chuyện gì là tự dưng hết. Tôi là người tùy hứng sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện