Tổng Tài Lạc Mất Vợ Yêu

Chương 14: 14: Không Có Quyền Từ Chối





Phong Duật Khang nghe Phong Duật Thần nói vậy, hai mắt long lanh sáng lên:
- Thật sao baba?
- Ừm, nhưng con phải nghe lời.

Phong Duật Thần híp mắt nhìn con nói vẻ đăm chiêu.

Phong Duật Khang thấy lời nói của bố có vẻ đáng tin, liền nhảy xuống giường kéo tay bố mình:
- Baba, con muốn đi ăn cơm.

- Ngoan, thế baba mới thương chứ.

Phong Duật Thần dắt tay con xuống dưới nhà, tại phòng ăn, đầu bếp đã nấu xong những đồ ăn mà Phong Duật Khang thích ăn nhất rồi, giúp việc đang cẩn thận xếp đồ ăn lên bàn.

Thấy Phong Duật Thần tới, tất cả đều kính cẩn cúi đầu:
- Thiếu gia.

- Được rồi, mọi người lui xuống đi.

Tôi sẽ đích thân đút Tiểu Duật Khang ăn cơm.

Phong Duật Thần vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống, anh chỉ vào ghế bên cạnh mình, Phong Duật Khang lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.


Tất cả giúp việc đồng thanh rồi lui xuống:
- Vâng ạ.

Phòng ăn bây giờ còn hai bố con Phong Duật Thần, anh cẩn thận bóc hải sản rồi để vào bát của Phong Duật Khang.

Từng hành động rất nhỏ thôi, nhưng đủ để nhận ra rằng Phong Duật Thần rất thương con trai của mình.

- Ăn nào.

- Vâng.

Mà baba này, khi nào baba đón mami về vậy? Con muốn ăn cơm cùng baba và mami cơ.

Phong Duật Khang hai mắt long lanh khi nhắc tới Phương Hân, có vẻ như thằng bé rất thích cô, ngay cả giờ ăn cũng không thôi nhắc tới Phương Hân.

Mà cứ mở miệng là gọi cô là mami mới chịu cơ.

Phong Duật Thần dừng tay lại rồi liếc nhìn con trai, câu nói không nhanh không chậm vang lên:
- Mami con cần thời gian để thích ứng.

Phong Duật Thần vốn chỉ định nói dối để Phong Duật Khang chịu ăn cơm mà thôi, nhưng mà Phong Duật Khang lại cứ nhắc đến Phương Hân.

Chết tiệt thật.

Người phụ nữ kia rốt cuộc đã bỏ bùa gì cho con trai anh?
- Nhưng mà vừa nãy baba bảo sẽ đưa con tới gặp mami mà.

Phong Duật Khang biểu tình.

- Mami con hiện giờ đang nghỉ ngơi, không nên làm phiền.

Phong Duật Thần giải thích qua loa rồi nhét đồ ăn vào miệng Phong Duật Khang, mặc dù tiểu Duật Khang có vẻ như không cam chịu, nhưng vẫn nhai đồ ăn rôm rả.

Thằng bé lại nói:
- Vậy ngày mai baba dẫn con tới công ti để gặp mami nhá.

- Ừm.

Phong Duật Thần hứa hẹn một cách nghiêm túc.


Phong Duật Khang vui vẻ ăn hết đống đồ ăn mà nhà bếp nấu, trong lòng vô cùng hạnh phúc khi nghĩ tới việc được gặp mami.

Phong Duật Thần nhìn con nhưng không nói gì, ánh mắt đầy vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

...!
Ngày hôm sau...!
Hôm nay Phương Hân đến công ti sớm.

Cô mới bắt đầu tới công ti làm việc, cần phải nhanh chóng làm quen với công việc ở đây mới được.

Cô bước vào sảnh công ti, do còn sớm nên cả công ti có vẻ rất vắng vẻ.

Lúc cô định bước vào cầu thang thì đột nhiên đằng sau cô vang lên tiếng gọi non nớt của trẻ con.

- Mami, mami.

Ủa?
Phương Hân giật mình quay đầu lại, ngay lập tức cô nhìn thấy một cậu thiếu gia nhỏ xíu ăn mặc đẹp đẽ đang chạy lon ton về phía cô.

Đó là cậu bé ngày hôm qua, con trai của Phong tổng.

Phương Hân lần đầu đối diện với mấy tình huống khó xử này, cô không biết nên làm gì cho phải.

Cứ để cậu bé này gọi cô là mami mãi cũng không hay.

Miệng lưỡi của mấy nhân viên ở công ti rất cay độc, cô không muốn mang tiếng là có quan hệ mập mờ với tổng tài đâu.

Ngày hôm qua mới tới làm việc, đã đủ sui sẻo lắm rồi...!

Cô miễn cưỡng cười trừ:
- Nhóc con à, đã bảo đừng gọi chị là mami rồi mà, nhỡ có người nghe thấy thì sao?
- Hihi, mami không cần lo lắng, đã có baba ở đây rồi.

Phong Duật Khang cười dễ thương, bám lấy chân váy của cô như đứa trẻ con dính lấy mẹ mình.

May mà hôm nay chiếc váy mà cô mặc cũng dài, nếu không thì...!
Khoan đã, mà cậu nhóc Phong Duật Khang này vừa nói gì cơ? Cái gì mà đã có baba ở đây rồi chứ? Câu nói này khiến cho Phương Hân không khỏi sợ hãi các thứ...!
- Nhóc con à, đừng đùa nữa mà...!
- Tiểu Duật Khang không nói đùa, từ giờ cô sẽ là mami của thằng bé.

Không biết từ đâu giọng nói trầm thấp của Phong Duật Thần vang lên, phá vỡ bầu không gian yên tĩnh của buổi sáng sớm.

Câu nói bất ngờ khiến cho Phương Hân giật mình, không kịp phản ứng gì cả.

- Phong...Phong tổng, anh...nói gì cơ?
- Tôi nói cô từ giờ sẽ là mami của Tiểu Duật Khang.

Chuyện này, cô không có quyền từ chối, bởi vì người quyết định chính là tôi.

Còn bây giờ, theo tôi vào phòng làm việc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện