Tổng Giám Đốc Là Sói

Chương 26



Tổng Giám Đốc, anh thấy trong người thế nào rồi?

Thay vì trả lời thì Việt lại nhìn Linh, cái nhìn ấy giống như có một chuyện không thể nào hiểu được.

- Anh nhìn em làm gì?

- cô thực sự là người yêu của tôi à?

- không biết có phải không, nhưng em nhớ là anh đã cầu hôn em rồi.

- Tôi cảm thấy rất lạ.

- chuyện gì?

- bình thường cô xưng hô với tôi như thế nào?

- Cũng tùy ý, thôi anh mau ăn đi. Cháo để lâu sẽ không ngon.

Việt vẫn ngồi im giống như đang suy nghĩ, Linh ngoài mặt thì coi như không có gì nhưng trong lòng vô cùng lo lắng. Sở dĩ cô không chọn cách ngọt ngào với Việt là bởi vì cô quá hiểu, với tình trạng bây giờ của Việt thì càng cố gắng lại gần anh chắc chắn sẽ càng tránh xa. Giữ một khoảng cách cho tới khi Việt quen với sự có mặt của Linh lúc ấy Linh sẽ thể hiện tình cảm sau.

- Để em giúp.

- không cần, tôi có thể tự ăn được. Cô đừng có coi tôi giống như người tàn phế.

- nếu không muốn em giúp thì anh mau ăn đi.

Một lát sau.

- này...

- gọi em là Linh.

- Linh, chúng ta quen nhau như thế nào vậy?

- mẹ anh tới công ty tìm bạn gái cho anh. Hôm đấy mẹ em cũng tới công ty nên đã đăng ký cho em.

- sau đó tôi đã chọn cô sao?

- Đúng vậy.

- cô có biết lý do tại sao không?

- Anh nói là yêu em từ cái nhìn đầu tiên gặp mặt. Anh còn nói là sau này không thể nhìn ai khác ngoài em. Còn nói em là cô gái xinh đẹp nhất ( cố gắng nhịn cười)

- tôi sao? Không thể nào, tôi sao có thể nói ra mấy câu ấy được.

- anh không tin à? Nếu không tin anh có thể gọi điện cho mẹ hỏi thử.

- không cần.

Việt tiếp tục ăn cháo, trong thời gian ấy Linh pha cho Việt một cốc sữa.

Việt vừa ăn cháo xong thì cũng là lúc cốc sữa để trước mặt.

- cô định nuôi tôi thành heo hay sao? Ăn uống không kịp tiêu hóa.

- Cái này là bắt buộc, rất tốt cho vết thương đấy.

- Mà này, mối quan hệ của tôi và cô đã tới mức độ nào rồi?

- Ý anh là vấn đề tinh thần hay vấn đề thể xác?

Linh thẳng thắn hỏi lại, cô chẳng có biểu hiện gì đặc biệt nhưng Việt thì đã đỏ mặt.

- Cô nghĩ đi đâu vậy? Ý của tôi là chúng ta đã yêu nhau bao nhiêu lâu rồi?

- cũng lâu rồi, em không nhớ nữa.

Chẳng thể nào nói với Việt là thời gian quen nhau rất ngắn, Linh sợ Việt sẽ suy nghĩ linh tinh.

- Cô có thể đi về được rồi. Tôi có thể tự chăm sóc cho mình được.

- tắm xong cho anh em sẽ về.

Nhìn biểu cảm lúc ấy của Việt khiến Linh chỉ muốn trêu đùa. Ngày trước Việt rất nghiêm túc, đến cả một câu nói đùa Linh cũng chưa từng nghĩ qua. Nhưng thời điểm hiện tại thì khác, cô thực sự muốn thử.

- anh căng thẳng như thế làm gì?

- tôi gọi trợ lý đến làm, nam nữ thụ thụ bất thân sao có thể?

- tổng giám đốc của tôi à, những thứ cần nhìn đã sớm nhìn thấy từ lâu rồi. Anh nghĩ trên cơ thể anh còn thứ gì lạ lẫm khiến em tò mò sao? Quên không nói cho anh biết, ngày hôm qua cũng chính là em giúp anh đấy.

- cô...

Linh quay mặt che đi nụ cười.

" anh có thể không nhớ em, nhưng tốt nhất nên loại bỏ suy nghĩ tách em ra khỏi cuộc sống của anh đi. Bởi vì điều ấy là không thể"

- em không chạm vào anh cũng được, nhưng em có một điều kiện.

- điều kiện gì?

- Tối nay em sẽ ngủ lại đây.

- không cần.

- anh không cần nhưng em muốn.

- cô là con gái không cần phải trở về nhà sao? Như thế thì còn gì là Gia Phong lễ giáo nữa?

Linh vừa gọt trái cây vừa nói với Việt.

- em ở cạnh người đàn ông của mình, hơn nữa mối quan hệ của chúng ta đều được hai gia đình chấp thuận. Nó cũng không phải là mối quan hệ đơn thuần giống như bạn bè nữa. Anh bảo em lên giữ lễ giáo gì? Anh còn cầu hôn em rồi đấy.

Việt hoàn toàn không thể thích nghi nổi với những gì mà mình đang trải qua. Bản thân chưa từng biết yêu đương là gì vậy mà đùng một cái có một cô người yêu từ trên trời rơi xuống. Đúng là khóc không được mà cười cũng không xong.

Linh vừa gọt xong đĩa trái cây còn chưa kịp đưa cho Việt ăn thì cánh cửa phòng bật mở, Quỳnh từ bên ngoài lao vào nhanh như một cơn gió ôm chầm lấy Việt.

- cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, cậu có biết tôi lo cho cậu lắm không?

Việt thấy Quỳnh cũng ngạc nhiên không kém.

- cậu về nước từ bao giờ thế?

- mới về.

- được rồi, mau bỏ tay ra đi. Cậu cũng biết là tôi không thích chạm vào người khác mà.

- Cậu nói gì vậy? Chúng ta là bạn thân, bạn thân đấy..

Rồi Quỳnh quay sang nhìn Linh.

- chuyện này Linh không có ý kiến gì đúng khôn.

Linh không quan tâm lắm, cô tuỳ ý trả lời.

- thấy vậy mà muốn nắm bắt không hề dễ.

- Ý em là...?

- Chị nhìn ánh mắt anh ấy đi?

Quỳnh quay lại nhìn Việt thật, quả nhiên không được dễ chịu.

- Cậu đấy thật là, bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi.

Việt không dám khẳng định, không dám khẳng định là mình chưa từng chạm vào người khác. Càng không dám khẳng định là mình chưa từng yêu Linh.

Mọi thứ hoàn toàn trở nên mơ hồ trống rỗng đến đáng sợ. Quỳnh vẫn không ngừng nói với Việt.

- tôi mua cho cậu một ít thuốc bổ, hàng ngày sẽ tới thăm cậu.

- Không cần đâu, ra viện tôi sẽ cho người báo với cậu.

- như vậy đâu được. Tôi muốn tới.

Cô ta lại quay về phía Linh.

- chắc không ảnh hưởng gì đến hai người đúng không?

Linh mỉm cười.

- chắc chắn có ảnh hưởng rồi.

Câu trả lời quá thẳng thắn của Linh khiến cho cô ta ngượng ngùng.

- bạn gái cậu thật biết nói đùa.

Việt không nói gì cả, tại thời điểm ấy tất cả những gì về Linh Việt hoàn toàn không thể biết. Điều duy nhất việt biết đó chính là Linh là người yêu của Việt, chỉ có như vậy.

Quỳnh bắt đầu gợi những câu chuyện xa xưa từ thời còn đi học.

- Cậu còn nhớ cái lần mà tôi bị ngã xe không? Chính cậu là người đã cõng tôi vào viện. Còn ở lại chăm sóc cho tôi nữa.

- bây giờ cậu muốn cõng lại tôi để trả ơn à? Không cần, tôi có thể tự đi được.

- Cậu thật vô vị.

Nhìn hai người họ nói qua nói lại một hồi mà Linh ăn hết một đĩa trái cây, tiếp tục gọt số còn lại trong giỏ.

- khi nào khỏe lại cậu phải đưa tôi đi tham quan thành phố đấy. Ngày trước cậu đã từng hứa với tôi như vậy.

Hứa đi thăm phố thôi mà nhắc đến lần này là lần thứ N rồi. Ai không biết lại tưởng hứa hẹn cho một cái lễ cưới.

- được.

Cái thái độ nhạt nhẽo này của Việt nếu như không phải thật kiên nhẫn thì không thể nào nói được đến câu thứ hai. Mặc dù đã cố gắng hết sức gợi chuyện nhưng cuối cùng cô ta cũng phải đứng lên đi về.

- thôi tôi về đây, mai sẽ tới thăm cậu.

- ừ, cậu về đi.

Cô ta nói bằng cái giọng nghe buồn buồn giống như trách móc Việt.

- cậu xem, đến cả một câu dặn dò đi về cẩn thận cũng không có. Không hiểu sao chúng ta lại có thể thân nhau tới như thế?

Cô ta cố gắng nhấn mạnh từ " thân ", giống như nhắc nhở cho Linh biết rằng cô ta là người đến trước. Nhưng Linh đâu có quan tâm đến điều ấy, trong đầu cô đang suy nghĩ cách để làm sao cho Việt nhanh hồi phục trí nhớ. Còn những chuyện khác không đáng để bận tâm.

- anh có muốn ăn trái cây không?

- không.

- nghe nói loại này rất tốt cho trí nhớ. Biết đâu ăn một quả vào lại nhớ lại.

- tôi không muốn nhớ lại.

Hành động của Linh chỉ vì mấy từ ấy mà ngưng lại trong giây lát. Cô cố gắng che giấu nỗi đau trong lòng bằng một nụ cười.

- không muốn thì trước sau gì anh cũng phải nhớ lại thôi.

Cửa phòng lại mở, một thiên sứ áo trắng bước vào đem theo kim tiêm và rất nhiều thuốc, người ngồi trên giường cũng tái mặt từ giây phút ấy.

Linh đã có thể đoán được là Việt rất sợ tiêm, khi cô y tá lấy thuốc Việt quay mặt đi chỗ khác. Luć mũi tiêm cắm vào da, bàn tay Việt nắm rất chặt.

Linh đi đến bên cạnh nhẹ nhàng ngồi xuống rồi nắm lấy tay Việt, hành động ấy cứ ngỡ đơn giản nhưng lại khiến Việt ngẩn người.

Cô y tá tiêm xong đi ra ngoài thì Việt cũng vội vã gỡ tay ra khỏi tay Linh, ánh mắt nhìn ra phía cửa sổ.

- chỉ là tiêm thuốc thôi mà, anh cũng đâu cần sợ tới như vậy.

- cô đã từng bị tiêm bao giờ chưa? Sao cô có thể hiểu được nó đáng sợ như thế nào chứ.

- không những đã từng mà em đã từng tiêm rất nhiều lần rồi. Hồi nhỏ em rất hay bị bệnh, có thời gian còn sống cả tháng ở trong bệnh viện đấy. Có ngày nào mà không tiêm vài ba mũi. Chẳng có gì đáng sợ cả.

Việt quay lại nhìn Linh, qua ánh mắt ấy cũng chẳng thể hiểu được là có ý gì.

- công ty đang có dự án mới, phải rất muộn mẹ mới đến đây thăm anh được. Còn trợ lý thì bận tối mắt, hôm nay sẽ chỉ có em ở đây với anh thôi.

- cũng không sao.

- Anh có muốn đi tắm không? Em giúp anh.

Chính là cái dáng vẻ hoảng hốt khi nghe Linh nhắc tới điều ấy.

Việt: Tôi có thể tự mình làm được.

- em đương nhiên biết là anh có thể tự làm. Nhưng vết thương mới mổ, vết thương ở trên đầu của anh cũng chưa hoàn toàn ổn định. Nếu không cẩn thận nhất định sẽ gây đến nguy hiểm.

- Tôi không phải trẻ nhỏ, cô nói với tôi mấy điều ấy làm gì?

Linh không nói nưã mà trực tiếp cầm tay Việt kéo dậy.

- nói cho anh biết, nếu anh còn không nghe lời tối nay em sẽ lên giường ngủ cùng anh.

- không được.

- không được đúng không? Vậy thì ngoan ngoãn một chút.

- Cô muốn làm gì?

- giúp anh lau mình.

Trong đầu Việt đã nghĩ tới một vài câu cay độc muốn nói ra để Linh không thèm chú ý gì đến anh nữa. Nhưng chẳng hiểu sao đều bị chặn nơi cuống họng, không có cách nào thốt ra được.

- yên tâm đi, em sẽ không nhìn những chỗ không nên nhìn.

Vốn dĩ là một cô gái mạnh mẽ chỉ vì yêu Việt mà trở nên yếu đuối, bây giờ khi xảy ra chuyện, Linh lại muốn quay về với con người của chính mình. Cô muốn trở thành chỗ dựa cho Việt. Cho dù bản thân không thông minh tài giỏi nhưng ít nhất cũng không thể khóc lóc buồn bã được.

" đã từng khiến anh rung động một lần, em không tin lần này không thể "

Linh đỡ Việt vào phòng tắm, vết mổ ấy đau nhưng Việt cố chịu đựng. Cũng may là ở tay, chứ nếu vết thương ở chân sẽ chẳng thể đi lại được.

- em giúp anh cởi áo..

- không cần, tôi tự làm.

- bụng anh có 6 múi tất cả, cơ bắp cơ ngực cũng vô cùng rắn chắc. Giữa ngực có nốt ruồi màu đỏ.

- cô...

- có gì mà phải giấu chứ, anh ngồi im đấy.

Linh cởi cúc áo cho Việt, cái áo bệnh nhân chẳng khác cái bao là mấy, thật nhìn không ra một Vũ Hoàng Việt cao cao tại thượng sơ mi chỉnh tề.

Nghĩ đến đấy Linh không nhịn nổi mà bật cười.

- cô cười cái gì?

- anh mặc bộ này nhìn rất đẹp trai nha. ( tiếp tục cười)?

- ( mặt nhăn nhó) vui lắm à?

- không vui, không vui. Em giúp anh.

Khăn bông được làm ướt, từng chút từng chút di chuyển trên tấm lưng trần rộng lớn. Cảm giác lẽ ra là hưởng thụ nhưng lại khiến cho người ngồi trên ghế căng thẳng đến mức cảnhịp tim cũng như hơi thở đều loạn. Muốn tránh nhưng lại không có cách nào để tránh.

- anh dùng kem dưỡng da loại nào vậy?

- nhảm nhí.

- bất công thật.

- cô nhanh lên một chút đi được không? Tôi mệt rồi.

Tổng giám đốc ngượng quá đâm ra cáu, chỉ muốn mau chóng thoát ra khỏi tình cảnh hiện tại.

Tt cho em với ạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện