Tôi Có Năm Lão Chồng

Chương 23: Phòng mới



Lo lắng của các anh

Các anh lo lắng hỏi: Sáu… Mấy hôm nay em có khỏe không?

Tôi: Dạ? *nhai nhai*

Các anh: … Em có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút không?

Tôi: … *nhai nhai* Các anh rốt cuộc muốn hỏi gì thế?

Các anh: Em có thể…

Tôi:!!!!! Các anh lo bậy rồi! Em… em là con trai nha! *nhai nhai*

Các anh: Vậy sao em ăn ô mai luôn miệng vậy?

Tôi: … *nhai nhai nhai nhai*

Lời tác giả:

Không có thời gian viết mỗi ngày, thôi thì viết vài dòng để duy trì vậy… Chương này xem như lời chúc mọi người năm mới an lành hạnh phúc~.

P/S: Tiểu kịch trường là dựa theo câu chuyện có thật~

1. Phòng mới

Hóa ra kết cấu cũng không có thay đổi nhiều lắm, nhưng thật may là rộng rãi hơn một chút, từng phòng đều phù hợp với cuộc sống hiện tại.

Nhất là trần nhà, trần nhà được nâng lên siêu cao! Nhưng vì muốn phòng ngủ rộng ra một chút mà gian để đồ linh tinh và phòng khách lại hơi thấp… Anh Cả chỉ thiếu 5cm nữa là đụng đỉnh rồi.

Theo như lời mấy anh nói, cha mẹ vốn không cao, cha 1 mét 70, mẹ lại càng nhỏ xinh, cao nhất chỉ đến 1 mét 55. Mấy anh là giống ông ngoại, ông cao đến 1 mét 90, còn bà ngoại cũng là 1 mét 70, đối với ngày đó là đại khổng lồ luôn…

Nhân lúc sửa nhà, liền nâng trần nhà lên 2.5 thước.

A Duy cười nói dù sao mấy anh ai cũng cao to!

Hai phòng hai bên, bên phải sẽ trở thành phòng làm việc của tôi, bên trái là thư phòng, nguyên đống sách của tôi ở trong thành phố đều có thể đưa đến~.

Thành ra cái phòng nho nhỏ trong thành phố tôi cho thuê, tốt xấu gì cũng có cái thu vào.

Phòng khách chia thành hai gian, một nửa vẫn để làm phòng khách, nửa còn lại không gian với ba mặt kính trong suốt.

Mấy anh nói sợ tôi mùa đông buồn chán, nên làm phòng vẽ tranh cho tôi. Thu, đông cùng đầu xuân tiết trời rất lạnh, ngồi vẽ tranh có lẽ không đến nỗi lạnh lắm nữa. Cảnh sắc tự nhiên mỗi lúc lại không quá giống nhau, đây chính là ảo diệu của nó.

Vừa đảo một vòng quanh nhà, tôi mới phát hiện… kỳ thật, các anh đã phải làm rất nhiều.

Phòng ngủ cũng sửa lại thiệt nhiều, hóa ra đã lấy hết ngăn kéo trong năm tủ quần áo, làm thành một cái tủ cao như cột nhà, tôi nói với A Duy cao như thế tôi phải nhón lên mới lấy được đồ.

Lão Phong cười nói ai bảo tôi lùn quá chi, chẳng giống mấy anh, chỉ cần đưa tay là lấy được liền!

Trong phòng ngủ cũng được lót sàn gỗ nên ấm hơn, nhưng thay đổi nhiều nhất chính là cái giường. Vốn anh Năm ngủ phải rộng rãi một chút, cho nên thường anh Cả sẽ thu gọn người vào mà ngủ. Giường lớn trước mặt làm cho tôi thật xấu hổ, thành giường giả cổ, lớn đến nỗi cứ như chúng tôi là em bé bò trên giường cha mẹ vậy.

Bàn nhỏ cùng ghế trong phòng cũng biến thành một cái ghế dài, đặc biệt phía dưới còn có bánh trượt cho nên có thể dễ dàng mà đi qua đi lại.

Tôi nói với A Duy rằng ghế này hình như hơi bự, cậu ta liền nháy mắt cười dâm tà “Tình thú đó! Tình thú có biết hay không? Là để mấy ông anh cáo già của cậu ăn ngán thì thôi!”

Tôi còn thật sự ngượng khi nói cho cậu ta nghe mấy anh so với thiên phú còn muốn cường đại hơn nữa… *ôm mặt*

Bếp… bây giờ phải gọi là nhà bếp mới đúng, có điều vẫn là một cái bếp lớn, chỉ thêm một lò vi ba cùng một tủ lạnh bự mà thôi.

Vốn nghĩ mấy anh đã đổi, vậy thì tôi sẽ dùng bếp mới này. Tuy nhiên, có một lần A Duy theo chân mấy anh lại nói với tôi thực ra làm bánh bao phải dùng củi lửa chưng thì hương vị mới ngon được.

Tôi thấy kỳ thật là cậu ta ham ăn thì có…

Ngay cả phòng tắm cũng được lát gạch, còn gắn cả máy nước nóng năng lượng mặt trời.

Ngó quanh ngó quất, cuối cùng tôi mới giật mình, lễ vật cưới hỏi của cha mẹ để lại không thể nào nhiều đến mức có thể đem nhà sửa được thành vậy.

A Duy nói phòng ngủ của chúng tôi là quà mừng của bọn họ, này tôi có thể nhận, nhưng những thứ khác thì sao.

Ngay khi tôi gần như là cưỡng bức, A Duy mới nói hắn đã làm cho các anh ký hợp đồng làm người mẫu ba năm.

Tôi ngay lập tức kích động! Này không phải vì tốt cho tôi mà yêu cầu mấy anh đó chứ!

A Duy nói tôi đừng lo mấy anh sẽ bị ức hiếp, do mấy anh kí với hắn nên mấy mục trong hợp đồng được thỏa thuận so với hắn còn kĩ hơn!

Ngày mùa sẽ không chụp, không chụp quá lõa lồ, không chụp những động tác quá thân mật, phải dựa theo thời gian của mấy anh mà đến chụp. Tôi xem đi, bà mọe căn bản hợp đồng này không công bằng với hắn a!

Nghe A Duy lải nhải xong, tôi sờ sờ cái mũi. Ừm… Quả thật là có điểm thiệt thòi quá…

Chị Đại khinh khỉnh ở bên cạnh ói ra một câu “Kia còn không phải vì cậu khâm điểm nên bọn họ mới dám kí như vậy!”

Buổi tối, ở trước nhà bày một bàn cúng tổ tiên, sửa chữa nhà vốn là đại sự mà.

Khi các anh dâng hương nói em Sáu là phúc tinh của mấy anh, trên mặt tràn đầy tươi cười hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện