Tiên Liêu Vi Kính

Chương 40: Vong đạo 12



Kỷ Viên hoàn toàn tạc mao.

Hắn không thể tin mà trừng mắt nhìn Kỷ Thâm đang cười yếu ớt, khiếp sợ không biết nên nói gì, hơn nửa ngày sau mới phản ứng lại được, đột nhiên nắm lấy bả vai Kỷ Thâm, lời vừa tới bên miệng, Kỷ Thâm lại đột nhiên nhíu mày, lại ngất đi.

Kỷ Viên đành nuốt lời xuống bụng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt Kỷ Thâm chằm chằm, cũng không rõ tư vị này là gì.

Sau khi kinh hãi lại là mừng như điên, hắn tựa như được một người giữ chặt ngay lúc đang sắp rơi xuống vực sâu thẳm, suýt chút nữa đã rơi xuống vực sâu, tính mạng hiểm nguy, nhất thời cũng không phân ra nổi đó là thật hay là hư.

Diệp Quân Trì rửa tay, thuận tiện xiên mấy con cá trở lại, thấy Kỷ Viên đang nắm tay Kỷ Thâm, mặt thất thần ngồi đó, cúi người xoa đầu hắn: “Sao vậy? Ta cho hắn uống thuốc rồi, lúc tỉnh lại sẽ không thành vấn đề, đừng lo.”

Lúc này Kỷ Viên mới hoàn hồn, chấn kinh rụt tay lại, lại nhìn thấy cá mà Diệp Quân Trì bắt về, ngơ ngẩn đứng lên: “Ta đi nhặt củi…”

“Ngươi đi? Ta lại sợ rằng sẽ có vật gì nhặt ngươi đi mất thì đúng hơn.” Diệp Quân Trì cười nói một câu, phát hiện Kỷ Viên vẫn mất hồn mất vía như lúc nãy, nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì? Nhìn ngươi không được ổn cho lắm.”

Kỷ Viên lắc đầu, lại nhìn Kỷ Thâm, ngước mắt lên nhìn Diệp Quân Trì chăm chú một lát, há miệng thở dốc, nhẹ giọng nói: “… Ta chỉ là, cảm thấy có chút không chân thật.”

“Có gì không chân thật?” Diệp Quân Trì cười, không được đáp lại cũng chẳng để ý, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Kỷ Viên, bày kết giới, để Hồi Trì lại, xoay người bước vào trong rừng kiếm củi.

Kỷ Viên thở hắt ra một hơi, vẫn cảm giác máu mình đang sôi trào: “Hệ thống… ngươi cũng thấy rồi phải không?”

“Ta thấy rồi.” Hệ thống nghiêm túc nói, “Nhân lúc vừa rồi ngươi phát ngốc, ta đã xin tổng bộ thêm một chút thông tin về thế giới này.”

“Sao lại như vậy chứ… vừa rồi chính là Kỷ Tư phải không! Đó là Kỷ Tư!”

“Kỷ Viên, ngươi tin vào chuyện là con người sẽ có linh hồn, hơn nữa còn có thể luân hồi phải không.” Hệ thống nói, “Thực ra có rất nhiều chuyện khoa học không thể nào giải thích được, khoa học và những lực lượng thần bí kia cùng tồn tại song song.”

“… Ngươi có ý gì?”

“Ý ta là, Kỷ Thâm, chính là Kỷ Tư. Sau khi Kỷ Tư chết, đầu thai tới thế giới này.”

“Thế giới này? Thế giới này không phải là… giả sao?” Nói tới đây, Kỷ Viên lặng lẽ gục người xuống ôm lấy đầu gối, có chút sững sờ. Ngay từ ngày đầu tiên tới thế giới này, hắn đã cho rằng tất cả đều là giả.

Hệ thống có chút kinh ngạc: “Ai bảo ngươi nơi này là giả? Thế giới nghìn nghìn vạn vạn nơi, nơi này khá giống với thế giới song song kia của ngươi, tu chân cũng không chỉ có mỗi một nơi này, có đôi khi một thế giới tưởng tượng của một ai đó cũng có thể biến thành sự thật, ta còn có một người bạn đồng nghiệp sắm vai hệ thống của nhân vật, chính là cái mà các ngươi gọi là hệ thống xuyên thư, còn lặng lẽ tác hợp một đôi sư huynh đệ cơ mà… Họ đều là thật, Diệp Quân Trì là thật, ngươi cũng vậy.”

Kỷ Viên chỉ im lặng không nói gì.

Bây giờ trong đầu hắn cực kì hỗn loạn, không ngờ rằng Kỷ Tư mình vốn tâm tâm niệm niệm lại ở thế giới này, hơn nữa đứa nhỏ này lại một lần nữa vì anh trai của mình mà liều mạng.

Cả hai đời đều không thể đổi được vận mệnh, thật đúng là… một đứa nhỏ ngốc.

Hốc mắt hắn không hiểu vì sao có chút nóng lên, có một xúc động muốn khóc: “Hệ thống, ý của ngươi là, Kỷ Tư hắn tồn tại ở thế giới này…”

Hệ thống: “Hừ, nếu không phải là có lão đại, tám phần mười hắn đã chết lâu rồi.”

Ngừng lại một chút, hệ thống lại nói tiếp: “Ngươi vẫn muốn trở lại báo thù sao? Kỷ Tư cũng đã ở đây rồi, hắn sống ở đây cũng không được tốt cho lắm, mà ngươi trở lại thế giới kia, cũng không còn hắn nữa rồi, cũng không có lão đại ở thế giới kia có thể giúp ngươi báo thù, không bằng ở lại đây đi, còn có thể chăm sóc cho hắn.”

“Ta vẫn là cảm thấy thực không chân thật…” Kỷ Viên cố gắng áp xuống sự hân hoan kích động đang len lỏi xuyên suốt cơ thể kia, lẩm bẩm vài câu xong, ánh mắt trở nên âm u, “Có phải là ngươi khống chế Kỷ Thâm lừa ta không?”

“Ngươi thật sự là xem trọng ta quá rồi, hệ thống không có quyền nhúng tay vào nhiệm vụ của thế giới, ta chỉ có thể ở bên cạnh xem náo nhiệt. Lại nói, ngươi không phải là rất am hiểu ánh mắt và ngữ khí của Kỷ Tư hay sao?” Hệ thống tận tình khuyên bảo, thao thao bất tuyệt, thấy mê mang trong ánh mắt Kỷ Viên đã tản đi, biết hắn tất đã có sự chọn lựa của mình, cũng không nhiều lời nữa.

Hệ thống chỉ là số liệu, có thể bắt chước theo tình cảm của con người mà lựa chọn hình mẫu cho bản thân, lựa chọn của nó vừa đúng lại chính là Diệp Quân Trì.

Vừa mới lải nhải nói chuyện với hệ thống xong, Diệp Quân Trì đã trở lại. Kỷ Viên đang ngồi dưới đất quay đầu lại nhìn hắn, cứ như đây mới là lần đầu tiên được nhìn thấy hắn, nghiêm túc nhìn từ đầu tới chân một lần.

Đánh giá khách quan, ngoại hình của Diệp Quân Trì cực kì xuất chúng, người cao, diện mạo tuấn mỹ, một đôi mắt đào hoa vốn phải là liếc mắt đưa tình, hơn phân nửa thời gian lại là lạnh băng, phát ra u quang đáng sợ, môi mỏng hơi nhếch, cười như không cười, rõ ràng là tuấn khí bức người, nhưng cũng là làm cho người ta lạnh cả sống lưng.

Nhưng người này một khi ở bên hắn, phần lớn thời gian luôn ôn nhu kiên nhẫn, dù cho đôi khi có tức giận, một lát sau cũng sẽ ôn hòa trở lại. Lúc này hắn ôm tay không nhanh không chậm đi ra từ trong rừng, y phục màu đen trầm tĩnh rũ xuống, ánh hoàng hôn chiếu lên sườn mặt tuấn mỹ của hắn, đẹp như một bức họa cung đình.

Theo sau hắn chính là từng cây củi đang tung tăng nhảy nhót, một đống cành củi không ngừng nhảy ra từ trong rừng. Kỷ Viên nhịn không được có chút buồn cười, nhếch khóe miệng lên một chút, nhìn Diệp Quân Trì đang lười biếng đi về phía mình, tim đập rộn lên.

“Bảo bối, đang nhìn ta?” Diệp Quân Trì mỉm cười tới gần Kỷ Viên, Kỷ Viên dừng lại một chút, cũng không trả lời, một lần nữa nhìn những cây củi tựa như có sinh mệnh theo sau lưng hắn.

“Chút thuật pháp do Lạc Tu Ý sáng chế ra.” Diệp Quân Trì ngồi cạnh hắn, cười nói, “Hắn không phải là sống một mình trên núi sao? Người này thực ra từ nhỏ cẩm y ngọc thực, căn bản không muốn tự mình động thủ làm việc, hao hết tâm tư nghiên cứu hồi lâu ra một chút thuật pháp nho nhỏ, sau đó còn khoe khoang với ta.”

Kỷ Viên khẽ cười trong lòng, từ từ nhìn về phía trước, sông nhỏ trong xanh, cây cỏ chim muông, phong cảnh đẹp đẽ, không nơi nào không phải là cảnh đẹp u tĩnh.

Trước kia hắn vẫn luôn cảm thấy mình sẽ phải rời khỏi nơi này, nhớ ít đi được thứ nào hay thứ ấy, chưa bao giờ để ý tới cảnh vật xung quanh mình, bây giờ nhìn kĩ, tâm tình phức tạp không nói nên lời.

Diệp Quân Trì khó hiểu: “A Viên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta luôn cảm thấy, ta vừa mới xoay người một cái, ngươi tựa như đã thay đổi.”

Trước kia hắn luôn cho người ta một cảm giác như gần như xa, tựa như lúc nào cũng có thể biến mất, bây giờ lại làm cho người ta cảm thấy hắn là chân thực, rõ ràng, hắn thực sự tồn tại.

Kỷ Viên nhàn nhạt đáp: “Nghĩ thông suốt một số chuyện… sao vậy, ta thay đổi không tốt ư?”

“Không.” Diệp Quân Trì nhẹ giọng đáp, “Rất tốt… ta có thể ôm ngươi được không?”

Lời còn chưa dứt hắn đã ôm chầm lấy Kỷ Viên, hôn lên đỉnh đầu hắn, ánh mắt ôn nhu: “Ta cảm thấy hình như ta lại có thể tới gần ngươi hơn một bước nữa rồi, sao nào, hôm nay có thích ta thêm một chút nào không?”

Kỷ Viên ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt của hắn, ánh mắt có phần trở nên sáng ngời, đang định lấy hết can đảm đáp lại, sau lưng bỗng vang lên lời nói sâu kín của thiếu niên: “Làm phiền, hai vị, ta tỉnh lại rồi.”

Kỷ Viên sợ tới mức suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, ngay sau đó lại bình tĩnh lại, nhớ ra sau lưng mình chính là Kỷ Tư, vội xoay người lại nhìn, không biết Kỷ Thâm nửa chết nửa sống đã ngồi dậy từ bao giờ, chỉ là miệng vết thương vẫn chưa lành, miễn cưỡng vài lần cũng không thể đứng dậy nổi, có chút buồn phiền mà nhíu mày.

Diệp Quân Trì vốn đang nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng không chớp mắt, cứ tưởng sắp cạy miệng hắn ra được rồi, cuối cùng cũng có thể nhận lấy một chút thành quả về mình, đột nhiên là bị Kỷ Thâm làm gián đoạn, mặt đen sì lại ngay lập tức, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Kỷ Thâm.

Lão đại luôn làm cho người khác sợ hãi, sắc mặt Kỷ Viên không đổi, thò một tay ra cản tầm mắt của Diệp Quân Trì, đối diện Kỷ Thâm một lát, hơi mất bình tĩnh hỏi: “Em không nhớ anh là ai sao?”

Kỷ Thâm gãi gãi đầu: “Nhớ, huynh đã từng cứu ta một lần, Diệp Thượng Nguyên.”

Kỷ Viên không lâu trước đó đã lĩnh hội được ý nghĩa của cái tên “Diệp Thượng Nguyên” này, hắn cứng đờ người, lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp mỗ bên cạnh cười phấn khởi, lại quan sát sắc mặt của Kỷ Thâm một chút, xác nhận ấn tượng của Kỷ Thâm với hắn chỉ là “Diệp Thượng Nguyên” ở đại hội tiên kiếm kia, trong lòng không biết là cảm thấy may mắn, hay là mất mát.

“Đừng kích động, đây là chuyện bình thường.” Hệ thống an ủi, “Kỷ Tư vốn dĩ đã luân hồi, không nhớ được chuyện kiếp trước, vừa rồi hắn đột nhiên tỉnh lại, nhớ ra ngươi, có lẽ là bởi hắn đã suýt chết, tính mạng gặp nguy hiểm, hồn suýt lìa khỏi xác, mới nhớ ra chuyện của kiếp trước.”

Có nghĩa là, về sau nếu Kỷ Thâm không đứng bên bờ vực cái chết, hắn sẽ không thể gặp được Kỷ Tư nữa sao?

Kỷ Viên không ngờ lại là như vậy, trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn buông bỏ.

Kỷ Tư không nhớ được hắn nữa, cũng tốt. Hắn để Kỷ Thâm sống, chỉ cần Kỷ Thâm có thể tiếp tục sống, hắn cũng sẽ không quá nhớ mong Kỷ Tư.

Tuy rằng coi một người thành một người khác là không tốt, nhưng Kỷ Viên đã có ý định sẽ coi Kỷ Thâm như Kỷ Tư mà chăm sóc.

Ý niệm trong đầu hắn xoay chuyển cực nhanh, thần sắc nhìn Kỷ Thâm ôn hòa hơn không ít: “Đệ vẫn còn bị thương, muốn đi đâu?”

Kỷ Thâm mím môi, ánh mắt kiên định: “Làm một vài chuyện ta cần làm, nếu có thể sống sót trở về, sau này ta nhất định sẽ báo ân cho huynh.”

“Đệ muốn đi tìm cỏ vô vị?”

“Làm sao huynh biết?” Kỷ Thâm kinh ngạc, nhịn không được lại nhìn Kỷ Viên, không hiểu sao lại cảm thấy càng thêm thân thiết hơn, càng nhìn càng thấy thuận mắt, cũng không nghĩ nhiều mà nói thẳng: “Sức khỏe của đại ca ta không được tốt, phải dùng cỏ vô vị để cứu mạng.”

“Đúng lúc…” Kỷ Viên khựng lại, quay đầu nhìn Diệp Quân Trì, không biết nên gọi Diệp Quân Trì là gì trước mặt Kỷ Thâm.

Diệp Quân Trì thấy Kỷ Viên dùng thái độ ôn hòa đối đãi với Kỷ Thâm liền vô cùng buồn bực, nghe vậy lại bình tĩnh tiếp lời hắn: “Ta là người nhà của hắn. Đúng lúc hôm nay ta đi ngang qua đó, hái chút cỏ vô vị, ta không cần dùng tới nó, ngươi muốn thì cứ cầm lấy đi.”

Nói xong, hắn lấy một cái hộp ngọc ra từ nhẫn trữ vật, không chút bận tâm mà ném tới chỗ Kỷ Thâm. Kỷ Thâm vội bắt lấy, mở hộp ngọc ra nhìn kĩ, nhìn thấy trong hộp chính là vài cọng dược thảo trắng trong tựa ngọc, lại cẩn thận hít ngửi mùi hương, hai mắt phát sáng.

Hắn đã ôm quyết tâm liều chết mà vào mật địa, luôn cảm thấy nếu Kỷ Sâm chết rồi mình sống cũng chẳng còn nghĩa lí gì, không ngờ vận khí lại tốt tới vậy, chiếm được một tiện nghi lớn.

Kỷ Thâm cũng chẳng phải là người thích chiếm tiện nghi của người khác, nhưng cỏ vô vị thật sự là một chuyện cực kì quan trọng, hắn cũng không muốn bởi sự cố chấp của bản thân mà làm cho Kỷ Sâm phải từ giã cõi đời này.

Diệp Quân Trì tự xưng là người nhà của Kỷ Viên, cũng không thấy Kỷ Viên phản đối, trong lòng sảng khoái, tâm tình tốt hơn nhiều, khóe miệng câu lên, ánh mắt nhìn Kỷ Thâm nhu hòa đi một chút: “Nhận lấy đi, ngươi có việc gấp cần dùng tới, ta không cần.”

Kỷ Thâm khẽ cắn môi nhận lấy hộp ngọc, phất vạt áo quỳ xuống trước mặt Kỷ Viên và Diệp Quân Trì, lời đại ân đại đức còn chưa ra khỏi miệng, đã bị một cỗ lực kì quái mạnh mẽ đỡ dậy.

Kỷ Viên liếc mắt nhìn Diệp Quân Trì, rụt cái tay đang muốn kéo Kỷ Thâm lên lại.

Diệp Quân Trì khoanh tay mà đứng, ngoài cười nhưng trong không cười.

Đối với sự ghen tuông tới ấu trĩ của Diệp Quân Trì, Kỷ Viên cũng đã quen, bất đắc dĩ lắc đầu, thấy Kỷ Thâm cũng không định ngồi xuống nghỉ ngơi, nhíu mày hỏi: “Ngươi còn muốn đi đâu nữa?”

Ánh mắt Kỷ Thâm nghiêm túc: “Ta muốn rời khỏi mật địa trước đã… sức khỏe của đại ca ta đã cực kì yếu, kéo dài thêm một ngày là mạng lại ngắn đi thêm một phần, việc này không thể chậm trễ, bây giờ ta nhất định phải về.”

“Không…”

“Ừ, vậy mau đi đi.” Diệp Quân Trì cắt lời Kỷ Viên, ấn hắn vào trong lòng mình. Diệp Quân Trì cười nhẹ một tiếng, dùng một tay choàng lấy Kỷ Viên, làm hắn không giãy giụa được nữa, một cái tay khác vươn ra, điểm điểm lên trán Kỷ Thâm.

Hắc quang nhàn nhạt chợt lóe, Kỷ Thâm rên khẽ một tiếng, trừng lớn mắt, cảm nhận được một cỗ linh lực mãnh liệt trước đây chưa từng có đang trào ra trong cơ thể.

Diệp Quân Trì nhàn nhạt nói: “Cho ngươi mượn một chút linh lực, đủ cho ngươi trở lại cửa mật địa trở về, nếu gặp phải phiền toái gì cũng có thể giải quyết nhanh chóng.”

Kỷ Thâm sờ sờ trán, mấp máy môi, nhìn Diệp Quân Trì và Kỷ Viên một lúc lâu, không nhiều lời, xoay người liền chạy.

Thuật pháp cho mượn linh lực này chỉ Ma tộc mới có.

Trong nháy mắt hắn hiểu ra tất cả.

Diệp Quân Trì cũng không thèm để ý tới chuyện một thuật pháp nhỏ đã làm mình bại lộ, hắn cúi đầu nâng khuôn mặt lạnh nhạt của Kỷ Viên lên, cười hỏi: “Giận à?”

Kỷ Viên lắc đầu, nếu Diệp Quân Trì có thể cho Kỷ Thâm mượn linh lực, hắn cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều, dù sao mật địa cũng rất nguy hiểm, Kỷ Thâm ra ngoài sớm một chút, hắn cũng yên tâm hơn một chút.

“Ngươi đối xử với hắn thật tốt quá.” Diệp Quân Trì thấp giọng nói, có chút hờn ghen bất mãn cắn môi dưới của Kỷ Viên.

Kỷ Viên bị đau, giơ chân đá hắn một cái, đối diện với đôi mắt thâm trầm ẩn tình của hắn, khẽ run lên, giọng nói hình như cũng có chút run rẩy: “… Diệp Quân Trì, ngươi đúng là tai họa.”

Diệp Quân Trì nhướng mày cười: “Ừ, ta là tai họa, có muốn thu lưu ta không, vì dân trừ hại? Ta lại chỉ muốn gây họa cho một mình ngươi mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện