Thương Thiên

Chương 146: Tặng kỳ kinh



Hô… Không biết đã bao lâu, Nhạc Phàm từ trong trạng thái nhập định tỉnh lại.
Hít một hơi thật dài, mở mắt ra đã thấy trời sáng. Quay đầu nhìn lại, thấy Bạch Tố Vân ngồi cách đó không xa, đang chú ý quan sát.
"Ngươi tỉnh lại là tốt rồi! Bạch Tố Vân thấy Nhạc Phàm tỉnh lại, nở một nụ cười. Trong lòng lão, Nhạc Phàm không phải chỉ là người qua đường mà là bằng hữu.
Nhạc Phàm nhìn ra được đó là sự quan tâm sâu sắc đó, bất giác mỉm cười nói: "
Ta khỏe lắm!"
Cười!? Nhạc Phàm cười!!
Bạch Tố Vân quan sát mấy ngày nay, Nhạc Phàm e rằng đã lâu rồi chưa từng cười qua, đây là lần đầu tiên thấy Nhạc Phàm cười, nụ cười vừa tươi sáng vừa ôn hòa. Nguyên lai, nụ cười xuất phát từ nội tâm thì không cần luyện tập, cũng đã có một dạng mị lực.
Ài… Bạch Tố Vân khe khẽ thở dài, hơi chua xót nói: "
Nhạc Phàm, kỳ thật ngươi cười lên trông rất đẹp, cần gì phải phong bế lại bản thân? Ta biết người có một số việc không buông được, ngươi là nam nhân nên dũng cảm thừa nhận. Ta là người từng trải, làm sao mà không biết suy nghĩ trong lòng ngươi, chỉ có buông xuống thì mới hiểu thấu được. Ngươi là người thông tuệ, chắc sẽ hiểu được những gì ta nói".
Nhạc Phàm nghe vậy không nói gì, yên lặng suy tư: "
Buông xuống… ta đã hiểu!"
"
Không nghĩ rằng… mình còn có thể cười!? Sợ là đã nhiều năm rồi… Xem ra lần tu luyện này ảnh hưởng đến tâm tính không nhỏ! Bất quá… cảm giác này cũng không tệ! Ha ha… tự nhiên cười lên, Nhạc Phàm quay về phía Bạch Tố Vân nói: "Lão bá, ta tu luyện lần này thu hoạch không ít, tin tưởng rằng không bao lâu nữa, là ta có thể tạo nên một bộ võ học của chính bản thân ta!"
Thấy Nhạc Phàm buông xuống được, Bạch Tố Vân gật gật đầu. Đối với công pháp của hắn cũng tò mò, liền hỏi: "Nói ta nghe một chút đi!"
"
Ta đã dung hợp được bảy đạo nguyên khí, hơn nữa còn tụ khí được vào huyệt…"
Nhạc Phàm kể lại quá trình tu luyện của mình cho Bạch Tố Vân nghe, nghe xong Bạch Tố Vân rất ngạc nhiên.
Hai người thương thảo một hồi, cuối cùng Nhạc Phàm quyết định, thuật tu luyện tạm thời chia làm: Dưỡng tâm, Thông mạch, Tụ khí, Khai khiếu, Luyện thần, Đạo sơ tổng cộng sáu cảnh giới.
Dưỡng tâm chi cảnh, là phương pháp hít thở trong "Dưỡng tâm kinh", cảm nhận thiên địa nguyên khí, nuôi dưỡng bản thân.
Tụ khí chi cảnh, hấp thụ thiên địa nguyên khí hóa thành lực của bản thân.
Thông mạch chi cảnh, dùng ngoại lực phá vỡ huyệt đạo toàn thân, hình thành nguyên khí tuần hoàn trong cơ thể, không ngừng nuôi dưỡng.
Khai khiếu chi cảnh, cùng nguyên khí cường đại luyện hóa linh huyệt, có khả năng tụ mà không tan. Nhạc Phàm đã từng nếm trải, linh khiếu càng nhiều, tụ khí càng nhanh!
Luyện thần chi cảnh, dùng nguyên khí rèn luyện tâm thần của bản thân.
Đạo sơ chi cảnh, hiểu được thiên đạo, hoàn thiện bản thân.
Trong đó Luyện thần và Đạo sơ chính là Nhạc Phàm dựa theo tình huống của bản thân mà nói ra, chứ hắn cũng chỉ mới đạt tới Khai khiếu chi cảnh.
Mười ngày trôi quá, như mây trôi gió thoảng.
Nhạc Phàm lúc này hai mắt khép hờ, ngồi tĩnh tọa, như đá ngàn năm tuổi, bình lặng an nhiên. Hắn đã thay y phục của Bach Tố Vân, trang phục chỉnh tề, tinh thần có vẻ sáng sủa, không chật vật như lúc đầu mới tới.
Chim bay trên không, nước rơi từng giọt…
Đột nhiên, trong lòng Nhạc Phàm rung động, hai mắt đột nhiên mở ra… "Phong tường tái thiểm"… thân hình nhoáng một cái, trên không trung chuyển thân ba lần, người đã xuất hiện trên một gốc đại thụ xa xa.
Chỉ thấy hai tay hắn như bóng ảnh, bẻ vô số cành lá cất vào trong ngực, tiếp theo lộn trở lại bên đầm…
"Phi tinh lạc… Kiền chi lập… Thiên môn khai… Cửu huyền chuyển… Địa phương di… Chánh phản tụ…"
Nhạc Phàm trong miệng thầm niệm, thân ảnh không ngừng di chuyển bên đầm, cước đạp bách bộ, cành cây cắm vào đất, lá rải chung quanh… hắn đem cành cây cắm vào chín phương vị, sắp thành hàng một cách kỳ diệu, thân thủ cực nhanh, phảng phất như đã luyện hàng trăm lần rồi.
Chỉ trong chốc lát, Nhạc Phàm đã bố trí xong miếng lá cây cuối cùng, thân hình chợt lóe lên, nhảy ra khỏi bố cục.
"Hợp nhất…" Hét lớn một tiếng! Nhạc Phàm hai tay trong nháy mắt biến hóa ra mười hai thức, cuối cùng xuất thủ bắt quyết…
Trong không khí truyền đến một trận rung động, gió nổi lên, đầm nước liền tiêu biến vào không trung, nhìn từ bất cứ góc độ nào cũng chỉ thấy một mảng cỏ xanh, trông thật quỷ dị! Huyền diệu!
Hô… Nhạc Phàm thở ra một hơi dài, cảm thấy đã thành tựu, thầm than thở: "Trước kia nếu có trận pháp như vậy, khi đi săn…"
"
Tốt! Tốt! Tốt… "Mê thiên trận" rất tốt! Qua mặt ông trời, sắp đặt trên mặt đất, có thể nói một giọt nước cũng không lộ, ngay cả ta cũng không nhìn ra tung tích!"
Phía sau truyền đến mấy lời than vãn, Nhạc Phàm nghe vậy xoay người, quay về phía Bạch Tố Vân chắp tay thi lễ, trên mặt tràn đầy vẻ tôn kính.
Bạch Tố Vân từ phòng trong đi ra, vừa lúc thấy Nhạc Phàm bày trận, thủ pháp vừa nhanh lại vừa chuẩn, phương vị không chút sai biệt, có phải là chỉ mới học vài ngày không vậy! Nghĩ đến lúc đầu, mình tự học trận pháp này, cũng mất nửa tháng mới có thể thuần thục, không thể không khiến cho người ta cảm thán.
Bất quá, nếu Bạch Tố Vân biết suy nghĩ trong lòng Nhạc Phàm, e rằng sẽ không nghĩ như vậy nữa. Dùng trận pháp để săn thú?! Cũng chỉ có Nhạc Phàm mới có những suy nghĩ như vậy!!
Đi tới bên đầm, Bạch Tố Vân dò xét "Mê thiên trận", gật đầu cực kỳ hài lòng, tiếp theo quay về phía Nhạc Phàm hỏi: "Người đến đây cũng đã mười ngày rồi phải không?"
Nhạc Phàm ngẩn ra, gật đầu nói: "Đúng vậy! Đã mười ngày rồi… nghĩ không ra là nhanh như vậy đã mười ngày rồi…" trong giọng nói lộ ra nét cảm khái.
Ngay từ lần đầu tiên Bạch Tố Vân và Nhạc Phàm nói chuyện với nhau, thâm tâm lão đã thích đứa nhỏ dũng cảm kiên cường này. Thế nhưng, lúc đó trên người Nhạc Phàm tỏa ra sự thản nhiên cô tịch, làm cho người ta cảm thấy xa cách… Nhưng bây giờ Nhạc Phàm đã tốt hơn rất nhiều, trên người dần dần linh khí và sức sống.
Trầm ngâm một lát, Bạch Tố Vân lấy từ trong lòng ra một vật, đưa cho Nhạc Phàm.
Nhận lấy đồ vật, thì ra là một cuốn sách da trâu, dày nặng có vẻ đã lâu rồi. Nhạc Phàm nhìn lại thấy đề hai chữ "Kỳ kinh" mờ ảo linh động.
Nhìn lại Bạch Tố Vân, Nhạc Phàm vẻ mặt nghi hoặc.
Bạch Tố Vân hồi tưởng lại nói: "Vật này là do một bằng hữa tặng cho ta… nó đã ở bên người ta hơn hai mươi năm rồi, bình thường không có việc gì thì lấy ra xem để giết thời gian… trên đó ghi lại toàn bộ kỳ môn thuật, là thứ ta tâm đắc nhất. Nếu ngươi đối với kỳ môn thuật có hứng thú như thế, ta tặng nó cho ngươi!"
Tay cầm kỳ thư, Nhạc Phàm không chút cao hứng, ngược lại chau mày!
Bạch Tố Vân thấy thế cười hỏi: "Nhạc Phàm ngươi không dám nhận sao?"
Nhạc Phàm nói: "Vật này quá trân quý…"
Bạch Tố Vân nói: "Đối với ngươi mà nói, vật này có lẽ trân quý phi thường, nhưng đối với ta mà nói, chỉ là vật kỷ niệm mà thôi!" Dừng một chút lại nói: "Ta thấy ngươi có thiên phú, cũng biết ngươi là người cố chấp. Cho nên, ta mới tặng quyển sách này cho ngươi, tin tưởng rằng ngươi sẽ không làm nhục nó!"
"
Không phụ cuốn sách này". Nhạc Phàm trịnh trọng để "Kỳ kinh" vào trong ngực.
Bạch Tố Vân mỉm cười gật gật đầu nói: "Nhạc Phàm, mấy ngày qua, kỳ môn thuật của ta cơ bản cũng đã truyền hết cho ngươi, sau này phải tự lĩnh ngộ lấy… trận pháp chỉ là thứ ta giết thời gian, cũng không phải là thứ ta am hiểu nhất, cho nên ta cũng không thể, không có khả năng dạy cho ngươi biết nhiều hơn. Nhớ kỹ lời ta nói, không có gì là có giới hạn, nó tượng trư cho sự vô hạn. Ta hy vọng tài nghệ trận pháp của ngươi, cũng siêu việt như vị bằng hữu của ta vậy…"
Nhạc Phàm nghe vậy, thần sắc có chút mất tự nhiên, mở miệng nói: "Lão bá, người… người không phải đã biết rồi sao?"
Bạch Tố Vân khoát tay nói: "Ngươi muốn rời khỏi nơi này, nơi này cũng không phải là mục tiêu của ngươi. Ngày mai hãy đi, ngày mai cùng với ta đánh một ván cờ cuối cùng, bất kể ngươi có thể phá được thế cờ đó hay không ngươi cũng có thể rời đi!" Nói xong liền đi về hướng căn nhà.
… Nhạc Phàm không nói, trong lòng cảm động, càng chua chát nói không nên lời, cảm thấy đau lòng..
Triệt bỏ "Mê thiên trận", Nhạc Phàm tọa thiền bên đầm. Lúc này hắn không có tâm trí tu luyện, mà ngồi nhìn thẳng xuống đầm nước… hồi ức phảng phất hiện ra, buông thả theo dòng nước, từng điểm một hiện ra trong đầu.
Đột nhiên, từ tay phải truyền đến một trận rung động, phảng phất là sự an ủi từ trong tâm linh, kéo Nhạc Phàm từ trong hồi ức về với hiện tại. Khi hắn nhìn lại cánh tay phải, thì lại không có động tĩnh gì.
"Tiểu tử kia, bây giờ chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, ngươi chừng nào thì mới có thể tỉnh ngủ đây!" Nhạc Phàm bất đắc dĩ cười cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện