Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 6: Tân quan thượng nhậm [6]



Chuyện đã định, Lô Trấn Học liền đứng dậy cáo từ.

Đào Mặc tiễn đến cửa, suy nghĩ một chút, xoay người đem chuyện này nói cho Lão Đào đang tính toán sổ sách.

Lão Đào nghe hắn tự thuật xong nhíu mày nói: “Lô Trấn Học kia, sợ là không có ý tốt.”

Đào Mặc kinh ngạc nói: “Vì sao?” Bởi hắn thấy, Lô Trấn Học là người đầu tiên đáp ứng hắn cùng kết giao bằng hữu ở Đàm Dương huyện.

Lão Đào nói: “Một núi không thể có hai hổ. Môn hạ của Lâm Chính Dung sao lại tích cực giới thiệu người với môn hạ của Nhất Chuy tiên sinh?”

Đào Mặc nói: “Vậy hắn muốn thế nào?”

“Chính là không biết hắn muốn gì.” Lão Đào trầm ngâm nói, “Đi thì vẫn phải đi. Nhưng đúng như người nói, chỉ ngồi một lát rồi về. Chớ để phát sinh rắc rối với những người khác.”

Đào Mặc nghĩ đến Cố Xạ, trong lòng nóng lên, nhưng thấy ánh mắt Lão Đào dường như hiểu rõ tất cả, mà lạnh đi, lúng ta lúng túng nói: “Có thể có rắc rối gì?”

“Không có thì tốt.” Lão Đào biết hắn vừa bệnh một trận, không đành lòng bức hắn nữa, nói tránh đi, “Huyện quan tuy là tiểu quan, nhưng chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ cả. Huyện nha quản tam ban lục phòng, người nếu không bận gì, buổi chiều hãy qua lại với bọn họ một chút, sau này làm việc cũng thuận tiện sai phái.”

Đào Mặc vội vàng đáp ứng.

Lão Đào nói: “Vị Thôi điền sử người đã gặp qua rồi, nếu một lát có gặp lại, đừng quên thân cận nhiều hơn.”

Đào Mặc lại đáp ứng.

Lão Đào thấy dáng vẻ bệnh tật của hắn, trong lòng không yên tâm, nhưng trong phủ sự vụ nhiều, lại thật không bỏ xuống được, chỉ phải lùi một bước nói: “Ta cho Hách Quả Tử theo người, người nếu có chuyện gì không rõ, cứ hỏi hắn. Tả hữu cách không xa.”

Đào Mặc nghe hắn không đi, trong lòng có chút khẩn trương, “Nếu không thì ngày khác đi cũng được.”

“Thiếu gia, ta chung quy có ngày cũng phải chết.” Lão Đào mặt không đổi sắc nói, “Lẽ nào thiếu gia chờ khi ta chết đi, liền không làm quan nữa?”

Đào Mặc đại kinh thất sắc nói: “Ngươi chớ nói thế. Ta biết ngươi sẽ không dễ dàng chết.”

Lão Đào khẽ nhếch khóe miệng, “Thiếu gia, nếu không phải ta hiểu người, còn cho là người rất hận ta.”

Đào Mặc nói: “Ý ta không phải vậy.”

“Ta biết. Người đi dùng cơm trước đi, sau đó cùng Hách Quả Tử đi thôi.”

Đào Mặc xoay người ra cửa, nghe lời đi ăn cơm, sau đó xuất môn.

Lục phòng ngay hai bên trái phải của huyện nha, xuất môn tiến môn, bất quá chỉ trong nháy mắt.

Thư lại đang làm việc bên trong mặc dù chưa thấy qua bản thân Đào Mặc, nhưng sớm đã nghe qua tướng mạo hắn như thế nào, vừa thấy hắn vào cửa liền cuống quít ra đón. Đào Mặc nhất nhất chiếu cố hỏi han, biểu hiện thập phần đúng mực.

Sau đó có lục phòng Kinh Thừa, Quản Niên ra nghênh đón, lại hàn huyên một phen.

Thôi Quýnh không làm việc nơi đây, hôm nay cũng chưa hề đến.

Đào Mặc cùng bọn họ trò chuyện một hồi, rồi đứng dậy cáo từ.

Hách Quả Tử đi theo phía sau hắn, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia vừa nãy như biến thành người khác vậy.”

Đào Mặc nói: “Ta biến thành thế nào?”

“Dáng vẻ thiếu gia vừa rồi nhìn qua rất có học vấn.” Hách Quả Tử thẳng thắn nói.

Đào Mặc giật mình, sắc mặt ủ ê.

Hách Quả Tử tựa hồ ý thức được lời vừa nói không ổn, vội vàng nói: “Ta không phải nói thiếu gia bất học vô thuật, ta chỉ là, chỉ là…”

*Bất học vô thuật: không học vấn không nghề nghiệp; dốt nát; kém cỏi; vô học; bất tài…

“Bất học vô thuật cũng không hề gì. Cha ta sinh tiền cũng thường nói ta như vậy.”

Hách Quả Tử mặt đỏ tới mang tai nói: “Ta làm sao có thể so sánh với lão gia.”

Đào Mặc nói: “Ngươi nói cũng đâu có sai. Ta vốn là một chữ bẻ đôi cũng không biết, ngực không vết mực.”

*nguyên văn: mục bất thức đinh, hung vô điểm mặc ==> người ít học

Hách Quả Tử nói: “Nghe thiếu gia nói chuyện, ai có thể tin thiếu gia không biết chữ?”

Đào Mặc cười khổ nói: “Chẳng qua là nghe người khác nói ta nói được thôi, lại nhớ kỹ nữa. Mấy chữ này ta có thể nói ra, nhưng lại không viết ra được. Hoặc ngươi có viết ra đặt ở trước mặt ta, ta cũng không nhận biết được.”

Hách Quả Tử nói: “Ai nói tài trí hơn người đều nhất định phải biết chữ?”

Đào Mặc đột nhiên nói: ” ‘Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều ẩm chi’ nghĩa là gì?”

Hách Quả Tử tuy chỉ là tiểu tư, nhưng thời niên thiếu cũng đã từng đến học đường, chữ biết được so với hắn phải nhiều hơn.

Hách Quả Tử kinh ngạc nói: “Thiếu gia có người trong lòng?”

“Người trong lòng?” Đào Mặc ngẩn ra, lập tức hậu tri hậu giác tai đỏ lên, không nói hai lời đi thẳng vào phòng.

Lưu lại Hách Quả Tử ngơ ngác đứng một chút, thấp giọng lẩm bẩm: “Không ngờ thiếu gia nhanh như vậy đã quên vị Y Vũ công tử kia.”

.

Lô Trấn Học ở Đàm Dương huyện vẫn là rất có danh tiếng. Trước khi Cố Xạ đến, hắn là nhân vật hay làm náo động Đàm Dương huyện, ai cũng biết Lô gia có vị Lô công tử tài tư mẫn tiệp, ăn nói lanh lợi, tuổi còn trẻ đã thành cử nhân. Cho nên hắn mở mai hoa yến, người người tán tụng.

Đào Mặc nghe theo lời Lão Đào, đến không sớm không muộn.

Làm quan phụ mẫu bản huyện, như lần trước lúc hắn đến liền được chủ nhân nhiệt tình chiêu đãi.

Lô Trấn Học cười dẫn hắn đến bàn chính, “Phụ mẫu ta ra ngoài chưa về, nơi này đành phải do ta làm chủ. Mong đại nhân đừng trách.”

.

“Đâu có đâu có.” Đào Mặc trong lòng âm thầm tìm cách giải thích, thuận miệng nói, “Không thể bái kiến lệnh tôn lệnh đường, là sơ suất của ta.”

Lô Trấn Học ngẩn người, nghĩ thầm phụ mẫu ta có liên quan gì tới ngươi? Sao lại là sơ suất của ngươi được? Chẳng lẽ là hắn thật sự muốn trở thành tri giao với ta? Hắn nhìn kỹ vẻ mặt Đào Mặc, lại thấy hắn lơ đãng không tập trung, không khỏi âm thầm cười nhạt, nếu muốn làm trò lôi kéo ta, cũng nên làm giống thật một chút mới phải.

Đào Mặc vốn định nói mấy câu rồi đi, nhưng hắn nhìn nhìn trái phải, không thấy Cố Xạ, lại có chút không cam lòng, lại cố đợi thêm một chốc nữa.

Lô Trấn Học đứng dậy bắt chuyện với những người khác, tiện thể giới thiệu những người này cho hắn biết.

Đào Mặc biết những người này đều là phú thương, liền đứng dậy trò chuyện.

Đang nói đến thu hoạch năm nay, bốn phía đột nhiên an tĩnh lại.

Đào Mặc quay đầu nhìn.

Cố Xạ từ trong vòng vây của đồng môn sư huynh hắn chậm rãi đi tới. Áo khoác màu mận chín lại càng tôn lên mi mục như thi họa ưu nhã.

Lô Trấn Học chào hỏi từng người một, đến phiên Cố Xạ, hắn cười cực kỳ xán lạn, “Không ngờ Cố huynh cũng thưởng kiểm quang lâm, thật làm ta thụ sủng nhược kinh.”

“Lô huynh khách khí.”

Đây là lần đầu tiên Đào Mặc nghe được Cố Xạ mở lời, từng lời như hòn đá nhỏ nhất dạng kích khởi những gợn sóng lăn tăn trong lòng hắn, một vòng một vòng, không thể bình tĩnh.

“Vị này chính là Đào đại nhân, lần trước đã giới thiệu qua cùng chư vị.” Tay Lô Trấn Học đột nhiên chỉ về hướng Đào Mặc.

Ma xui quỷ khiến, Đào Mặc đi tới.

Hắn chủ động như vậy, những người khác cũng không thể lại làm như không thấy như lần trước, liền chào hỏi qua loa.

Đào Mặc một mặt đáp lại, một mặt ánh mắt lại hữu ý vô ý dán lên người Cố Xạ.

Dường như cảm giác được cái nhìn chằm chằm của hắn, ánh mắt Cố Xạ chợt lay động rốt cuộc rơi lên người hắn.

Đào Mặc thấy hắn nhìn mình, trong lòng kích động một trận, chỉ cảm thấy trên đời sẽ không có gì có thể so được với thời khắc mỹ diệu này.

Nhưng thời khắc đó kéo dài không lâu, Cố Xạ rất nhanh đã bỏ đi.

Đào Mặc ngơ ngác đi theo một đoạn thật lâu, mãi đến khi một vị sư huynh của Cố Xạ liếc thấy, quay đầu hỏi: “Đại nhân có gì chỉ giáo?” Hắn mới bừng tỉnh, lúng túng trở về bàn chính.

Sau đó, tâm trạng hắn vẫn ngẩn ngơ, mắt thỉnh thoảng liếc về phía Cố Xạ, ngay cả việc Lão Đào dặn hắn phải ly khai cũng quên mất.

Lô Trấn Học cùng mọi người uống một ít rượu, liền tuyên bố mục đích ngày hôm nay, nói: “Uống rượu cần trợ hứng, không bằng chúng ta thỉnh Đào đại nhân làm một bài thơ, để cho ngày đông lạnh lẽo tăng thêm chút màu sắc.”

Mọi người cùng nhau kêu lên.

Đào Mặc lại càng hoảng sợ, liền vội vàng khoát tay nói: “Ta không biết.”

Lô Trấn Học nói: “Đại nhân hà tất khách khí. Ai cũng biết Đàm Dương huyện mỗi vị quan huyện đều có học thức uyên thâm, văn thơ đầy bụng. Đại nhân đã có thể tới Đàm Dương huyện ta, chắc hẳn thi từ cũng rất có thành tựu.”

Đào Mặc thấp giọng nói: “Ta thực sự không biết.”

“Đại nhân chẳng lẽ khinh thường mai hoa yến nho nhỏ này của ta?” Lô Trấn Học sắc mặt lạnh xuống.

Đào Mặc có trì độn, cũng cảm giác được bầu không khí bất thường, nhưng hắn cũng chỉ có thể không ngừng lặp lại: “Ta thật không biết làm thơ. Ta, ta kỳ thực không biết chữ.”

“Phốc.”

Không biết là phụt cười đầu tiên, làm cho những người khác cũng bật cười theo.

“Xin đại nhân thứ lỗi.” Sắc mặt Lô Trấn Học bình thường trở lại, nhưng khó nén ý chế giễu trong mắt, “Là ta đòi hỏi quá đáng rồi.”

“Ha ha…” Rốt cục có người nhịn không được cười to lên.

Đào Mặc như ngồi trên đống lửa, thân thể cứng đờ như đá, đầu cũng không dám quay lại, chỉ nhìn chằm chằm bát cơm trước mặt, trong lòng không ngừng lo sợ mà suy đoán biểu tình Cố Xạ lúc này, có thể, cũng giống những người này cười to không ngớt đi?

Hắn càng nghĩ càng khó chịu, lúc Lô Trấn Học cùng những người khác trò chuyện, hắn xoay người chạy mất. Nhanh đến mức cơ hội để Lô Trấn Học kêu lại cũng không có.

Đến khi lao ra khỏi Lô phủ, Đào Mặc liền cảm giác có chút choáng váng, thân thể mềm nhũn tựa vào cạnh cửa.

Ngoài cửa có một chiếc mã xa thập phần xinh đẹp, vừa vặn che khuất cỗ kiệu của huyện nha, không ai chú ý đại nhân nhà mình đã đi ra.

Đào Mặc nghỉ ngơi chốc lát, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, đang muốn rời đi, chợt nghe tiếng bước chân có trật tự từ bên trong đi ra, quay đầu nhìn lại, chính là Cố Xạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện