Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 119: Phiên ngoại: Tranh giá trang [2]



Cố Xạ nói: “Mới rồi.”

Đào Mặc nhớ lại quân cờ kia là tự mình làm rơi, mồ hôi lạnh lập tức toát ra.

Cố Xạ trêu cười: “Tự hủy một mục, loại hạ pháp này có phải gọi là rơi vào tử địa sau đó hồi sinh?”

Đào Mặc nỗ lực suy nghĩ rất lâu, quyết định nhận thua nói: “Loại hạ pháp này xem chừng là có, nhưng ta sẽ không làm vậy.”

Khóe miệng Cố Xạ ngầm chứa ý cười, ngón tay khẽ gõ gõ lên bàn cờ, “Một ván nữa.”

“Được.” Đào Mặc hăng hái thu dọn quân cờ.

Cố Xạ chậm rãi uống trà.

Kim Sư gia từng nói, án này nên nhanh không nên chậm, nên giải quyết sớm không nên để tồn lâu, nên tĩnh không nên quá ồn ào. Bởi vậy, Đào Mặc đặc biệt chọn một buổi sáng sớm, phái người đem mẫu nữ Dương Liễu thị và nữ tế, cả Dương Thiên Viễn đến nha môn.

Nhìn bên dưới bốn người quỳ thành hàng, Đào Mặc đột nhiên cảm khái nghìn vạn lần. Hắn dùng kinh đường mộc nhẹ nhàng vỗ một cái nói: “Đã có duyên thành người một nhà, cớ gì lại vì những vật ngoài thân này mà trở mặt thành thù, chịu thẩm vấn trước công đường?”

Dương Liễu thị vừa khóc vừa nói: “Xin đại nhân hãy làm chủ cho dân phụ!”

Đào Mặc nhìn Dương Thiên Viễn đang cúi đầu im lặng không lên tiếng: “Dương Thiên Viễn, Dương Liễu thị kiện ngươi cắt xén của hồi môn của Châu Quỳnh không trả lại, ngươi giải thích thế nào?”

Dương Thiên Viễn ngồi thẳng dậy, bái một bái, chậm rãi nói: “Đại nhân minh giám. Tiểu nhân cũng không phải cắt xén gì của hồi môn của nó, tiểu nhân lấy lại vật nên thuộc về mình.”

Dương Liễu thị cả giận nói: “Làm sao lại là vật thuộc về ngươi? Đây rõ ràng là của hồi môn tiên phu lưu lại cho Quỳnh Nhi.”

Dương Thiên Viễn nói: “Không sai. Đây đúng là của hồi môn hắn lưu lại, nhưng hắn lại không để lại tiền của nuôi dưỡng nữ nhi của hắn. Năm đó lúc ngươi tái giá cùng ta, Châu Quỳnh chỉ mới tám tuổi. Là ai vất vả kiếm tiền mua y phục cho nó mặc? Là ai vất vả kiếm tiền để có cơm cho nó ăn? Là ai cho nó một mái nhà che đầu?”

Dương Liễu thị kêu khóc: “Năm đó ngươi rõ ràng đã đáp ứng sẽ nuôi dưỡng nó trưởng thành, ta mới tái giá cùng ngươi, cuối cùng ngươi lại lật lọng!”

Dương Thiên Viễn nói: “Ta đáp ứng nuôi dưỡng nó đến lớn, nhưng ta không đáp ứng không thu lại một ít tiền nhé? Vất vả cực khổ nuôi dưỡng hài tử của người khác lớn lên lại không thu ít tiền, ngươi thật nghĩ ta coi tiền như rác?”

Châu Quỳnh ở bên đột nhiên phi một tiếng khinh miệt.

Dương Thiên Viễn quay đầu trừng nàng.

Châu Quỳnh ngẩng đầu nói: “Từ xưa mua bán đều là một người muốn đánh một người chịu bị đánh. Ngươi đã không nói sẽ không thu lại tiền, nhưng cũng không nói sẽ lấy hết của hồi môn của ta!”

Vị hôn phu Lưu Bảo của Châu Quỳnh cười lạnh nói: “Không hỏi mà lấy, đây chính là trộm!”

Dương Thiên Viễn không nén được giận, nói: “Không ngờ lại nuôi phải một đứa lang sói. Tốt xấu gì ngươi cũng là do ta nuôi lớn, hôm nay bất quá chỉ muốn chút ít hồi báo, lại đem ta kiện lên công đường. Ta quả nhiên là mắt bị mù, nuôi không ngươi bao nhiêu năm như vậy.”

Châu Quỳnh nói: “Ngươi nuôi ta? Bao nhiêu năm qua, gạo trong nhà đều là nhờ mẹ ta giặt may y phục mà kiếm về, ngươi đã bỏ sức cái gì? Một năm có thể mang về một xâu tiền cũng xem như cảm tạ trời đất rồi!”

Dương Thiên Viễn tức giận đến run người, nói ngay: “Nói hươu nói vượn, nói hươu nói vượn!”

Đào Mặc bị bọn họ ngươi một lời ta một lời nghe đến đầu óc choáng váng, nhịn không được nhìn sang Kim Sư gia.

Kim Sư gia gác bút, đi đến bên cạnh hắn nói: “Ta thấy cách nói của Dương Thiên Viễn, giống như là phía sau có người chỉ điểm. Nếu không hiểu rõ luật pháp triều ta, Dương Thiên Viễn làm sao dám trắng trợn như vậy?”

Đào Mặc nói: “Huyện Đàm Dương tụng sư nhiều như mây, có người chỉ điểm cũng chẳng có gì lạ.”

Kim Sư gia nói: “Nhưng người này tại sao lại không chịu tự mình ra mặt chứ?”

Đào Mặc nói: “Cái này, chẳng lẽ Dương Thiên Viễn đưa tiền không đủ?”

Kim Sư gia lại không nghĩ đến như vậy, ngẩn người nói: “Cũng có khả năng này.”

Đào Mặc nói: “Lão xem án này thẩm tra tiếp thế nào?”

Kim Sư gia nói: “Mặc kệ Dương Thiên Viễn kia có ơn nuôi dưỡng hay không, cọc trả về cọc. Trước đây Dương Liễu thị gả vào Dương gia, đã nói của hồi môn chỉ là giao cho hắn bảo quản thay, làm sao có thể lấy làm của riêng?”

Đào Mặc gật đầu nói: “Lời này có lý.” Hắn vỗ kinh đường mộc nói, “Dương Thiên Viễn, ngươi đã nhận lời Dương Liễu thị bảo quản của hồi môn này, sao có thể lật lọng? Đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, đương nhiên nhất ngôn cửu đỉnh. Bây giờ, bản quan xử ngươi tức khắc giao trả của hồi môn cho Châu Quỳnh, không được mượn cớ trì hoãn, càng không được lấy của hồi môn của nàng dùng.”

Dương Thiên Viễn cả kinh, còn muốn kêu oan, lại nghe Dương Liễu thị, Châu Quỳnh và Lưu Bảo hô lớn: “Đa tạ thanh thiên đại lão gia!”

Đào Mặc đứng dậy, thành thạo vỗ kinh đường mộc một cái, “Bãi đường.”

Trở lại hậu đường, Đào Mặc hỏi Kim Sư gia: “Hôm nay ta phán có tốt không?”

Kim Sư gia nói: “Đại nhân anh minh.”

Trên mặt Đào Mặc chuyển hồng: “Sư gia người hiểu rõ ta nhất, cần cù có lẽ có một ít, anh minh thì lại không dám nhận.”

Kim Sư gia cười ha ha, có chút không yên lòng.

“Sư gia có tâm sự gì sao?” Đào Mặc hỏi.

Kim Sư gia nói: “Ta chỉ lo cuộc sống sau này của Dương Liễu thị.”

Đào Mặc đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nói: “Ta thấy Dương Thiên Viễn lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, chỉ sợ Dương Liễu thị quay về phải chịu chỉ trích của hắn. Cũng may bà ấy còn có nữ nhi nữ tế, dù sao cũng không đến mức không nơi nương tựa.”

Kim Sư gia có thâm ý nói: “Chỉ hy vọng như thế.”

Đào Mặc ngây ngô ở huyện nha đến chiều, đem chuyện được cáo lên xử lý một phần, liền lặng lẽ chạy về Cố phủ.

Trước cửa Cố phủ có một hàng dài, tiền tiền hậu hậu tả tả hữu hữu không phải người thì là kiệu, chặn cửa đến mức kiến chui cũng không lọt.

Kiệu Đào Mặc dừng ở xa xa. Hắn suy nghĩ một chút, liền sai kiệu phu đi sang cửa sau.

Tình thế cửa sau có khá hơn, nhưng cũng có vài người đợi ở đây.

Đào Mặc để kiệu phu đi gõ cửa, còn mình ở trong kiệu chờ.

Chỉ chốc lát sau, trong cửa rốt cuộc có chút động tĩnh, một gia nô kéo cửa hé mở. Còn không chờ kiệu phu tự báo gia môn, bên cạnh đã có hai người xông tới đẩy hắn qua một bên.

“Tại hạ Lô Châu Trương Văn Quang.”

“Tại hạ Dương Châu Tôn Phúc, cầu kiến Cố công tử!”

Kiệu phu lúc trước bị đẩy ra không kịp đề phòng, nói về sức lực, hắn so với hai văn nhân này phải nhiều hơn. Bất quá không đợi hắn đẩy trở về, gia nô kia đã rầm một tiếng đóng cửa lại.

Trương Văn Quang và Tôn Phúc vội vàng gõ cửa, bên trong lại không có động tĩnh.

Đào Mặc từ trong kiệu đi xuống. Hắn mặc quan bào, vô cùng dẫn sự chú ý của người khác.

“Đại nhân.” Kiệu phu ngượng ngập nói, “Hay là thuộc hạ đến cửa trước truyền tin.”

Đào Mặc gật gật đầu.

Hai người kia thấy người mình đẩy ra chính là kiệu phu của Huyện quan nơi này, mặt lộ vẻ bất an.

Đào Mặc chắp tay nói: “Lô Châu Dương Châu cùng huyện Đàm Dương cách nhau ngàn dặm, hai vị trên đường bôn ba khổ cực.”

Trương Văn Quang và Tôn Phúc vội vàng hoàn lễ.

Những người chờ ở gần đó thấy Huyện quan nói chuyện thoải mái như vậy, đều tụ lại.

Đào Mặc hỏi: “Các ngươi sao lại chờ ở đây?”

Tôn Phúc nói: “Chúng tôi nghe nói Cố Huyền Chi Cố công tử ẩn cư ở nơi này, đặc biệt đến bái phỏng.”

Những người khác nhao nhao nói phải.

Đào Mặc nghe bọn họ đều là mộ danh Cố Xạ mà đến, trong lòng âm thầm vui vẻ, ngay cả ngữ khí phát ra cũng ôn hòa hẳn lên, “Không biết các ngươi đã dùng qua ngọ thiện chưa?”

Nhóm người Trương Văn Quang lấy ra lương khô nói: “Chúng tôi tự chuẩn bị rồi.”

Đào Mặc thấy sau giờ ngọ mặt trời càng lúc càng gắt, liền nói: “Không bằng để ta làm chủ, mời chư vị đến Tiên Vị Lâu ngồi một chút thế nào?”

Đám người Trương Văn Quang hai mặt nhìn nhau.

Tôn Phúc nói: “Đa tạ ý tốt của đại nhân, chỉ là chúng tôi không biết Cố công tử bao giờ xuất môn, không dám bỏ đi.”

Đào Mặc nói: “Ta vừa mới thấy rất nhiều người đợi ở cửa trước, sao các ngươi lại đợi ở cửa sau?”

Trương Văn Quang nói: “Thực không dám giấu giếm. Quy củ của Cố phủ là đưa bái thiếp, do Cố công tử quyết định gặp hay không gặp, mấy người bọn tôi đều là đưa bái thiếp lại bị trả về.”

Đào Mặc hiểu ra. Hóa ra bọn họ là bị từ chối bái thiếp không cam tâm, cho nên đến đây thử thời vận.

“Huyền…” Đào Mặc phát giác lỡ lời, vội ho một tiếng nói, “Tiên Vị Cư là tửu lâu tốt nhất Đàm Dương, không đi thì đáng tiếc. Vả lại lúc này bên ngoài trời nắng gắt như vậy, cửa trước lại có nhiều người đợi như vậy, Cố công tử chắc sẽ không xuất môn.”

Đám người Trương Văn Quang bắt đầu do dự.

Đào Mặc thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, nói: “Mời đi bên này.”

Mọi người không thể chối từ thịnh tình, liền đi theo hắn đến Tiên Vị Cư.

Lão bản Tiên Vị Cư bây giờ nào không nhận ra Huyện thái gia của huyện, lập tức dẫn vào bao sương, lại tự mình giúp họ gọi một bàn mỹ vị.

Đám người Trương Văn Quang từ ngàn dặm chạy tới, một đường cũng chưa ăn gì ngon, bây giờ đối diện với mỹ thực tự nhiên muốn ăn thật nhiều, bất quá bọn họ là văn nhân, dù sao cũng có chút cố kỵ, ngay cả thèm nhỏ dãi cũng chỉ động đến đĩa đồ ăn trước mặt mình.

Đào Mặc nhìn bọn họ, không khỏi nghĩ tới mình lúc trước dùng bữa ở Cố phủ cũng cẩn cẩn dực dực như vậy, ánh mắt nhìn bọn họ càng lúc càng dịu lại.

Tôn Phúc thấy Đào Mặc chỉ uống trà không ăn, liền biết hắn nhất định đã dùng bữa rồi, hảo cảm đối với hắn càng tăng gấp bội, buông đũa nói: “Không biết đại nhân là tiến sĩ năm nào?”

Đào Mặc thản nhiên đáp: “Chức quan này của ta là quyên nạp mà có.”

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, có vài người trên mặt lộ ra thần sắc xem thường. Bọn họ vất vả học tập, chính là muốn học phú ngũ xa, ngày nào đó kim bảng đề danh, xuất sĩ làm quan. Nhưng những người xuất thân giàu có lại có thể mua quan mua tước, không cần tốn nhiều công sức mà một bước lên trời, với bọn họ mà nói, bất công biết bao?! Nếu không phải món ăn Đào Mặc mời đã ăn vào miệng, bọn họ đã sớm giũ áo bỏ đi.

Đào Mặc nói: “Các ngươi đừng chê cười ta, kỳ thực ta ngay cả chữ cũng không biết được bao nhiêu.”

Những người khác nhìn hắn, đã không phải là chê cười hay không chê cười nữa, mà là căn bản không muốn nói chuyện.

Đào Mặc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện