Thú Phi

Chương 152: Trở về



Edit & beta : Ong MD

Âm thanh này, chính là mệnh lệnh chỉ huy cổ trùng.

“Cốt cổ.” Vân Khinh phân biệt rõ ràng âm thanh này, đây là thủ pháp dùng trùng độc khống chế hàng đầu trong Thánh nữ tâm kinh. Tiếng sáo trúc cực nhỏ như vậy, chính là cốt cổ, là của loài trùng độc có thể khống chế tâm trí con người, làm cho người trúng độc chỉ nghe mệnh lệnh của người hạ độc. Những suy nghĩ thoáng qua trong đầu khiến Vân Khinh chợt rùng mình, sắc mặt hoảng sợ quay đầu nhìn sang Độc Cô Tuyệt đang ở bên cạnh.

Tuyết Lê phát mệnh lệnh thẳng đến Độc Cô Tuyệt, chẳng lẽ Độc Cô Tuyệt trúng cốt cổ của bà ta? Giữa tiếng sáo trúc, cô nhìn thấy vẻ mặt vốn đang cuồng nộ của Độc Cô Tuyệt lạnh lùng nhìn Tuyết Lê, sau đó chỉ trong khoảnh khắc sắc mặt cứng đờ lại, đôi mắt như lửa đỏ dần đông đặc lại. Khi cổ độc bắt đầu di chuyển, ánh mắt hắn từ từ dại ra, không thấy giao điểm, sát khí lạnh lùng lại càng thêm cực kỳ lạnh lẽo, chết chóc.

“Tuyệt, Tuyệt, không được nghe, không được nghe.” Vân Khinh nhìn thấy vậy gương mặt trở nên trắng bệch, cô lập tức nhào lên, giật lấy con gái Độc Cô Tuyệt đang ôm trong lòng đưa cho Mặc Ngân đang chạy tới bên cạnh, vươn hai tay che hai bên tai Độc Cô Tuyệt. Cô mới mất con trai, bây giờ không thể mất thêm Độc Cô Tuyệt nữa.

Làm sao có thể, sao Độc Cô Tuyệt có thể trúng độc trùng của Tuyết Lê chứ, chuyện gì xảy ra thế này? Lúc này còn xảy ra chuyện gì nữa đây.

“Vô dụng thôi, cốt cổ lợi hại như thế nào hẳn ngươi biết rất rõ.” Giọng nói lạnh lùng như băng vang lên từ sau lưng Vân Khinh, Tuyết Lê nhìn Vân Khinh đang hoảng loạn, cùng với Độc Cô Tuyệt đang dại ra. Sắc mặt bà ta càng lạnh lùng nhưng đôi mắt lại nhuộm đẫm sự hưng phấn cùng cực.

Nghe thấy những lời Tuyết Lê, Vân Khinh hiểu ngay lập tức, âm thanh là mệnh lệnh khống chế cổ độc, cho dù bịt kín tai Độc Cô Tuyệt, hắn vẫn nghe thấy, bởi vì âm thanh chỉ khống chế cổ trùng trong người hắn.

Cắn chặt răng, ánh mắt Vân Khinh chợt trở nên kiên quyết, tuyệt tình, không bịt tai Độc Cô Tuyệt nữa mà xoay người lại, năm ngón tay lướt nhanh như gió trên Phượng Ngâm Tiêu vĩ, đôi mắt đỏ bừng cực kỳ phẫn nộ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tuyết Lê gằn từng chữ: “Đúng, ta biết rất rõ, ta càng biết rõ phương pháp giải độc.” Dứt lời, tay trái ấn mạnh trên dây thứ hai của huyền cầm tấu lên âm vực cao. Âm thanh mệnh lệnh kia cô không có cách nào ngăn cản, nhưng cô có thể giết người thi triển cốt cổ, khi đó người bị cốt cổ khống chế sẽ được giải thoát, điều này tất cả mọi người ở Nam Vực đều biết.

Huyền cầm đánh thẳng ra một đường nhưng lại chần chừ không xuống tay được. Người trước mắt này là dì của cô, là chị em ruột thịt của mẹ cô, là người thân thật sự của cô, cô không thể tha thứ cho sự phản bội và thủ đoạn tàn độc của bà ta, nhưng nói cô tự tay giết chết dì của mình, cô…

Tuyết Lê nhìn khuôn mặt đầy sát khí của Vân Khinh đang trừng mắt nhìn bà ta thì hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Muốn giết ta sao? Cháu gái ngoan của ta, chưa đăng cơ đã giết dì ruột, như vậy sẽ trở thành một kẻ đại nghịch bất đạo, ngươi nói thử coi…” Tuy rằng bà ta chưa nói hết nhưng hàm ý trong đó đã rất rõ ràng.

Người dân Nam Vực chất phác, việc giết huynh diệt đệ, giết hại người thân, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn.

“Ngươi cho là những chuyện xảy ra hôm nay, có thể truyền ra ngoài được ư?” Mặc Ngân ôm tiểu công chúa trừng mắt nhìn Tuyết Lê, ánh mắt đầy sát khí, phất phất tay ra phía sau. Vân Khinh không xuống tay được thì đã có y, chỉ là một mụ Tuyết Lê, chẳng qua là nể mặt Vương hậu nên mới giữ chút thể diện ụ ta. Hôm nay, tự mụ tìm đường chết, y quyết không nể tình.

Hôm nay, toàn bộ nơi này đều là binh lính thân cận của bọn họ, đừng nói giết một kẻ như Tuyết Lê, thậm chí nghiền mụ ta thành tro cũng không có chút phong thanh nào lọt ra ngoài.

Tuyết Lê thấy vậy, sắc mặt không chút e ngại, nhìn đám thiết kỵ đang tới gần, cười lạnh lùng: “Có Thánh nữ Nam Vực đời sau chết theo ta, ta cũng mãn nguyện rồi.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Mặc Ngân chợt biến đổi, không xong rồi, y đã quên mất tiểu Vương tử đang trong tay mụ ta.

Trong nháy mắt, cả một vùng tối đen chìm trong tĩnh lặng, nhưng trong tĩnh lặng lại bắt đầu nổi lên gió lốc.

Giết mụ ta, là mất tiểu Vương tử, không giết mụ ta, Độc Cô Tuyệt sẽ bị khống chế, mặc kệ là giết hay không giết, bọn họ đều là người chịu thiệt. Suy nghĩ vừa thoáng qua, còn chưa kịp quyết định nên làm thế nào, mắt Tuyết Lê chợt lóe sáng lạnh lẽo như băng, bất chợt thổi cây sáo trúc trong tay, phát ra tiếng cực nhỏ mà lạnh lùng: “Giết nó đi.” Âm điệu lạnh lùng lại tuyệt tình vô tận vang lên bên tai, Vân Khinh vẫn nhớ bà ta là người thân của mình, nhưng Tuyết Lê không hề bận tâm đến tình cảm thân nhân. Ba chữ tuyệt tình kia làm cả người Vân Khinh băng giá, đây là người dì ruột thịt của cô sao? Bà ta không chỉ đánh tráo con của cô mà còn muốn mạng cô nữa ư?

“Vương hậu, mau lùi lại.” Mặc Ngân nghe thấy vậy sắc mặt biến động, Độc Cô Tuyệt muốn ra tay, muốn rat ay với Vân Khinh.

Tuy cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như băng, nhưng Vân Khinh cũng phản ứng vô cùng mau lẹ, Tuyết Lê còn chưa dứt lời, Vân Khinh đã xoay người lui về phía sau. Không phải cô sợ chết, cũng không phải sợ Tuyết Lê, mà trước mặt của cô là Độc Cô Tuyệt, nếu Độc Cô Tuyệt tỉnh táo lại, biết chính tay hắn giết cô thì sẽ đau đớn đến chết mất. Vì mạng sống của chính cô và cũng vì mạng sống của Độc Cô Tuyệt, cô không thể yếu đuối gục ngã được. Sát khí bao trùm, Độc Cô Tuyệt đưa tay sang bên hông, thanh nhuyễn kiếm quét ngang qua, hắn vung tay cầm kiếm lên, thân hình phóng lên như chớp đuổi theo Vân Khinh, sắc mặt tàn nhẫn, lạnh lùng không chút dao động, giống như một con rối gỗ không có ý thức. Đám thiết kỵ của Độc Cô Tuyệt thấy vậy, đồng loạt phóng vào giữa Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt, định chặn Độc Cô Tuyệt lại.

“Tránh xa ra.” Tiếng hét lớn trong trẻo, lạnh lùng vang vọng trong bóng đêm u ám, ngón tay Vân Khinh lướt liên tục khiến vô số âm nhận bay ra, chặn kiếm của Độc Cô Tuyệt lại. Đội quân thiết kỵ là những binh sĩ nguyện trung thành với Độc Cô Tuyệt, bọn họ sẽ không dám động thủ với Độc Cô Tuyệt, nhưng chen chúc lên như vậy chẳng khác nào làm mục tiêu cho Độc Cô Tuyệt tàn sát, một khi như thế thì bọn họ còn lên làm gì.

Tiếng đàn và tiếng kiếm chạm vào nhau, những đốm hoa lửa nở rộ liên tục chiếu lên hai bóng người đang tung bay giữa không trung, một tràn đầy sát khí một lại dịu dàng ấm áp. Không ai nghĩ tới, lần đầu tiên Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt chính thức giao đấu lại ở trong hoàn cảnh như thế này. Luận về võ công, Vân Khinh thua xa Độc Cô Tuyệt, nhưng lại có âm công do Phi Lâm một tay dạy dỗ, nên lúc này Độc Cô Tuyệt muốn hạ gục Vân Khinh, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Mặc Ngân thấy vậy tim như nhảy ra khỏi lồng ngực, lo lắng không yên, vừa khẩn trương nhìn Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh giao đấu, vừa nhanh chóng cho người bao vây Tuyết Lê, nhưng cũng không dám ra tay giết mụ ta.

“Ngươi còn cần ta ký tên phải không?” Xoay người tránh một đòn của Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh lạnh lùng nhìn Tuyết Lê ở bên cạnh, khẽ quát lên.

Tuyết Lê vừa nghe thấy vậy cười lạnh lẽo: “Vốn là muốn ngươi thoái vị nhường ngôi cho ta, nhưng lúc mài mực ta bỗng nghĩ chẳng phải diệt trừ ngươi càng sạch sẽ hơn sao? Chỉ là một mảnh chiếu thư, tìm một người giả mạo chữ ký thì có ngay thôi.”

Vân Khinh nghe thấy những lời này trong ánh mắt phẫn nộ của cô chợt dấy lên sự khiếp sợ, lời này có ý…

“Vương hậu, cẩn thận…”

Vân Khinh hiểu được ý của Tuyết Lê, cảm thấy kinh hãi, tiếng đàn khẽ dao động làm xuất hiện sơ hở, đương nhiên Độc Cô Tuyệt đang đối đầu với cô là loại người nào, sao có thể bỏ qua cho Vân Khinh được. Hắn lập tức vung kiếm lên, bổ về phía đầu Vân Khinh.

Vân Khinh muốn tránh cũng không tránh được, rơi vào đường cùng đành cắn răng đánh ra ba mươi âm chồng nhau về phía Độc Cô Tuyệt, chống lại một kiếm của hắn.

Chỉ nghe ‘phịch’ một tiếng, Vân Khinh bị chấn động lui về phía sau hai bước, ngã ngồi trên mặt đất.

“Vương hậu”, Mặc Ngân thấy vậy hoảng hốt bứt ra định xông lên.

Vân Khinh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt không chút thay đổi của Độc Cô Tuyệt ở phía trước, đưa tay ra hiệu với Mặc Ngân, trầm giọng nói: “Không cho phép lại đây, bảo vệ con của ta cho tốt.”

Lúc này, người cô tin tưởng được chỉ có Mặc Ngân, Mặc Ngân vừa thấy Vân Khinh ra hiệu, ánh mắt chợt thoáng qua vẻ không thể hiểu được, sau đó nét mặt lập tức đau đớn kịch liệt dừng chân lại, ôm chặt lấy tiểu công chúa đang say ngủ trong lòng, mặc kệ đánh nhau long trời lở đất đến đâu thì bé con vẫn ngủ say sưa tròn giấc. Đầu Độc Cô Tuyệt hơi nghiêng qua, ánh mắt sắc lạnh như băng quét qua toàn bộ mọi thứ, chậm rãi đi về phía Vân Khinh đang ngồi phía trước.

“Vì sao? Một cái vương vị lại trở nên quan trọng như vậy? Quan trọng đến mức cả người thân cũng không cần đến sao?” Vân Khinh nhìn Độc Cô Tuyệt đang tới gần, đột nhiên quay đầu nhìn Tuyết Lê ở phía sau Độc Cô Tuyệt, vẻ mặt ẩn chứa một nỗi đau đớn không nói nên lời, thốt lên.

Chiếu thư thoái vị, thứ Tuyết Lê muốn đương nhiên là vương vị, vì vương vị và để đoạt được vương vị mà người thân cũng không buông tha. Mụ ta làm như thế là vì lo sợ thế lực của cô ngày càng hùng mạnh, nếu cô không chết thì chỉ cần cô và Độc Cô Tuyệt liên thủ, hoặc là Phi Lâm và Mộ Ải trở về, cho dù mụ ta có đăng cơ lên ngôi nữ vương Nam Vực cũng không thể ngồi yên. Cho nên mụ ta giết cô để diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn, quyền lực thật sự quan trọng đến thế sao?

Tuyết Lê nghe cô hỏi, trong đáy mắt chợt lóe lên sự căm thù và chán ghét đến tận xương tủy, lạnh lùng nói: “Người thân, người thân là cái gì? Tại sao Tuyết Lê ta lại cần người thân chứ. Hừ, Tuyết Cơ sao? Năm đó, nếu không phải ả tùy hứng bỏ đi, thì ta việc gì phải vứt bỏ người ta yêu để gả cho Thánh tử chịu kiếp chim lồng cá chậu suốt hai mươi mấy năm qua. Ta vốn sẽ có cuộc sống tốt đẹp, có chồng yêu thương cùng với những đứa con đáng yêu của mình. Vì sao tới hôm nay ta không có bất cứ thứ gì? Nếu không phải vì Tuyết Cơ thì sao ta có thể lưu lạc đến nước này chứ?” Những oán hận sâu nặng hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của Tuyết Lê.

Vân Khinh không ngờ Tuyết Lê lại tích tụ nhiều oán hận đối với chuyện năm đó như thế, khiến cô ngạc nhiên đến bất ngờ, cô buộc phải nhìn lại khuôn mặt tàn nhẫn của Tuyết Lê. Nếu những năm qua không muốn thì cần gì phải giả vờ như vậy, cần gì phải ngụy trang như tỷ muội tình thâm.

“Thứ ngươi muốn là quyền lực, dựa vào cái gì mà dám nói mẫu thân ta không phải với ngươi.” Sau cảm xúc thoáng qua, Vân Khinh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Tuyết Lê, phản bác lại. Hôm nay mụ ta muốn chiếu thư thoái vị của cô không phải vì muốn ngồi trên vị trí Thánh nữ Nam Vực sao? Nếu trong lòng chỉ có quyền lực thì dựa vào cái gì dám đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mẹ cô, mẹ cô thoái vị chẳng phải vừa vặn thỏa mãn ước nguyện trong lòng mụ ta hay sao.

“Hừ, quyền lực, mắc gì ta không cần quyền lực chứ. Quyền lực mới là tất cả, có nó, ta mới có thể hô mưa gọi gió, ta mới là nữ vương thực sự, ta vĩnh viễn sẽ không bị người khác chèn ép, sẽ không phải là một con rối để người khác chơi đùa. Ta đã chịu đủ mọi sự ràng buộc và phụ thuộc trong cuộc sống vương giả này rồi, giờ ta muốn làm một vị vua thật sự.”

“Ta phải trải qua bao nhiêu năm khom mình quỳ gối, hơi tàn lực kiệt, rũ bỏ tuổi thanh xuân, duyên tình ly tán, tất cả đều do Tuyết Cơ ban tặng ta, là ả hại cả đời ta, dựa vào điều gì mà ả được hạnh phúc? Dựa vào điều gì mà ả có được người chồng yêu thương ả hết lòng? Giống như lúc này đây, ả có một đứa con gái đầy bản lĩnh, ta đã cố gắng biết bao năm, nhưng đến cuối cùng mọi kết quả cũng vẫn là của ả đó thôi. Dựa vào đâu mà ả chẳng làm bất cứ thứ gì nhưng từ đầu đến cuối mọi thứ vẫn là của ả, ả vẫn là Thái hậu Nam Vực, vẫn là người có quyền lực cao nhất trên giang sơn Nam Vực đã được thống nhất, dựa vào đâu?” Nói đến đây, Tuyết Lê gần như gào lên, toàn bộ khuôn mặt nhăn nhúm, vặn vẹo, trên khuôn lạnh như băng tràn đầy nỗi phẫn hận, nhìn trong đêm tối giống như một ác quỷ.

Vân Khinh rùng mình, cô chưa từng nghĩ rằng trong lòng Tuyết Lê lại oán hận mẹ của cô sâu nặng đến thế. Cái gương mặt lạnh lùng như băng kia đã từng là bộ mặt của người dì dịu dàng, điềm đạm, yêu thương em gái hơn cả bản thân mình. Nhưng cũng dưới bộ mặt lạnh lùng này lại cất giấu những cảm xúc như vậy, từ đầu đến cuối, bà ta đã lừa bọn họ, lừa tất cả mọi người.

Trong không khí lạnh lẽo đến tê người, Độc Cô Tuyệt bước lên mấy bước, vung kiếm về phía Vân Khinh. Trong lòng Vân Khinh tràn đầy đau xót nhưng phản ứng rất nhanh nhạy, lăn một cái tránh đi, đồng thời đầu ngón tay lướt như bay trên thân đàn. Vô số âm nhận bay từ trên xuống dưới từ trái qua phải, bọc kín Độc Cô Tuyệt lại, không để hé ra một kẽ hở.

Lúc này, Độc Cô Tuyệt phải dùng kiếm chống lại âm nhận vây quanh người nên không đuổi giết Vân Khinh nữa.

“Cho nên, ngay từ đầu đã là giả, tất cả mọi thứ đều là hư tình giả ý sao?” Giọng nói mang theo nỗi đau xót khôn nguôi vang lên trong tiếng đàn cổ, Vân Khinh cắn chặt răng, quét mắt nhìn Tuyết Lê.

Khóe miệng Tuyết Lê nở một nụ cười lạnh tanh, chậm rãi nói: “Ta vốn chỉ muốn lợi dụng ngươi để tiêu diệt Thánh tử, trợ giúp ta nắm toàn bộ quyền lực trong tay, điều ta không ngờ tới là Thánh Tông lại có gốc rễ thâm sâu đến vậy. Nếu các ngươi không ra tay, ta thực sự đối phó không lại bọn chúng, nói vậy ta còn phải cảm tạ các ngươi nữa kìa.”

Nói đến đây Tuyết Lê chợt dừng lại, trên mặt bà ta tràn đầy sát khí nặng nề, giọng nói thay đổi, lạnh lẽo hơn cả băng đá, cất giọng nói tiếp: “Nhưng thật đáng tiếc, các ngươi quá mạnh, mạnh đến mức ta không thể không phòng ngừa trước, buộc chuẩn bị đường lui. Nếu không cuối cùng chim sẻ lại biến thành các ngươi, dâng cho các ngươi giang sơn rộng lớn này cũng không phải ước nguyện ban đầu của ta. Nam Vực thống nhất, giang sơn thật là hoàn mỹ.”

Vừa nói xong, phía sau nhà giam hiện lên những bóng người đông nghìn nghịt trong yên tĩnh, lặng im tới gần Tuyết Lê. Nhìn gương mặt kia quả nhiên là tên Tả đô úy lúc trước đi cùng Tuyết Lê, đám tiểu nhân nhỏ nhặt này bọn họ đã sớm quên, nhưng không ngờ bọn chúng luôn luôn rình rập ở đây.

Lúc này, đám người kia đã kéo đến hơn một nghìn người, nhưng vẫn không ngừng tuôn ra từ trong nhà giam. Xem ra bọn chúng đã mở lối địa lao, làm các thông đạo nối liền khắp nơi, thảo nào lại ra vào dễ dàng như vậy, xâm nhập vào đám trọng binh gác hoàng cung Thánh nữ của Độc Cô Tuyệt, thì ra đường nằm ở đây.

Trong khoảnh khắc, trận thế nơi đây biến thành hai quân đối chọi nhau.

“Ầm.” Tiếng va chạm nặng nề vang lên, Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đang liều mạng đối đầu với nhau thì dường như Vân Khinh trúng một chiêu của hắn, khóe miệng rỉ máu, cô chật vật tránh đòn tấn công của Độc Cô Tuyệt, lắc mình lui về phía sau.

“Vương hậu.”

“Không được nhúc nhích, ai dám nhúc nhích, ta sẽ ra lệnh cho Tần vương của các ngươi tự giết mình.” Mặc Ngân lo lắng vừa mới kêu lên, Tuyết Lê liền quát thật lạnh lẽo, ra lệnh uy hiếp.

Mặc Ngân lập tức không dám nhúc nhích, mặt tràn đầy bi phẫn chen lẫn sát khí điên cuồng, nhưng thật sự không dám động đậy.

Tuyết Lê thấy vậy cười lạnh lùng, nhìn Vân Khinh đang vô cùng chật vật, đầy thỏa mãn: “Bị chính người mình thương yêu giết chết có mùi vị như thế nào, ngươi hãy tự nếm thử xem.”

Nói đến đây, Tuyết Lê giương mắt nhìn Độc Cô Tuyệt, khóe miệng tươi cười rất quỷ dị, chậm rãi nói: “Độc Cô Tuyệt, Tần vương, cảm giác bị người khác khống chế như thế nào? Ha ha, viên thuốc giải thứ ba kia uống có ngon không? Ha ha, thật đúng là đã nhọc lòng Thánh Thiên Vực hạ độc Thiên Mạch, nếu không sao ta có một con rối tốt thế này.” Khi chế thuốc giải, Độc Cô Tuyệt không có ở đó, Vân Khinh cũng không có mặt, chỉ có mụ ta và Tuyết Cơ cùng điều chế. Nhưng Tuyết Cơ không hề đề phòng hay nghi ngờ mụ ta, nên không ai biết trong viên thuốc giải thứ ba cũng là viên thuốc giải cuối cùng có cất giấu cốt cổ, là thứ có thể khống chế được Độc Cô Tuyệt.

Chắc ông trời thấy đã đối xử bất công với mình nên cũng đến giúp phải không?

Vân Khinh nghe những lời này khiến khuôn mặt cô vô cùng đau đớn lẫn giận dữ, vừa chật vật chạy trốn sát chiêu của Độc Cô Tuyệt, vừa điên cuồng hét lên như xé nát tim gan: “Con của ta, con của ta.”

Tuyết Lê thấy bộ dạng của Vân Khinh như thế thì chợt thấy an lòng, nét mặt bà ta đầy thỏa mãn và sảng khoái vì trả được thù, cười lạnh lẽo trả lời: “Con ngươi bị Tề Chi Khiêm mang đi rồi, y nói muốn dùng con ngươi để khống chế các ngươi, tránh rắc rối về sau. Hừ, còn rắc rối gì nữa chứ, nếu hôm nay Tần vương hậu và Tần vương đều chết ở đây, không có Tần vương thì Tần quốc còn trở ngại gì nữa. Sở Tề liên thủ, Tần quốc còn không bị diệt sao.” Sờ sờ cằm, Tuyết Lê chậm rãi lắc đầu nói: “Làm việc với hai người đàn ông thực khó chịu quá, nhưng sau này thành nghiệp lớn bổn vương cũng có một nửa lãnh thổ Tần quốc, coi như không đi săn mà lại hưởng lợi. Tuy nhiên, nếu có Tần vương trong tay thì sẽ có toàn lãnh thổ Tần quốc hoặc là nhất thống được thất quốc. Đến lúc đó, chẳng phải toàn bộ thiên hạ này đều thuộc về ta ư, điều này không phải rất tốt sao, ha ha.”

Tiếng cười cuồng vọng, thỏa mãn vang lên trong đêm đen, dấy lên sự lạnh lẽo khôn cùng.

“Nằm mơ.” Trong tiếng cười cuồng vọng, Độc Cô Tuyệt đang đuổi theo Vân Khinh đột nhiên xoay kiếm đánh về phía Tuyết Lê. Sát khí và kiếm khí như thuồng luồng ập đến, quét về phía Tuyết Lê.

Tiếng cười cuồng vọng chợt tắt ngúm giữa không trung, thay vào đó là âm thanh giống như có ai bóp nghẹt, đúng là quá mức quỷ dị đến khó lường. Tuyết Lê trừng lớn hai mắt nhìn Độc Cô Tuyệt đột nhiên đánh trả mình, còn chưa kịp phản ứng lại là có chuyện gì xảy ra, thì cả người đã bay về phía sau, đập thật mạnh lên bức tượng lớn hình con chó. Miệng phun máu tươi, cả người mụ ta mềm nhũn nằm dưới chân con chó kia, cặp mắt trừng lên như muốn lồi ra, nhìn Độc Cô Tuyệt thì thào lẩm bẩm: “Sao lại thế? Sao lại thế?”

“Bệ hạ…” Phía sau mụ ta, đám người Tả đô úy vừa thấy vậy, sắc mặt hoảng hốt định xông về phía trước.

Nhưng đứng phía sau Độc Cô Tuyệt là Mặc Ngân và đội thiết kỵ của hắn, họ là loại người nào kia chứ, vừa thấy tình hình như thế đã phóng như mãnh hổ về phía đám người Tả đô úy, ra tay chém giết không lưu tình.

“Theo lời mụ ta, đuổi theo.” Vẻ mặt Mặc Ngân lạnh lùng, ôm tiểu công chúa vung tay lên, từ phía sau một đội quân thiết kỵ khác không màng tới đám người đang chém giết nhau, phá vỡ cửa lớn nhà giam vọt vào trong. Đám người của Tề Chi Khiêm không ra ngoài từ hoàng cung Thánh nữ, vậy thì chỉ còn nơi này.

Đưa tay vén tóc lên, lau vết máu bên khóe miệng do tự mình cắn, Vân Khinh không còn là hình ảnh suy kiệt vừa rồi, chỉ trong phúc chốc cả người cô đã trong trẻo trở lại nhưng càng lạnh lùng hơn. Chỉ một kiếm đầu tiên của Độc Cô Tuyệt cô đã cảm giác được, nhìn thì có vẻ như mạnh mẽ tàn độc, nhưng sức mạnh không lớn. Nếu Độc Cô Tuyệt thực sự bị khống chế thì cô hoàn toàn không chống đỡ được, bởi vì cô không thể xuống tay tàn độc, còn Độc Cô Tuyệt sao có thể lơ là bỏ qua hành động của cô như thế. Cho nên, kết luận duy nhất là hắn không bị khống chế.

Độc Cô Tuyệt hành động như vậy, cô có thể hiểu ngay là tại sao, con của cô hiện giờ không rõ tung tích, nhưng Tuyết Lê sao lại không biết đám người Tề Chi Khiêm đi hướng nào chứ. Tất cả mọi tin tức này đều nằm trong tay Tuyết Lê, tương kế tựu kế, là biện pháp tốt nhất để lấy được tin tức nhanh nhất trong thời gian ngắn nhất, bây giờ, tất cả mọi tin tức đều đã rõ ràng. Độc Cô Tuyệt đưa tay kéo Vân Khinh đứng lên, kéo áo choàng trùm lên người cô, khóa chặt cô trong lòng, mặt hắn cực kỳ giận dữ và phẫn nộ trừng mắt nhìn Tuyết Lê nửa chết nửa sống, hai mắt sâu thẳm: “Thực đáng tiếc, ta chưa ăn viên thuốc giải cuối cùng kia.” Không ai ngờ được viên thuốc giải dùng để cứu mạng hắn lại bị kẻ gian lợi dụng, nếu lúc trước không phải vô tình biết Vân Khinh gặp nạn khiến hắn không thèm để ý đến tánh mạng của mình liều mình đi cứu cô, nếu không phải hắn trùng hợp bị tiểu Hồng Xà cắn, thì hôm nay hắn đã trở thành con rối của người khác, trở thành hung thủ giết chết người mình thương yêu nhất.

Vừa nghĩ đến chuyện đó, trái tim Độc Cô Tuyệt như muốn bị xé nát, vỡ tan ra. Tuyết Lê, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua ụ ta. Vì quyền lực hắn có thể hiểu được, nhưng dám cả gan ra tay với người hắn yêu thương nhất thì hắn nhất định phải làm ụ ta biết, chết, đôi khi cũng là một sự xa xỉ.

“Sao có thể, sao có thể? Ngươi gạt ta, gạt ta.” Nghe thấy những lời của Độc Cô Tuyệt, cả người Tuyết Lê liền sụp xuống, vẻ mặt mờ mịt, miệng lẩm bẩm không ngừng, giống như hoàn toàn không thể tin được chuyện này.

“Tuyệt, chúng ta đi tìm con.” Tựa vào lòng Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh ngẩng đầu nhìn hắn, tuy rằng Mặc Ngân đã phái người đuổi theo nhưng cô vẫn lo lắng.

“Xem tình hình trước rồi nói tiếp.” Độc Cô Tuyệt ôm Vân Khinh xoay người bước đi, đưa lưng về phía Mặc Ngân đồng thời ra hiệu, nếu con của hắn đang ở trong tay Tề Chi Khiêm, vậy thì…

Vân Khinh bị Độc Cô Tuyệt ôm, nhìn Tuyết Lê đang thất hồn lạc phách một lần nữa rồi nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, xoay người bước đi.

“Ta vốn tính trao lại vương vị này cho bà.” Giọng nói trong trẻo nhưng nhẹ nhàng vang lên, theo gió phiêu đãng trôi đến tai Tuyết Lê, làm ụ ta chợt trừng lớn mắt. Cô sẽ không ở Nam Vực lâu dài, Độc Cô Tuyệt, Phi Lâm, Mộ Ải, Đinh Phi Tình đều không có tâm tư làm vua nơi này, Thánh Thiên Vực thì chỉ mong tự do, sao có thể kiếm được một người giữ ngôi vua quen thuộc nhất ở Nam Vực được đây, chỉ có Tuyết Lê mà thôi. Hơn nữa trước kia bà ta đã từng làm Thánh nữ, hẳn là không có vấn đề gì, cô vốn nghĩ là sau khi cô rời khỏi Nam Vực liền giao cho Tuyết Lê quản lý, có điều không ngờ… Âyyy, tiếng thở dài nhẹ nhàng quanh quẩn ở trong gió, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi khắp nơi.

Mặc Ngân nhìn Tuyết Lê hoàn toàn sửng sốt đến ngây người, cười một cách thâm sâu, tàn nhẫn, tiến lên từng bước đưa tay bóp mạnh cằm Tuyết Lê rồi bỏ liên tục ba viên thuốc vào miệng bà ta, vẻ mặt lạnh lùng: “Ngươi thích hạ cổ độc phải không? Hôm nay, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị của nó như thế nào, tam hồn cổ, nhất định là ngươi rất thích.”

Tuyết Lê vừa nghe tên tam hồn cổ, sắc mặt lập tức tái nhợt hơn lúc nãy, cả người run lên không ngừng, hai tay bóp mạnh cổ, liều mạng muốn phun ra nhưng không thể phun ra được. Chỉ trong phút chốc, cả người Tuyết Lê liền biến thành màu xanh, trên làn da xuất hiện những vết ban đỏ máu dày đặc, những vết ban này có hình dạng giống như những lưỡi đao cắt xuống da thịt.

Tam hồn cổ, là loại cổ độc tàn nhẫn, thâm độc nhất của Nam Vực, khi phát tác phải chịu khổ hình giống như bị lăng trì, toàn thân bị hàng trăm ngàn lưỡi đao đâm chém nhưng không thể chết được, cực kỳ độc ác.

Vẫy tay sai người trói Tuyết Lê lại, treo mụ ta lên bức tượng đá hình con chó canh giữ nhà giam, muốn sống hay muốn chết đều là một sự xa xỉ đối với mụ ta.

Trong đêm trăng trong vắt nhưng lạnh lẽo, tại nơi này, trong khoảng cách này chỉ còn lại một vùng đất thấm đầy máu tươi cùng tiếng kêu gào thê lương.

“Không thấy tung tích Đinh Phi Tình…”

“Thánh Thiên Vực và tám người trấn giữ Cửu cung cũng không biết tung tích.”

“Cuối mật đạo bị phong tỏa, người của chúng ta không thể đuổi tiếp nữa.”

“Không có nhân vật khả nghi.”

Tiếng bẩm báo liên tiếp vang lên, Độc Cô Tuyệt càng nghe sắc mặt càng tốt hơn, hoàn toàn không còn vẻ tàn nhẫn, đổ máu như vừa rồi.

“Tỷ tỷ không có ở đây, Thánh Thiên Vực cũng không thấy tung tích, có phải bọn họ không?” Vân Khinh ôm con gái dựa vào trước ngực Độc Cô Tuyệt, nghe vậy mặt mày sáng ngời, ngẩng đầu nhìn Độc Cô Tuyệt dò hỏi. Lúc này trong lòng cô rất rối loạn, tuy rằng cô đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng quả thật là không dám tin vào chính mình nữa.

Đinh Phi Tình ở ngay bên cạnh tẩm cung của cô, nhưng đến giờ vẫn chưa xuất hiện. Thánh Thiên Vực buổi chiều còn ở đây, thế mà nháy mắt đã không tăm hơi, hai người này đột nhiên biến mất không có lý do, khả năng duy nhất chính là, có lẽ bọn họ trùng hợp phát hiện rồi cùng lên kế hoạch đuổi theo.

“Chuẩn bị, về nước.” Vung tay lên, Độc Cô Tuyệt lạnh lùng truyền mệnh lệnh xuống toàn bộ hoàng cung Thánh nữ. Nam Vực đã hoàn toàn quy hàng hắn, nghi thức gì cũng không quan trọng, mà điều quan trọng là con hắn. Tần quốc, bọn họ cần phải trở về, đó mới chính là chiến trường của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện