Thứ Nữ Vợ Kế

Chương 82



Thúy nhi chuẩn bị xong nước trà, liền dẫn Quả nhi đi xuống.

"Uyển Thanh, hiện tại không có ca ca muội ở đây, trong phòng chỉ có hai người chúng ta, trong lòng muội có gì uất ức có thể nói với tỷ."

Lưu Uyển Thanh mím môi cười gật đầu một cái "Muội nói thật, một chút cũng không uất ức."

"Sao có thể không uất ức? Coi như Thế tử gia cũng là người bị hại, nhưng có đứa bé lại là chuyện khác, loại chuyện như vậy nếu đặt ở trên người tỷ, nhất định tỷ sẽ để cho chàng lựa chọn, hoặc là lưu tỷ lại! Hoặc là lưu hai mẹ con bọn họ tỷ cút đi! Ách. . . . . ." Ý thức được mình lỡ lời Trịnh Nguyệt Như ngậm miệng lại, ngay sau đó xin lỗi cười gượng hai cái.

"Cút? Cút đi?" Lưu Uyển Thanh nghi ngờ nhướng mày "Biến, thì muội là hiểu, nhưng mà còn trứng kia là sao?"

"A. . . Muội xem, trứng gà không phải tròn sao, cút đi. . . Ý là trứng gà lăn trên mặt đất, những lời này muội không cần học."

Lưu Uyển Thanh bật cười "Dĩ nhiên là muội sẽ không học." Lại kéo tay Trịnh Nguyệt Như nói "Tỷ yên tâm đi, Thế tử gia đối với nàng ta nửa điểm thích cũng không có, có một số việc muội không tiện nói, muội hiểu mọi người lo lắng cho muội, sợ muội bị uất ức."

"Muội hiểu là tốt rồi, tuy nói Hầu phủ so ra thì kém Lộ Vương phủ, nhưng bây giờ cũng không giống ngày trước, huống chi còn có tỷ mà, muội nói Thế tử gia đối với Trần Linh Nhi kia không thích, lời này tỷ tin, dù sao có mấy nam nhân nào sẽ thích tính toán nữ nhân của mình? Nam nhân a. . ." Nói đến đây, Trịnh Nguyệt Như nhìn xung quanh một lần hoặc như là chậc một tiếng tiến tới bên tai nàng nói "Nam nhân a đều là động vật suy nghĩ nửa thân dưới, lúc kích động nhất thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, huống chi có ai ngại có nhiều nữ nhân? Mặc kệ thế nào thì Trần Linh Nhi kia cũng coi là xinh xắn có nhan sắc, quan trọng nhất là hiện tại nàng ta có mang rồi, đứa nhỏ này mặc kệ sinh ra là con trai hay con gái, huyết mạch tương liên, chắc chắn sẽ lợi dụng đứa bé để tới gần Thế tử gia, hắn có thể đối với Trần Linh Nhi không nhìn một cái, cũng không thể sơ sót máu mủ của mình đúng không? Lại nói Trần gia này sợ là cũng đánh cái tính toán, hơn nữa người kia đặc biệt dựa vào bà bà của muội, về sau sốt ruột đi, ừm. . . Tuy nói đứa bé là vô tội. . . Ý của tỷ muội hiểu không?"

Nói đến đây Trịnh Nguyệt Như lại lộ vẻ có chút nói lắp. Lưu Uyển Thanh khẽ mỉm cười "Ý của tỷ muội hiểu." Lại rót cho Trịnh Nguyệt Như một ly trà.

Trịnh Nguyệt Như thấy vậy cho là Lưu Uyển Thanh cuối cùng sẽ xuống tay với đứa bé, trong lòng không khỏi căng thẳng, ngay sau đó lại thoải mái, nếu như đổi thành bản thân cũng sẽ như thế đi, nếu như mình lẻ loi một mình, rời đi cũng được thôi, nhưng mình ở đây có người nhà, vì người nhà mình chỉ sợ cũng phải nhịn, cuối cùng nhất định cũng sẽ quyết định như Uyển Thanh vậy, ai. . Nữ nhân thời đại này thật là bi ai.

Lưu Uyển Thanh nhìn nàng khẽ vỗ cái trán, không khỏi hỏi "Thế nào? Nhị ca đối với tỷ?"

Trịnh Nguyệt Như lấy lại tinh thần cười vỗ vỗ tay Lưu uyển Thanh "Muội yên tâm, nhị ca của muội hắn. . . rất tốt với tỷ. "

Nhìn trên mặt Trịnh Nguyệt Như mỉm cười ngọt ngào. Lưu Uyển Thanh cũng yên tâm vui mừng.

"Tốt lắm không nói những thứ này nữa, muội xem tỷ chuẩn bị cho muội này." Lưu Uyển Thanh nhận lấy cuốn giấy Tuyên Thành mà Trịnh Nguyệt Như đưa tới, mở ra nhìn liền hơi cau mày "Những thứ này?"

Trịnh Nguyệt Như cười cười "Những thứ này đều là chuẩn bị cho muội lúc sinh, trong ngoài phòng sinh đều phải bôi rượu có nồng độ cao lên, khăn trải giường chăn đệm nhất định phải bôi rượu có nồng độ cao lên, sau đó tất cả các công cụ như cây kéo … cũng phải làm giống như vậy, làm như vậy để tránh khỏi lây nhiễm." (giống như khử trùng ở bệnh viện ấy)

Mặc dù Lưu Uyển Thanh không quá rõ những việc này, nhưng vẫn cười nói tốt "Những thứ này muội đều nhớ kỹ, nhất định sẽ cho người làm thỏa đáng, cám ơn tỷ."

"Hai tỷ muội chúng ta cần gì phải nói cám ơn."

Trịnh Nguyệt Như nhìn bụng Lưu Uyển Thanh một chút, trong mắt lộ ra một chút hâm mộ, rơi vào trong mắt Lưu Uyển Thanh không khỏi trêu ghẹo nàng "Tỷ cũng sẽ có một ngày như thế ."

"Hừ, muội còn trêu ghẹo tỷ…tỷ còn chưa đánh muội không tới tham gia hôn lễ của tỷ đấy."

"Dạ dạ, muội sai lầm rồi, muội cũng muốn đi chỉ là. . . Tỷ cũng biết muội hiện tại. . ."

"Được rồi, tỷ đùa với muội thôi, sẽ không trách muội đâu."

Đang lúc này, Lục Khang cùng Lưu Nhân Phúc trước sau đi vào, Lục Khang vội vàng đỡ lấy Lưu Uyển Thanh đang muốn đứng lên "Thân thể nàng không tiện, hảo hảo ngồi nghỉ ngơi."

Hai người Lưu Nhân Phúc, Trịnh Nguyệt Như thấy vậy nhìn nhau cười một tiếng, xem ra muội muội trôi qua thật tốt.

. . . . . .

"Lâm thái y, ngài nói là thật sao?" Gương mặt Trần Linh Nhi mừng rỡ sờ bụng của mình.

Một bên Lộ Vương phi tươi cười kéo tay Trần Linh Nhi vỗ vỗ ý bảo nàng an tâm, lại xoay người cùng Lâm thái y thương lượng "Lâm thái y, trong ngày thường Linh Nhi còn cần chú ý cái gì?"

Lâm thái y xoa xoa tay nói "Hồi vương phi, thân thể phu nhân kiện khang, chỉ là có chút bổ quá mức, phụ nữ có thai đã bổ nhiều rồi, thân thể đứa bé sẽ quá lớn, tương lai không dễ sinh, hơn nữa phu nhân là thai đầu cần dựa trên những gì viết ở đây mà vận động thích hợp."

"Được, phiền Lâm thái y rồi."

Đợi Lâm thái y đi trên mặt Trần Linh Nhi mang theo lo lắng "Nương, con sẽ khó sinh hay không."

Lộ Vương phi cười lắc đầu "Sẽ không, Lâm thái y không phải nói, là ăn thuốc bổ quá nhiều, chúng ta mỗi ngày giảm bớt một chút, làm theo lời nói Lâm thái y liền nhất định không có việc gì."

Trần Linh Nhi nghe Lộ Vương phi nói mới hơi thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó lại cầm tay Lộ Vương phi "Nương, cái thai này nhất định là nam hài sao?"

"Dĩ nhiên, tuy y thuật Lâm thái y không thể so với Lý thái y, điểm này con cứ thoải mái là được."

"Vâng" Trần Linh Nhi cười gật đầu nói tốt. Lộ Vương phi lại dặn dò nàng mấy câu mới rời khỏi. Trần Linh Nhi bưng ly trà Tiểu Đào đưa tới, cúi đầu hớp một hớp. Tay nhè nhẹ đặt ở trên bụng đã có chút nổi lên của mình. Nhi tử tốt, con sẽ không làm mẹ thất vọng chứ.

"Chủ tử, nô tỳ chúc mừng chủ tử."

Trần Linh Nhi cười cười "Ngươi thật tốt, chỉ cần ngươi trung thành ta tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi tùy tiện chọn một cái trong hộp kia đi."

Vẻ mặt Tiểu Đào mừng rỡ "Nô tỳ cám ơn chủ tử ban thưởng, nhưng. . . Trong hộp kia đều là Lộ Vương phi cho chủ tử ngài, nô tỳ không thể nhận."

"Đã cho ta, chính là của ta đấy, cũng không phải là cái gì đáng tiền, lấy đi."

"Cám ơn chủ tử."

"Ừm, người bên cạnh ta, về sau đừng không phóng khoáng như vậy."

"Dạ, nô tỳ cám ơn chủ tử chỉ điểm."

. . . . . .

Nếu như nói Trần Linh Nhi là một người biết thu liễm, thấy đã tốt liền thu lại, dù sao cũng là cùng Thái Tử Gia lớn lên cùng nhau, ít nhiều cũng có chút tình cảm, tương lai an bài thế nào cho dù là mẹ con chia lìa cũng sẽ bắt đầu đứng lên, áo cơm không lo một đời, hẳn cũng không đáng tiếc, nếu như là nàng, cũng sẽ không rơi vào như hôm nay.

Trần Linh Nhi hé mắt, vuốt ve bụng của mình, nâng mặt lên liếc mắt nhìn Tiểu Đào bên cạnh "Vậy mà không suy nghĩ gì liền làm thế sao? Ha ha, trái lại ta coi thường Lưu Uyển Thanh kia rồi."

Tiểu Đào mím môi "Chủ tử, Thế tử phi nghỉ ngơi hai ngày liền rồi, tuy nói hiện tại Thôi ma ma không quản sự nữa, nhưng là nô tỳ vô năng không an bài được người, huống chi cái thai của Thế tử phi là song thai, rất khó sinh, có lẽ chúng ta không cần . . . . . ."

"Ta cũng không tin những thứ này, Lưu Uyển Thanh kia chính là mạng lớn, nói gì thì cũng không thể để cho nàng ta sinh ra được!" Nói đến đây, Trần Linh Nhi từ trong lòng móc ra một phong thư. "Cái khác ta không để cho ngươi làm, mặc dù để cho ngươi làm thì chỉ sợ ngươi cũng làm không được, nghĩ biện pháp đưa lá thư này cho nương ta, nhất định phải đưa tận tay."

Tiểu Đào mấp máy môi, cũng làm một phen tranh đấu, liền nhận lấy.

Trần phủ

Trần lão gia cầm thư của Trần Đại phu nhân đưa, trong mắt lộ ra một tia sáng, tuy nói mình từ nhỏ yêu thương Trần Linh Nhi, nhưng nàng làm cho mình không có thể diện thì coi như là bỏ rồi! Nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng, chính là cái thai trong bụng nữ nhi của ông lại là con của Thái Tử gia! Vậy. . . Tương lai mình không phải là ông ngoại hoàng đế tương lai sao!

Chỉ cần triển khai thật tốt. . . Hơi nhếch khóe môi lên.

Trần phu nhân không khỏi có chút áp lực, vẻ mặt không khỏi lo lắng "Lão gia, chuyện của Linh Nhi cũng không hay lắm, Thái Tử gia bên kia cũng không biết thế nào, huống chi mật chỉ Tiên Hoàng. . . ."

Trần lão gia nhìn Trần phu nhân một cái nói "Ha ha, nàng sinh cho gia một nữ nhi thật tốt."

"Lão gia. . . . Thiếp. . ."

"Phu nhân, chuyện này là chuyện cực tốt!"

"Chuyện tốt?"

"Đó là tự nhiên!"

Thấy Trần phu nhân vẫn như vừa nãy có chút sững sờ, Trần lão gia hừ một tiếng nói "Nàng a, mái tóc dài kiến thức ngắn! Tương lai Thái Tử gia lên ngôi kế vị, gia chính là một quốc cựu gia! Chỉ là vẫn còn ngăn cách ở giữa, cần phải để Linh Nhi thuận lợi sinh hạ con nối dòng cho Thái Tử gia, vậy tương lai của Trần gia chúng ta. . ."

"Nhưng mật chỉ!"

"Mật chỉ! Mật chỉ! Nàng thật sự đúng là ý kiến đàn bà! Mật chỉ chỉ nói không cho một nhà có hai hoàng hậu, chưa nói là không cho. . .có hiểu không!"

"Lão gia, thế chẳng phải Linh Nhi quá uất ức sao!"

"Uất ức? Hừ! Đây là nó tự chuốc phiền, chỉ là tương lai chờ đứa bé thành Hoàng đế, uất ức gì cũng sẽ hóa không, bây giờ gia phải đi Lộ Vương phủ, nàng cũng không tiện đi, dù sao hoàng thượng còn nhìn chúng ta chằm chằm, Thái Tử gia lại cùng chúng ta không thân thiết, chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, đúng rồi! Nàng đi nói cho Linh Nhi bảo nó nói rõ từng chi tiết với nàng, còn chuyện Thế tử phi không nên nhúng tay vào, tự nhiên sẽ không để cho nó uất ức, nếu không ngộ nhỡ hối hận thì đã muộn rồi!"

Trần phu nhân gật đầu một cái.

Bên này Trần Linh Nhi được Trần phu nhân truyền lời, sắc mặt không khỏi nổi giận! Chẳng lẽ lại thật sự thật cho trơ mắt nhìn con tiện nhân kia bình an sinh con sao! Tại sao? Tại sao nàng ta một tiện chủng do di nương hạ tiện sinh ra có thể ở trên đầu ta! Dù là một ngày cũng không thể!

Tiểu Đào không dám nhiều lời, tất nhiên tận lực làm giảm xuống cảm giác có sự tồn tại của chính mình, nhỏ giọng lui xuống.

Trần Linh Nhi nắm quyền, ngay sau đó trong mắt lộ ra một tia tàn nhẫn.

Đến ngày sinh theo dự tính, Lục Khang dĩ nhiên là lo lắng không dứt, dù sao bụng Lưu Uyển Thanh lớn như vậy làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, Lục Khang tự nhiên cũng biết rõ chuyện nữ nhân sinh con là chuyện cửu tử nhất sinh, huống chi Lưu Uyển Thanh vừa là song thai vừa là thai đầu! Tuy nói là chuyện vui mừng, nhưng suy nghĩ một chút kế tiếp Lưu Uyển Thanh sẽ có thể gặp nguy hiểm thì lo lắng lớn hơn vui mừng.

Lục Khang đỡ Lưu Uyển Thanh bước chậm trong sân, một bộ dáng thận trọng khiến trong lòng Lưu Uyển Thanh ngọt ngào, nếu như chàng có thể vĩnh viễn đối với mình như vậy, cho dù giao trái tim cho chàng, cũng là chuyện có thể. Đang ở lúc hai người đắm đuối đưa tình, chợt Lưu Uyển Thanh cảm thấy bụng đau xót, theo bản năng cúi người xuống, Lục Khang thấy vậy vội vàng khom người ôm lấy nàng chạy thẳng tới phòng sinh đã sớm chuẩn bị tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện