Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 102: Ngoại truyện 4



Nhật kí quay phim (4)

Tuy ngoài mặt vẫn nói cứng, đạo diễn Chung cũng không thể che giấu sự sảng khoái trong lòng! Vì thế trong khoảng thời gian quay phim tiếp theo, Chung Ly Phong Bạch không rít gào cũng không làm trận làm thượng, thậm chí còn cười ngây ngô – hình ảnh chưa từng xuất hiện bao giờ —- Mặc dù đạo diễn Chung đã lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của quần chúng xung quanh!

“Ta đã nói rồi, ta sẽ không giao thứ đó cho triều đình.” Tô Nặc lạnh lùng nói, “Ngươi nên bỏ cuộc đi.”

“Nếu ta quyết có nó bằng được thì sao?” Khí thế của Khâu Tử Ngạn rất mạnh, nắm tay phải dần dần thả ra.

Lúc này phó tướng đứng bên cạnh vội vàng đưa trường đao cho hắn, không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng! Nhưng vấn đề là bản thân phó tướng cũng rất căng thẳng! Vì thế khi dâng đao lên, phó tướng thảm thiết trượt té, sống đao đập mạnh xuống chân Tô Nặc.

“A!” Minh chủ võ lâm không biết xấu hổ hét to!

Hơi đau rồi đó!

Mọi người xung quanh vội vàng bu lại, người làm đạo cụ cảm thấy vô cùng ân hận, sớm biết vậy đã làm đao bằng bọt biển rồi!

“Cậu có sao không?” Ái phi sốt ruột hỏi.

“Không sao, mọi người đừng lo.” Tô Nặc đi cà nhắc đến chỗ ghế ngồi, “Chắc chỉ bị trầy da, không có gì nghiêm trọng đâu.”

“Tôi xin lỗi.” Phó tướng cảm thấy mình đã phạm tội ác tày trời, gần như sắp bật khóc, trước đó nhờ quan hệ mình mới có thể tham gia bộ phim này, bây giờ thì hay rồi, làm diễn viên chính bị thương, mình nhất định sẽ bị đuổi việc!

Nhưng ngoài dự đoán của phó tướng, Chung Ly Phong Bạch không hề nổi giận cũng không hề gắt gỏng, thậm chí còn lên tiếng an ủi! Sau đó liền tuyên bố hôm nay dừng tại đây, mọi người trở về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai sẽ có cảnh quay vào sáng sớm!

Điều này thật sự rất không bình thường!

“Sao tôi có cảm giác anh ta ước gì tôi bị đập mạnh hơn nhỉ?” Tô Nặc vừa nhìn Đới An thu dọn đồ đạc vừa than thở.

Để có thể nhanh chóng quay về ân ái với chồng yêu mà vứt bỏ đoàn làm phim, đúng là thiếu đạo đức nghề nghiệp nghiêm trọng!

Những người còn lại đều cảm thán tổng giám đốc Mục đúng là một cơn mưa xuân tươi mát, rất có hiệu quả trong việc xoa dịu cơn giận của đạo diễn! Tối nay nhất định sẽ rất dễ chịu!

Quả thật không thể tưởng tượng nổi!

Cùng lúc đó, trong một mảnh sân nhỏ thuê tạm của thôn dân, Mục Thu đang ngồi xổm trong nhà bếp nhóm lửa, trên lò than, nồi canh gà sôi sùng sục, trên thớt còn có rau xanh đã được thái nhỏ.

“Anh làm gì ở đây vậy?” Chung Ly Phong Bạch định kiếm chút gì ăn rồi mới quay về phòng, cứ tưởng Mục Thu còn đang ngủ.

“Sau khi tỉnh lại chưa thấy em về nên đi sang nhà bên cạnh mua ít đồ.” Mục Thu đứng lên phủi phủi tay, “Quay xong rồi à?”

“Ừ.” Chung Ly Phong Bạch lau vết bẩn trên mặt cho hắn, hiếm khi dịu dàng nói, “Đi nghỉ đi, để em nấu cho.”

Mục Thu bị hắn chọc cười, “Em biết nhóm bếp củi sao?”

. . . . .

Đạo diễn Chung tức giận nhìn Mục Thu!

Tên này!

Chẳng biết lãng mạn gì cả!

Những kẻ phàm dân!

Luôn dùng những lời lẽ sắc như dao!

Trực tiếp tổn thương người ta!

“Ra ngoài sân hái cho anh hai trái cà chua đi.” Mục Thu nói, “Anh làm cà tím sốt tương cho em ăn.”

Anh kêu tôi đi thì tôi phải đi chắc!? Đạo diễn Chung lạnh lùng nói, “Tôi muốn ăn chua một chút!”

“Vậy thì hái ba trái.” Mục Thu mở nắp nồi ra, “Ăn cơm được rồi.”

Gà hầm nấm tỏa ra mùi hương thơm phức, bao tử bắt đầu lên tiếng, Chung Ly Phong Bạch đành phải ngoan ngoãn ra vườn rau bên ngoài hái cà chua.

“Thơm quá!” Cách nhà bếp một vách tường, Tô Nặc hít hít mũi.

Đừng có ra vẻ đáng thương như thế!!!!!!!!!

Ái phi cảm thấy lòng mình tan nát!!!!!!

Do cảm thấy Chung Ly Phong Bạch quá gầy, Mục Thu đã làm rất nhiều món ngon cho buổi tối, hơn nữa còn kiên quyết bắt đạo diễn Chung uống hết bốn chén canh gà!

“Không uống nổi nữa!” Đạo diễn Chung rít gào! Ông đây không phải là sứa!

Phải nói là rất nóng nảy!

“Còn nửa chén cơm, chan canh ăn luôn đi!” Mục Thu hận không thể nuôi Chung Ly Phong Bạch mập lên chỉ trong một bữa, “Ăn xong sẽ có niềm vui bất ngờ.”

“Hả?” Chung Ly Phong Bạch giật mình, “Niềm vui bất ngờ gì?”

“Nói ra thì còn gì là bất ngờ nữa.” Mục Thu nói, “Em ngoan ngoãn ăn xong anh sẽ nói cho em biết.”

“. . . . Anh không gạt tôi chứ?” Chung Ly Phong Bạch không yên lòng hỏi lại.

“Đương nhiên.” Mục Thu hứa hẹn, “Anh có gạt em bao giờ chưa?”

Chung Ly Phong Bạch cẩn thận suy nghĩ, hình như không có!

Vì thế hắn lùa hết sạch cả cơm và canh vào bụng, “Niềm vui bất ngờ đâu?”

“Đây.” Mục Thu thả một xấp văn kiện vào tay Chung Ly Phong Bạch.

Chung Ly Phong Bạch tò mò mở ra, tờ thứ nhất là một tấm hình, tia nắng ấm áp mùa hè xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng, trên bàn bày một ít thức ăn và điểm tâm tinh xảo, còn có một bó hoa hồng màu xanh nhạt — Cảnh tượng rất quen thuộc, là hình ảnh trong một bộ phim nổi tiếng của mình.

Phía sau là bản kế hoạch cải tạo nhà hàng và bản hợp đồng chi tiết về quyền sở hữu nhà đất.

“Cảnh tượng mơ ước trong phim của em, anh đã biến nó thành sự thật.” Mục Thu nắm tay Chung Ly Phong Bạch, hôn lên khóe miệng của hắn một cái, “Đây là quà cưới dành cho bà xã của anh.”

Khóe mắt của Chung Ly Phong Bạch lập tức đỏ lên.

“Có vui không?” Mục Thu ôm Chung Ly Phong Bạch vào lòng, dịu dàng hỏi.

Chung Ly Phong Bạch dùng sức ôm đối phương, muốn mở miệng nói nhưng không biết nên nói gì. Lần trước chỉ thuận miệng nhắc tới, không ngờ anh ấy lại nhớ kĩ như thế, hơn nữa còn làm giống hệt tưởng tượng của mình!

Phải tốn bao nhiêu tâm tư, không cần nghĩ cũng biết.

Cái mũi!

Lại cay cay!

Điều này!

Thật sự!

Không ổn!

Mẹ nó!

“Được rồi, đừng khóc.” Mục Thu dùng ngón cái quẹt nước mắt trên mặt Chung Ly Phong Bạch, “Phong cảnh trong thôn không tồi, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”

Gió nhẹ thoảng qua, thời tiết cuối hè đầu thu lành lạnh ở nông thôn mang đến cảm giác sảng khoái, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng côn trùng kêu.

“Trước đây anh cũng lớn lên ở một làng quê như thế này.” Mục Thu nắm tay Chung Ly Phong Bạch đi tản bộ, “Mùa hè có thể ngủ trong mấy sạp dưa muối, nghe người già trong thôn kể chuyện, đói bụng thì đi bẻ bắp đào trộm khoai lang ăn, thường xuyên bị người ta đuổi chạy khắp thôn.” Kể về thời thơ ấu, Mục Thu nhịn không được nở nụ cười.

“Quê của anh?” Chung Ly Phong Bạch hỏi.

“Ừ, nơi đó rất nghèo nhưng người dân ở đó rất tốt bụng, không khác nơi này lắm.” Mục Thu nói, “Khi nào em rảnh, chúng ta về đó chơi một chút.”

Chung Ly Phong Bạch gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt tay Mục Thu.

Không khí vô cùng ấm áp và hạnh phúc, sau đó hai người hứng thú quá độ, quyết định làm vài chuyện vui vẻ và kịch liệt ngay giữa thiên nhiên?

Làm gì có chuyện đó! Đây chỉ là ảo tưởng của Tô Nặc mà thôi!

Trên thực tế hai người chỉ đứng trên bờ ruộng hôn nhau, không có gì vượt quá giới hạn!

“Rốt cuộc chừng nào bọn họ mới chịu đi?” Tô Nặc đau khổ ngồi xổm dưới bờ ruộng, “Có con gì cắn eo tôi!”

“Kiên nhẫn một chút, bây giờ chúng ta đi ra, đạo diễn Chung sẽ rất xấu hổ.” Đới An giúp Tô Nặc kéo vạt áo xuống, “Bọn họ cũng không ở đây lâu đâu.”

Tô Nặc đành phải thở dài, sau đó ôm chặt cây bắp vào lòng.

Đi trộm đồ ăn mà phải cực khổ thế này, mình thật đáng thương hết sức.

Trong khi đó, nhân viên đoàn làm phim đang sung sướng ngồi thành một vòng tròn, vừa cắn hạt dưa vừa tám khí thế, cá với nhau xem sáng sớm mai có quay phim được không! Đáp án đều là không! Tối nay nhất định sẽ rất phấn khích! Sáng mai đạo diễn rời giường đúng giờ mới là chuyện lạ! Chủ đề này càng lúc càng được mở rộng! Một khi trí tưởng tưởng được thả ra, nó sẽ như một con ngựa hoang mất dây cương không kéo lại được, đạo diễn khóc sướt mướt làm cho người ta luyến tiếc, tổng giám đốc Mục nhất định sẽ nhịn không được nổi thú tính, đừng nói là sáng mai, nói không chừng sáng mốt cũng không quay được!

Mọi người càng nghĩ càng phấn khích, ngay cả tay cầm hạt dưa cũng bắt đầu run lên!

“Hắt xì!” Chung Ly Phong Bạch hắt xì một cái, đúng vậy, đó chính là kết cục của hắn!

“Lạnh à?” Mục Thu dội nước ấm lên người Chung Ly Phong Bạch, “Tắm nhanh rồi về giường đắp chăn.”

Chung Ly Phong Bạch xoa xoa mũi, nhanh chóng lau người cho Mục Thu.

Vừa mới cưới đã xa nhau lâu như vậy, đối với những người đang yêu mà nói, chuyện này thật sự rất tàn nhẫn! Vì thế hai người chỉ tắm qua loa, sau đó ôm nhau lăn lên giường!

“A!” Đạo diễn Chung kêu thảm một tiếng.

“Sao vậy?” Mục Thu vội vàng ôm lấy hắn.

“Trong chăn có gì đó.” Chung Ly Phong Bạch xoa xoa lưng, “Cứng muốn chết.”

“Trong chăn?” Mục Thu cầm chăn lên giũ giũ, một cái túi vải màu đỏ rớt ra, bên trong chứa đầy long nhãn, hạt sen và đậu phộng.

*hình như là phong tục ở vùng nào đó, khi lấy chồng, cô dâu đem theo một cái túi vải chứa táo đỏ, long nhãn, hạt sen, đậu phộng từ nhà mẹ đẻ, ý nói “sớm sinh quý tử”.

Mẹ nó! Chung Ly Phong Bạch trợn mắt, do Mục Thu đến đây nên đạo diễn Chung mới mua cái chăn mới từ người trong thôn, sao lại là cái chăn dùng trong đám cưới thế này!

“Rất tốt, cứ coi như đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta đi.” Mục Thu đè Chung Ly Phong Bạch xuống giường, “Anh nhớ ngày xưa người trong thôn cưới vợ đều dùng loại chăn và giường như thế này.”

“Ai muốn động phòng hoa chúc với anh chứ!” Chung Ly Phong Bạch mạnh miệng nói.

“Mỗi lần nói dối, lỗ tai của em đều ửng hồng.” Mục Thu dùng răng nanh cắn nhẹ vành tai nóng hổi kia, “Không muốn anh thật sao?”

Hỏi nhảm vừa thôi! Chung Ly Phong Bạch buồn bực nói, “Hoàn toàn không!”

Mục Thu cười khẽ, sau đó bàn tay không biết điều bắt đầu di chuyển xuống dưới, “Thật sao?”

“. . . . . .” Đừng có sờ lung tung! Chung Ly Phong Bạch giơ chân đá Mục Thu.

Mục Thu không né kịp, vì thế đã bị đá lăn xuống giường!

Đúng là quá đáng thương.

Chung Ly Phong Bạch cũng sửng sốt, sau đó mới nhớ cái giường này không phải là cái giường ở nhà mình! Kích cỡ của cái giường này nhỏ đến mức hai người phải chen chúc mới nằm được, huống chi là lăn qua lăn lại!

“Sao em ác thế?” Mục Thu bò lên giường, bất mãn cắn cắn môi Chung Ly Phong Bạch.

Đạo diễn Chung chỉ có thể nhẫn nhịn nằm yên, bởi vì hắn không muốn đá chồng mình xuống giường lần hai! Hình ảnh này thật sự rất giống mấy người phụ nữ đanh đá!

Vì thế động tác của Mục Thu càng lúc càng quá trớn, hô hấp cũng dần dần trở nên nặng nề.

Mục Thu luồn tay qua lớp áo mỏng vuốt ve cơ thể Chung Ly Phong Bạch, vừa sờ vừa hôn môi, Chung Ly Phong Bạch nhanh chóng bị dục vọng nhấn chìm, chủ động dùng hai chân ôm lấy thắt lưng Mục Thu.

“Bà xã.” Mục Thu thì thầm vào tai Chung Ly Phong Bạch, “Anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh.” Chung Ly Phong Bạch ôm cổ hắn, nhíu mày chịu đựng từng đợt xâm chiếm.

“Có đau không?” Tuy rất muốn hung hăng chiếm đoạt người yêu, Mục Thu vẫn biết kiềm chế.

“A. . . . .” Cơ thể không ân ái gần một tháng dường như đã trở nên mẫn cảm hơn, Chung Ly Phong Bạch cắn môi dưới, chủ động nâng eo lên.

Mục Thu thương tiếc hôn Chung Ly Phong Bạch, sau đó từ từ bắt đầu động tác, đầu tiên là dịu dàng và vừa phải, sau đó dần dần tăng tốc, cuối cùng là điên cuồng.

Đối với người dưới thân, Mục Thu cảm thấy yêu thế nào cũng không đủ.

“Đừng. . . . Chậm, chậm một chút.” Chung Ly Phong Bạch dùng tay ôm vai hắn, khóe mắt dâng đầy nước.

“Bảo bối, kêu tiếng ông xã đi.” Mục Thu giữ chặt eo đạo diễn Chung, sau đó gia tăng tốc độ tấn công, hận không thể dung nhập người này vào cơ thể của mình.

“A ha. . . . .” Giọng nói của Chung Ly Phong Bạch càng lúc càng khàn, muốn dùng tay đẩy Mục Thu ra, sau đó đột nhiên cảm thấy điểm tựa dưới thân không còn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện