Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 140: C140: Chương 140



Cẩn Ninh nghi ngờ đánh giá A Cẩn từ trên xuống dưới, hỏi: “Sao muội biết?”

A Cẩn vô tội nói: “Muội nên biết cái gì à?”

Cẩn Ninh cảm thấy, thực sự không phải người một nhà thì không vào cùng nhà, tuy rằng bây giờ một nhà này vẫn chưa thành, nhưng đã mơ hồ có thể nhìn ra tính cách giống nhau của Phó Thời Hàn và A Cẩn. Nói một bước mà vòng ba bước, quả thật không thể không khiến người ta choáng váng.

Hắn mỉm cười: “A Cẩn và Thời Hàn quả thực không thể hợp hơn!”

Nếu như ngươi cảm thấy A Cẩn sẽ xấu hổ phản bác, thế thì đó là vô cùng sai lầm rồi. A Cẩn cười híp mắt đáp lời: “Đa tạ Cẩn Ninh ca ca khen ngợi, bản thân muội cũng cảm thấy như vậy.”

Cẩn Ninh: “...” Còn có thể tiếp tục trêu đùa như vậy sao? Ta quả thật không dám trêu chọc muội rồi!

Hai người đang nói thì nghe thấy giọng nữ vang lên: “Bái kiến Cẩn Ninh ca ca, A Cẩn tỷ tỷ.”

A Cẩn quay đầu, thấy người đến chính là Minh Y, nàng lạnh nhạt gật đầu, không hề nhiệt tình, mà Minh Ngọc bên cạnh Minh Y biểu cảm vô cùng kỳ lạ. Tuy Nhị Vương gia không vui vẻ gì với Tứ Vương gia, nhưng suy cho cùng Cẩn Ninh cũng không phải là nữ hài tử như A Cẩn, hắn khách sáo nói: “Hóa ra là Minh Ngọc muội muội và Minh Y muội muội, trời lạnh như vậy, hai muội mau vào phòng đi.”

Minh Y do dự đánh giá hai người, sau đó cười híp mắt: “Ca ca và tỷ tỷ không vào sao? Bên ngoài đang lạnh đó!”

Tình hình hiện tại giờ đã đảo lộn, vốn trước kia đều là Minh Ngọc ra oai, Minh Y đáng thương đi sau lưng nàng ta, không nói một câu, mà bây giờ lại là Minh Y mở miệng, còn Minh Ngọc cúi đầu không nói gì.

A Cẩn cảm thấy bản nàng không phải là cô nương tốt, nàng thực sự không chút khách sáo: “Bọn ta ở bên ngoài tất nhiên là có chuyện cần nói. Muội đúng là không biết quan sát gì cả.”

A Cẩn không khách sáo như vậy đã thành công khiêu khích Minh Y. Minh Ngọc nhếch khóe miệng, tuy rằng nàng ta cúi đầu đi theo sau Minh Y, nhưng A Cẩn vẫn nhìn ra được. Ôi trời ơi, đây là tình huống gì vậy? A Cẩn nhướng mày.

Sắc mặt Minh Y hơi đỏ, mắt rưng rưng nói: “Thế… Thế thì bọn muội đi vào trước, xin lỗi A Cẩn tỷ tỷ, muội không biết hai người có chuyện muốn nói, làm phiền hai người rồi.”

Minh Y nói thế, ngược lại giống như A Cẩn là người khá hung dữ vậy, đương nhiên, sự thực A Cẩn cũng là người rất hung dữ.

“A Cẩn cũng không có ý xấu gì, muội ấy chỉ là nghĩ gì nói đó thôi, hai muội đừng để trong lòng. Minh Ngọc, lúc trước gặp muội, muội luôn hoạt bát, hôm nay sao thế? Sao không nói chuyện?”

Minh Ngọc cũng không ngẩng đầu, chỉ thấp giọng nói: “Dạo gần đây sức khỏe của muội không tốt, hiếm khi ra cửa.”

Cẩn Ninh ồ một tiếng, an ủi: “Vẫn là chăm sóc cơ thể quan trọng hơn. Ta thắc mắc sao hai muội không cùng Tứ thẩm vào cung, hóa ra là bởi vì nguyên nhân này.”

Con của Tứ Vương phi còn nhỏ, nếu như Minh Ngọc thật sự không khỏe, bà ta tất nhiên sẽ không để Minh Ngọc ngồi cùng xe ngựa với bà ta vào cung, hơn nữa, ai mà không biết, chính bởi vì mẫu thân của hai người họ, Tứ Vương phi Hứa U U mới sinh sớm, nghĩ đến, người ta cũng có đắn đo.

Mặc dù Minh Y đã biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn, nhưng liên quan đến nhi tử, Tứ Vương phi vẫn có phòng bị.

“Sức khỏe của tỷ tỷ không tốt, tất nhiên muội muốn ở cùng tỷ tỷ.” Minh Y chớp mắt, dáng vẻ vô tội.

Trong lòng A Cẩn âm thầm phỉ nhổ, căn bản chẳng có ai hỏi ngươi đâu nhé!

Nhưng hình như Minh Y cũng biết A Cẩn không thích mình, hơi gật đầu một cái, khoác tay Minh Ngọc đi về hướng Phụng Tê Cung. Cẩn Ninh nhìn bóng lưng của hai người, nói với A Cẩn: “Muội như vậy, thật sự khiến người ta không an tâm, muội không sợ kết thù với các muội ấy sao? Nha đầu Minh Ngọc này rất hay ghi thù.”

A Cẩn thở dài nói: “Tại muội nghĩ gì nói đó thì biết làm sao đây?” Nàng ha ha bật cười, dường như cái từ nghĩ gì nói đó này đã bị dùng thành nghĩa xấu rồi.

Cẩn Ninh nghiêm túc: “Hai tỷ muội Minh Ngọc, Minh Y này thật không đơn giản.”

A Cẩn cười: “Chẳng lẽ muội là người đáng thương dễ bị bắt nạt à?”

Cẩn Ninh lắc đầu: “Không, muội càng không đơn giản, muội chính là nữ tráng sĩ bên ngoài dịu dàng bên trong cứng rắn.”

A Cẩn “Ồ” một tiếng, liếc hắn: “Nhìn dung mạo xinh đẹp như hoa này của muội mà là nữ tráng sĩ sao?” Nói rồi thì đang định đi vào phòng.

Cẩn Ninh kéo nàng: “Muội muốn quay về? Chẳng lẽ, muội còn lo lắng hai tỷ muội đó nói xấu muội à?”

A Cẩn hất cằm, kiêu ngạo nói: “Cẩn Ninh ca ca, muội cược với huynh được không? Muội cược, bọn họ nhất định sẽ nói muội, đương nhiên không phải cáo trạng, mà là dùng lời nói tủi thân nói ra chuyện này. Giả vờ tỏ vẻ ngây thơ vô tội nói ra chuyện này, huynh có cược không?”


Cẩn Ninh nghẹn họng, lúc sau nói: “Ta thật sự không dám cược với muội. Theo như kinh nghiệm sống chung từ nhỏ đến lớn với biểu ca, ta rất chắc chắn, bản thân cược đều thua! Ta là người rất biết lượng sức mình.”

A Cẩn hì hì bật cười: “Ca ca thực sự không có tự tin sao?”

“Cái này là kinh nghiệm xương máu.”

A Cẩn nghiêng đầu: “Thế ca ca, huynh vừa không cược với muội, lại không nói với muội là huynh tìm muội làm gì, đã kéo dài rất lâu rồi đó. Bây giờ rốt cuộc huynh muốn cái gì?”

A Cẩn hỏi như vậy, Cẩn Ninh bật cười ha ha, hắn do dự một chút, ngoắc ngoắc ngón tay. A Cẩn lại gần: “Làm gì?”

“Nghe nói, muội rất thân với Thôi Mẫn?” Cuối cùng Cẩn Ninh cũng hỏi ra, đồng thời lúc vừa nói ra thì mặt cũng hơi đỏ lên, hắn mong đợi nhìn A Cẩn, muốn thu được tin tức gì đó của nữ thần từ miệng A Cẩn.

A Cẩn cười sâu xa: “Hả? Huynh hỏi câu này không phải thừa sao? Cả kinh thành đều biết, quan hệ giữa muội và Thôi Mẫn rất tốt, huynh hỏi như vậy là ý gì, là muốn muội nói tốt hay là không tốt đây?”

Cẩn Ninh càng thêm xấu hổ: “Cái này chẳng phải chỉ là lời mở đầu thôi sao?”

A Cẩn lắc đầu: “Không cảm thấy.”

Cẩn Ninh chọc A Cẩn một cái, mặt càng thêm đỏ, nhưng vẫn nói: “Muội cảm thấy, Thôi Mẫn như thế nào? Nàng ấy có sở thích gì? Thích cái gì?”

A Cẩn lùi một bước, đánh giá Cẩn Ninh từ trên xuống dưới, dịu dàng nói: “Huynh vẫn còn đang suy nghĩ về mấy cái này? Sao huynh lại học theo mấy công tử bột đó, chỉ chú ý đến nhan sắc người ta. Hơn nữa, huynh dò la chuyện riêng tư của một nữ hài tử như vậy cũng không được tốt lắm nhỉ? Cho dù huynh có ý với người ta, cũng không nên như vậy! Nếu như huynh lại hỏi muội nữa, muội sẽ đi tố cáo với Nhị bá mẫu!”

Thật tàn nhẫn, không nể mặt ta một chút nào!

Cẩn Ninh vội vàng nói: “Ta không có ý xấu gì, ta chỉ là… Ta chỉ là vô cùng ngưỡng mộ nàng ấy.” Cẩn Ninh cảm thấy thực ra cũng không quá khó để nói thành lời, tuy rằng đối diện là đường muội của mình, nhưng hắn vẫn nghiêm túc: “Ta nghiêm túc.”

A Cẩn thấy sự bối rối của Cẩn Ninh, dường như đang tỏ tình với nữ thần vậy, mỉm cười nói: “Ca ca, nếu như muội là huynh thì sẽ không dễ dàng dò hỏi tất cả về Thôi Mẫn như vậy, cho dù đối phương là đường muội của mình cũng sẽ không nói. Phải biết là, lòng người khác nhau, huynh cũng đâu biết muội suy nghĩ như thế nào? Huynh cứ hấp tấp nói với muội như thế, không sợ muội nói cho mọi người biết à?”

Cẩn Ninh lúc này mới bình tĩnh nói: “Tất nhiên ta biết A Cẩn sẽ không như vậy. A Cẩn, muội giúp ta đi được không? Ta biết quan hệ của muội và Thôi Mẫn rất tốt, nhưng ta cũng là đường ca của muội mà, tất nhiên ta sẽ không để muội phải khó xử trong đó. Hơn nữa, ta cũng không hy vọng muội giúp ta làm mai, chỉ muốn biết một vài sở thích của nàng ấy, như vậy cũng không được à? Muội không thể châm chước cho nỗi khổ tâm của ca ca sao?”

A Cẩn cười lạnh: “Huynh còn dám nghĩ tới làm mai? Đó là việc cá nhân.”

Cẩn Ninh cảm thấy, nói chuyện với A Cẩn cần phải bày tính trước mới được, nếu không, một khi không cẩn thận đã bị muội ấy lừa gạt rồi, bọn họ nói là cùng một chuyện à? Sao muội ấy lại không bắt trọng điểm nhỉ? Hừm, đương nhiên là muội ấy cố ý!

“Chính là bởi vì quan hệ của muội và Thôi Mẫn tốt, nên có một vài chuyện muội không thể làm.” Cuối cùng A Cẩn không đùa cợt nữa, nàng nghiêm túc: “Muội biết Cẩn Ninh ca ca thích Thôi Mẫn, nhưng huynh thích thì hai người có thể ở bên nhau sao? Nếu như hai người không ở bên nhau, huynh còn trêu chọc nàng ấy, thế thì sẽ càng khiến cho hai người đều đau khổ, cũng hại cả hai người. Trừ phi huynh có thể kiên trì tiếp tục, nếu không, vẫn không nên để Thôi Mẫn đau lòng thì hơn! Hơn nữa bản thân huynh cũng vậy, nếu như biết trước kết quả mà vẫn không rút lui, để mặc tình cảm bản thân khiến huynh càng lúc càng lún sâu, tương lai sẽ càng khiến bản thân đau khổ!”

A Cẩn nói đều là lời thật lòng, cũng là lời nàng muốn nói, nàng biết ý của Phó Thời Hàn, cũng hy vọng Thôi Mẫn có thể gả cho một gia đình tốt. Thôi Mẫn gả cho người ta rồi, lòng của nàng mới thực sự yên tâm, tuy rằng Cẩn Ngôn hay là Thôi Mẫn dường như đều không có ý với đối phương. Nhưng A Cẩn vẫn không dám cược, với tư cách là người biết rõ sự việc, nàng vẫn lo lắng.

Mà Cẩn Ninh ca ca là một lựa chọn rất tốt, ứng cử viên Phó Thời Hàn nhận định tốt, cũng là ứng cử viên nàng nhận định tốt. Nhưng dù là ứng cử viên tốt, cũng không thể giúp đỡ một cách mù quáng được. Phó Thời Hàn cảm thấy vẫn nên thuận theo tự nhiên thì tốt hơn, không nên có thêm nhiều ngoại lực tác động vào, mà A Cẩn lựa chọn là giội gáo nước lạnh.

Chỉ có thể đem hết các vấn đề khó khăn bày ra trước mặt bọn họ, không ngừng nói cho Cẩn Ninh huynh ấy sẽ gặp những khó khăn gì, huynh ấy có thể kiên trì tiếp tục mới có thể có được kết quả tốt.

Nói hết một lượt, A Cẩn nhìn Cẩn Ninh, thở dài một hơi, xoay người quay về phòng.

Cẩn Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng A Cẩn, tiêu hóa ý trong lời nói của nàng.

A Cẩn vào cửa nhìn thấy trong phòng nói chuyện vô cùng khí thế, Lục Vương phi mỉm cười nói: “Ta còn cho rằng phải có người kéo con vào đó!”

A Cẩn cười ha ha quay lại vị trí của mình, bây giờ nhìn mới thấy vị trí chỗ ngồi có hơi kỳ lạ. Trong tình huống bình thường, Ngu Quý phi đều ngồi trên, mà vị trí mấy ghế bên cạnh bà là của các Vương phi, nhưng lúc vừa đi vào nàng đã dính lấy bên cạnh Ngu Quý phi, lúc đó cũng không có ai để ý, hiện tại rõ ràng có hơi không ổn thỏa.

Có lúc chỗ ngồi là cách để biểu thị thân phận địa vị của một người, như hiện tại không chỉ có các Vương phi, Quận chúa khác, mà một số phi tần trong cung cũng đến rồi, chỗ ngồi của mọi người đều theo thân phận của họ, không hề quá phận. Cẩn cảm nhận được ánh mắt của mọi người thì nói: “Mặt con có hoa sao?” Dáng vẻ tự luyến.

Ngu Quý phi cười: “Trên mặt con không có hoa, có cọng cỏ.”

A Cẩn xoa xoa mặt mình, cười híp mắt: “Rõ ràng là một tiểu mỹ nữ, sao mà có cỏ gì được! (^^*)”


Dáng vẻ dễ thương ngoan ngoãn kia lập tức khiến Ngu Quý phi bật cười, cho dù người khác có nghĩ thế nào, nhưng Ngu Quý phi chính là kim chỉ nam của hậu cung, bà vui vẻ, bà thích, người khác tất nhiên sẽ phụ họa theo, thấy Ngu Quý phi cười vui vẻ, các phi tần khác lập tức đồng loạt khen ngợi nàng, A Cẩn lại không để ý điều đó.

“A Cẩn thật sự là niềm vui của bản cung, sau này phải thường vào cung chơi với bản cung mới được, nếu không tương lai gả cho người ta rồi, bản cung muốn gặp con cũng khó.” Ngu Quý phi nói như vậy.

A Cẩn hơi hếch cằm lên, dáng vẻ kiêu ngạo: “Con là Quận chúa, nếu như tướng công tương lai của con không nghe lời con, con sẽ phạt hắn, hừ, nhà của chúng con nhất định phải là con làm chủ. Quý phi nương nương yên tâm, nếu như hắn dám không cho con gặp người, con sẽ bắt hắn đi chà nhà xí!”

Phụt!

Hiện trường lập tức đồng loạt phun.

Ngu Quý phi dở khóc dở cười: “Con, nha đầu này nói cái gì thế.”

A Cẩn giả vờ nghiêm túc: “Con nói thật!”

Ngu Quý phi mỉm cười nói: “Được rồi, bản cung phải sống thật tốt, sống nhiều hơn mấy năm, ta muốn xem xem con hành hạ tướng công của con!”

Lời nói của bà khiến mọi người đều bật cười, Lục Vương phi che măt: “Thực sự mất mặt quá, A Cẩn của chúng ta không thể dè dặt một chút sao?”

A Cẩn vẻ mặt vô tội: “Con nói đều là sự thật mà, mẹ, chẳng lẽ người hy vọng con chịu tủi thân à?”

Lục Vương phi còn chưa nói thì đã thấy Ngu Quý phi nói: “Nếu như người khác dám bắt nạt A Cẩn của chúng ta, bản cung chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.”

Không thể không nói, Ngu Quý phi bảo vệ A Cẩn vô cùng kỹ lưỡng. Minh Y thấy vậy, cắn môi ghen tỵ, nàng ta hơi mím môi, mỉm cười nói: “A Cẩn tỷ tỷ đúng là người gặp người thích. Vừa rồi ở cửa, Cẩn Ninh ca ca cũng kéo A Cẩn tỷ tỷ không buông.”

A Cẩn nghiêng đầu nhìn Minh Y, nàng ta cười dịu dàng, vẻ mặt ngưỡng mộ. Mà Minh Ngọc bên cạnh nàng ta lại cúi đầu, vẫn không nói gì.

Không thể không nói, Minh Y có hơi nóng vội, nếu như nàng ta có thể bình tĩnh một chút thì sẽ biết, lời nói như vậy căn bản không gây hại được gì cho A Cẩn, nếu đã không gây hại được, thế thì nói ra còn có ý nghĩa gì đây? Nếu như vậy chỉ khiến người ta cảm thấy, nàng ta không phải đèn cạn dầu gì, mà Minh Y cũng lập tức phát hiện ra bản thân nói sai, nhưng nàng ta nhìn thấy dáng vẻ cười như không cười của A Cẩn, ngược lại không nói ra được lời cứu vãn gì.

A Cẩn khiêu khích nói: “Đúng vậy, quan hệ của ta với mấy ca ca thường rất tốt. Mọi người đều yêu thương ta!”

Minh Y miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó không nói thêm gì khác. Có thể là muốn đánh lạc hướng lực chú ý của người khác, nàng ta hung hăng nhéo Minh Ngọc ở bên cạnh. Minh Ngọc cảm giác được động tác của nàng ta cố gắng nhịn không mở miệng, Minh Y lại véo tiếp.

Minh Ngọc cuối cùng cũng ngẩng đầu: “Ai có thể so sánh được với A Cẩn, là tiểu Quận chúa được yêu thương nhất Thượng kinh.” Nàng ta kéo hận thù lên người mình, nếu như Minh Ngọc còn không mở miệng, không biết Minh Y còn nhéo nàng ta ra sao nữa, ngược lại không bằng cứ thuận theo ý của Minh Y. Hơn nữa dù sao A Cẩn cũng không thể đến Tứ Vương phủ hại nàng ta được. Nghĩ như vậy, Minh Ngọc cũng không khách khí, đằng nào thì nàng ta cũng ghét A Cẩn.

A Cẩn không hề có chút khó chịu nào, nàng cười híp mắt nói: “Đúng vậy, tất nhiên là ta được yêu thương rồi, bởi vì ta ngoan ngoãn dễ thương, không tính kế người khác, không ngông cuồng cũng không quái gở.”

Lời này thực sự vô cùng nghiêm túc.

A Cẩn cảm thấy, nếu như khẩu chiến, người khác chưa chắc thắng được nàng, cho dù tỷ muội Tứ Vương phủ không thích nàng, nàng cũng chẳng khách khí với bọn họ!

“Nữ hài tử không nên quá cay nghiệt, như vậy sẽ khiến người ta không thích.” A Cẩn cười híp mắt tiếp tục nói, quả thực là một mũi tên xuyên tim!

Dạo gần đây Minh Ngọc trải qua không ít chuyện, ngược lại có thể bình tĩnh, nàng ta bị A Cẩn châm chọc như vậy, cũng không nói gì khác, chỉ cười nói: “Ngày khác ta cũng muốn thỉnh giáo A Cẩn một chút, như thế nào mới không cay nghiệt nhỉ?”

A Cẩn: “Đừng mang theo tâm tư xấu xa đối với mọi chuyện là được.”

Ngu Quý phi cũng không thích Tứ Vương phủ, bà xua tay: “A Cẩn nói có lý, đừng có chuyện gì cũng muốn đè đầu người khác, đương nhiên sẽ không khiến mọi người chán ghét.”

Lời này như đang nói Minh Ngọc khiến người khác chán ghét vậy.

Ngu Quý phi lập tức chuyển chủ đề, mọi người cũng phụ họa nói theo, lúc này mọi người đều biết Nhị Vương phủ có tin vui, tin tức Thẩm Thi Lam có tin mừng được truyền ra, lại nhìn Nhị Vương phi, thực sự là dáng vẻ đạt được thắng lợi vừa lòng trong cuộc sống, nghĩ lại thì đúng là bà ấy thật sự chẳng có chuyện gì phiền lòng.

Nhị Vương gia không giống như mấy Vương gia khác, là người vô cùng đáng tin, bản thân bà ấy lại liên tiếp sinh hai nhi tử, bây giờ đại nhi tử đã lấy Thẩm Thi Lam, chung sống với bọn họ, Nhị Vương phi chẳng có chuyện gì phiền lòng cả.


Phi tần hậu cung thấy Nhị Vương phủ như thế, cũng có chút ghen tị, nghĩ cũng phải, hiện tại Nhị Vương phi mọi chuyện đều thuận lợi, bọn họ lại chỉ có thể ở trong hậu cung hầu hạ Hoàng Thượng, mà Hoàng Thượng tuổi lớn rồi, căn bản không hề để ý đến mấy cái thú vui thân thể đó nữa, đây cũng là nguyên nhân Ngu Quý phi được sủng ái hơn.

Nhưng mọi người đều ở trong cung lăn lộn đã lâu, biết nên biểu hiện như thế nào, không giống như tỷ muội của Lục Vương phủ không giấu được được suy nghĩ của mình.

Hiện trường bầu không khí hài hòa, còn mấy canh giờ nữa mới đến tối, tất nhiên mọi người sẽ không ở đây nói chuyện, nói chuyện một lúc, mọi người đều quay về nghỉ ngơi, Ngu Quý phi dường như cũng mệt, đều cho mọi người lui.

A Cẩn với Oánh Nguyệt đi cùng Lục Vương phi, Lục Vương phi dặn dò Tố Vấn ở bên cạnh: “Con có bầu, mấy đồ ăn trong bữa tối đều phải cẩn thận.”

Tố Vấn mỉm cười gật đầu: “Con biết ạ.” Không hề phản bác, thực ra nên ăn món gì, không nên ăn món gì, Lý Tố Vấn hiểu rõ hơn ai hết.

“Nhị thẩm nói với con rồi, để thê tử của Cẩn Thư ngồi bên cạnh con, con giúp đỡ nó một chút. Nó cũng mang thai, đang trong thời gian chưa ổn định, lại tuổi nhỏ, chúng ta có thể giúp thì giúp!” Không nói cái khác, Thi Lam còn là cháu ngoại gái của bà! Tuy rằng cách một tầng, nhưng Thẩm gia luôn rất tốt với huynh muội bọn bà, tương đối mà nói, còn tốt hơn rất nhiều so với phụ thân của bà, chỉ nhìn vào mỗi điều này thôi, bà càng muốn chăm sóc Thẩm Thi Lam một chút.

Tố Vấn gật đầu thưa vâng, nghĩ một lát rồi nói: “Sau này con sẽ viết một danh sách cho muội ấy, thời gian này là lúc muội ấy nên cẩn thận.”

Lục Vương phi vỗ vỗ tay con dâu: “Con thật chu đáo.”

Tuy rằng người người đều nói thân phận của Lý Tố Vấn thấp, nhưng ai biết được chỗ tốt của nàng chứ! Có một người con dâu như vậy, Lục Vương phi thực sự cảm thấy là phúc khí bản thân tu được.

A Cẩn với Oánh Nguyệt ở bên cạnh “thấp giọng” nói: “Tỷ tỷ, tỷ nhìn mẹ kìa, thật sự là có nàng dâu quên con gái, đáng thương cho chúng ta, đã bị cho vào lãnh cung rồi.”

Oánh Nguyệt phối hợp nói: “Còn không phải sao! Chúng ta thực sự là những con người đáng thương không ai quan tâm.”

Lục Vương phi nhìn hai người một cái, nói: “Sao thiếu các con được. Ở lại với ta một chút.”

Hai tỷ muội đưa mắt nhìn nhau, bật cười ha ha.

Ngu Quý phi đã sai người sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ ở trong cung, tối nay bọn họ cũng phải ở đây, nghĩ đến bữa tối nhất định sẽ rất muộn, mấy người đều đi nghỉ ngơi.

A Cẩn trằn trọc mãi không ngủ được, nàng dứt khoát đứng dậy đi ra sân.

Tiểu cung nữ thấy A Cẩn đi ra, lập tức thỉnh an. A Bích thấy tiểu thư nhà mình ra cửa, cũng đi đến bên cạnh nàng: “Quận chúa, ngài muốn ra ngoài?”

A Cẩn cười: “Đi, chúng ta đi dạo.”

Dẫn theo A Bích ra khỏi cửa, A Cẩn thấy sắc trời trong xanh, cảm thán: “Hôm nay là ngày cuối cùng của năm nay. A Bích, sang năm, có phải ngươi nên có hài tử rồi không?”

A Bích đỏ mặt: “Quận chúa nói gì vậy! Nô tỳ chưa vội.” Lại nghĩ một chút, A Bích thành thật nói: “Nô tỳ và hắn đã thương lượng rồi, tóm lại bọn nô tỳ đều không có người nhà, cũng không có người lớn giục, nếu đã như vậy, bọn nô tỳ sinh muộn một chút cũng được. Nô tỳ nghe Thế tử phi nói, sinh sớm quá không tốt cho cơ thể, Thế tử phi nói cơ thể con gái phải trưởng thành mới thích hợp để sinh con.”

A Cẩn cười: “Đích thực là có đạo lý này. Nhưng A Bích, ngươi cũng đừng trước sau chỉ nghĩ cho ta, suy nghĩ cho tâm trạng vị kia nhà ngươi một chút.” Nàng trêu ghẹo.

A Bích ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc: “Vương phi và Quận chúa có ơn với nô tỳ, không có ai có thể so sánh được.”

A Cẩn do dự một chút, không nói gì thêm nữa.

Nhìn sương đọng trên cành cây, A Cẩn tiến lại gần, cảm thán: “Thật đẹp.”

A Bích cười: “Mỗi mùa lại có cảnh đẹp riêng.”

A Cẩn gật đầu nói: “Đúng vậy, cho dù là xuân hạ thu đông, đều có cảnh đẹp riêng, đều có vẻ đẹp riêng. Có thể cảm nhận được sự thay đổi của các mùa như vậy thật tốt!”

Nghĩ một lát, A Cẩn nói: “Đi thôi, chúng ta đi dạo Ngự hoa viên.”

Tuy rằng không còn hoa, nhưng chỗ đó lại có các loại cây, nghĩ đến cảnh sương đọng trên cành như vậy, chắc là vô cùng đẹp. Nghĩ như thế, A Cẩn càng vui vẻ mà đi.

Dẫn theo A Bích đến Ngự hoa viên, ngoại trừ tiểu thái giám và tiểu cung nữ bận rộn qua lại thì không có ai cả, nhớ ra mọi người đều đang nghỉ ngơi, người trong cung quen ngủ chiều, mà buổi tối chắc chắn phải thức đêm, đương nhiên bọn họ càng không ra ngoài đi dạo. Chỉ có A Cẩn - người không có thói quen như vậy mới không ngủ được.

A Cẩn đứng dưới cây, cảm giác bản thân như đang chạy vào tiên cảnh tuyết phủ trắng xóa vậy.

“Quận chúa, bên đó có người đến.” A Bích tinh mắt, lập tức cảm giác có người đi qua. A Cẩn nhìn sang thì thấy Ngu Quý phi.

Nàng sững sờ, có hơi kinh ngạc. Chẳng phải Ngu Quý phi mệt à? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?

Mà Ngu Quý phi cũng nhìn thấy A Cẩn, bà cũng hơi kinh ngạc nhưng vẫn đi đến. A Cẩn vội vàng tiến lên trước: “Quý phi nương nương!”

Ngu Quý phi cười hỏi: “Sao con không cẩn thận nghỉ ngơi cho tốt một chút?”


A Cẩn lắc đầu: “Con không quen ngủ trưa, không ngủ được nên qua bên này đi dạo.”

Ma ma bên cạnh Ngu Quý phi trong tay cầm một cái giỏ, trên giỏ đó được phủ một tấm vải gấm màu vàng, cho dù là như vậy, A Cẩn vẫn dựa vào phần bị lộ ra và hình dạng mà đoán được, hình như là nến hương và đĩnh vàng giấy.

Ngu Quý phi đến hòn non bộ, chỗ này gần như không có gió, bà nhận lấy giỏ, nói: “A Cẩn rất tò mò phải không?”

A Cẩn thành thật gật đầu, nói thật, nàng không quá tò mò, trong cung ai mà chẳng có chút bí mật riêng? Biết càng nhiều càng dính liếu, nhưng đã trót bắt gặp thì nàng cũng không giả vờ.

Ngu Quý phi lặng lẽ ngồi xổm xuống đốt giấy, A Cẩn không chút do dự đi lên phía trước làm giống vậy, ma ma lặng lẽ lùi sau một bước, A Bích thấy vậy, cũng đi theo bà ta, đứng xa một chút.

Ngu Quý phi lặng lẽ đốt giấy vàng, nói: “Ta đã từng có một nhi tử.”

A Cẩn không hề ngạc nhiên, bà cũng không dừng động tác của bản thân, tiếp tục đốt giấy vàng, cũng có thể, Ngu Quý phi chỉ muốn có người để trút bầu tâm sự một lát.

“Nhưng nó chết rồi, vào ngày hôm nay của ba mươi sáu năm về trước. Đêm giao thừa, ngày ai ai cũng vui mừng, nhi tử của ta bị người khác hạ độc chết rồi.” Ngu Quý phi vẻ mặt bình tĩnh, không chút cảm xúc. A Cẩn lại cảm giác được sự khó chịu của bà, ai ai cũng nghĩ là ngày vui vẻ, Ngu Quý phi lại không thật sự vui vẻ nhỉ? Nàng nắm lấy tay của Ngu Quý phi: “Nếu như con nói mấy lời an ủi cũng không có tác dụng, nhưng con hy vọng mọi chuyện của nương nương đều tốt.”

Ngu Quý phi bình tĩnh tiếp tục nói: “Năm đó, lúc ta sinh nở đã bị tổn thương cơ thể, không thể tiếp tục sinh nữa. Hài tử mới được một tháng đã bị người khác hại chết, Hoàng Thượng cảm thấy mắc nợ ta, nhiều năm như vậy vẫn luôn đối xử với ta rất tốt.”

A Cẩn không nói gì nữa.

“Nhưng, mỗi khi thấy người khác có con, ta đều nghĩ, nếu như, nếu như năm đó con của ta còn sống, sẽ như thế nào?”

A Cẩn ôm lấy Ngu Quý phi, vỗ lưng của bà: “Đừng buồn, tất cả đều qua rồi, mọi chuyện đều qua rồi, dù sao vẫn không thể quay lại. Chúng ta cũng chỉ có thể hướng về phía trước.”

Giọng nói của Ngu Quý phi lạc lõng: “Đúng vậy, tất cả đều qua rồi, chúng ta chỉ có thể nhìn về phía trước. Rốt cuộc, cũng chỉ có ta nhớ đến hài tử đó, chỉ có ta mỗi năm lặng lẽ đi bái tế nó một chút.”

A Cẩn rơi nước mắt.

Ngu Quý phi kéo A Cẩn, thấy nàng nước mắt nhạt nhòa như vậy, lau nước mắt cho A Cẩn, nói: “Xem ta kìa, năm mới lại đi nói mấy cái này với đứa trẻ như con làm gì. Được rồi, đến đây cùng ta đốt tiền giấy, đốt xong, con cũng quay về nghỉ ngơi đi.”

A Cẩn nhìn Ngu Quý phi đã điều chỉnh tâm tình tốt rồi, gật đầu thật mạnh, cùng bà đốt giấy vàng cho đứa trẻ chỉ đến thế giới được một tháng đó. Đốt xong, Ngu Quý phi vỗ vỗ vai A Cẩn: “Con quay về nghỉ ngơi cho tốt, chuyện hôm nay, quên đi.”

A Cẩn gật đầu: “Con biết ạ.” Vô cùng ngoan ngoãn.

Tiễn Ngu Quý phi quay lại Phượng Tê Cung, A Cẩn quay về tẩm cung của mình, lúc này đám người Lục Vương phi đang nghỉ ngơi, chỉ có Lục Vương gia lại quay về, ông đang ngồi trong phòng khách, nhìn A Cẩn quay trở về, ngoắc ngoắc ngón tay.

A Cẩn đi lên phía trước: “Bái kiến phụ vương.”

Lục Vương gia cho tất cả hạ nhân đi xuống, nhỏ giọng hỏi A Cẩn: “Vừa rồi con với Ngu Quý phi ở Ngự hoa viên làm gì thế?”

A Cẩn giật mình, sau đó nói: “Phụ vương thấy?”

Lục Vương gia gật đầu: “Hỏa nhãn kim tinh ta đây sao có thể không thấy, nhưng xảy ra chuyện gì?” Mắt A Cẩn đỏ ửng như vậy!

A Cẩn lắc đầu: “Không có chuyện gì, con chỉ đi dạo quanh với Ngu Quý phi một chút thôi.”

Vẻ mặt của Lục Vương gia kiểu “Ta không tin, con đừng lừa ta”. Ông bĩu môi nói: “A Cẩn, con không còn thân thiết với ta nữa, hu hu, ta cũng đã thấy hai người đốt giấy vàng rồi, con còn không nói sự thật với ta, hu hu, con thích người khác hơn cả ta, người cha này thật đáng thương mà!”

A Cẩn đỡ trán, lúc này, nàng thực sự không có tâm trạng nhìn phụ thân ngốc nghếch nhà mình!

“Con không có tâm trạng gì để nói, hơn nữa cha cũng thấy rồi, còn hỏi con làm gì.” Nàng trực tiếp ngồi xuống, rót cho mình chén nước.

Lục Vương gia thở dài một tiếng, thần bí dựa gần A Cẩn nói: “Thực ra ta biết vì sao hai người đốt giấy vàng. Có một năm giao thừa, ta cùng phụ thân đi dạo ở Ngự hoa viên thì thấy Ngu Quý phi đốt tiền giấy, chỉ là lúc đó phụ hoàng không cho ta lên tiếng.”

A Cẩn lập tức sững sờ, nàng nhìn Lục Vương gia hỏi: “Hoàng gia gia thấy rồi?” Cũng đúng, chuyện ở trong cung này, có cái gì có thể giấu được Hoàng gia gia đây?

“Ừ, hơn nữa trong cung có một quy tắc bất thành văn là hễ đến giao thừa, đều sẽ không có ai đi Ngự hoa viên.” Lục Vương gia nghiêm túc.

A Cẩn lập tức nói: “Thế sao người còn đi?”

Lục Vương gia bĩu môi: “Ta thấy con đi qua đó, có hơi không yên tâm. Nếu không con cho rằng ta đi qua để đụng vào thứ xui xẻo đó sao? Ta đi theo sau con.”

A Cẩn lại kinh ngạc, sững sờ một lúc, nghe thấy Lục Vương gia nói: “Con là con gái của ta, dù sao ta cũng không thể không quan tâm con.”

A Cẩn: “...”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện