Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 157: Thiên Tuyết Thiền, Lão Gừng Già Đầu Trọc



Cố Duệ thông minh, người của Khuê Sơn đều đã thừa nhận, sau đó khi đến U Châu, cô lại càng lộ rõ ra trí tuệ siêu phàm của bản thân.

Rồi đến Ẩn Nguyệt thôn… khi Nhạc Nhu nhận được tình báo, trong đầu đã phác họa ra được một hình tượng: Là một cô gái trẻ tuổi thông minh gian xảo.

Đến khi nhìn thấy người thật rồi, lúc đó cô nhất thời cảm thấy người này không tương xứng với lời đồn… có thể bởi vì bản thân đang tắm bị người ta nhìn lén, nên hình tượng đã bị méo mó đi.

Sau đó tiếp xúc với nhau… dần dần… hình tượng đó đã quay lại.

Hiện tại, hình tượng kia còn tăng thêm một tầng.

Cô thật không ngờ một cô gái trẻ tuổi hơn mình, thực lực kém xa mình, vậy mà lại có thể đứng sóng đôi với Lỗ đại sư. Những suy luận này… rất mới mẻ, tất nhiên không phải tuyệt đối chính xác, nhưng tất cả đều nằm trong dự liệu của cô ấy.

Nhìn sắc mặt kia của Lỗ đại sư, có thể thấy rằng Cố Duệ thực sự đều đoán đúng cả rồi.

Mấy người Nhạc Nhu phòng bị, đề phòng Lỗ đại sư đột ngột tấn công Cố Duệ.

“Ngươi nói không sai, những Hàng Khí này đích thực đều thuộc về ta, cũng đích thực là do Lộc Hợi chế tạo ra. Có điều những thứ này đều chưa được mở phong ấn, phải dựa vào bản thân mới có thể mở được, thực lực của ta không đủ, do vậy dùng hình thức của nó để lập kế, dẫn dụ những Hàng Sư có thể vì nó mà bỏ quên sống chết của bản thân mình.”

Đây chính chỉ vào mặt đám người Cố Duệ, chửi bọn họ tham lam ngu xuẩn tự dâng mình đến cửa chết.

Thật là lúc trước cũng quá ngu ngốc cho nên mới đến đây chịu chết.

“Được rồi, dù gì bọn tôi cũng đến rồi, ông cũng đã thành công khiến Tư Mã Ý hóa cương thi, chi bằng chúng ta cứ vậy đường ai nấy đi đi, nếu không lưỡng bại câu thương thì thật là khó coi.”

Cố Duệ cảm thấy mọi người có thể dĩ hòa vi quý cho xong chuyện.

“E là không thể.” Lỗ đại sư sắc mặt lạnh lùng: “Hắn ta đã hóa cương thi, cần có máu huyết của mười hai Hàng Sư làm chất dẫn, nếu không sẽ không thể thực sự hóa cương thi, hơn nữa, ai nói ta và các ngươi lưỡng bại câu thương.”

Câu này của ông ta vừa dứt, Cố Duệ liền kích động: “Cái tên này vẫn còn thủ đoạn, lão đầu trọc, ông cản đường đi, Đại Hùng, chúng ta chuồn thôi!”

Lý Đại Hùng cõng Cố Duệ chuẩn bị chạy khiến Nhạc Nhu thật không biết nên lưu lại hay là chạy theo.

Có điều tên đầu trọc dường như nổi giận: “Có đồ đệ nào như cô vậy không, quẳng sư phụ lại, cô không sợ bị thiên lôi đánh trúng sao?”

Cố Duệ cũng tức giận mắng: “Tiên sư nhà ông! Ông có gì mà oán thán chứ, làm sư phụ không phải là giúp đồ đệ cản chiêu sao, ông xem Bạch Ngọc Đường nhà người ta kìa, chẳng có quan hệ gì với tôi mà vẫn xông lên đó kìa!”

Tên đầu trọc: “Cô bị hoang tưởng hả, người ta là nhìn trúng tiểu cô nương xinh đẹp kia kìa, quan tâm cô cái rắm ấy!”

Cố Duệ: “Được được được, coi như không liên quan đến tôi, Đại Hùng, chúng ta mau chuồn thôi!”

Nhạc Nhu: Dường như bây giờ tôi cũng không muốn ở lại giúp đỡ nữa rồi!

Một bên chửi mắng, một bên tên đầu trọc xông tới chỗ Lỗ đại sư, cũng may có Bạch Ngọc Đường hỗ trợ, hai người liên thủ có lẽ sẽ cản được Lỗ đại sư.

Nhưng rất nhanh Cố Duệ liền nhận ra bản thân vẫn còn xanh và non lắm.

Ầm, tên đầu trọc bị đánh văng xuống đất, lập tức nghe thấy tiếng Cố Duệ: “Mẹ kiếp, còn không bằng một tên tiểu bối, thật mất mặt.”

Tên đầu trọc: “Mẹ kiếp, sao cô còn chưa đi nữa!”

Dường như tức giận Cố Duệ cười hắn, tên đầu trọc lập tức nhảy lên, Thanh Xích vung lên vút ra tiếng gió, Hàng Lực dao động.

Bớt diễn sâu! Chủ lực vẫn là Bạch Ngọc Đường.

Cái hầm băng kia quả thật rất lợi hại, lúc trước chỉ nhìn thấy một góc nhỏ của hắn mà thôi, giờ đối mặt với cao thủ như Lỗ đại sư, Bạch Ngọc Đường thực lực không bằng đối phương nên phải phát huy toàn lực, Cố Duệ càng lúc càng thấy rõ sự lợi hại của tên thiếu niên Bắc Đường phái này.

Khi ba người kia đang chiến đấu, Cố Duệ và Lý Đại Hùng thật sự muốn chuồn, cả tên Khổng Động Sinh cũng muốn rút theo.

Nhưng bọn họ vừa đang định chạy… Ầm ầm ầm! Từng cái nắp quan tài bị bật lên, bất hóa cốt đều trồi lên!

Mười tên! Quá nhiều bất hóa cốt! Có năm tên đang xông về phía đám người Cố Duệ!

Cố Duệ cuống lên: “Chạy mau chạy mau, chạy bên kia, chạy đến chỗ bọn họ!”

Cố Duệ chỉ về phía đám người Hà Vân… Vẫn còn tốt, không muốn hại chết sư phụ nhà mình, xem như cô vẫn còn chút lương tâm.

Nhưng đám người Hà Vân thì tức điên lên, vốn dĩ bên này đã có bất hóa cốt xông đến chỗ đám người vô lực bọn họ rồi, nữ nhân kia sao còn độc ác như vậy.

Nhưng Cố Duệ hét lên thế kia lại khiến đám bất hóa cốt đang xông tới nghe thấy, sau đó thì…

Toàn bộ quay đầu xông về hướng đám người Cố Duệ.

Lý Đại Hùng và Cố Duệ: “…”

Sức hấp dẫn quái của Cố Duệ thật không phải ở mức bình thường nha, cô vừa mới lên tiếng đã thu hút không biết bao nhiêu là bất hóa cốt đây này.

“Mau chạy đi, còn ngẩng ra đó làm gì!” Cố Duệ chửi thầm trong bụng, nhưng tính mạng mình vẫn là quan trọng nhất.

Nhưng bọn bất hóa cốt tốc độ rất nhanh, trực tiếp bao vây lấy bọn họ.

Lý Đại Hùng cũng chỉ có thể đặt Cố Duệ xuống dưới bức tường… Cố Duệ giờ đang bệnh tàn sức yếu.

Bất hóa cốt tốc độ rất nhanh, nhưng Lý Đại Hùng sức phòng thủ cao, tuy rằng ban đầu nhất định sẽ thua thiệt một chút, nhưng quen rồi thì vẫn có thể quần nhau vài vòng, chủ lực vẫn là Nhạc Nhu.

Chạy không thoát được, tốc độ bọn bất hóa cốt rất nhanh. Nhạc Nhu và Lý Đại Hùng cũng không yếu, sau một hồi vùng vằng, thì có bốn con bất hóa cốt đã từ bỏ bọn họ, xông đến chỗ đám người Hà Vân.

Cố Duệ vừa mới chớp mắt một cái, bên chỗ đám người Hà Vân liền bị bọn bất hóa cốt đánh cho thê thảm, bất hóa cốt chính là cương thi, chỉ là cương thi này thuộc loại yếu nhất, tuy vậy chúng vẫn có bản tính hung hãn của cương thi, ra tay vô cùng tàn độc… Trong đó có một Hàng Sư bị nó móc lấy tim, đồng thời bị vặn gãy cổ.

Mùi máu lan tràn, bọn chúng dường như được kích động, nắm thân thể Hàng Sư kia xé thành nhiều miếng, những người nhìn thấy đều kinh hồn bạt vía.

Đáng thương nhất chính là những tên Hàng Sư bình thường khinh thường đám bất hóa thi này, bây giờ bọn họ đã bị trúng tinh hồng thi khí, thân thể yếu như gà bệnh, chỉ có thể mặc cho kẻ khác chém giết, cảnh tượng này vô cùng tàn nhẫn, nhưng Cố Duệ chỉ cảm thấy mùi máu tanh nồng nặc, chẳng hề có chút đau lòng nào.

Những người này cũng chẳng phải người lương thiện gì, nếu như cô gặp nạn, bọn chúng còn không dùng ánh mắt lạnh lẽo bàng quan đứng nhìn sao, hơn nữa còn có thể sẽ bỏ đá xuống giếng, tranh thủ thời cơ ra tay cướp bảo vật!

“Bọn chúng đang làm gì?” Lý Đại Hùng đang run rẩy nhưng cũng để ý đến đám người Hà Vân xui xẻo ở bên kia, mới chớp mắt đã có mấy người bị giết chết. Chẳng qua bọn bất hóa cốt chính là như vậy, cảnh tượng máu tanh hơn cũng không phải chưa từng thấy qua, chỉ là…

Hắn nhìn thấy bọn bất hóa cốt kia không ăn thịt mà lại cầm xác chết chạy đến bên quan tài, quăng xác người vào trong quan tài!

Mẹ kiếp! Lẽ nào là…

“Bọn chúng dùng huyết nhục Hàng Sư để nuôi dưỡng cương thi!”

Hàng Sư sao? Vậy xem như là lão thiên ưu ái rồi, Hàng Sư vốn dĩ thể chất linh tính đều tốt hơn người thường một chút, sau khi tu luyện trong cơ thể còn có không ít Hàng Lực, dùng lời Cố Duệ để giải thích thì chính là ăn một Hàng Sư bổ hơn ăn trăm người thường… giá trị dinh dưỡng không giống nhau nha!

Ăn đồ nhiều dinh dưỡng, cương thi này cũng sẽ no bụng, đến lúc đó cũng sẽ có đủ khí lực!

Mẹ kiếp! Khi Cố Duệ còn đang kinh hãi thì bên trong quan tài truyền ra một loạt âm thanh khiến tên đầu trọc và Bạch Ngọc Đường đều rùng mình.

Ực… ực… ực... tiếng nuốt xuống họng…

Mẹ nó chứ, đừng nói tỉnh dậy rồi mới ăn nha, đã tỉnh dậy rồi sao?

“Bạch tiểu đệ… đệ, đệ hãy chống đỡ trước nha! Ta sẽ đến ngay!” Tên đầu trọc trực tiếp thu tay bỏ của chạy lấy người. Bạch Ngọc Đường chau mày, hắn đoán rằng tên đầu trọc này cũng tuân theo tác phong của Khuê Sơn, tham sống sợ chết, mặt dày không biết nhục, muốn nhân đây bỏ chạy.

Mà quan trọng hơn là, hắn nhỏ hơn cái tên này ít ra cũng phải hai con giáp, vậy mà gọi hắn là Bạch tiểu đệ... đệ? Còn là tiểu đệ đệ?

Tên đầu trọc quả thật bỏ chạy rồi, mà còn là chân dài chạy rất nhanh nữa chứ, so với Lưu Tường (1) còn xuất sắc hơn! Phóng một cái đã phóng tới phía trên quan tài.

Lão trọc khá lắm! Ông đây là đang định làm gì thế?

Tên đầu trọc bá khí bộc lộ, nhảy lên trên quan tài, đứng trên nhìn xuống, có thể thấy thi thể trong quan tài có gương mặt vuông vức nghiêm túc, không biểu cảm, các cơ và da trên mặt đều còn rất tươi mới, nhưng nhìn qua vẫn có thể nhìn ra đây là một người chết, có điều... Không đúng nha! Miệng của cái tên này không có động đậy, vậy cái tiếng ừng ực lúc nãy là từ đâu ra?

Tên đầu trọc nhìn xuống phía dưới, nhất thời mặt mày biến sắc… Hắn nhìn thấy trên thân thể Tư Mã Ý bỗng nhiên nứt ra một cái lỗ giống như cái miệng, đen đen đỏ đỏ mấp máy, bên trong phóng ra những sợi huyết tơ quấn lấy mảng thi thể đưa vào trong cái lỗ kia, nhấp nháp huyết nhục.

Cảnh tượng này thật quá đáng sợ rồi, ánh mắt tên đầu trọc lóe lên tia tàn độc, sau khi nhảy xuống... chân đá ra, bốp! Hai chân chống lên hai bên quan tài, móc từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, cái hộp nhỏ được mở ra, bên trong có một con côn trùng trắng bay ra, không phải nói là một con trùng béo, một con trùng trắng như tuyết vô cùng vô cùng béo tốt, nó phình phịch vỗ cánh bay đến ấn đường của Tư Mã Ý.

“Thiên Tuyết Thiền!” Lỗ đại sư mặt mày biến sắc.

Bạch Ngọc Đường cũng kinh ngạc, tên đầu trọc Khuê Sơn nơi thâm sơn cùng cốc kia lại có bảo vật như vậy?

Thế gian có rất nhiều vật tà ác, nhưng trong thiên địa này cũng có một số thứ thiên sinh khắc chế bọn chúng, trấn áp chư tà.

Thiên Tuyết Thiền là một loại trong số đó, nó xuất thân từ tuyết sơn, ngưng tụ từ khí tinh khiết của thiên địa, có thể hấp thu sức mạnh tà ác, đến khi linh khí cạn kiệt nó sẽ cùng sức mạnh tà ác biến mất vào giữa thiên địa, có thể nói đó là một bảo vật đơn thuần hiếm có, rất khó tìm, không ngờ tên đầu trọc này lại có được.

Cố Duệ cũng kinh ngạc, thầm mắng tên đầu trọc này ngay cả bảo vật như vậy cũng giấu được.

Cái vòi của con trùng đặt lên ấn đường của Tư Mã Ý, vừa cắm vào liền biến thành màu đỏ như máu.

Huyết tơ co rút lại, tiếng ừng ực cũng ngưng bặt.

Nhưng tên đầu trọc đột nhiên cảm thấy phía trước có luồng gió lạnh, hắn vừa ngẩng đầu lên... Lỗ đại sư hung thần ác sát đang xông tới!

A, tên đầu trọc xanh mặt, nhưng không dám tùy tiện rời khỏi chỗ quan tài, sợ rằng tên Lỗ đại sư kia sẽ giết chết con trùng nhỏ kia! Nhưng hắn chỉ kiên trì được một giây, liền quyết đoán nhảy khỏi quan tài.

Sinh mạng của bản thân mới là quan trọng nhất! Huống hồ Bạch Ngọc Đường đến rồi!

Lỗ đại sư trong cơn cuồng nộ, hỏa lực toàn khai, dường như sợ con cương thi kia bị khắc chế sẽ bỏ lỡ thứ gì đó.

Bạch Ngọc Đường vốn không như Lỗ đại sư, dốc toàn lực, một kiếm nghênh tiếp, đỡ được Kim Thiền Mẫu Nhận, tám thanh tử nhận lại từ bên hông phóng qua, Bạch Ngọc Đường kinh hãi, bay lùi về sau, những tử nhận đó vẫn truy đuổi theo không dừng lại.

Lỗ đại sư bức lui được Bạch Ngọc Đường, bản thân đã đến được bên cạnh quan tài, giơ tay ra định bắt lấy Thiên Tuyết Thiền.

Soạt! Thanh Xích nhắm thẳng vào đầu! Lỗ đại sư không thể không lùi lại, mẫu nhận chống đỡ, lưỡi đao cắt vào Thanh Xích, hắn khởi động chú thuật, tứ chi của tên đầu trọc nhất thời cảm thấy bị bốn luồng khí lưu huyết sắc quấn chặt, không rõ là xuất hiện từ lúc nào, cổ tay nắm giữ Thanh Xích cũng không thể cử động.

Kim Thiền Mẫu Nhận chớp mắt đã đến gần ngay giữa trán... Ánh mắt Lỗ đại sư lộ rõ sự tàn ác, thế nhưng tên đầu trọc lại nheo mắt lại.

Bạch Ngọc Đường ở phía sau vừa mới thoát khỏi tử nhận, nhìn thấy tình huống này liền biết có lên cứu cũng không kịp, nhưng hắn không hiểu, ánh mắt của lão đầu trọc này sao lại có một loại ánh sáng khiến hắn nhìn không thấu, sáng như cái đầu của lão vậy.

Có quỷ! Trong lòng hắn đột nhiên nảy ra ý nghĩ đó, bên tai chợt nghe thấy tiếng nổ ầm ầm.

Tên đầu trọc xấu xa của Khuê Sơn tay phải cầm Thanh Xích, tay trái xoay bát quái, miệng lầm rầm Hàng Chú khiến người ta cảm thấy vui vẻ… đây là chú ngữ hắn chưa từng nghe qua.

Cố Duệ nghe thấy Hàng Chú này, cánh tay phải đang âm thầm chuẩn bị bắn Tử Mẫu Phi Diệm Nỏ chợt ngừng lại.

Thứ tên đầu trọc chết tiệt này dùng là Khuê Sơn Hàng Thuật? Thật không dễ dàng gì được nhìn thấy cái lão già này dùng Hàng Thuật mới nha! Cố Duệ lập tức chuyên tâm nhìn thật kỹ, nghe thật kỹ.

Chú thuật phát ra, Hàng Lực khởi động, Thanh Xích trong tay tên đầu trọc đột nhiên phát ra ánh sáng xanh mãnh liệt, trong khoảnh khắc bao phủ lấy Hàng Lực cường đại của Lỗ đại sư, huyết tơ quấn quanh tứ chi của tên đầu trọc cũng đều bị đứt đoạn, Thanh Xích chém xuống...

Oành!

Lỗ đại sư bay đi, đập vào bức tường, vô số mảnh đá nát vụn rơi xuống.

Đòn tuyệt chiêu, KO! Cái bộ y phục nhớp nháp đó, cái cánh tay cơ bắp cuồn cuộn đó, cái quả đầu sáng một ngàn vôn đó… ngầu như trái bầu!!!

Lý Đại Hùng ánh mắt như phát quang nhìn chằm chằm vào thần thái của sư phụ nhà mình, không thể nào sùng bái hơn được nữa.

Bạch Ngọc Đường cũng trầm mặc, hắn đột nhiên nhớ đến một lão Hàng Sư cường đại hắn từng có cơ hội gặp gỡ trong những năm hành tẩu giang hồ.

Ông ấy trân trọng người tài, từng dạy cho hắn ít nhiều, cũng từng nói một câu, rất chân thật, rất nhiều người có tuổi cũng đều từng nói qua.

Nhưng lúc đó hắn chẳng buồn để tâm, bây giờ mới đột nhiên nghĩ đến.

…Con trai, đừng xem thường bất kỳ người nào.

Đừng xem thường bất kỳ người nào, ví dụ như nàng Cố Duệ đó, ví dụ như tên đầu trọc này.

Đều không thể xem thường.

Bạch Ngọc Đường trong lòng cảm thán, khí lạnh giữa trán tăng thêm một tầng. Bên kia Lỗ đại sư bị đánh văng vào tường thổ huyết nhìn chằm chằm tên đầu trọc, đột nhiên cười nói: “Ngươi nghĩ rằng ngươi thắng rồi sao?”

Đáng ghét nhất trên đời chính là cái thể loại bị đánh bại xong, vẫn cười nhạt và nói “Ngươi vẫn chưa thắng” hoặc là “Ngươi không giết được ta đâu”, còn cái loại đê tiện nhất thì chính là “Ta sẽ còn quay lại.”

Đại khái thì hiện tại Lỗ đại sư đang ở trong trạng thái giả ngầu, nhưng Cố Duệ vẫn có một loại cảm giác... dường như đối phương không phải đang giả ngầu.

Bởi vì…

“Khỉ này, dường như có mùi gì đó, mùi máu, còn có một ít…” Lý Đại Hùng vốn dĩ còn đang vô cùng hưng phấn vì sư phụ nhà mình vừa dứt điểm tên BOSS cuối thì đột nhiên ngửi thấy một mùi gì đó, hơn nữa mùi kia càng lúc càng rõ rệt…

Đại Hùng đột nhiên cảm thấy không ổn: “Khỉ này, là Dã Cẩu, rất nhiều Dã Cẩu đang đến đây!”

Những kẻ còn sống sót đều rùng mình, Dã Cẩu? Dã Cẩu sao lại vào đây?

Không đúng, là hắn! Cố Duệ và Nhạc Nhu nhìn sang hướng Khổng nhị thúc, tên Khổng nhị thúc kia không biết đã biến mất từ lúc nào.

Nhưng Cố Duệ cũng đã nghĩ ra rồi… Ông ta tại sao lại muốn giết những kẻ trộm mộ kia? Nên nói là, mục đích của ông ta không phải là trộm mộ, những kẻ trộm mộ kia đối với ông ta có tác dụng gì? Máu, huyết dẫn! Mà cũng có thể là thi dẫn, có thể giúp ông ta dẫn dụ những con Dã Cẩu ở bên ngoài.

Đây xem như là chiêu cuối của ông ta và Lỗ đại sư?

Mẹ kiếp, quá sức gian xảo! Trong khi Cố Duệ còn đang chửi thầm trong bụng thì đám Dã Cẩu kia đã xông tới!

Một con, hai con… ít nhất là ba mươi con!

***

(1) Lưu Tường: vận động viên điền kinh nổi tiếng Trung Quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện