Thiếp Thân Đặc Công

Chương 147: Chân tuớng của sự tình



Phương Dật Thiên không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Hứa Thiến, cái kiểu ngồi thật gần nhau như thế này, thế nào cũng dễ liên tưởng đến việc thân thể hai người kề bên nhau.
Một cô gái, cho dù là nàng lớn mật đến mấy thì cũng ngượng ngùng khi trần truồng ngồi trước mặt một nam nhân, bởi vậy Hứa Thiến đã đem chăn phủ lên, nhưng mà cái này cũng không quan trọng, chỉ cần thoáng tưởng tượng ở dưới cái chăn kia là thân thể trần truồng của Hứa Thiến, Phương Dật Thiên cũng sẽ rất kích động!
Hứa thiến nhìn mắt Phương Dật Thiên đầu cúi thấp, nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua đích thật là bên ngoài quán bar tôi đã cung cấp cho tên hán tử trên mặt có vết sẹo kia, hơn nữa còn nói cho hắn ai là Tiểu Tuyết, cái này cũng ngoài ý muốn, là hắn bắt tôi phải làm như vậy. Theo hắn nói, hắn chỉ là cùng Tiểu Tuyết đùa vui một chút, tuyệt không xúc phạm tới Tiểu Tuyết hay làm hại tới 1 sợi tóc của cô ấy, tôi… tôi mới đáp ứng hắn."
Phương Dật Thiên ánh mắt chớp động, trầm giọng hỏi: "Vậy thì , hắn là ai? Nói như vậy là tên mặt sẹo bọn hắn tìm người tới?"
"Hắn…hắn chính là Trần Khải, tôi cũng không biết bọn họ có phải là do Trần Khải tìm tới." Hứa thiến cắn cắn làn môi dưới, nhẹ giọng nói.
"Trần Khải?" Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy này tên hình như đã nghe qua ở nơi nào, nhưng lại nhất thời nghĩ không ra.
Hứa thiến đảo mắt nhìn nhìn hắn, giống như nhắc nhở nói: "Anh…anh còn nhớ rõ có một buổi tối anh cùng Lâm Thiên Tuyết đi KTV không? Đêm đó Trần Khải cũng ở bên trong, không biết anh đối với hắn có ấn tượng hay không . Kỳ thật tôi cũng không biết Trần Khải vì cái gì muốn bắt cóc Tiểu Tuyết, lúc ấy hắn cũng không nói với tôi chuyện bắt cóc Tiểu Tuyết, nói là chỉ đùa một chút, nói cái gì mà muốn đem một tên chán ghét đến để xử lí."
Phương Dật Thiên trong đầu linh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ ra Trần Khải này là ai, cũng tại một đêm kia, hắn làm cho Trần Khải mất hết thể diện chui đầu vào trong bồn cầu. Thì ra, lần này hết thảy đều là hắn đang âm thầm giở trò quỷ!
Phương Dật Thiên hai mắt nhíu lại, một tia hàn quang dần hiện lên, hắn ngẫm nghĩ lại, lại cảm thấy không quá thích hợp, Trần Khải chỉ là 1 tên công tử nhà giàu, hắn dám can đảm bày ra chuyện bắt cóc Lâm Thiên Tuyết này sao? Hơn nữa lại còn mời tới một tên hán tử thần bí tập kích, hắn chỉ là một tên con nhà giàu cho dù là ngang ngược kiêu ngạo thế nào cũng không dám giết người như thế ?
Chẳng lẽ, Trần Khải cũng không phải là hung phạm phía sau làm ra màn sự kiện này? Hắn cùng Hứa Thiến giống nhau, cũng là một quân cờ bị lợi dụng?
Thật sâu đích hít vào một hơi, Phương Dật Thiên làm cho đầu mình tỉnh táo lại, rồi sau đó hắn tiếp tục hỏi: "Trần Khải bình thường cùng Lâm Thiên Tuyết quan hệ như thế nào?"
"Trần Khải cùng Lâm Thiên Tuyết trước kia đã quen biết, chẳng qua từ lúc đó cho tới nay bọn họ cũng không có gì lui tới gặp nhau, tôi cũng rất kỳ quái Trần Khải vì cái gì muốn sai khiến tên mặt sẹo bọn họ đến bắt cóc Tiểu Tuyết, tôi… tôi cũng vậy đơn thuần cho rằng Trần Khải cùng Tiểu Tuyết hay nói giỡn thôi, không… không nghĩ tới..." Hứa Thiến có chút khẽ ngập ngừng nói.
"Đúng rồi, trong khi tên mặt sẹo nhậnt ội hắn có nhắc tới hắn từng gặp một người, đây là một người trẻ tuổi, trên cổ hắn còn có một nốt ruồi, cô biết người này không?" Phương Dật Thiên trầm thấp hỏi.
"Người trẻ tuổi trên cổ có nốt ruồi sao?" Hứa thiến nghĩ nghĩ, đột nhiên nói, "Anh… anh không phải là chỉ tiểu Vương sao?"
"Tiểu Vương? Hắn là ai?" Phương Dật Thiên vội vàng hỏi.
"Tính danh của tiểu Vương tôi cũng không biết, tôi chỉ biết hắn là lái xe của Dương Tuấn, trên cổ của hắn đích thật có 1 nốt ruồi." Hứa Thiến nói
"Dương Tuấn?" trong mắt Phương Dật Thiên hàn quang hiện ra, nhớ tới đêm kia hắn cùng Lâm Thiên Tuyết đi KTV , Dương Tuấn không phải biểu lộ hảo cảm với Lâm Thiên Tuyết sao chứ?
Hơn nữa, đêm đó vào lúc khi hắn đi WC, Trần Tuấn mang theo bốn tên đi vào WC để dọa hắn, mục đích chính là vì muốn cảnh cáo hắn thức thời, không nên đi trêu chọc Dương Tuấn, bởi vậy mà phán đoán, tên Dương Tuấn này mới là chủ nhân của sự kiện bắt cóc lần này!
Phương Dật Thiên làm bộ dáng lãnh đạm cười, ngữ khí lơ đãng hỏi: "Đúng rồi, Dương Tuấn này hắn có thân phận gì?"
"Dương Tuấn địa vị rất lớn, phụ thân của hắn chính là thị trưởng của Thiên Hải , hắn là con một, hắn đối nhân xử thế rất tốt , rất dễ dàng hòa đồng, không giống như là mấy tên công tử nhà quan lớn luôn bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, hắn cùng Trần Khải là bạn tốt." Hứa thiến thuận miệng nói.
"Hừ, thì ra là con trai thị trưởng , cái này khó trách, một tên là con trai thị trưởng, tên kia là con trai thương giới đầu sỏ trong khu vực, hai nhà liên hợp lại, như vậy thế lực đương nhiên là rất khổng lồ, khó trách bọn hắn dám can đảm kích nổ xe của tên mặt sẹo, trực tiếp giết người diệt khẩu!" Phương Dật Thiên trong lòng cười lạnh, nghĩ lại tưởng tượng, Dương Tuấn đối với Lâm Thiên Tuyết có hảo cảm, như vậy hắn vì sao còn muốn bắt cóc Lâm Thiên Tuyết? Chẳng lẽ hắn nghĩ muốn áp dụng thủ đoạn cường bạo để chiếm lấy Lâm Thiên Tuyết?
Không đúng, không đúng, Dương Tuấn tuyệt đối không phải là tên ngu, hắn là người lão luyện thâm trầm, hắn tuyệt không làm chuyện ngu ngốc như vậy, dù sao phụ thân Lâm Thiên Tuyết tại Thiên Hải thế lực cũng không nhỏ, hắn tuy nói là con trai thị trưởng cũng tuyệt không thể phách hoành đến loại tình trạng này!
Dương Tuấn là người như vậy tự nhiên phải chọn là chinh phục Lâm Thiên Tuyết chứ không phải chọn dùng thủ đoạn cường bạo chiếm lấy Lâm Thiên Tuyết!
Nói như vậy, Dương Tuấn cùng Trần Khải liên hợp lại bắt cóc Lâm Thiên Tuyết, mục đích thực không phải muốn đối phó Lâm Thiên Tuyết, mà là sẽ đối phó với người khác...
Phương Dật Thiên ngẫm nghĩ, trong mắt hàn quang chợt lóe, một cái ý niệm trong đầu hắn hiện lên —— người bọn họ chân chính sẽ đối phó là mình!
Phương Dật Thiên nhớ lại chuyện tối hôm đó, mỗi một chi tiết tái hiện lại trong đầu, trong lòng càng thêm khẳng định người Dương Tuấn cùng Trần Khải sẽ đối phó chính là hắn, hắn nhớ vụ kích nổ xe lần trước, mục đích của Dương Tuấn cùng Trần Khải không vẻn vẹn chỉ là muốn thủ tiêu hán tử mặt sẹo, mà lại còn muốn giết mình!
"Con mẹ nó!" Phương Dật Thiên trong lòng nhịn không được tức giận mắng 1 tiếng, thầm nghĩ, "Dương Tuấn, Trần Khải, các ngươi muốn đối phó với ta thì cứ việc, cần gì phải làm liên lụy đến những người khác? Đối phó ta? Hừ, lúc này đây mi không giết được ta, tiếp theo, bọn mi cũng không có cơ hội nữa rồi ! !"
Nghe xong Hứa Thiến kể ra sự việc, Phương Dật Thiên xâu chuỗi mọi sự kiện lập tức hiểu được chân tướng bên trong, Dương Tuấn cùng Trần Khải muốn bắt cóc Lâm Thiên Tuyết mục đích chính là vì muốn bắt hắn dẫn xác đến, sau đó tìm cách đối phó hắn, mục đích cuối cùng không phải muốn hắn chết, mà là làm cho hắn cả đời tàn phế!
Phương Dật Thiên đột nhiên cười lạnh tiếng, các tội phạm quốc tế hay các tập đoàn và thế lực hắc bang khổng lồ , ví như Mafia của Italy, Sơn Khẩu Tổ của Nhật Bản , Địa Ngục Thiên Sứ của Canada , hắc bang Mexico… tất cả các thành viên cao tầng đều biết đến một chuyện có thực: không có mười phần chắc chắn tuyệt đói không được dễ dàng đi trêu chọc " Chiến lang", nếu không đổi lấy chính là suốt ngày hoảng loạn bất an, thậm chí là —— tử vong!
Phương Dật Thiên không nghĩ tới mình quy ẩn về đô thị đã lâu, Dương Tuấn cùng Trần Khải hai tên này có thể nói là người trẻ tuổi chẳng biết trời cao đất rộng là gì, không ngờ nghĩ tới lại đối phó với hắn.Cũng được, đã qua một năm, hắn cũng muốn hoạt động gân cốt một chút, hắn chỉ hy vọng hai người kia đừng làm cho hắn quá thất vọng, nếu không, lần tương hội này sẽ mất vui !
Hứa Thiến nhìn Phương Dật Thiên vẻ mặt âm trầm , trong lòng nao nao, ôn nhu nói: "Phương Dật Thiên, anh…anh suy nghĩ cái gì vậy?"
"A, không có gì." Phương Dật Thiên phục hồi lại tinh thần, nhàn nhạt hỏi, "Đúng rồi, cô vì sao phải nghe theo an bài của Trần Khải ? Cô có phải là có nỗi khổ gì?"
Hứa Thiến nghe vậy có chút rùng mình, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm bất đắc dĩ, không lâu sau, nước mắt vốn ngừng lại nổi lên trong hốc mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện