Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 33: Nhu tình dành cho em



Do chiếc giường nhỏ quá ngủ không thoải mái cho nên sáng hôm sau, Tinh Vân thức giấc khá sớm. Lúc cô tỉnh giấc đã thấy toàn thân mình gần như là nằm trên người của Đoàn Nam Phong. “Thì ra hắn cả đêm cùng cô chui rúc trên chiếc giường nhỏ này cũng không chịu rời đi.” Nghĩ đến đây tự nhiên trong lòng cô thấy rất ngọt ngào. Nhưng ngay lập tức cô gạt bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu: “Tinh Vân, đừng nghĩ lệch lạc, anh ấy đã có vợ và cũng rất yêu người đó. Hai người họ “môn đăng hộ đối” là một cặp tương xứng. Không phải là người phụ nữ “có hạn sử dụng” như mày. Tỉnh lại, tỉnh lại…” Tinh Vân tự nhủ, không cho bản thân mình bị những nhu tình này làm lệch hướng.

Lắc đầu một lúc, cô mới biết mình thì ra là đang nằm trên vai phải của hắn. Vậy mà hắn vẫn ngủ ngon lành, cả đêm cũng không gạt nàng ra. Đúng là khó hình dung người như hắn lại chịu làm gối đầu và gối ôm hình người cả đêm cho nàng. Nghĩ đến đây, bất giác nàng cười khúc khích, dù rất khẽ nhưng người nào đó đã nghe thấy.

“Em cười gì? Có nghĩ đến chuyện trả công cho anh làm gối cả đêm cho em hay không?”

Tinh Vân thè lưỡi, sau đó nhanh thoát ra khỏi giường nhưng đã bị ai đó nhanh tay bắt lại. Hắn đè nàng xuống giường, giả vờ nghiêm giọng nói: “Còn muốn chạy sao?”

“Không có, tôi chỉ muốn đi tìm đồ ăn. Không hiểu sao dạo này cứ thấy đói.” Tinh Vân vừa nói vừa lấy tay xoa bụng.

“Đừng xoa bụng quá nhiều, không tốt cho con. Đói thì nói người chuẩn bị món em thích ăn. Em phải ăn nhiều một chút, ăn cho cả em và con. Nhớ kỹ, không được nhịn. Nếu em đặc biệt muốn ăn thứ gì thì cứ nói với anh, anh nhất định sẽ mua cho em.” Hắn xoa đầu nàng, cưng chiều nói.

“Người đàn ông này vẫn luôn dịu dàng với phụ nữ như vậy sao?” Bất giác nàng thấy đố kỵ với Lưu Uyển Linh: “Nếu người phụ nữ được hắn yêu thì chắc là sẽ hạnh phúc lắm. Đáng tiếc không phải mình.” Nghĩ đến đây, Tinh Vân lại cụp mắt lại, tránh khỏi ánh nhìn của hắn, rồi bước xuống giường không nói gì nữa. Như đọc được suy nghĩ của nàng, hắn cũng không ngăn nàng lại, chỉ nhẹ nhàng nói: “Xuống ăn sáng thôi.”

Trong lúc ngồi ăn, Tinh Vân cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi ăn. Chỉ có Đoàn Nam Phong, cứ chốc chốc lại giơ tay phải lên cao, lại hạ xuống, lại vòng ra sau rồi đưa về trước khiến Tinh Vân tò mò ngẩng đầu lên hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Vai phải của anh hơi đau. Giống như bị đau cơ.” Đoàn Nam Phong gương mặt hơi nhăn lại.

Tinh Vân thấy vai của hắn khó chịu liền nhớ đến tối qua nàng gối đầu lên vai hắn. Một chút áy náy dâng lên, nàng ngập ngừng nói: “Hay là để tôi giúp anh xoa bóp?”

Đoàn Nam Phong mỉm cười nháy mắt ra hiệu, miệng vui vẻ phát ra hai tiếng: “Đồng ý!”

Tinh Vân tiến lại gần nhẹ nhàng xoa vai cho hắn. Bàn tay mềm mại dùng lực vừa đủ khiến ai đó mê mẩn. Bất ngờ hắn giữ bàn tay nàng, nhanh như chớp kéo nàng ngồi trên chân hắn. Bị tấn công bất ngờ khiến nàng mất thăng bằng, hai tay nàng theo phản xạ giữ lấy cổ hắn.

Tư thế ám muội ngọt ngào này khiến ai đó rất hài lòng. Hắn cúi đầu áp môi vào tai nàng thì thầm: “Mới một đêm đã khiến anh như vậy. Em còn muốn tiếp tục ngủ ở đó nữa sao?”

“Anh đâu cần phải ngủ cùng tôi.” Bị hắn đổ lỗi, Tinh Vân không thèm nhìn hắn nhanh miệng thanh minh.

Đoàn Nam Phong lấy tay véo mũi cô, mỉm cười tính trẻ con của cô rồi nói: “Đừng hờn dỗi nữa, tối nay về phòng ngủ với anh. Bé con sẽ không thích ba mẹ nó giận nhau đâu.”

“Lại còn đem cả em bé ra thuyết phục cô. Cái tên này mồm miệng dẻo như vậy, chả trách từng có phụ nữ tự tử vì hắn.” Tinh Vân nghĩ ngợi một chút lại nhớ đến lời của Lâm Thiên Vũ kể, lại nhớ đến thời gian phiêu lưu của cô. Đúng là trải nghiệm hiếm có trong đời.

Thấy Tinh Vân không nói gì, tinh thần lại trôi dạt phương nào, anh liền lên tiếng: “Em để ý việc sống trong phòng ngủ chính của Nam Uyển sao?”

“Tôi…” vừa định lên tiếng phản bác thì Đoàn Nam Phong đã nói chen vào lời cô.

“Anh hiểu được cảm nhận của em. Nếu em thấy không thoải mái khi sống ở đây thì chúng ta sẽ chuyển đến nơi khác.” Đoàn Nam Phong trìu mến nhìn nàng, mũi chạm vào mũi nàng, yêu chiều nói.

Tinh Vân định lên tiếng giải thích nhưng lại bị hơi thở ấm nóng của hắn vây quanh. Cố lắm mới hỏi được một câu không hoàn chỉnh: “Chuyển đi đâu?”

Nhếch môi cười, Đoàn Nam Phong nhẹ giọng nói: “Bất kỳ nơi nào em muốn trong Los Angeles.”

Tinh Vân tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm, liền hỏi: “Tại sao lại là nơi tôi muốn?”

“Vì anh muốn em thoải mái khi sống ở đó.”

“Anh mua nhà cho tôi sao?” Tinh Vân hỏi lại, trong lòng không khỏi bồn chồn, chiêu này không khác kịch bản những tình nhân được đại gia bao nuôi. Hắn đúng là rất rộng tay với phụ nữ của mình. Ngay như Lưu Uyển Linh dù không bận tâm đến hắn cũng có được cả một căn biệt thự rộng như Nam Uyển.

“Mua cho chúng ta. Nhưng chỉ cần là nơi em thích thì anh đều đồng ý.” Đoàn Nam Phong dịu giọng nói.

“Mua cho chúng ta sao?”

“Phải, nó sẽ là nơi ở của chúng ta. Và vì vậy nên nhất định phải là nơi em muốn. Hiểu không hả ngốc?” Đoàn Nam Phong nhếch môi cười nhìn nàng. Dáng vẻ câu hồn này khiến nàng ngẩng ngơ. Não dường như cũng chậm đi mấy nhịp.Ngơ ngơ hỏi lại:

“Sau khi sinh xong tôi cũng phải rời đi, ở cũng không bao lâu. Anh mua nhà cho tôi làm gì. Hợp đồng của chúng ta không có điều này.”

“Á..” Một cái cốc vào đầu ai đó cho bớt ngốc. Sau đó là một tiếng “Ư…ưm…” bị khóa môi của ai đó. Để chữa cho bệnh ngốc của nàng, Đoàn Nam Phong nhẹ đưa môi đến bên tai nàng nói khẽ: “Em muốn sau khi sinh xong đứa thứ mấy cho anh?” Tinh Vân trợn mắt nhìn hắn. Chưa kịp phản ứng, hắn lại nói thêm: “Chuyện hợp đồng em hãy quên đi. Không cho phép nhắc lại nữa. Anh không cho phép em xa anh.”

Ai đó ngốc nghếch lại lần nữa ngây ngốc, không hiểu mình đang nghe cái gì. “Hắn là đang bày tỏ với cô sao?”, “Hắn thích mình sao?”, “Còn vợ hắn?”, “Hắn buông tay được sao?”…

Trong một giây, hàng loạt câu hỏi vang lên trong đầu Tinh Vân khiến nàng không biết nên thế nào thì Đoàn Nam Phong bất ngờ đẩy nàng lên và nói: “Hôm nay anh phải đi làm sớm. Sáng nay có cuộc họp quan trọng. Em ở nhà nghỉ ngơi. Chiều anh sẽ về sớm.”

Lưu luyến tiễn hắn ra cửa, ngây người nhìn xe của hắn rời đi, nàng vẫn không hiểu rốt cuộc là mình đang ở trong tình huống gì. “Hắn lại đang bỡn cợt nàng sao? Những công tử nhà giàu như hắn, như Lâm Thiên Vũ đều thích bỡn cợt phụ nữ như vậy sao?”

Ngồi phịch xuống sofa, bất giác thở dài, cảm giác bị nuôi nhốt đã quay trở lại.

Đúng lúc này, quản gia vào thông báo có một luật sư họ Vương muốn gặp cô. Tinh Vân nghĩ nghĩ không biết từ lúc nào mà mình lại quen luật sư ở Mĩ. Nhưng qua lời nói có vẻ bà Maya quen người đó cho nên Tinh Vân cũng không e dè bèn gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện