Thiên Hạ

Chương 97



Thiên Hạ
Chương 97 : Khánh Vương Lý Tông
gacsach.com

Đây là một căn phòng được bố trí xa hoa. dưới đất trải thảm Ba Tư được thêu bằng tay, mềm mại mà dày, trên tường treo đầy những tấm sa tanh được thêu dệt hoa mỹ, trong đó có treo bức tranh gốc Sĩ nữ đồ của Diêm Lập Bản (danh họa kiêm nhà công trình học nổi tiếng của nhà Đường), và bức thư pháp gốc của Ngu Thế Nam (nhà chính trị. nhà thư pháp, nhà văn. nhà thơ nổi tiếng thời Tùy-Đường). Trên một chiếc giường bằng ngà voi, mấy viên thị nữ xinh đẹp đang cần thận hầu hạ một người đàn ông mập mạp gần bốn mươi tuổi. Truyện "Thiên Hạ "

Hắn chính là Khánh vương Lý Tông, con trai trường của Lý Long Cơ, làm quan Tư đồ kiêm Thái nguyên mục, lúc này hắn đang híp mắt quan sát một viên hồng ngọc trên tay, một viên ngọc tròn trịa bóng láng. lớn như quả trứng gà. Hắn nhìn nửa ngày rồi. nhưng thế nào cũng không nhìn ra sự đặc biệt của nó.

Hắn chợt nhíu mày nói: “Họ thực sự đưa ra hai trăm lượng vàng để ngươi trộm viên hồng ngọc này hả?”

Một chàng trai áo đen đang quỳ dưới đất nói: “Hồi bầm điện hạ. thuộc hạ cũng không hiền, lái thương người Hồ này vì sao lại ra đến hai trăm lượng vàng để chúng thuộc hạ đi trộm viên hồng ngọc này. Chúng thuộc hạ nhất thời cũng không nhìn thấy được bí ẩn bên trong đó, bèn mua một viên hồng ngọc tương tự như thế để đưa cho lái thương người Hồ. Viên hồng ngọc này chúng thuộc hạ đặc biệt dâng lên cho điện hạ.”

Khánh vương Lý Tông nghe hắn nói như thế, lại hiếu kỳ nhìn tỉ mỉ nó nửa ngày, hắn cũng không nhìn ra có điểm đặc biệt nào, bèn cười nói: “Khó có được lòng hiếu kính như các ngươi. Được rồi! Đi điều tra rõ lai lịch của viên hồng ngọc này vậy, còn hai trăm lượng vàng kia thì thường cho các ngươi hai mươi lượng, số vàng còn lại đều phải giao nộp hết cho ta.”

Người áo đen ngẩn người ra một lúc, liền khấu đầu nói: “Đa tạ điện hạ ban thưởng. thuộc hạ lập tức đi điều tra ngay.”

Người áo đen từ từ lui ra. lúc này từ bên ngoài đi vào một người đàn ông hơn năm mươi tuổi. thân hình cao ốm. râu tóc đều bạc phơ, phong thái có nét tiên phong đạo cốt. hắn đi vào cửa vừa cười vừa thi lễ nói: “Điện hạ muốn tìm tiểu nhân?”

Người đàn ông này họ Diêm, tên Diêm Khải, là tiến sĩ của năm Khai Nguyên, do quan trường gặp trắc trở, bèn hạ minh làm quân sư cho quyền quý. Từ năm ngoái là bắt đầu trở thành quân sư của Lý Tông, thay hắn ra mưu hoạch kế, rất được Lý Tông tín nhiệm.

“Diêm tiên sinh đến rồi. mau mau đỡ ta ngồi dậy.”

Hai thị nữ liền đỡ cơ thể mập mạp của Lý Tông ngồi dậy, Lý Tông tiện tay ném viên hồng ngọc vào thau vàng, cười nói: “Hôm nay ta được một viên đá quý kỳ lạ. nghe nói rất đáng giá. nhưng ta xem không ra sự đặc thù nào hết. chỉ là một viên đá thông thường thôi.”

“ồ? Để tiểu nhân xem thử.”

Diêm Khải tò mò nhận lấy viên đá. híp mắt quan sát một hồi. lắc đầu nói: “Đây là một viên hồng ngọc thông thường thôi, cao nhất cũng chỉ đáng hai trăm quan.”

“Nhưng một thương lái người Hồ chịu ra hai trăm lượng vàng để hai tên thuộc hạ của ta đi trộm lấy viên hồng ngọc này đó, Diêm tiên sinh không cảm thấy lạ sao?” Truyện "Thiên Hạ "

Diêm Khải ngẩn ra một hồi. lại tỉ mỉ xem lại. bèn hỏi: “Họ đi đâu trộm viên hồng ngọc này thế?”

“Nghe nói là từ trộm từ chỗ ở của An Tây trung lang tướng Lý Khánh An đó.”

“Lý Khánh An?” Diêm Khải cười một hồi nói: “Nếu là của hắn. thì viên bảo ngọc này là giả đó, thằng đó tinh khôn thế làm gì dễ dàng để cho người khác lấy trộm ngọc quý của hắn.”

Lý Tông nghe khẩu khí của hắn có ý tôn sùng Lý Khánh An. bèn khinh rẻ lắc đầu nói: “Diêm tiên sinh, ông đã qua đề cao người này rồi! Ta không thấy hắn tinh khôn ở chỗ nào cả?”

“Điện hạ đừng xem thường người này, vừa vào kinh đã trừng trị An Lộc Sơn một phen nhừ tử. làm hắn khó mà mở lời, đó là một năng lực, vả lại trên phủ Dương tam tỷ đại bại Sử Tư Minh, với thủ đoạn cao siêu làm cho người ta thán phục, cả đến Thánh Thượng cũng hết lời tán thưởng người này. Lần trước lại đem cáo trạng thư trà lại cho điện hạ. đủ thấy con người hắn ứng xử khôn khéo cờ nào. Tôi nghe nói hắn đắc tội với Lý Lâm Phủ, đây là một cơ hội. tôi khuyên điện hạ nên thu dụng người này dưới trướng, về sau này tuyệt đối có chỗ dùng đến.”

“Để sau hẵng nói!”

Dù cho Diêm Khải đánh giá Lý Khánh An rất cao, nhưng Lý Tông vẫn còn chưa xem Lý Khánh An ra gì cả, hắn hử một tiếng, bèn lấy ra một lá thư nói: “Diêm tiên sinh, ta tìm người đến đây là để bàn bạc chuyện của Dương Châu, đây là một lá thư khẩn của Lưu Trường Vân viết gửi đến. nói quan Phủ Dương Châu phái ra một lượng lớn thuộc hạ xuất sắc để điều tra vụ án muối lậu. ta đoán là bên đông cung không dễ dàng buông tay đâu, muốn đoạt lấy vị trí Giang Hoài chuyền vận sử. Việc này rất quan trọng đối với ta, ta muốn mời Diêm tiên sinh đi Dương Châu một chuyến hỗ trợ Lưu Trường Vân giữ vững cục thế.”

Diêm Khải xem xong thư, bèn nhận lời nói: “Điện hạ có lệnh, thuộc hạ tự khắc tuân lệnh, nhưng mà xin điện hạ cho tôi thêm mấy ngày, để tôi sắp xếp việc nhà xong, lập tức đi về phía đông ngay.”

Lý Tông gật đầu, hắn từ thắt lung lấy xuống một miếng ngọc bài cho Diêm Khải nói: “Việc ở Dương Châu ta giao toàn bộ quyền quyết định cho tiên sinh rồi. Miếng ngọc bài này có thể điều người, cũng có thể chỉ lấy tiền trong khổ Phủ ở Dương Châu của ta. nhưng người cũng phải dùng tiết kiệm một chút, không nên phung phí vô độ, biết không?”

“Thuộc hạ biết rồi! Thế bên Lý Khánh An ”

“Ta chỉ có hứng thú đối với đá quý của hắn thôi.”

Diêm Khải thấy Khánh vương không chọn Lý Khánh An. chỉ âm thầm thở một hơi dài: “Thuộc hạ xin cáo từ.”

“Đi đi! Giúp ta làm tốt việc ở Dương Châu.”

Do dự một lát. Lý Tông lại nói: “Còn tên Đỗ Bạc Sinh nhất định phãi bắt cho được, ta có mười vạn lượng vàng dấu trong khổ bí mật của hắn. đó là lợi nhuận từ muối mà mấy năm nay ta kiếm được, tiên sinh bất luận thế nào cũng phải tìm về cho ta.”

“Thuộc hạ sẽ cố hết sức minh!”

Diêm Khải đi rồi, Lý Tông lại nhặt ngọc quý lên xem một lát. tự nhủ một minh: “Đây là giả sao? Thế viên thật nó sẽ có hình dạng như thế nào đây?”

Hắn kéo sợi dây trên tường một cái. từ bên ngoài đi vào một chàng trai trẻ tuổi, quỳ xuống thi lễ: “Tham kiến điện hạ!”

Lý Tông đem viên ngọc giả đưa hắn nói: “Đây là viên ngọc giả. nhưng ta muốn lấy viên ngọc thật, việc này ta giao lại cho ngươi, ngươi có thế đi tìm huynh đệ họ Ngô, họ hiểu rõ việc này hơn.”

Chàng trai trẻ tuổi nhận lấy viên ngọc, trầm giọng nói: “Thuộc hạ nhất định làm được!”

Lý Tông chắp tay sau lưng đi lại trong phòng, đi một hồi. hắn đột nhiên nói: “Đi gọi tiểu vương gia đến đây.”

Lát sau. Lý cầu gấp gáp đi vào, cúi người nói: “Phụ vương, cha tìm con hả?”

“Ta để Diêm Khải đi Dương Châu rồi, nhưng ta vẫn có chút không an tâm hắn. con cũng đi một chuyến vậy, một mặt xem chừng hắn. mặt khác sau khi sự việc kết thúc thì đem tất cả tiền bạc mà ta để trong khổ phủ chuyền về Trường An.”

“Hài nhi tuân lệnh, chỉ là Diêm tiên sinh làm việc trước sau đều rất cẩn thận, và lại phụ vương cũng rất tín nhiệm hắn.”

“Không phải không tin ông ta làm việc.”

Lý Tông kéo dài giọng nói: “Mà là tiền bạc ở Dương Châu, ta sợ ông ta dùng không đúng chỗ.”

Đầu tháng giêng, nơi ở của Lý Khánh An gặp trộm, dù không có mất mát gì. nhưng trong lòng hắn hiểu. đối phương đã trộm đi viên ngọc quý già. sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế đâu. Nhất định sẽ quay trở lại, một viên ngọc quý thì dễ cất dấu. nhưng hắn lo lắng cho sự an nguy của ba cô gái, hắn quyết định lập tức đưa các nàng đi.

Màn đêm vừa buông xuống. Lý Khánh An bèn thuê một cỗ xe ngựa, thu dọn đồ đạc dẫn ba cô gái xuất phát, xe ngựa chạy vào trong Dực Thiện phường. đến trước cửa Phủ Cao Lực Sĩ xe dựng lại.

“Đại ca. đây là đâu thế?” Ba cô gái nhìn thấy tòa nhà đồ sộ đều kinh ngạc hỏi.

“Đây là phủ đệ của một vị trọng thần trong triều, quan hệ với ta rất tốt. Các muội tạm thời ở lại đây mấy hôm. đợi huynh hai hôm nữa mua được nhà rồi. các muội bèn có thể dọn tới nhà của mình rối.”

Lúc này, quản gia của Cao Lực Sĩ ra nghênh đón. chắp tay cười nói: “Lý tướng quân, hôm nay sao lại đến thế?”

Lý Khánh An chỉ ba cô gái cười nói: “Đây là ba muội muội của ta. tạm thời không có chỗ ở. ta muốn để các muôi ở tam trong Phủ Cao ông mấy hôm. không biết có tiên không?”

Quản gia suy nghĩ một hồi bèn nói: “Đây là chuyện nhỏ, như thế này vậy! Tôi sẽ sắp xếp cho ngài, Lý tướng quân tốt nhất nên đi nói với lão gia nhà ta một tiếng.”

“Cao Ông ở trong Phủ chứ?”

“Vâng, lão gia vừa từ trong cung về, đang ở trong thư phòng đọc sách đó!”

Lý Khánh An ở trong Phủ Cao Lực Sĩ vốn đã có một gian nhà riêng lẻ, để cho hắn nghỉ ngơi lúc ở đây luyện cầu. quản gia liền gọi một số phu bộc giúp dọn đồ, lại dẫn các nàng đến nơi ở của Lý Khánh An.

Lý Khánh An thì đến thư phòng của Cao Lực Sĩ. một viên thị vệ thay hắn bẩm báo một tiếng, lát sau. bèn dẫn Lý Khánh An vào trong thư phòng.

Lý Khánh An nhanh bước vào trong thư phòng, cúi minh thi lễ với Cao Lực Sĩ nói: uKhánh An bái chúc tân niên Cao ông!”

Cao Lực Sĩ đặt sách xuống ha hả cười nói: “Thất Lang, ngươi là người khách đầu tiên của năm nay đến Phủ ta đó!”

“Cao Ông. ty chức gặp một chút phiền phức, muốn xin Cao ông giúp đờ.”

“Có phải việc chức tuần tra sứ của ngươi bị bãi miễn không?”

Lý Khánh An lắc đầu: “Tuần tra sử chỉ là chức vụ tạm thời, bãi miền thì bãi miền, ty chức không hề để trong lòng, ty chức chỉ có một việc riêng muốn nhờ Cao ông giúp thôi.”

“Việc riêng? Ngươi nói xem.”

“Chuyện như thế này, ty chức có một viên ngọc hiếm thấy, ty chức có được nó khi còn ở An Tây Thú Bảo”

Lý Khánh An bèn đem chuyện lại lịch của viên con mắt Quang Minh và chuyện không ngừng có người tìm đến. toàn bộ sự việc đó nói với Cao Lực Sĩ. Cao Lực Sĩ nghe thấy rất kinh ngạc. Truyện "Thiên Hạ "

“Thất Lang, chẳng lẽ viên ngọc ngươi nói đến chính là trấn quốc chỉ bảo của Thạch quốc hả?”

“Ty chức cũng không biết, nghe nói đây là viên ngọc hóa thân của chù thần họ. có lẽ là như vậy!”

Lý Khánh An lấy ra viên con mắt Quang Minh, đặt trước mặt Cao Lực Sĩ, Cao Lực Sĩ trong lòng hiếu kỳ, ông nhặt viên ngọc lên híp mắt quan sát kỹ một hồi. Quả nhiên thấy một đóm lửa nối lên. càng cháy càng lớn. loại ngọc có đóm lửa này, ông Quả thật cũng mới thấy lần đầu.

Nhưng bào vật ông xem nhiều rồi, dù hiếu kỳ nhưng cũng không thèm muốn, hắn xem một lát. bèn đem viên ngọc trà lại cho Lý Khánh An cười nói: “Đây là thánh vật thần giáo của họ, có thế rất trân quý đối với họ nhưng đối với chúng ta mà nói, cũng chẳng qua chỉ là một viên ngọc hơi hiếm thấy một chút thôi.”

Lý Khánh An cất viên ngọc đi. lại nói: “Ty chức thì không sợ gì. nhưng ty chức lo lắng họ sẽ làm tổn hại đến người nhà của ty chức, là ba muội ấy, ty chức muốn để họ tạm thời ở trong phủ Cao ông. Cao ông thấy có tiện không?”

Cao Lực Sĩ mỉm cười nói: “Thất Lang, họ là muội muội của người hả?”

“Có một người là nghĩa muội của ty chức, còn hai người khác ”

“Không cần nói nữa. ta biết rồi!”

Cao Lực Sĩ vừa ha hả cười vừa vẫy tay. hướng phía cửa gọi một tiếng, từ ngoài cửa đi vào một người lớn tuổi. cúi mình nói: “Lão gia. xin dặn dò!”

“Đi nói với quản gia, người nhà của Lý tướng quân cũng chính là người nhà của ta, để họ ở trong Phủ Dung Cát đi. rồi sắp xếp người hậu hạ cho tốt.”

Kẻ dưới bèn đi thông báo, Lý Khánh An liền cảm tạ nói: “Cao Ông. xin đa tạ, đợi ty chức mua nhà rồi, ty chức sẽ có chỗ ở cho họ rồi.”

“Thất Lang cần mua nhà sao?”Cao Lực Sĩ cười hỏi.

“Ty chức nghe nói giá gạo và giá nhà ở Trường An đều cùng tăng giảm, nghe nói giá gạo lại tăng rồi, nên ty chức liền nghĩ mấy hôm nay đi xem nhà, thì cuôi cùng cũng phải thành gia lập nghiệp thôi.”

“Ta ở Trường An chí ít có đến bày ngôi nhà.”

Cao Lực Sĩ vừa cười vừa từ trên bàn lấy bán đồ qua. ữải nó ra. ông chỉ Quang Phước phường bên cạnh đường Chu Tước nói: ‘Trong đó ở Quang Phước phường có một ngôi nhà hạng trung thượng, rộng tám mẫu. cây xanh rợp bóng, một con sông nhỏ đi xuyên qua phủ, phong cảnh rất đẹp, nếu Thất Lang có ý muốn mua. ta bèn bán rẻ nó cho ngươi.”

Lý Khánh An mừng rỡ liền đứng dậy cảm tạ nói: “Thế thì ty chức cung kính chỉ bằng tuân lệnh vậy.”

Hắn lại vừa cười vừa hỏi: “Không biết Cao Óng có thể rẻ được bao nhiêu tiền?”

Cao Lực Sĩ đưa một ngón tay cười nói: “Một quan tiền, ta chỉ cần lấy một quan tiền bèn bán cho ngươi.”

Một quan tiền chỉ là tượng trưng, thực tế thì Cao Lực Sĩ đem nhà tặng cho hấn rồi. nếu là Lý Lâm Phủ, ngôi nhà này hắn Lý Khánh An sẽ không lấy, nhưng là Cao Lực Sĩ cho hắn. hắn bèn có thể nhận lấy, nếu cự tuyệt, thì không tốt chút nào.

Lý Khánh An liền cảm tạ liên hồi, Cao Lực Sĩ khoát tay, vừa cười vừa ngồi xuống, lại cầm ấm trà đích thân rót cho hắn một ly.

“Thất Lang, lần trước ngươi nói chuyện Thôi Binh với ta. hôm trước vừa đúng lúc ta thay bệ hạ phê duyệt điều chức bên ngoài sứ bộ, hắn nguyên là Thân Châu tư mã. ta bèn cho hắn điều xuống, làm Tử Châu Hu Dị huyện huyện lệnh, đó là huyện trên đấy, có lẽ hắn đã toại nguyện rồi.”

“Cảm ơn Cao Ong!”

Cao Lực Sĩ cầm tách trà lên hớp một ngụm trà. ông trầm ngâm giầy lát. lại cười nhẹ nói: “Thất Lang, gần đây ta và thái tử hay nói đến ngươi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện