[Thích Cố] Đào Hoa Khai

Chương 6



Trong rương là quần áo sạch sẽ của hai người, được xếp gọn gàng thành từng chồng, dường như Thích Thiếu Thương đã nhờ láng giềng may giúp. Trên chồng quần áo có hai cái tiểu phủ sáng lóa, bên cạnh là một túi vải, y sờ thử, đầy bạc nén nặng trịch, ước chừng khoảng mấy chục lượng.

Thích Thiếu Thương ôn hòa nói: “Tiểu phủ tìm được trên người ngươi, vẫn còn sắc bén lắm, ngươi mang theo phòng thân, mang cả bạc theo nữa.” Ngừng một chút, lại nói:

“Ngươi đã biết cửa mật đạo trong phòng. Tích Triều, nghe ta nói một câu, sau này đừng cậy mạnh, nếu không có mạng, thì chẳng còn gì cả.”

Cố Tích Triều giật mình một chút, lấy tiểu phủ cho vào túi, nhưng lại không động đến ngân lượng, đi vào phòng trong.

Thích Thiếu Thương nghe tiếng y đóng cửa mật đạo, mới chậm rãi khẽ thở phào.

Trong phòng vắng vẻ, sau một lúc không hề có tiếng động, Thích Thiếu Thương nghĩ y đã đi xa, không ngờ thanh âm rầu rĩ của người nọ chợt vang lên: “Huyệt đạo của ngươi hai canh giờ sau sẽ tự động giải, ta đi đây.”

Thích Thiếu Thương khóe miệng khẽ cong lên.

Cố Tích Triều sau khi bị thương thân thể vô lực, cho dù võ công có khôi phục cũng không được đến ba thành. Tuy trở tay không kịp bị y điểm huyệt, nhưng nếu dùng nội công, e rằng không cần đến một canh giờ huyệt đạo sẽ được giải. Thiết nghĩ, đường đến rừng trúc quanh co tăm tối, dù có thế nào cũng mất nửa ngày mới có thể xuống núi, hắn đã tính toán, chắc chắn đủ thời gian bắt y trở về.

Hắn biết y cao ngạo dị thường, không thể chịu sự sắp đặt của người khác. Nhưng ngày đó y tỉnh dậy trong mê loạn điên cuồng, nếu không khống chế, e rằng mạng cũng không thể giữ.

Lục Phiến Môn cố ý xóa đi trí nhớ của Cố Tích Triều, để y một lần nữa làm người. Thích Thiếu Thương lại không tuân giảm bớt liều thuốc. Hắn cứ cảm thấy, người ôn nhuận như tiểu hài đồng kia không phải Cố Tích Triều, ít nhất, là không có linh hồn của y.

Hắn tin rằng, sau khi thương thế đã lành, Cố Tích Triều sẽ có dũng khí đối mặt với những món nợ ngày xưa. Đồng thời cũng biết, y sẽ không ở lại bên cạnh mình.

Đào Hoa Cốc mỹ lệ trong truyền thuyết, chung quy, chỉ là mộng mà thôi.

Cửa mật đạo dẫn ra rừng trúc xanh mướt. Tầng tầng lá trúc thanh thúy đan xen vào nhau, che kín bầu trời, không lọt vào một tia nắng nhỏ.

Cố Tích Triều vừa đắc ý nghĩ, “Ta nhất định, nhất định phải Đông Sơn tái khởi, để kẻ khác không thể xem thường!”, vừa dùng gậy trúc sờ soạng tiến về phía trước.

Đi một lúc, phát giác nãy giờ chỉ đi vòng quanh một chỗ, lòng có chút sợ hãi, vội vàng trấn định tinh thần.

Từ nhỏ y đã nghiên cứu luyện tập binh pháp, tinh thông ngũ hành bát quái, tĩnh tâm nhìn kỹ, nhanh chóng hiểu rõ đây chính là Càn Khôn. Lại đi thêm vài bước, phát hiện thủ pháp bố trận này tương tự với ngày đó ở Toái Vân Uyên, chắc chắn thuộc hạ của Thiết Thủ đã giúp Thích Thiếu Thương bài trí chu toàn.

“Xen vào việc của người khác!” Y căm giận nói, nhưng cuối cùng vẫn bước chậm lại, gặp ngã rẽ liền dừng lại tinh tế suy tính, cân nhắc chọn đường.

Sắc trời tối dần, trong rừng trúc lại càng hun hút khó dò, con đường tựa hồ vĩnh viễn không có kết thúc.

Cố Tích Triều thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, dựa vào một bụi trúc vững chắc. Gió len qua từng nhánh trúc, phát ra tiếng xào xạc khe khẽ.

Y không khỏi nhớ đến những thứ mình từng theo đuổi – danh lợi, địa vị, ái tình, khả năng sinh tồn, kết quả, tất cả đã tan thành mây khói.Nhớ đến Vãn Tình, nữ tử dịu dàng, lưỡi kiếm đặt trên cổ, nói với y: “Sơn xuyên mãn mục lệ triêm y, phú quý vinh hoa năng kỷ thì*?” Nhớ đến cảnh tượng trong mộng đêm qua, xương trắng buồn man mác, y cười điên dại, lại không thể che giấu nội tâm đang run rẩy...

*Núi non tràn đầy lệ đẫm y phục, vinh hoa phú quý, có thể tồn tại được bao lâu?

Y chậm rãi nhắm mắt.

Giang sơnrộng lớn, kỳ thật… y không còn nơi nào để đi.

Lúc này, trong rừng trúc đột nhiên nổi lên một trận khói trắng mù mịt. Lúc đầu y còn tưởng sương chiều, không để tâm. Sau lại thấy khói càng lúc càng dày đặc, lại mang theo mùi hương nồng gay mũi. Là lửa cháy.

Y rùng mình, phóng người lên ngọn trúc chăm chú nhìn, quả nhiên làn khói kia phát ra từ căn nhà nhỏ trên đỉnh núi. Ẩn ẩn vọng đến thanh âm của kẻ cầm đuốc không ngừng cao giọng quát tháo:

“Thích Thiếu Thương, ngươi còn không ra? Muốn cùng tên gian tặc kia chết cháy?!”

Nhất thời tay chân y lạnh như băng.

Lúc này huyệt đạo Thích Thiếu Thương còn chưa giải, căn bản không thể chạy trốn, e rằng... Trong lòng y chợt đau xót, đầu óc trống rỗng, hoảng loạn nhảy xuống, chạy như điên về hướng đường đã đi qua.

Trong rừng, tuyết đọng hãy còn chưa tan, đường trơn khó đi, lá trúc lại sắc bén như đao phong cứa qua hai tay cùng gò má y, huyết châu từng chuỗi rơi xuống, nhưng y không thấy đau, chỉ lảo đảo chạy băng băng về phía trước.

Lúc này, cửa mật đạo khói trắng cuồn cuộn, khí nóng xông thẳng vào mặt, hít thở không thông.

Chân y vẫn không dừng lại, dùng thanh y che ngang mặt mà xông vào, hai mắt trong khoảnh khắc bị khói hung đến đỏ ngầu, mơ hồ một mảnh.

Trong mật đạo không ngừng truyền đến âm thanh của vật rơi vỡ, xà cột trong phòng bị cháy đã không còn chống đỡ được mà sập xuống. Y liều mạng tả xung hữu đột trong khói lửa, sớm đã không còn phân biệt rõ phương hướng, bao lần chạm vào vách tường nóng rát, hô hấp đã chậm đến cùng cực.

Mỗi khi gần như tuyệt vọng, y lại nhớ đến câu nói của Thích Thiếu Thương: “Nếu ta chết.....” Chưa kịp nghĩ xong, trong lòng đã đau đớn, đã điên loạn, đã cuồng mê không thể ngăn chặn, tự trấn an: “Hắn sẽ không chết.... Hắn sẽ không chết.....”

Không khí trong mật đạo càng lúc càng cạn kiệt, sau khi yết hầu hít vào một lượng khói đặc, mỗi nhịp thở là mỗi lần tê tâm liệt phế. Y dùng khí lực cuối cùng chống đỡ, buộc chính mình tiến về phía trước sờ soạng, khi đã gần kiệt lực, cuối cùng đã chạm được cửa mật đạo.

Tinh thần y nhất thời phấn chấn, chịu đựng cái nóng như thiêu như đốt, vươn tay khẽ chạm vào cửa, hoa lửa rơi ra, lửa liếm vào da thịt, đau đến nát tâm.

Y biết bên trong là biển lửa, nhưng vẫn không từ bỏ ý định, cắn răng, rút tiểu phủ định ném tới cửa mật đạo, tay khó khăn lắm mới giơ lên không trung, đột nhiên bị người nắm lấy.

Y kinh ngạc quay đầu, trong cuồn cuộn khói trắng, mơ hồ thấy người nọ nhìn y mỉm cười xán lạn.

Y ngây ngốc một lát, lao tới ôm chặt lấy hắn.

Mùi gỗ cháy nóng rát xộc vào mũi. Y muốn rơi lệ, nhưng nước mắt chưa kịp trào ra khỏi khóe đã bị ngọn lửa mãnh liệt hong khô, tất cả nỗi niềm, hóa thành những tiếng nức nở:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện