Thất Gia
Quyển 2 - Chương 26: Bất ngôn tương tư (Tương tư chẳng nói)
Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
Tiếng tỳ bà như châu ngọc lạc bàn từ tiểu tú lâu truyền xuống, thanh thanh gió mát, một tiếng thanh tiếu nhỏ nhẹ không biết từ đâu vang đến, như dòng suối nhỏ chảy về nguồn, lưu luyến trong tâm trí những ai nghe được.
Chu Tử Thư tại môn khẩu lẳng lặng nghe xong một hồi, lúc này mới đẩy cửa đi vào. Tiếng tỳ bà chợt ngừng, dư âm hẵng còn quấn quýt trong phòng, thiếu nữ đạn cầm đã đứng dậy, cúi đầu chỉnh đốn trang phục: “Chu công tử”.
Chu Tử Thư vội nói: “Tô cô nương không cần đa lễ”.
Nàng mang một chút ít trang sức trang nhã trên người, nơi khóe mắt là một mạt hồng sắc nhạt dần đến đuôi mắt, hơi hơi tản mát như tán tại trong tóc mây, như muốn điểm tô thêm cho gò má oánh bạch tựa tuyết. Khi nàng nói chuyện thanh âm vừa thanh thanh lại ngân nga dịu dàng, có điểm trầm thấp, không giống như những nử tử khác thanh âm thanh thúy bén nhọn, ngược lại có một loại đặc biệt liêu nhân.
Ôn nhu giải ngữ, động tĩnh giai nghi (ôn nhu trong từng lời nói, dịu dàng chừng mực trong từng động tác), vừa không giống cái gọi là tiểu thư khuê các đại môn không bước cổng trong không ra, nhạt nhẽo chán nản, nhưng cũng không hề như phong hoa nữ tử, một thân phong trần làm người khác cảm thấy chán chường vô vị.
Chu Tử Thư nhịn không được thở dài, một nữ nhân như vậy, liệu có nam nhân nào có thể cự tuyệt đây?
Hách Liên Dực nói: “Thanh Loan, nàng đi trước nghỉ ngơi đi, ta muốn cùng Tử Thư nói vài câu”.
Tô Thanh Loan lặng yên không một tiếng động ôm cầm lui xuống. Hách Liên Dực lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu: “Tử Thư ngồi”.
Chu Tử Thư tại một bên ngồi xuống, cười nói: “Thái tử điện hạ thật sự là hảo diễm phúc a”.
Hách Liên Dực tựa hồ nở nụ cười, nhưng nụ cười đó lại bao nhiêu là có lệ, tươi cười ấy chỉ lướt qua trong giây lát, đoạn y ngẩng đầu nhìn quang cảnh phía ngoài cửa sổ, hơi hơi có chút xuất thần. Chu Tử Thư là một kẻ thức thời, cũng không phát ra một âm thanh nào, chỉ tự rót cho mình một chén rượu trái cây, có chút hưởng thụ mà nheo nheo khóe mắt.
Một lúc lâu, Hách Liên Dực mới trầm thấp thở dài: “Chuyện Thái Kiến Hưng, là do Bắc Uyên động tay chân”. Câu nói này của y, không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.
Chu Tử Thư cười nói: “Chuyện ấy khó nói lắm, dù sao gần đây trong kinh thành bọn gánh hát liên tục cập nhật nhiều thoại bản mới mẻ, giảng chính là chuyện về tiểu thiếp đại thần tương kiến cùng gian phu, sau đó bỏ trốn vì tình. Còn có bản thuyết người thật việc thật, rằng tận mắt thấy đại quản gia của vương phủ ngày ấy giúp một nữ nhân mang thai lên kiệu, nhưng còn có chỗ nhìn cẩn thận hơn nửa, rằng nữ nhân mang thai ấy không ai khác đích thị Thái phủ Hồ thị”.
Hách Liên Dực liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Ngươi giả bộ cái gì, không phải hắn nói ngươi nên ngươi khiến người làm ra chuyện này hay sao, ồn ào huyên náo cả thành toàn mùi tanh tưởi”.
Chu Tử Thư biết vị cô gia kia của mình từ trước đến giờ luôn chán ghét những loại chuyện như thế này, bèn chỉ có thể cười cười, cam chịu không thốt một tiếng nào.
Hách Liên Dực trầm mặc một hồi, lại hỏi: “Hắn đến tột cùng đã làm gì khiến Thái Kiến Hưng phải thân bại danh liệt? Việc này cô gia suy nghĩ mấy ngày, cũng tìm ra chút đầu mối, nhưng rồi vẫn không thể nào hiểu được”.
Chu Tử Thư thuận miệng nói: “Vương gia mưu tính sâu xa, nếu đến Thái tử cũng không thể hiểu được chân tướng sự việc, thảo dân làm sao có thể biết được đây? Bất quá Vương gia cũng không bao giờ làm chuyện mà không có đạo lý, người tự có chừng mực, Thái tử điện hạ ngài yên tâm”.
Hách Liên Dực lại cười đến có chút khổ sở, nói rằng: “Ta có cái gì lo lắng kia chứ, hắn chính là tiểu quỷ khi nói chuyện chỉ nói ba phần chân tướng. Mấy năm nay người ta cũng dần trưởng thành, liền ngay cả ta rồi cũng nhìn không thấu nữa”.
Chu Tử Thư cả kinh, hắn quán tẩu giang hồ đã lâu, lại còn làm cái công việc đòi hỏi sự tỉ mẩn chính xác này, thì đương nhiên cũng sẽ là một kẻ tâm tư cửu chuyển, nhưng dù sao vẫn không thể đánh đồng cùng với những kẻ từ nhỏ đã ngâm mình trong mưu chước cung đình được, ngẫu nhiên bản thân cũng sẽ có thời điểm sơ sẩy thất thố. Hách Liên Dực lời kia vừa thốt ra, Chu Tử Thư lập tức phát hiện mình vừa nói sai mất rồi, một câu “Mưu tính sâu xa” này, trăm triệu lần không nên ở trước mặt Thái tử mà xuất ngôn.
Lập tức rũ xuống ánh mắt, nhẹ giọng hỏi: “Vương gia cũng là vì Thái tử mà bày mưu tính kế, Thái tử nếu tin được hắn…”
Chu Tử Thư đột nhiên nhớ tới Tô Thanh Loan, hắn thân không mang chức quan nào, lại là người trong giang hồ, thường ngày cũng không câu nệ tiểu tiết, số lần bồi Hách Liên Dực đi nghe Tô Thanh Loan xướng khúc so với ai khác đều nhiều hơn. Ban đầu có chút không chú ý, nhưng thời gian càng dài, Chu Tử Thư phát hiện, này bộ dáng Thanh Loan cô nương lúc nghiêng đầu trầm mặc, cực kỳ giống một người.
Hắn nói đến một nửa đột nhiên nhớ tới chuyện này, nửa câu sau liền không nói tiếp.
Hách Liên Dực nâng mắt nhìn hắn.
Vị Thái tử từ xưa đến nay luôn dùng ánh mắt tao nhã để nhìn người khác, nhưng lúc này, chính ánh mắt ấy lại khiến Chu Tử Thư đối điện phải căng thẳng trong lòng. Trong con mắt kia giờ đây như đang ẩn dấu một hơi thâm tỉnh (giếng sâu), khiến kẻ khác dù có nhìn như thế nào cũng không thể tận đáy.
Thái tử dù sao cũng là Thái tử, ngày thường có thể chiêu hiền đãi sĩ, có thể cùng bằng hữu không trên không dưới mà uống rượu tìm vui, nhưng trước giờ chưa từng có ai có thể chạm được đến tâm sự của y.
Đột nhiên, Hách Liên Dực bật cười, thấp giọng nói: “Phụ hoàng tính toán nhân dịp vạn thọ lễ người sẽ tuyên chỉ, tứ hôn cho cô gia cùng với chất nữ của Tống thái sư”.
Chu Tử Thư vội hỏi: “Nguyên lai đã muốn định xong rồi sao? Chúc mừng Thái tử!”
Hách Liên Dực lại không nhanh không chậm hỏi han: “Chính là ngày ấy khi ta nói chuyện này cùng các ngươi, thời điểm đó mọi người ai cũng đều kinh ngạc, chỉ có ngươi nghe xong, liền liếc mắt nhìn Cảnh Bắc Uyên, về điểm này cô gia có phần không rõ”.
Chu Tử Thư sắc mặt tái nhợt một mảng: “Thảo dân…”
Cột sống bắt đầu tuôn mồ hôi lạnh dầm dề.
Hách Liên Dực lại thở dài: “Ngươi xem xem, ta đã nói gì đâu, mấy người các ngươi thật là, chưa gì đã khẩn trương rồi”.
Y ngẩng đầu, nhìn Chu Tử Thư nói: “Ngươi lúc ấy hẳn là đang suy nghĩ, chánh chủ mà Thái tử nhớ thương trong lòng đang ngay tại trước mắt, hắn nói lời này là có ý gì, chẳng lẽ là muốn thăm dò ý tứ của người kia hay sao? Có đúng không?”
Loại chuyện này trong lòng nghĩ sao cũng được, nhưng tuyệt không thể để cho người ngoài biết. Chu Tử Thư thần trí nhanh chóng quay ngược trở về, nhưng lại không biết Hách Liên Dực là đang muốn nói toạc chuyện gì, chỉ đành trước tiên hướng bên cạnh lui về một bước, quỳ xuống: “Thảo dân không nên vọng tự phỏng đoán, này… Tội đáng chết vạn lần, Thái tử điện hạ…”
Hách Liên Dực khẽ cười một tiếng, nói: “Đứng lên đi, ngươi làm cái gì vậy, mấy loại chuyện này, nhìn ra thì liền nhìn ra thôi, cô gia lại không thể sai người đem mắt ngươi móc đi được”.
Chu Tử Thư chính vì thế lại càng cảm thấy lo lắng cùng đề phòng.
Hách Liên Dực nhỏ giọng nói: “Đứng lên, cô gia còn có thể làm thế nào đây, hắn đối với chuyện này vốn chẳng hề để tâm, ta đúng là thích hắn, nhưng hắn là hạng người gì chả nhẽ ngươi còn không rõ ư, cô gia nếu thực sự đem hắn khóa tại bên người, chẳng phải ngày nào cũng bị hắn làm cho hoa mắt ù tai hay sao? Xã tắc cùng tư tình, bên trọng bên khinh cô gia vẫn cân nhắc được, ngươi đừng đem cô gia đánh đồng với mấy chuyện hoang đường đó”.
Chu Tử Thư thật nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới đứng dậy, cũng không dám tái ngồi xuống nữa.
Hách Liên Dực thở dài: “Nếu hắn được một nửa Thanh Loan thôi, liền khiến người khác bớt lo đi nhiều lắm, sẽ không chọc ta lúc nào cũng phải sinh khí, thì cũng đã tốt lắm rồi”.
Vãn lai xuân hận thì, khiếu lạc hoa độc lập nhân, tối thương na vi vũ song phi yến.
(Tạm dịch: Hận sao xuân đến muộn, để người đơn độc giữa trời hoa rơi, lặng nhìn chim yến cùng bay trên trời)
Hách Liên Dực chung quy vẫn là một kẻ thanh tỉnh, nếu đã sớm biết rằng Dạ vũ lâm linh chung bất oán, thì tội gì phải có Ly sơn bãi ngữ thanh tiêu bán kia chứ, đó chẳng qua cũng chỉ là một hồi hoan hảo thôi hay sao(1)?
(1)Đấy là hai câu thơ “Ly Sơn ngữ bãi thanh tiêu bán, Dạ vũ lâm linh chung bất oán” trích từ bài thơ ‘Nhân sinh nhược chích sơ như kiến’ (Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ) của Bạch Lạc Mai, tạm dịch hai câu trên: Ly Sơn dứt lời đêm trôi nửa, mưa đêm chuông vẳng chết chẳng bi.
Xuất phát từ điển tích Đường Minh Hoàng và Dương quý phi cùng thề nguyền trong điện Trường Sinh của Hoa Thanh cung, Ly Sơn, nguyện đời đời kiếp kiếp làm phu thê, nhưng sau này loạn An Lộc Sơn, Đường Minh Hoàng đã tự tay ban chết cho Dương Qúy Phi, trên đường đi nghe tiếng mưa trong rừng như tiếng chuông vang liền nhớ tới Dương Qúy Phi.
Lằng nhằng giải thích đủ thứ như thế, nhưng nói chung đoạn này đại khái là: Nếu biết trước đã không có kết cục tốt đẹp, thì ngay từ đầu đừng bắt đầu, chẳng qua cũng chỉ là vui vẻ trong chốc lát mà thôi.
Bất quá cũng chỉ là tàn ảnh của ai kia, ngơ ngẩn mộ chốc, tán gẫu chuyện tương tư mà thôi, rồi sẽ có ngày tương tư đó rơi xuống như tế thủy trường lưu, xuôi chảy, nói không chừng năm tháng trôi qua, tình cảm thiếu niên dại khờ ôm ấp tiêu tan, cái gì cũng sạch sẽ.
Hách Liên Dực lại nói: “Hắn mấy ngày nay động tác không nhỏ, tuy nói vậy… rốt cuộc cũng có chút không yên lòng, ngươi âm thầm quan sát hắn nhiều một chút”.
Chu Tử Thư vội cúi đầu xưng vâng, Hách Liên Dực khẽ gật đầu, huy phất tay nói: “Đi đi, cô gia muốn yên tĩnh ngồi một lát”.
Nhưng chân còn chưa kịp bước qua bậc cửa, lại nghe Hách Liên Dực ở phía sau trầm thấp nói: “Tử Thư, chuyện ngày hôm nay, chỉ có ngươi biết ta biết, nếu là…”
Chu Tử Thư thốt nhiên quay đầu lại, thấy nửa thân mình của thiếu niên thái tử ẩn khuất trong bóng râm do chiếc mành đầu hạ tạo nên, trên gương mặt nhìn không ra hỉ nộ, chỉ có ánh mắt kia, ngoan lệ giống như muốn ăn thịt người khác, trong lòng thoáng rùng mình, thấp giọng nói: “Điện hạ, lời không nên nói sẽ không nói, thảo dân so với người chết còn kín miệng hơn, thỉnh điện hạ yên tâm”.
Hách Liên Dực lúc này mới có chút mệt mỏi mà khoát tay.
Thời gian đảo mắt một cái, công việc trong cung bắt đầu lu bù hẳn lên. Thọ thần Hách Liên Bái tròn năm mươi lăm tuổi, tốt xấu gì cũng là một số chẵn, nên mặc dù dư âm từ vụ án Ngụy Thành còn chưa tan hết, không khí vẫn cứ còn khẩn trương, nhưng nhóm hoàng tử hoàng tôn cùng các quan văn võ tướng vẫn phải bất đắc dĩ mà vắt óc tìm sao cho được lễ vật thích hợp.
Kỳ miêu Cảnh Thất cấp Hách Liên Chiêu hôm nọ, tất nhiên không thể dâng đúng vào dịp vạn thọ lễ được, nếu không sẽ mang tiếng Đại hoàng tử mà lại cổ xúy chuyện vui chơi, mà hạ lễ còn phải biểu diễn theo tiêu chí “Phúc như Đông Hải, thọ bỉ Nam Sơn”, ngàn năm vương bát vạn năm quy nữa, cho nên Hách Liên Chiêu trước tiên là cách vạn thọ lễ khoảng vài ngày, nhân dịp tiến cung thỉnh an liền đem khiêu vũ hương miêu dâng lên.
Chỉ nói hạ nhân của mình thâu được từ kì nhân dị sĩ của nhân gian, bảo vật không dám tư hưởng, xin được dâng lên cấp phụ hoàng giải buồn, hi vọng nó có thể thay mình tẫn trọn đạo hiếu.
Cái loại hành vi tẫn hiếu của súc sinh này thế nhưng lại làm cho Hách Liên Bái hài lòng đến cực điểm, không những ban thưởng cho một đống linh ta linh tinh, mà nếu như không phải còn có chút lý trí, cơ hồ đã xuất ngôn phong cho Hách Liên Chiêu một phong hào nồng sặc mùi mèo – ý vị thân vương.
Hách Liên Bái vốn có chút tâm tính tiểu hài tử, được thứ gì tốt, liền muốn đem khắp làng trên xóm dưới mà khoe một vòng, cho nên mới cố ý xuất cung đi một lèo đến Nam Trữ vương phủ, cọ ké một bữa cơm, sau đó hào phóng cấp Cảnh Thất một lần biểu diễn của kỳ miêu. Thật ra có điều mà vị minh quân chi chúa của chúng ta chưa biết, miêu kia trước khi đưa cho Hách Liên Chiêu đã được nuôi cơm miễn phí ở vương phủ hơn mười ngày, mọi người sớm đã nhìn đến chán, nhìn Hoàng Thượng một bộ hưng trí bừng bừng, cũng không thể nào nói toạc ra được, còn phải đồng lòng làm ra vẻ thật mới mẻ a, khiến Cảnh Thất trong lòng thập phần dở khóc dở cười.
Mấy ngày nay hung sự cát sự diễn ra không ngừng, Hách Liên Chiêu rõ ràng áp được Hách Liên Diệu một bậc, nhân được hỉ sự tinh thần liền sảng khoái không cần bàn cãi.
Tin Thái tử đại hôn được truyền xuống dưới, lão hồ ly có khứu giác mẫn duệ liền bắt đầu để ý tới thế lực phía sau của vị Thái tử điện hạ có thanh danh không tồi chút nào.
Hách Liên Diệu rốt cục cũng hiểu được cái gì gọi là điệu thấp làm người(2), chuyện Hắc vu bị hắn che xuống dưới, Cảnh Thất có hỏi qua Chu Tử Thư, nhưng đến ngay cả Chu Tử Thư đối với việc đó cũng tạm thời không có kết quả, có thể thấy được Nhị hoàng tử tiểu tâm cẩn thận như thế nào.
(2): Theo Bách khoa toàn thư của Trung Quốc điệu thấp không phải tự ti, không phải yếu đuối, không phải vô năng, lại càng không là lùi bước, mà là thanh tỉnh trong diễn biến, lý trí trong đưa đẩy, ngu dốt trong cơ trí, điệu thấp làm người, nói đơn giản nghĩa là phải biết nhẫn nhịn để hoàn thành kế hoạch.
Gần nửa năm về sau, Lục Thâm tiến vào Hộ bộ, rốt cục có thể đại triển quyền cước, hơn nữa có Cảnh Thất giúp đỡ hắn ít nhiều, nhất thời cũng coi như phong sinh thủy khởi vậy.
Vương phủ lúc này lại nhiều thêm một vị “Học đồ”. Từ khi Cảnh Thất biết Ô Khê một ngày chỉ ngủ hai canh giờ, thời gian khác đều dùng để luyện công, thì không còn ý tứ lôi kéo người ta ra ngoài quậy phá chơi nữa. Ô Khê có thói quen chiều nào cũng đến vương phủ ngồi một chốc, cũng là thời điểm mà Cảnh Thất mới vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, Hách Liên Bái thì vẫn luôn không thành công trong việc tìm một tiên sinh tử tế cấp Vu đồng khai hóa tư tưởng hoang rợ của y, nên tật xấu thích lên mặt dạy đời của Cảnh Thất nay càng phát tác tợn, cứ thừa dịp y đến vương phủ uống trà mà nói đến Thiên Nam Hải Bắc (nói chuyện tràng giang đại hải).
Ô Khê tuyệt đối là một đệ tử tốt, sẽ không vì Cảnh Thất thoạt nhìn niên kỉ cùng mình không sai biệt lắm mà không thèm nghe hắn nói. Chỉ cần ngươi nói đúng, chỉ cần ngươi có học vấn, có thể học được kiến thức từ ngươi, đừng nói là Cảnh Thất, cho dù có là tiểu nha đầu bưng trà nói chuyện, y cũng sẽ nín thở ngưng thần mà cẩn thận lắng nghe, tuyệt không loạn chen nói ngang.
Cảnh Thất cả đời này bại hoại, cũng không phải vì hắn không đọc sách, mà là bởi vì kiếp trước những thứ đó hắn đã xem qua cả rồi, tất nhiên sẽ không kiên nhẫn lại tái đọc một lần. Kinh, sử, tử, tập không chỗ nào không thông, lúc tiến cung nói chuyện thi thư cùng các hoàng tử khác, vẫn là có một trình độ nhất định, hơn nữa kiến thức so với mấy tiên sinh chỉ biết chi, hồ, giả, dã còn bao la hơn nhiều, lúc nói chuyện thì ngôn ngữ như lưu, lại còn nói có sách, mách có chứng cứ thuận tay là nhặt ra, có đôi khi nói xong đề tài này lại cấp cấp chuyển qua đề tài khác, từ tứ thư ngũ kinh có thể bắn thẳng qua cung đình dã sử, rồi kéo ngược trở lại binh pháp quyền mưu mà không ngắc ngứ chỗ nào.
Ô Khê cứ say mê mà nghe.
Chính là không biết do duyên cớ nào mà hắn cứ nói đến quyền mưu thuật, làm cho Ô Khê tổng có chút hoang mang.
Ngày hôm đó, Cảnh Thất chính là đang kể chuyện lịch sử, khi nhắc tới việc tranh bá xưng hùng của các quốc gia tiền triều, lúc nói đến tung hoành thuật, liền hưng trí nói: “Cái gọi là kẻ ‘Đồng minh’, kỳ thật chính là một đoạn thời kì chi nội. Có người từng nói rằng, không có cái gọi là địch nhân vĩnh viễn, và cũng không có cái gọi là bằng hữu vĩnh viễn. Mở đầu phải biết tác tiểu phục thấp lấy lòng người, tìm được nhược điểm của đối phương rồi, liền xoáy sâu vào chỗ đó, hoặc hối lộ hoặc mượn sức, khiến cho hắn lơi lỏng với mình, không thể quá mức tận lực, nếu không bản thân sẽ có vẻ xuẩn, đồng thời rơi xuống thế hạ phong, phải làm đến bất động thanh sắc, khiến cho sự tình thoạt nhìn là do cơ duyên xảo hợp”.
Ô Khê gật gật đầu: “Tựa như ngươi đối Hách Liên Chiêu vậy”.
Cảnh Thất ngồi thẳng người, tinh thần tỉnh táo: “Đúng, nhưng như thế còn chưa đủ, biết còn kém chỗ nào không?”
Tiếng tỳ bà như châu ngọc lạc bàn từ tiểu tú lâu truyền xuống, thanh thanh gió mát, một tiếng thanh tiếu nhỏ nhẹ không biết từ đâu vang đến, như dòng suối nhỏ chảy về nguồn, lưu luyến trong tâm trí những ai nghe được.
Chu Tử Thư tại môn khẩu lẳng lặng nghe xong một hồi, lúc này mới đẩy cửa đi vào. Tiếng tỳ bà chợt ngừng, dư âm hẵng còn quấn quýt trong phòng, thiếu nữ đạn cầm đã đứng dậy, cúi đầu chỉnh đốn trang phục: “Chu công tử”.
Chu Tử Thư vội nói: “Tô cô nương không cần đa lễ”.
Nàng mang một chút ít trang sức trang nhã trên người, nơi khóe mắt là một mạt hồng sắc nhạt dần đến đuôi mắt, hơi hơi tản mát như tán tại trong tóc mây, như muốn điểm tô thêm cho gò má oánh bạch tựa tuyết. Khi nàng nói chuyện thanh âm vừa thanh thanh lại ngân nga dịu dàng, có điểm trầm thấp, không giống như những nử tử khác thanh âm thanh thúy bén nhọn, ngược lại có một loại đặc biệt liêu nhân.
Ôn nhu giải ngữ, động tĩnh giai nghi (ôn nhu trong từng lời nói, dịu dàng chừng mực trong từng động tác), vừa không giống cái gọi là tiểu thư khuê các đại môn không bước cổng trong không ra, nhạt nhẽo chán nản, nhưng cũng không hề như phong hoa nữ tử, một thân phong trần làm người khác cảm thấy chán chường vô vị.
Chu Tử Thư nhịn không được thở dài, một nữ nhân như vậy, liệu có nam nhân nào có thể cự tuyệt đây?
Hách Liên Dực nói: “Thanh Loan, nàng đi trước nghỉ ngơi đi, ta muốn cùng Tử Thư nói vài câu”.
Tô Thanh Loan lặng yên không một tiếng động ôm cầm lui xuống. Hách Liên Dực lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu: “Tử Thư ngồi”.
Chu Tử Thư tại một bên ngồi xuống, cười nói: “Thái tử điện hạ thật sự là hảo diễm phúc a”.
Hách Liên Dực tựa hồ nở nụ cười, nhưng nụ cười đó lại bao nhiêu là có lệ, tươi cười ấy chỉ lướt qua trong giây lát, đoạn y ngẩng đầu nhìn quang cảnh phía ngoài cửa sổ, hơi hơi có chút xuất thần. Chu Tử Thư là một kẻ thức thời, cũng không phát ra một âm thanh nào, chỉ tự rót cho mình một chén rượu trái cây, có chút hưởng thụ mà nheo nheo khóe mắt.
Một lúc lâu, Hách Liên Dực mới trầm thấp thở dài: “Chuyện Thái Kiến Hưng, là do Bắc Uyên động tay chân”. Câu nói này của y, không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.
Chu Tử Thư cười nói: “Chuyện ấy khó nói lắm, dù sao gần đây trong kinh thành bọn gánh hát liên tục cập nhật nhiều thoại bản mới mẻ, giảng chính là chuyện về tiểu thiếp đại thần tương kiến cùng gian phu, sau đó bỏ trốn vì tình. Còn có bản thuyết người thật việc thật, rằng tận mắt thấy đại quản gia của vương phủ ngày ấy giúp một nữ nhân mang thai lên kiệu, nhưng còn có chỗ nhìn cẩn thận hơn nửa, rằng nữ nhân mang thai ấy không ai khác đích thị Thái phủ Hồ thị”.
Hách Liên Dực liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Ngươi giả bộ cái gì, không phải hắn nói ngươi nên ngươi khiến người làm ra chuyện này hay sao, ồn ào huyên náo cả thành toàn mùi tanh tưởi”.
Chu Tử Thư biết vị cô gia kia của mình từ trước đến giờ luôn chán ghét những loại chuyện như thế này, bèn chỉ có thể cười cười, cam chịu không thốt một tiếng nào.
Hách Liên Dực trầm mặc một hồi, lại hỏi: “Hắn đến tột cùng đã làm gì khiến Thái Kiến Hưng phải thân bại danh liệt? Việc này cô gia suy nghĩ mấy ngày, cũng tìm ra chút đầu mối, nhưng rồi vẫn không thể nào hiểu được”.
Chu Tử Thư thuận miệng nói: “Vương gia mưu tính sâu xa, nếu đến Thái tử cũng không thể hiểu được chân tướng sự việc, thảo dân làm sao có thể biết được đây? Bất quá Vương gia cũng không bao giờ làm chuyện mà không có đạo lý, người tự có chừng mực, Thái tử điện hạ ngài yên tâm”.
Hách Liên Dực lại cười đến có chút khổ sở, nói rằng: “Ta có cái gì lo lắng kia chứ, hắn chính là tiểu quỷ khi nói chuyện chỉ nói ba phần chân tướng. Mấy năm nay người ta cũng dần trưởng thành, liền ngay cả ta rồi cũng nhìn không thấu nữa”.
Chu Tử Thư cả kinh, hắn quán tẩu giang hồ đã lâu, lại còn làm cái công việc đòi hỏi sự tỉ mẩn chính xác này, thì đương nhiên cũng sẽ là một kẻ tâm tư cửu chuyển, nhưng dù sao vẫn không thể đánh đồng cùng với những kẻ từ nhỏ đã ngâm mình trong mưu chước cung đình được, ngẫu nhiên bản thân cũng sẽ có thời điểm sơ sẩy thất thố. Hách Liên Dực lời kia vừa thốt ra, Chu Tử Thư lập tức phát hiện mình vừa nói sai mất rồi, một câu “Mưu tính sâu xa” này, trăm triệu lần không nên ở trước mặt Thái tử mà xuất ngôn.
Lập tức rũ xuống ánh mắt, nhẹ giọng hỏi: “Vương gia cũng là vì Thái tử mà bày mưu tính kế, Thái tử nếu tin được hắn…”
Chu Tử Thư đột nhiên nhớ tới Tô Thanh Loan, hắn thân không mang chức quan nào, lại là người trong giang hồ, thường ngày cũng không câu nệ tiểu tiết, số lần bồi Hách Liên Dực đi nghe Tô Thanh Loan xướng khúc so với ai khác đều nhiều hơn. Ban đầu có chút không chú ý, nhưng thời gian càng dài, Chu Tử Thư phát hiện, này bộ dáng Thanh Loan cô nương lúc nghiêng đầu trầm mặc, cực kỳ giống một người.
Hắn nói đến một nửa đột nhiên nhớ tới chuyện này, nửa câu sau liền không nói tiếp.
Hách Liên Dực nâng mắt nhìn hắn.
Vị Thái tử từ xưa đến nay luôn dùng ánh mắt tao nhã để nhìn người khác, nhưng lúc này, chính ánh mắt ấy lại khiến Chu Tử Thư đối điện phải căng thẳng trong lòng. Trong con mắt kia giờ đây như đang ẩn dấu một hơi thâm tỉnh (giếng sâu), khiến kẻ khác dù có nhìn như thế nào cũng không thể tận đáy.
Thái tử dù sao cũng là Thái tử, ngày thường có thể chiêu hiền đãi sĩ, có thể cùng bằng hữu không trên không dưới mà uống rượu tìm vui, nhưng trước giờ chưa từng có ai có thể chạm được đến tâm sự của y.
Đột nhiên, Hách Liên Dực bật cười, thấp giọng nói: “Phụ hoàng tính toán nhân dịp vạn thọ lễ người sẽ tuyên chỉ, tứ hôn cho cô gia cùng với chất nữ của Tống thái sư”.
Chu Tử Thư vội hỏi: “Nguyên lai đã muốn định xong rồi sao? Chúc mừng Thái tử!”
Hách Liên Dực lại không nhanh không chậm hỏi han: “Chính là ngày ấy khi ta nói chuyện này cùng các ngươi, thời điểm đó mọi người ai cũng đều kinh ngạc, chỉ có ngươi nghe xong, liền liếc mắt nhìn Cảnh Bắc Uyên, về điểm này cô gia có phần không rõ”.
Chu Tử Thư sắc mặt tái nhợt một mảng: “Thảo dân…”
Cột sống bắt đầu tuôn mồ hôi lạnh dầm dề.
Hách Liên Dực lại thở dài: “Ngươi xem xem, ta đã nói gì đâu, mấy người các ngươi thật là, chưa gì đã khẩn trương rồi”.
Y ngẩng đầu, nhìn Chu Tử Thư nói: “Ngươi lúc ấy hẳn là đang suy nghĩ, chánh chủ mà Thái tử nhớ thương trong lòng đang ngay tại trước mắt, hắn nói lời này là có ý gì, chẳng lẽ là muốn thăm dò ý tứ của người kia hay sao? Có đúng không?”
Loại chuyện này trong lòng nghĩ sao cũng được, nhưng tuyệt không thể để cho người ngoài biết. Chu Tử Thư thần trí nhanh chóng quay ngược trở về, nhưng lại không biết Hách Liên Dực là đang muốn nói toạc chuyện gì, chỉ đành trước tiên hướng bên cạnh lui về một bước, quỳ xuống: “Thảo dân không nên vọng tự phỏng đoán, này… Tội đáng chết vạn lần, Thái tử điện hạ…”
Hách Liên Dực khẽ cười một tiếng, nói: “Đứng lên đi, ngươi làm cái gì vậy, mấy loại chuyện này, nhìn ra thì liền nhìn ra thôi, cô gia lại không thể sai người đem mắt ngươi móc đi được”.
Chu Tử Thư chính vì thế lại càng cảm thấy lo lắng cùng đề phòng.
Hách Liên Dực nhỏ giọng nói: “Đứng lên, cô gia còn có thể làm thế nào đây, hắn đối với chuyện này vốn chẳng hề để tâm, ta đúng là thích hắn, nhưng hắn là hạng người gì chả nhẽ ngươi còn không rõ ư, cô gia nếu thực sự đem hắn khóa tại bên người, chẳng phải ngày nào cũng bị hắn làm cho hoa mắt ù tai hay sao? Xã tắc cùng tư tình, bên trọng bên khinh cô gia vẫn cân nhắc được, ngươi đừng đem cô gia đánh đồng với mấy chuyện hoang đường đó”.
Chu Tử Thư thật nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới đứng dậy, cũng không dám tái ngồi xuống nữa.
Hách Liên Dực thở dài: “Nếu hắn được một nửa Thanh Loan thôi, liền khiến người khác bớt lo đi nhiều lắm, sẽ không chọc ta lúc nào cũng phải sinh khí, thì cũng đã tốt lắm rồi”.
Vãn lai xuân hận thì, khiếu lạc hoa độc lập nhân, tối thương na vi vũ song phi yến.
(Tạm dịch: Hận sao xuân đến muộn, để người đơn độc giữa trời hoa rơi, lặng nhìn chim yến cùng bay trên trời)
Hách Liên Dực chung quy vẫn là một kẻ thanh tỉnh, nếu đã sớm biết rằng Dạ vũ lâm linh chung bất oán, thì tội gì phải có Ly sơn bãi ngữ thanh tiêu bán kia chứ, đó chẳng qua cũng chỉ là một hồi hoan hảo thôi hay sao(1)?
(1)Đấy là hai câu thơ “Ly Sơn ngữ bãi thanh tiêu bán, Dạ vũ lâm linh chung bất oán” trích từ bài thơ ‘Nhân sinh nhược chích sơ như kiến’ (Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ) của Bạch Lạc Mai, tạm dịch hai câu trên: Ly Sơn dứt lời đêm trôi nửa, mưa đêm chuông vẳng chết chẳng bi.
Xuất phát từ điển tích Đường Minh Hoàng và Dương quý phi cùng thề nguyền trong điện Trường Sinh của Hoa Thanh cung, Ly Sơn, nguyện đời đời kiếp kiếp làm phu thê, nhưng sau này loạn An Lộc Sơn, Đường Minh Hoàng đã tự tay ban chết cho Dương Qúy Phi, trên đường đi nghe tiếng mưa trong rừng như tiếng chuông vang liền nhớ tới Dương Qúy Phi.
Lằng nhằng giải thích đủ thứ như thế, nhưng nói chung đoạn này đại khái là: Nếu biết trước đã không có kết cục tốt đẹp, thì ngay từ đầu đừng bắt đầu, chẳng qua cũng chỉ là vui vẻ trong chốc lát mà thôi.
Bất quá cũng chỉ là tàn ảnh của ai kia, ngơ ngẩn mộ chốc, tán gẫu chuyện tương tư mà thôi, rồi sẽ có ngày tương tư đó rơi xuống như tế thủy trường lưu, xuôi chảy, nói không chừng năm tháng trôi qua, tình cảm thiếu niên dại khờ ôm ấp tiêu tan, cái gì cũng sạch sẽ.
Hách Liên Dực lại nói: “Hắn mấy ngày nay động tác không nhỏ, tuy nói vậy… rốt cuộc cũng có chút không yên lòng, ngươi âm thầm quan sát hắn nhiều một chút”.
Chu Tử Thư vội cúi đầu xưng vâng, Hách Liên Dực khẽ gật đầu, huy phất tay nói: “Đi đi, cô gia muốn yên tĩnh ngồi một lát”.
Nhưng chân còn chưa kịp bước qua bậc cửa, lại nghe Hách Liên Dực ở phía sau trầm thấp nói: “Tử Thư, chuyện ngày hôm nay, chỉ có ngươi biết ta biết, nếu là…”
Chu Tử Thư thốt nhiên quay đầu lại, thấy nửa thân mình của thiếu niên thái tử ẩn khuất trong bóng râm do chiếc mành đầu hạ tạo nên, trên gương mặt nhìn không ra hỉ nộ, chỉ có ánh mắt kia, ngoan lệ giống như muốn ăn thịt người khác, trong lòng thoáng rùng mình, thấp giọng nói: “Điện hạ, lời không nên nói sẽ không nói, thảo dân so với người chết còn kín miệng hơn, thỉnh điện hạ yên tâm”.
Hách Liên Dực lúc này mới có chút mệt mỏi mà khoát tay.
Thời gian đảo mắt một cái, công việc trong cung bắt đầu lu bù hẳn lên. Thọ thần Hách Liên Bái tròn năm mươi lăm tuổi, tốt xấu gì cũng là một số chẵn, nên mặc dù dư âm từ vụ án Ngụy Thành còn chưa tan hết, không khí vẫn cứ còn khẩn trương, nhưng nhóm hoàng tử hoàng tôn cùng các quan văn võ tướng vẫn phải bất đắc dĩ mà vắt óc tìm sao cho được lễ vật thích hợp.
Kỳ miêu Cảnh Thất cấp Hách Liên Chiêu hôm nọ, tất nhiên không thể dâng đúng vào dịp vạn thọ lễ được, nếu không sẽ mang tiếng Đại hoàng tử mà lại cổ xúy chuyện vui chơi, mà hạ lễ còn phải biểu diễn theo tiêu chí “Phúc như Đông Hải, thọ bỉ Nam Sơn”, ngàn năm vương bát vạn năm quy nữa, cho nên Hách Liên Chiêu trước tiên là cách vạn thọ lễ khoảng vài ngày, nhân dịp tiến cung thỉnh an liền đem khiêu vũ hương miêu dâng lên.
Chỉ nói hạ nhân của mình thâu được từ kì nhân dị sĩ của nhân gian, bảo vật không dám tư hưởng, xin được dâng lên cấp phụ hoàng giải buồn, hi vọng nó có thể thay mình tẫn trọn đạo hiếu.
Cái loại hành vi tẫn hiếu của súc sinh này thế nhưng lại làm cho Hách Liên Bái hài lòng đến cực điểm, không những ban thưởng cho một đống linh ta linh tinh, mà nếu như không phải còn có chút lý trí, cơ hồ đã xuất ngôn phong cho Hách Liên Chiêu một phong hào nồng sặc mùi mèo – ý vị thân vương.
Hách Liên Bái vốn có chút tâm tính tiểu hài tử, được thứ gì tốt, liền muốn đem khắp làng trên xóm dưới mà khoe một vòng, cho nên mới cố ý xuất cung đi một lèo đến Nam Trữ vương phủ, cọ ké một bữa cơm, sau đó hào phóng cấp Cảnh Thất một lần biểu diễn của kỳ miêu. Thật ra có điều mà vị minh quân chi chúa của chúng ta chưa biết, miêu kia trước khi đưa cho Hách Liên Chiêu đã được nuôi cơm miễn phí ở vương phủ hơn mười ngày, mọi người sớm đã nhìn đến chán, nhìn Hoàng Thượng một bộ hưng trí bừng bừng, cũng không thể nào nói toạc ra được, còn phải đồng lòng làm ra vẻ thật mới mẻ a, khiến Cảnh Thất trong lòng thập phần dở khóc dở cười.
Mấy ngày nay hung sự cát sự diễn ra không ngừng, Hách Liên Chiêu rõ ràng áp được Hách Liên Diệu một bậc, nhân được hỉ sự tinh thần liền sảng khoái không cần bàn cãi.
Tin Thái tử đại hôn được truyền xuống dưới, lão hồ ly có khứu giác mẫn duệ liền bắt đầu để ý tới thế lực phía sau của vị Thái tử điện hạ có thanh danh không tồi chút nào.
Hách Liên Diệu rốt cục cũng hiểu được cái gì gọi là điệu thấp làm người(2), chuyện Hắc vu bị hắn che xuống dưới, Cảnh Thất có hỏi qua Chu Tử Thư, nhưng đến ngay cả Chu Tử Thư đối với việc đó cũng tạm thời không có kết quả, có thể thấy được Nhị hoàng tử tiểu tâm cẩn thận như thế nào.
(2): Theo Bách khoa toàn thư của Trung Quốc điệu thấp không phải tự ti, không phải yếu đuối, không phải vô năng, lại càng không là lùi bước, mà là thanh tỉnh trong diễn biến, lý trí trong đưa đẩy, ngu dốt trong cơ trí, điệu thấp làm người, nói đơn giản nghĩa là phải biết nhẫn nhịn để hoàn thành kế hoạch.
Gần nửa năm về sau, Lục Thâm tiến vào Hộ bộ, rốt cục có thể đại triển quyền cước, hơn nữa có Cảnh Thất giúp đỡ hắn ít nhiều, nhất thời cũng coi như phong sinh thủy khởi vậy.
Vương phủ lúc này lại nhiều thêm một vị “Học đồ”. Từ khi Cảnh Thất biết Ô Khê một ngày chỉ ngủ hai canh giờ, thời gian khác đều dùng để luyện công, thì không còn ý tứ lôi kéo người ta ra ngoài quậy phá chơi nữa. Ô Khê có thói quen chiều nào cũng đến vương phủ ngồi một chốc, cũng là thời điểm mà Cảnh Thất mới vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, Hách Liên Bái thì vẫn luôn không thành công trong việc tìm một tiên sinh tử tế cấp Vu đồng khai hóa tư tưởng hoang rợ của y, nên tật xấu thích lên mặt dạy đời của Cảnh Thất nay càng phát tác tợn, cứ thừa dịp y đến vương phủ uống trà mà nói đến Thiên Nam Hải Bắc (nói chuyện tràng giang đại hải).
Ô Khê tuyệt đối là một đệ tử tốt, sẽ không vì Cảnh Thất thoạt nhìn niên kỉ cùng mình không sai biệt lắm mà không thèm nghe hắn nói. Chỉ cần ngươi nói đúng, chỉ cần ngươi có học vấn, có thể học được kiến thức từ ngươi, đừng nói là Cảnh Thất, cho dù có là tiểu nha đầu bưng trà nói chuyện, y cũng sẽ nín thở ngưng thần mà cẩn thận lắng nghe, tuyệt không loạn chen nói ngang.
Cảnh Thất cả đời này bại hoại, cũng không phải vì hắn không đọc sách, mà là bởi vì kiếp trước những thứ đó hắn đã xem qua cả rồi, tất nhiên sẽ không kiên nhẫn lại tái đọc một lần. Kinh, sử, tử, tập không chỗ nào không thông, lúc tiến cung nói chuyện thi thư cùng các hoàng tử khác, vẫn là có một trình độ nhất định, hơn nữa kiến thức so với mấy tiên sinh chỉ biết chi, hồ, giả, dã còn bao la hơn nhiều, lúc nói chuyện thì ngôn ngữ như lưu, lại còn nói có sách, mách có chứng cứ thuận tay là nhặt ra, có đôi khi nói xong đề tài này lại cấp cấp chuyển qua đề tài khác, từ tứ thư ngũ kinh có thể bắn thẳng qua cung đình dã sử, rồi kéo ngược trở lại binh pháp quyền mưu mà không ngắc ngứ chỗ nào.
Ô Khê cứ say mê mà nghe.
Chính là không biết do duyên cớ nào mà hắn cứ nói đến quyền mưu thuật, làm cho Ô Khê tổng có chút hoang mang.
Ngày hôm đó, Cảnh Thất chính là đang kể chuyện lịch sử, khi nhắc tới việc tranh bá xưng hùng của các quốc gia tiền triều, lúc nói đến tung hoành thuật, liền hưng trí nói: “Cái gọi là kẻ ‘Đồng minh’, kỳ thật chính là một đoạn thời kì chi nội. Có người từng nói rằng, không có cái gọi là địch nhân vĩnh viễn, và cũng không có cái gọi là bằng hữu vĩnh viễn. Mở đầu phải biết tác tiểu phục thấp lấy lòng người, tìm được nhược điểm của đối phương rồi, liền xoáy sâu vào chỗ đó, hoặc hối lộ hoặc mượn sức, khiến cho hắn lơi lỏng với mình, không thể quá mức tận lực, nếu không bản thân sẽ có vẻ xuẩn, đồng thời rơi xuống thế hạ phong, phải làm đến bất động thanh sắc, khiến cho sự tình thoạt nhìn là do cơ duyên xảo hợp”.
Ô Khê gật gật đầu: “Tựa như ngươi đối Hách Liên Chiêu vậy”.
Cảnh Thất ngồi thẳng người, tinh thần tỉnh táo: “Đúng, nhưng như thế còn chưa đủ, biết còn kém chỗ nào không?”
Bình luận truyện