Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Chương 7: 7: Cõng Vợ Về Nhà 2




Tiêu Hiểu đỏ mắt, ủy khuất nói: “Em không có khẩu vị.

” Lần này không phải giả vờ, cô thật sự ủy khuất, cô nào có chịu đựng qua kiểu khổ cực như vậy bao giờ, may là cô đủ lý trí, nếu đổi một cô gái Tinh Tế hai mươi hai tuổi không hiểu ra sao đến nơi này, sợ là sớm đã suy sụp rồi.

Vương Vệ nghe xong mày cau lại càng chặt hơn, nghiêng người thăm dò trán của Tiêu Hiểu: “Đã hạ sốt rồi, sao vẫn không có khẩu vị?”Khi ở Tinh Tế, mấy anh trai còn cưng chiều cô hơn cả cha mẹ, Vương Vệ cõng cô tới bệnh viện, mặc dù trông hung dữ, thực ra lòng dạ không hề cứng rắn giống như bề ngoài, hơn nữa hôm qua dựa lên lưng của anh trai hờ này, cảm thấy đáng tin đến lạ, vào thời khắc bạo phát ủy khuất, Tiêu Hiểu bất giác lộ ra dáng vẻ cô gái nhỏ khi ở trước mặt các anh như trước đây: “Chính là không có khẩu vị đó, mấy thứ đồ này rất khó ăn!.

” Cô co lại thành một cục, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay ngước nhìn Vương Vệ, hốc mắt còn đầy nước mắt, ngữ điệu mềm yếu lại đáng thương.

Vương Vệ nghe vậy tay vừa giơ một cái liền rút về, đây là làm gì vậy! Nha đầu này là đang được nước lấn tới đấy hả? Thảo nào đàn ông đã cưới vợ ở trong thôn khi tụ tập với nhau nhắc đến vợ đều nói đàn bà con gái không được cưng chiều thái quá, phải lấy ra uy phong của cánh đàn ông, nếu không vợ sẽ trèo lên đầu của mình mà làm trời làm đất.


Nhìn đi, nhìn đi, anh vừa đối tối với Tiêu Hiểu chút xíu, nhà đầu này liền thuận cột bò lên.

Đồ này còn khó ăn? Cơm trắng ngần, bánh bao ngô vàng cam, đều là đồ tốt nhất.

Ai mà chả biết nhà lão Tiêu đông con, người lao động lại ít, ăn uống còn phải dè sẻn hơn so với những người khác trong thôn, cơm như này e là nhà lão Tiêu đến ngày lễ tết mới có thể ăn nổi.

Nha đầu này lại còn nói với anh đồ này khó ăn, không phải chuyện cười sao!Vương Vệ nhận định là Tiêu Hiểu cố ý, liền lạnh mặt: “Nếu như cô không ăn, thì tôi tự ăn.

” Tưởng rằng vờ bày ra bộ dáng đáng thương, lại giở giọng ỏn ẻn nói mấy câu, anh liền mặc cô muốn làm gì thì làm chắc? Vương Vệ thầm hừ một tiếng, anh rất là lạnh lùng đấy! Dù có giả vờ đáng thương hơn nữa, cũng đừng nghĩ anh mềm lòng.


Tiêu Hiểu thấy Vương Vệ bưng bát ăn từng miếng lớn, lập tức trừng to mắt, đó là đồ cô ăn thừa mà! Thấy anh ngay cả đồ thừa đều ăn đến say sưa ngon lành như vậy, lòng liền càng thêm thấy bi thương.

Mặc dù Liên Bang có ghi chép liên quan về đoạn lịch sử này, nhưng đều chỉ là đôi câu vài lời, vào lúc trái đất đại diệt vong, lịch sử trước đây gần như đều bị chôn vùi, về quãng lịch sử này, chỉ có một câu: sau khi Trung Quốc mới thành lập, chính phủ và nhân dân phấn đấu vượt qua khó khăn gian khổ.

Tiêu Hiểu trừng đôi mắt xuất thần ngước nhìn trần nhà: không ngờ thời bây giờ lại khó khăn như vậy!Vương Vệ ăn cơm xong, thấy Tiêu Hiểu nhìn lên trần nhà không động đậy gì, liền chậc một tiếng: “Biết sai rồi? Sau này đừng làm mấy hành động quái đản nữa, đều là cùng một thôn, ai mà chẳng biết ai, đứng dậy, chúng ta phải về rồi.

” Trong lòng trộm cười một tiếng, nha đầu này bây giờ biết sự lợi lại của anh, về sau khẳng định không dám làm mình làm mẩy nữa, uy phong đàn ông của anh nắm rất chắc!Tiêu Hiểu xoay cổ: “Trở về?”“Không thì sao, chẳng lẽ cô còn muốn nằm ì mãi ở chỗ này không chịu đi?” Vương Vệ đỡ Tiêu Hiểu xuống giường.

Từ trong chăn ấm áp đi ra, Tiêu Hiểu nhịn không được rùng mình một cái, nhìn tuyết trắng xóa, không kìm được hỏi Vương Vệ: “Về như thế nào?”“Thì bước về chứ sao.

” Vương Vệ tùy ý cười một tiếng, cong người buộc chặt vải rách mà nữ bác sĩ quấn cho anh, mặc dù không thể so với giày bông, nhưng ít ra tốt hơn rất nhiều so với lúc anh đến chỉ đi mỗi đôi giày cỏ.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện