Thanh Xuân Của Tôi Đó!

Chương 40



Khi nhìn thấy ba người họ, Tưởng Tiểu Mễ cứ ngỡ mình đã quay ngược thời gian. Năm ấy, ba người họ đã cùng nhau đến Bắc Kinh thăm cô. Ngoại trừ Quý Vân Phi, cô đã không gặp Tằng Kha và Đằng Tề suốt hai năm rưỡi qua. Ngày gặp lại, cả hai vẫn chẳng khác xưa là bao. Tưởng Tiểu Mễ nghiêng mặt sang một bên, dùng ngón tay dụi khoé mắt, không thì cô sẽ khóc mất.

"Cậu nhớ mình thì cứ nói đi, đừng lén khóc." Đằng Tề rút khăn tay đưa cho cô, "Nói cậu biết, cậu còn thiếu mình bữa cơm, hôm nay mình đến để cậu mời khách đấy."

Tằng Kha kéo Đằng Tề sang một bên, "Biến sang bên, cậu cũng nộp đơn vào đại học ở Bắc Kinh rồi còn gì nữa? Tới lúc đó đến căn tin mà ăn, giờ bớt nói xàm dùm cái, mình có chuyện cần nói với Tiểu Mễ."

Đằng Tề vỗ tay một cái thật to, "Cậu nói mình mới nhớ, mình nộp đơn vô trường đại học gần trường của Tiểu Mễ, sau này ngày nào cũng được ăn ké căn tin của trường bạn ấy."

Cậu ta vừa ngoảnh đầu đã thấy ánh mắt ""hình viên đạn"" của Quý Vân Phi, Đằng Tề hầm hừ, "Nhìn gì, mình biết cậu hâm mộ mình lắm mà."

Quý Vân Phi, "Tớ mà hâm mộ cậu? Hâm mộ cậu mắc bệnh tự luyến hơn người thường hả?"

"...Cút!"

Tưởng Tiểu Mễ và Tằng Kha đứng bên cửa sổ tâm sự cùng nhau, Tiểu Mễ hỏi, "Đằng Tề thi thế nào?"

Tằng Kha, "Cũng được, thi hơn điểm sàn mười điểm, cậu ta thi vào đại học ở Bắc Kinh, kêu chúng ta đến đây học hết, có mình cậu ta ở Thượng Hải chán lắm."

"Cậu ấy không đi du học à?"

"Tạm thời học đại học ở trong nước, ba cậu ấy biết cậu ấy thi đậu, vui tới mất ngủ cả đêm."

Tiểu Mễ không trò chuyện về Đằng Tề nữa, "Cậu thì sao? Chọn ngành nào?"

Tằng Kha cười, kề tai nói nhỏ với Tiểu Mễ, "Mình chờ Hoắc Dương, điền nguyện vọng theo cậu ấy."

"Hai người thi điểm bằng nhau không?"

"Ừ, điểm của cậu ấy cao hơn mình một chút."

Tiểu Mễ còn vui hơn cả Tằng Kha, "Vậy cậu định chừng nào tỏ tình? Với tính cách của Hoắc Dương, chắc không chủ động theo đuổi con gái đâu." Cô nghĩ, tính cách Hoắc Dương có hơi tự cao.

Tằng Kha, "Giờ chưa phải lúc, hai tụi mình chưa thân với nhau lắm, từng nói chuyện vài câu ở trường thôi, lên đại học quen thân hơn rồi tính tiếp."

Tưởng Tiểu Mễ nhắc nhở, "Với diện mạo của Hoắc Dương, lên đại học thế nào cũng thu hút con gái cho xem, cậu phải nhanh lên."

Tằng Kha, "Cậu đừng chỉ lo cho mình, còn cậu kìa, người như Quý Vân Phi thế nào tụi con gái cũng phong cậu ấy làm nam thần, nhiều nguy cơ lắm đấy."

Tưởng Tiểu Mễ, "Tớ không thèm lo đâu, cậu ấy mới là người phải lo mới đúng." Dứt lời, cô nở nụ cười.

Tằng Kha đáp, "Không nói với cậu nữa, trả cậu lại cho Quý Vân Phi đấy." Tối nay cô nàng ngủ ở nhà Tưởng Tiểu Mễ, hai người còn rất nhiều thời gian để trò chuyện.

Chủ tiệm biết bạn trai của Tưởng Tiểu Mễ từ Thượng Hải đến thăm cô, nên cho cô nghỉ nửa tiếng.

Tiệm chụp hình tấp nập người, nếu đến chỗ khác thì không đủ thời gian, Tưởng Tiểu Mễ bèn dẫn Quý Vân Phi đi thang máy lên tầng cao nhất.

"Lên sân thượng à?"

"Không phải, chúng ta tới cuối lối thoát hiểm, ít người tới đó lắm."

Cửa thoát hiểm khép lại, như ngăn cách họ với thế giới bên ngoài, không gian yên tĩnh chỉ nghe được tiếng thở của hai người. Cả hai nhìn nhau cười, Quý Vân Phi ôm cô vào trong lòng.

Tưởng Tiểu Mễ cũng ôm eo của cậu, gương mặt áp vào hõm vai của cậu.

"Mình tưởng cậu điền nguyện vọng rồi mới đến thăm mình." Cô dịu dàng nói.

Quý Vân Phi không biết mình có nên đi điền nguyện vọng hay không, nhưng cậu cũng phải đến trường một chuyến, cậu nói, "Để điền nguyện vọng xong tớ lại đến thăm cậu tiếp."

"Đừng chạy tới chạy lui như thế, đến lúc đó trời cũng nóng hơn rồi."

"Chứ ở nhà cũng chán lắm." Quý Vân Phi hỏi cô định làm thêm đến bao giờ.

Tưởng Tiểu Mễ nói tuỳ theo khả năng của bản thân, làm một hay hai tháng cũng được, dù gì cô ở nhà cũng rảnh rỗi, định làm thêm hai tháng, như vậy có thể kiếm được 3000 tệ. Nếu không, tiền lương một tháng làm sao đủ cho cô mua quà, cô không chỉ muốn mua cho Quý Vân Phi, còn muốn mua quà tặng ba mẹ, chú Tư, rồi chú Năm, còn cậu nữa. Suýt nữa quên béng, còn có anh họ nữa.

Tưởng Tiểu Mễ hỏi, "Cậu tính đi du lịch hả?"

Quý Vân Phi lắc đầu, "Tớ muốn đi chụp hình, đợi tháng bảy trường học nghỉ hè, rồi chúng ta quay về trường cũ chụp hình chân dung, chứ chụp ở studio không có ý nghĩa."

Tưởng Tiểu Mễ nghe được sẽ quay về trường cũ chụp hình, cô rất phấn khích, "Vậy cậu về Thượng Hải rồi ra studio đặt lịch hẹn trước đi, đến khi đó mình sẽ nhờ chú Năm dẫn mình đi."

Quý Vân Phi, "Chú Năm của cậu không bận sao?"

"Bận chứ, nhưng chú ấy biết tự điều chỉnh mà." Tưởng Tiểu Mễ lại nghĩ, "Hay để mình hỏi xem chú Năm rảnh bữa nào, rồi tụi mình hẹn bữa đó đi chụp."

Quý Vân Phi đồng ý, chờ cô liên lạc. Quyết định chuyện chụp hình chân dung xong, Quý Vân Phi mới nhớ chưa tặng quà cho cô, cậu bèn lấy vòng tay ra đeo lên tay cho Tiểu Mễ.

"Sao lại tặng mình thế?"

"Thưởng cho cậu thi tốt môn Toán."

"Mắt thẩm mỹ của cậu ngày càng tốt rồi đấy." Tưởng Tiểu Mễ yêu thích chiếc vòng này, tay mân mê suốt.

Quý Vân Phi, "Mắt thẩm mỹ của tớ dĩ nhiên phải tốt chứ, chỉ nhìn bạn gái của tớ cũng đủ biết thẩm mỹ của tớ thế nào rồi."

Tưởng Tiểu Mễ cười, "Tự luyến."

Quý Vân Phi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô. Tưởng Tiểu Mễ co rúm lại, thấy cậu định hôn tiếp, cô bảo, "Đừng hôn, nhột lắm."

Cậu chẳng những không nghe theo, còn ngậm vành tai cô. Toàn thân Tưởng Tiểu Mễ run lên, ôm chặt người cậu. Quý Vân Phi hôn dọc theo vành tai xuống đôi má, sau đó là môi, nhẹ nhàng chạm vài cái. Tưởng Tiểu Mễ lần này mạnh dạn hôn đáp lại, mút lấy môi dưới của cậu, hai tai cô đỏ rần.

Hai người không trao nhau nụ hôn sâu, chỉ chạm vào lưỡi của nhau, ôm hơn mười phút mới buông ra. Tuy nhiên, cổ cảu Tưởng Tiểu Mễ rất mỏi, "Mình mệt quá, đừng hôn nữa."

Quý Vân Phi hôn vào cổ của cô, "Tớ không mệt."

"Còn năm phút nữa mình phải làm rồi."

"Thêm hai phút nữa thôi, còn ba phút đủ chúng ta xuống dưới lầu."

Quý Vân Phi càng ôm chặt cô hơn, hôn lên trán cô, khẽ nói, "Ráng chờ thêm hai tháng nữa, khi chúng ta lên đại học thì có thể gặp nhau thường xuyên, chỉ cần rảnh thì tớ sẽ đến trường thăm cậu."

Tưởng Tiểu Mễ, "Được, đi tàu điện ngầm rất thuận tiện, giao thông ở đấy tiện lợi, đi xe đạp cũng được." Nghĩ đến cuộc sống đại học, cô nhoẻn miệng cười.

Đã tới giờ, Quý Vân Phi nắm tay cô xuống lầu. Được gặp Quý Vân Phi một lần, cô làm việc hăng hái hơn, tan làm cũng không thấy chút mệt mỏi.

Hai tháng bảy và tháng tám của Tưởng Tiểu Mễ trôi qua rất phong phú. Sau khi đến trường đại học điền nguyện vọng, rồi liên hoan với bạn bè vài lần, sau đó đến Thượng Hải chơi vài ngày, và chụp hình đôi, thời gian còn lại cô đều làm thêm ở tiệm chụp hình.

Tính đến giữa tháng 8, Tưởng Tiểu Mễ đã làm thêm tròn hai tháng. Ba của cô nói đừng đi làm thêm nữa, thời gian còn lại ở nhà nghỉ ngơi, chuẩn bị cho kỳ khai giảng sắp tới. Cô và Tô Dương hẹn nhau cùng đi rút tiền trong thẻ. Tiền lương của hai tháng dù chỉ có ba ngàn tệ, nhưng cầm trong tay lại thấy nặng trịch.

Từ ngân hàng đi ra, Tô Dương lắc phong bì đựng tiền, bùi ngùi nói, "Còn nặng hơn một vạn tệ nữa." (~ 10.000 tệ)

Tưởng Tiểu Mễ, "Em thấy còn nặng hơn mười vạn mới đúng." (~100.000 tệ)

Đây là số tiền bản thân tự kiếm được.

Cô hỏi, "Chị mua gì tặng anh họ em vậy?" Không ngờ Tô Dương cũng có ý định mua nhẫn giống cô.

Tô Dương, "Chị định mua nhẫn cỡ một ngàn thôi, chị còn phải mua tặng ba mẹ, rồi ông bà nội ngoại nữa, chờ anh của em về, chị định đãi anh ấy ăn một bữa thật ngon."

Tưởng Tiểu Mễ cũng bắt đầu phân chia tiền lương, cô muốn tặng cho nhiều người nên không thể mua đồ mắc tiền được.

Tô Dương nói, "Nhà em đông người, thôi thì mình tìm chỗ nào ngồi xuống rồi tính toán chia thế nào."

Hai người vào một quán bánh ngọt chọn đồ uống rồi ngồi xuống, Tô Dương đưa giấy bút cho Tiểu Mễ, "Em viết danh sách ra trước đi, mắc công để sót ai thì khổ."

Tưởng Tiểu Mễ, "Quý Vân Phi tặng em chiếc nhẫn hơn một ngàn, mà em lại không thể tặng cậu ấy quý giá."

Tô Dương tiếp lời, "Ừ, thế mua cho cậu ấy chiếc nhẫn có giá trị chút, không thì lại tị nạnh đấy."

Tưởng Tiểu Mễ viết danh sách ra giấy, cô định tặng cho ba áo sơ mi, nhẫn và áo cộng lại khoảng một ngàn hai. Vậy là còn dư một ngàn tám.

Tô Dương ngó thử, "Thế còn cô Tưởng?"

Tưởng Tiểu Mễ, "Em định tặng mẹ son môi tầm hai hay ba trăm." Cô từng lén thoa son của mẹ, lần này tặng bù vậy.

Tô Dương, "Vậy là còn dư hơn một ngàn, nhà em đông thế... Sao mua đủ đây."

Tưởng Tiểu Mễ, "Ông bà nội của em ở nước ngoài, tạm thời không tặng họ, đợi em khai giảng xong tìm việc làm thêm rồi mua tặng sau, em chuẩn bị quà cho ông bà ngoại sẵn rồi, tặng họ phần quà chụp hình cưới."

Chủ tiệm vốn tặng cô bộ hình chân dung miễn phí, vì cô làm việc chăm chỉ trong hai tháng qua, còn kéo khách cho tiệm nữa. Song, cô đã chụp hình với Quý Vân Phi ở Thượng Hải rồi, cô bèn bàn với chủ tiệm là chuyển phần quà này sang cho ông bà ngoại của cô, vì lúc còn trẻ, họ không chụp hình cưới, chỉ chụp hình kỷ niệm khi kết hôn.

Giờ ông bà đã lớn tuổi, cũng sắp bước sang tuổi tám mươi, hai người đã không còn nghĩ đến chuyện chụp hình cưới. Vài ngày trước, lúc đến nhà ngoại, sau khi nghe cô nói chuyện này, tuy ngoài miệng hai người nói đã từng tuổi này còn chụp hình cười gì nữa, nhưng cô có thể được bà ngoại rất vui vẻ.

Tô Dương nói, "Nhưng em còn tặng vài người nữa mà, nào là cậu Ba, chú Tư, chú Năm, rồi còn mấy người anh họ của em nữa."

Tưởng Tiểu Mễ, "..." Cô định mua tặng họ áo thun thể thao, mà có mua hai trăm tệ một cái áo, chưa chắc đủ tiền.

Cô nhìn qua Tô Dương, "Em tặng cho ai chưa có bạn gái."

Tô Dương, "Là sao?"

Tưởng Tiểu Mễ trố mắt nhìn, "Giống anh họ em đó, anh ấy có chị tặng rồi, không giống hai chú với cậu Ba của em chưa có bạn gái, không ai quan tâm thương xót hết."

Tô Dương, "Chú và cậu của em chắc thiếu bạn gái quá? Họ không dẫn bạn gái về không có nghĩa là không có, hiểu chưa?"

Rồi cô nàng xoa đầu Tiểu Mễ, "Còn nữa, chị mua cho anh họ em là tấm lòng của chị, còn em tặng anh ấy là tấm lòng của em, đừng lẫn lộn khái niệm này."

Tưởng Tiểu Mễ mỉm cười, "Anh của em có chị rồi, em cũng nên phân rõ giới hạn, quần áo không thể tuỳ tiện tặng được."

Tô Dương cũng cười, "Chị không ngại."

"..." Tưởng Tiểu Mễ đáp, "Nhưng em ngại, nếu tặng cho anh ấy thì em làm gì còn đủ tiền."

"Chị mặc kệ, chị phải tranh thủ quyền lợi cho Tưởng Bách Xuyên nhà chị, không thì chú Năm của em thế nào cũng lấy quà em tặng đi khoe khoang với anh ấy, chị không thể để Bách Xuyên bị hạ nhục tinh thần được."

Tưởng Tiểu Mễ đành phải giảm hai trăm tệ trong tiền mua nhẫn, lấy tiền đó mua quà tặng cho anh họ.

Hai người bàn xong kế hoạch, uống hết đồ uống, sau đó cùng nhau đi mua sắm.

Tưởng Tiểu Mễ và Tô Dương mỗi người lựa được chiếc nhẫn yêu thích, Tô Dương hỏi cô, "Em biết ngón tay Quý Vân Phi cỡ nào không?"

"Dạ biết, lúc nắm tay em nhắm thử rồi."

"Chị cũng thế."

Hai người lựa nhẫn có giá tiền tương đương, trị giá tám trăm tệ.

Từ cửa hàng đi ra, Tô Dương hỏi Tưởng Tiểu Mễ khi nào thì tặng cho Quý Vân Phi.

Tưởng Tiểu Mễ, "Một dịp rất đặc biệt, em muốn bù lại tổn thất của cậu ấy."

Đêm đó, sau khi về nhà, Tưởng Tiểu Mễ tặng áo sơ mi cho ba, và son môi cho mẹ.

Nhậm Ngạn Văn khoe với Tưởng Mộ Bình, "Tôi đang tính đi mua son, thích màu son này lâu rồi, đúng là con gái hiểu tôi nhất."

Tưởng Mộ Bình cầm áo sơ mi vào phòng, "Nè, ông đi đâu thế?" Nhậm Ngạn Văn hỏi.

"Tôi đi mặc thử."

"Không cần thử, đúng cỡ ông hay mặc còn gì."

Tưởng Mộ Bình vẫn mặc thử, không những thế, mặc xong còn ra hỏi Nhậm Ngạn Văn, "Bà thấy sao?"

"Không đẹp như son của tôi."

"Vớ vẩn, áo của tôi quý hơn son của bà nhiều."

Hai người mãi so đo, không ai chịu nhường ai.

Tưởng Tiểu Mễ vừa ăn sô cô la vừa xem TV, lâu lâu lại ngó hai người họ. Cô biết, đây là chiếc áo sơ mi rẻ nhất ba từng mặc, một chiếc áo với nhãn hiệu rất bình dân, dù cô không mua nổi món quà đắt tiền, nhưng với ba, chiếc áo này lại trân quý biết bao. Ba mặc xong còn soi gương vài lần, đây là lần đầu tiên ba của cô giống một "người cha" nhất, tất cả sự nghiêm túc khi làm việc như đã không còn.

Vài ngày sau, Tưởng Tiểu Mễ lần lượt tặng quà cho mọi người. Chiếc áo chỉ đáng giá hai trăm tệ, nhưng ai nấy đều rất vui sướng.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được niềm vui từ thành quả của bản thân.

Mọi người nói cô đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi.

Có lẽ, ở bên Quý Vân Phi mấy năm nay đã giúp cô trưởng thành rất nhiều. Cậu dùng tất cả thứ mình có mang hạnh phúc đến cho cô.

Mùa hè cứ như vậy trôi qua, cuối tháng tám, đại học bắt đầu khai giảng, cuộc sống lại bước sang một chặng đường mới.

*** Mọi người có bị ảnh hưởng vì dịch bệnh nhiều không? Bạn ở nhà làm việc được hơn 1 tuần rồi. Tình trạng dịch bệnh ở Nhật nặng hơn rồi:( tính đến tối 18/4 thì hơn 10.000 người bị nhiễm rồi:(( 46/47 tỉnh bị nhiễm, còn duy nhất tỉnh bạn đang sống là không ghi nhận ca nào. Hix. Bạn bè mình còn đi học thì giờ cũng thất nghiệp, không thì chỗ làm cắt lịch, làm ít lắm. Mong cho dịch qua mau, chứ kiểu này hoài chết mất:( Mọi người bình an nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện