Thánh Viện

Chương 60: Công thành đại tái (mười)



Gần chạng vạng, xe ngựa rốt cục đi vào một tòa thành thị xa lạ.

Dilin tò mò đánh giá kiến trúc hai bên. Các quốc gia trên Mộng đại lục đều có phong cách kiến trúc khác nhau, kiến trúc của Sonlisgar thích dùng mái vòm làm đỉnh chóp. Nhìn mái vòm hai bên lớn nhỏ khác nhau, cậu liền biết mình vẫn còn trong cảnh nội Sonlisgar.

Xe ngựa dừng lại trước tòa nhà lớn nhất nơi ngã tư đường.

Hydeine mở cửa xuống xe, Dilin theo sau hắn.

Xa phu vội vàng giục ngựa đi.

“Nơi này là đích đến?” Dilin nhịn nửa ngày vẫn là nhịn không được phải hỏi.

Hydeine liếc mắt nhìn cậu, “Ngươi hy vọng biến nơi này thành mục đích nhân sinh của ngươi?”

Mục đích nhân sinh? Nghe như đang nói mộ địa.

Dilin thức thời ngậm miệng.

Hai người một trước một sau đi đến trước đại môn của tòa nhà.

Đây là một đại môn rất có khí thế, trên cửa vẽ ký hiệu đại biểu cho tứ đại nguyên tố.

Môi Dilin ngập ngừng hai cái.

Hydeine không quay đầu giải thích: “Ký hiệu này chỉ có tác dụng trang trí.”

Dilin hiếu kỳ: “Vì sao muốn dùng ký hiệu nguyên tố để trang trí cửa?”

“Tốt hơn so với tranh chân dung của hội trưởng nghiệp đoàn ma pháp.”

Dilin rất nhanh lĩnh ngộ, “Nơi này là nghiệp đoàn ma pháp?” Shamanlier cũng có nghiệp đoàn ma pháp, bất quá khi đó cậu chưa có tư cách đến.

Hydeine đưa tay nhẹ nhàng xoa thủy tinh đen bên cạnh, cửa tự động mở ra. Dilin theo sau hắn đi vào.

Bên trong không khác biệt lắm so với khách sạn bình thường.

Một quầy hàng vừa dài vừa cũ chắn đi đại đa số tầm mắt. Phía sau quầy ngồi một người trung niên tầm ba bốn mươi tuổi, một tay đỡ đầu, mệt mỏi buồn ngủ.

Ngón tay Hydeine nhẹ nhàng gõ lên mặt quầy một cái.

Người trung niên nhất thời bật ngồi dậy, “Đến lúc ăn khuya?”

Hydeine nói: “Không, đang thời gian cơm chiều.”

Người trung niên ngơ ngác nhìn hắn, “Tôi ăn cơm chiều rồi.”

“Nhưng chúng ta chưa ăn.” Đề tài quỷ dị cư nhiên được hai người một hỏi một đáp duy trì liên tục.

Người trung niên rốt cục ý thức được bất thường. Hắn nhìn Hydeine, lại nhìn Dilin, kinh ngạc: “Hai người là ai?”

Hydeine xoay xoay chiếc nhẫn trên tay phải.

Bởi vì đèn trong quầy khá tối, người trung niên không thấy rõ đồ đằng trên nhẫn hắn, đành phải xuất ra giấy và mực đóng dấu đặt lên bàn.

Hydeine nhẹ nhàng nhấn mặt ngoài nhẫn lên mực đóng dấu, rồi ấn tiếp lên giấy.

“Cái này là…” Người trung niên cẩn thận xem xét thật lâu, lại lôi một quyển sách cũ nát đến mức nhìn không rõ hình dạng ra so sánh.

Dilin chưa từng chú ý đến trang sức trên người Hydeine, cho nên lần đầu biết nguyên lai nhẫn của hắn có tác dụng đại biểu thân phận.

“St Paders… học viện ma pháp?” Người trung niên giật mình ngẩng đầu.

Hydeine nói: “Phát âm của ngươi thật chuẩn xác.”

“A. Anh, a không, ngài tới làm gì?” Các đốt ngón tay cầm sách của người trung niên hơi trắng bệch.

“Ăn cơm chiều.” Hydeine nói, “Ngay từ đầu ta đã nói cho ngươi biết.”

Nghiệp đoàn ma pháp và học viện ma pháp St Paders trừ bỏ đều có hai chữ ma pháp trong tên, không hề có quan hệ gì. Nhưng vì địa vị đặc biệt tại Mộng đại lục của St Paders, cùng với việc bọn họ chưa bao giờ thiếu vắng nhân tài ma pháp cấp cao, nghiệp đoàn ma pháp các nhiệm kì trước đều đơn phương nhét bọn họ vào bên trong nghiệp đoàn. Bất cứ ai nắm giữ dấu hiệu ma đạo sư và học sinh học viện ma pháp St Paders đều được hưởng đãi ngộ của thành viên nghiệp đoàn ma pháp – thậm chí đãi ngộ so với thành viên bình thường còn tốt hơn.

Ví dụ như hiện tại, Hydeine và Dilin liền có được hai gian phòng phi thường thoải mái cùng bữa tối vô cùng thịnh soạn.

Người phụ trách nghiệp đoàn ma pháp tại Sonlisgar thậm chí lập tức dùng ma pháp trận từ thủ đô chạy về. Trên thực tế, hắn vừa mới thở phào được một cái khi nghe tin toàn thể sư sinh St Paders đã ngồi thuyền về học viện, ai ngờ không đến một ngày, lại xuất hiện hai con cá lọt lưới.

Chờ Hydeine và Dilin cơm nước xong, liền thấy hắn cười tủm tỉm đứng ngoài cửa, “Ngài tới có việc gì?”

Lời dạo đầu của hắn giống y hệt vị nhân viên tiếp tân kia chẳng hề có chút mới mẻ.

Hydeine ngoắc ngón tay về phía hắn.

Người phụ trách tuy rằng cảm thấy không vui với thái độ khinh miệt này, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới như cũ.

“Ta muốn tra ghi chép của một người.” Hydeine nói.

Người phụ trách cẩn thận hỏi: “Người nào?”

“Vincent Lin.”

Người phụ trách nói: “Đó cũng là đạo sư của quý học viện?”

Hydeine nghĩ nghĩ, “Đã từng.”

Người phụ trách nói: “Nếu không phiền, có thể cung cấp chút bối cảnh của ông ta không?”

“Hắn đã từng là đạo sư vỡ lòng của ta.” Hydeine chậm rãi nói.

Dilin lắp bắp kinh hãi.

Cảm giác này thật giống như biết một ma thú rất lợi hại kỳ thật cũng có thời kì tuổi nhỏ thay răng.

“Vậy ông ta hiện tại làm sao?” Người phụ trách đánh giá hắn, âm thầm tính toán tuổi của vị lão sư vỡ lòng kia.

“Đây là điều ta muốn biết.” Hydeine nói, “Ta muốn biết lần cuối cùng hắn liên hệ với nghiệp đoàn ma pháp là khi nào, ở địa phương nào.”

Người phụ trách do dự. Điều tra ghi chép của thành viên nghiệp đoàn ma pháp là công việc quan trọng phải được hội trưởng phê chuẩn, hơn nữa cho dù không cần phê chuẩn, cũng không phải việc nằm trong quyền hạn hắn có thể làm được. “Ta muốn xin chỉ thị của hội trưởng.”

“Được.” Hydeine cũng không trông cậy hắn một hơi có thể đáp ứng.

“Nếu không ngại, có thể thỉnh giáo tính danh của ngài?” Người phụ trách hỏi.

“Hydeine Tajires.”

Người phụ trách xác định đó là một cái tên xa lạ, trong lòng không khỏi thất vọng. Nếu người trước mắt là Chaifuang thì tốt biết bao nhiêu. Nghĩ đến ma pháp sư siêu tuyệt trong truyền thuyết, hắn khó nén khỏi kính ngưỡng, “Xin chờ một chút, ta lập tức đi báo cáo.”

Đối với đạo sư vỡ lòng trong lời Hydeine, Dilin cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Nhưng cậu biết một cơ cấu như nghiệp đoàn ma pháp tuyệt đối sẽ không lập tức trả lời, tối thiểu trước tiên cần chứng thực thân phận Hydeine, sau đó hội trưởng nghiệp đoàn sẽ triệu tập phó hội trưởng hoặc nhân vật trưởng lão nào đó đến thảo luận, cuối cùng mới cho ra kết luận. Tuyệt đối không thể có câu trả lời trong vòng một buổi tối. Cho nên cậu sớm trở về phòng ngủ say.

Sáng ngày thứ hai, Dilin đến phòng Hydeine báo danh, nghiệp đoàn ma pháp quả nhiên còn chưa đáp lại.

Sắc mặt Hydeine bắt đầu âm trầm.

Dilin lấy cớ luyện tập ma pháp, đang muốn chuồn êm, chợt nghe Hydeine nói: “Ta luyện cùng ngươi.”

Nhìn đám mây đen trên mặt hắn, câu “không cần khách khí” bị ngậm trong miệng không nói ra.

Đại khái trong lòng có chuyện, khảo nghiệm của Hydeine cũng không thực nghiêm khắc, chỉ là giúp cậu củng cố ma pháp phân giải lần trước lĩnh ngộ.

Chỉ luyện nửa giờ, Hydeine đã ngừng lại, “Được rồi.”

Dilin vừa lúc cảm thấy đầu có chút choáng váng, liền gật đầu.

Hydeine nói: “Chúng ta đi ngao du trong thành.” Dilin đành phải đảm đương nhiệm vụ người hầu.

Quy mô thành trấn này to hơn gấp nhiều lần so với trấn trước. Riêng tường thành ước chừng đã cao gấp đôi. Nhân khẩu trong thành cũng nhiều, hai bên đường đầy những quán hàng rong và diễn xiếc mới lạ.

Nhưng đại đa số đồ vật Dilin đã nhìn quen tại Shamanlier, cũng không quá ngạc nhiên. Ngược lại Hydeine thỉnh thoảng lại dừng chân ngắm nhìn.

“Đạo sư lâu rồi không ra ngoài?” Dilin không có việc gì đành hỏi.

“Kể từ lúc có ký ức tới nay, đây là lần đầu tiên ta rời học viện.” Đáp án của Hydeine cực kì nằm ngoài dự liệu của cậu.

Dilin sững sờ: “Nhà ban đầu thì sao?”

Học viện St Paders không phải là nơi thu lưu thiếu nhi, mười ba tuổi là thời điểm thu học sinh. Trừ phi Hydeine từ mười ba tuổi mới bắt đầu có ký ức, còn không vậy trước kia hắn ở nơi nào?

“Không có nhà.” Hydeine thản nhiên.

Trong lòng Dilin chấn động, dù tò mò, vô luận thế nào cũng hỏi không nổi.

Ngược lại Hydeine chủ động giải đáp: “Trước kia học viện St Paders từng mở một ban nhi đồng thiên tài, tìm kiếm thiên tài nhi đồng có tư chất ma pháp trên toàn bộ đại lục mang về bồi dưỡng từ nhỏ.”

“Thế nào là nhi đồng thiên tài có tư chất ma pháp?” Dilin rất ngạc nhiên.

Hydeine nói: “Vấn đề này sợ rằng chỉ có Vincent Lin mới có thể trả lời. Lúc ấy bị tuyển chọn tổng cộng có mười hai người, chỉ có ta và Chaifuang không có thân nhân.”

Dilin nhìn thân ảnh cô độc của hắn, nhịn không được lặng lẽ nắm chặt tay hắn.

Hydeine theo bản năng tránh ra.

Dilin cảm thấy tổn thương. Cậu không nên quên, người trước mắt này không phải Soso cần được quan tâm, cũng không phải Raymond cùng tuổi, mà là đạo sư của cậu, một người đã trưởng thành, cao hơn cậu, tầm nhìn xa hơn cậu.

“Chúng ta trở về đi.” Trải qua sự kiện nắm tay, Hydeine hiển nhiên cũng không còn hưng trí kể chuyện.

Dilin âm thầm hối hận, chỉ có thể yên lặng theo sau hắn.

Trở lại nghiệp đoàn ma pháp, người phụ trách đã chờ ở đại sảnh, nhìn thấy hắn lập tức đi tới nói: “Thứ ngài muốn đã được chuẩn bị tốt.”

Ánh mắt Hydeine chợt lóe, sải dài bước tiến về phía trước.

Người phụ trách chạy sau hắn, tình thế giống như Hydeine mới là người dẫn đường.

“Bên này, là bên này.” Người phụ trách phải dẫn đường, không thể không chạy chậm.

Thật vất vả vào văn phòng, người phụ trách lôi ra một quyển bút kí, đặt trước mặt hắn: “Đây là tin tức tổng bộ cung cấp, tôi đã sao chép xong.” Nghe hội trưởng nghiệp đoàn ma pháp nói, ma đạo sư trước mắt này tuyệt đối không phải hạng vô danh tiểu tốt. Nói cũng đúng, St Paders ngọa hổ tàng long, không biết có bao nhiêu ma pháp sư lợi hại ngoại giới không biết đến. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi hâm mộ thanh niên và thiếu niên trước mắt.

Có thể tiến vào St Paders thật sự là giấc mộng suốt đời của mỗi một ma pháp sư. Lúc trước hắn cũng từng tham gia cuộc thi, đáng tiếc thất bại.

Hydeine im lặng nhìn ghi chép, ngón tay cuối cùng dừng ở một dòng, “Năm năm trước, thành Neal của Sangtu.”

Người phụ trách sáp đến: “Đúng vậy. Lúc ấy ông ta tuyên bố treo giải thưởng năm nghìn kim tệ cho nguyên tố tinh. Nhưng nguyên tố tinh ông ta muốn thật sự quá lớn, đừng nói là năm nghìn kim tệ, cho dù là năm vạn kim tệ cũng chưa chắc tìm được.”

Hydeine cau mày: “Chỉ có năm năm trước?”

Người phụ trách nói: “Đúng vậy. Lúc ấy ông ta cung cấp phương thức liên lạc là một khách sạn nhỏ thành Neal, hiện tại đã bị phá bỏ và dời đi nơi khác.”

Hydeine khép lại sách, không nói một lời rời đi.

Dilin thay hắn nói với người phụ trách: “Cám ơn, vất vả.”

Người phụ trách thấy người lớn không có gì nói, ngược lại đem mục tiêu đặt trên người người nhỏ, “Cậu là học sinh St Paders?”

“Đúng vậy.”

“Nghe nói tốt nghiệp học viện St Paders rất khó?”

Dilin nói: “Tôi mới vừa vào học năm nay.”

“A. Vậy sao? Nghe nói nhập học năm nay đơn giản hơn nhiều so với năm trước.”

Dilin nói: “Có lẽ. Tôi cũng không tham gia cuộc thi.”

“Tại sao?” Người phụ trách trừng to mắt.

Dilin nói: “Miễn khảo.”

Người phụ trách đứng tại chỗ suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra ngoại lệ chiêu sinh duy nhất của St Paders, “A, là quý tộc?”

Bất quá người trả lời đã đi mất.

Hydeine còn ở trong phòng, cũng không thu dọn đồ đạc chạy lấy người như trong tưởng tượng của Dilin.

Cửa phòng mở rộng.

“Cái kia,” Dilin đứng cạnh cửa, do dự nói, “Có lẽ anh có thể tiếp nhận giải thưởng ông ta treo?”

Hydeine ngẩng đầu từ trong bản bút kí, nhìn thấy là cậu, vẫy vẫy tay.

Dilin đi tới.

“Ta không có nguyên tố tinh lớn như vậy.” Hydeine nói.

Dilin khó hiểu.

“Đây là vấn đề thành thật.” Hydeine khép lại sách, “Ta sẽ tìm được hắn, nhưng không phải bằng thủ đoạn lừa gạt.”

“…”

Dilin không thể không xem kỹ người trước mắt một lần nữa. Nguyên tắc của anh ta luôn xuất hiện ngoài dự kiến.

“Hắn xuất hiện tại Sangtu,” Hydeine tùy tay lấy bản đồ từ túi không gian ra, sau đó nhìn quốc gia trái phải Sangtu nói, “Kanding đế quốc và Shamanlier, hai quốc gia giàu cố nhất đại lục, cũng là quốc gia có khả năng có nguyên tố tinh lớn nhất.”

Trong lòng Dilin căng thẳng, “Anh cảm thấy ông ta sẽ trốn tại Shamanlier hoặc Kanding đế quốc?”

“Hắn không phải người dễ dàng bỏ cuộc.” Nếu dễ dàng bỏ cuộc, cũng không chấp nhất với phong nguyên tố nhiều năm như vậy.

Dilin nghĩ nghĩ nói: “Nếu như là Shamanlier, tôi nghĩ tôi có thể hỗ trợ.”

Hydeine nghiêng đầu, đôi mắt trạm lam trong suốt như nước.

Nghĩ đến có thể trợ giúp người trước mắt, trong lòng Dilin dâng lên một cỗ hưng phấn khôn kể. Có lẽ là bị chèn ép lâu lắm, khó được một lần có cơ hội khiến cho đối phương dựa dẫm, cậu không muốn bỏ qua. Cho dù vì vậy mà phải trở lại nơi cậu không muốn kia.

“Được.” Hydeine nói.

Dilin nghe thấy tim mình đập mạnh trong ngực, khóe miệng nhẹ nhàng giương cao.

Nghiệp đoàn ma pháp đều thiết kế ma pháp trận tại các thành phố lớn của đại lục, có thể dùng để truyền tống người, vật và thư. St Paders cũng có đủ thực lực làm như vậy, nhưng viện trưởng đầu tiên của học viện lo lắng đến vị trí địa lý kỳ lạ của St Paders, tâm tính lại không muốn bị ngoại nhân quấy rầy, hạ nội quy không được đến bất kì vị trí nào trong học viện bằng ma pháp truyền tống trận, từ đó về sau, phương tiện giao thông duy nhất có thể đi vào St Paders chính là thuyền.

Tính cả lần rời nhà bằng ma pháp trận đi Julan tìm Soso nhập học St Paders, đây là lần thứ hai Dilin sử dụng ma pháp trận, trong lòng thực khẩn trương. Cậu quay đầu nhìn Hydeine cũng lần đầu dùng ma pháp trận nhưng biểu hiện thập phần bình tĩnh, âm thầm bội phục.

“Ngươi đang nghĩ gì?” Hydeine hỏi.

Dilin đem suy nghĩ nói ra. Đây là thừa nhận điểm tốt, cậu tin tưởng Hydeine sẽ rất thích ý.

Nhưng cậu lại một lần nữa phán đoán sai phản ứng của Hydeine.

“Đến khi ngươi đủ cường đại, sẽ phát hiện ra trên đời này không có sự tình gì đáng sợ.” Nhìn ra trong mắt hắn rành rành viết, ngươi chưa đủ cố gắng.

“…” Ca ngợi là một nghệ thuật. Mà Dilin hiển nhiên chưa phải nghệ sĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện