Thánh Đường

Chương 20: Phê đấu



Trương mập mạp giơ Hổ Ưng Vương trong tay lên đang định tán dương một câu lại phát hiện ra ánh mắt của Vương Mãnh giống như điện quang, như nhiếp hồn đoạt phách vậy.

Lúc Vương Mãnh đứng lên, hào quang kia đã biến mất.

“Làm không tồi!” Vương Mãnh gật gật đầu, Trương mập mập ngũ hành chúc thổ, thân thể béo hay gầy cũng không có gì khác biệt. Tuy nhiên phải tu hành tới tầng thứ nhất định mới có thể thức tỉnh.

“Ha ha, Mãnh ca, ngươi rốt cuộc cũng luyện xong, chúng ta phải nhanh chóng quay về.”

“Đi thôi, còn có nửa ngày, phải nắm chắc tới kịp.” Vương Mãnh cười cười, khổ tu thời gian dài như vậy, cũng chỉ có thể cố bản bồi nguyên. Không thể nóng lòng thăng tiến, lấy tình huống thân thể Vương Mãnh, phải khiến tiên thiên hai đạo mệnh ngân toái nhập cảnh giới viên mãn.

Trương mập mạp thu hồi Cầu Cầu, đem Hổ Ưng Vương trong túi càn không thả ra. Hai người dán thần hành phù lên người chạy như điên về phía Lôi Quang đường.

Giao nhiệm vụ đã tới ngày cuối cùng, Lôi Quang đường những năm gần đây rất yếu, vẫn không xuất hiện được nhân tài nào mới. Địa vị của nó ở trong Thánh Đường ngày càng thấp đi, mấy vị trưởng lão cũng không chịu tiếp kiến. Nếu là ở Linh Ẩn Đường, cái loại người như Mã Vạn Lương tuyệt đối đầy đất.

Lần này Lôi Quang Đường sở dĩ tuyển chọn nhiều đệ tử mới như vậy, cũng là muốn nghĩ lưới rộng thì bắt nhiều cá, mò tới một hai con là được.

Phù tu bên này may mắn, Triệu Nhã vẫn là rất vui vẻ, Hồ Tĩnh là niềm vui bất ngờ ngoài dự tính. Thiên phú của nàng hẳn là hợp cách, ngoài ý liệu chính là không nghĩ tới trên phương diện luyện đan này cũng có linh tính. Phù tu bao hàm chế phù, luyện khí, luyện đan, trận pháp, người có thể nắm giữ được một hạng cũng coi như không tồi rồi. Luyện đan lại càng đặc biệt hơn, nếu có cơ hội thích hợp, nàng muốn dẫn Hồ Tĩnh đi tới tổng đường một chút.

Bên Phù Tu thêm cả Hồ Tĩnh là có năm người quá quan.

Bên phía Thể Tu, Vương Bạc Đương miễn cưỡng vừa lòng, đệ tử đủ tư cách có mười một người, nhưng thiếu khuyết xuất chúng.

Cung Tu cũng có tám người đủ tư cách.

Mà Kiếm Tu bên này, Từ Hoảng lại có một phen tâm tình khác. Kiếm Tu năm nay quá quan bảy người, thiếu khuyết linh tính, chỉ có thể tính toán đủ quy cách mà thôi.

Thánh Đường cùng môn phái khác bất đồng, thu nhận số lượng đệ tử rất lớn, kết thiện duyên. Môn đồ Thánh Đường ở thế giới tiểu thiên rất đông cũng là một đặc điểm lớn nhất. Tuy nói số lượng không phải là tiêu chuẩn phán đoán mạnh yếu ở thế giới Tiểu Thiên này. Nhưng lấy Tổng Đường làm gốc cơ bản, phân đường là cành lá, quả thật mang tới nhiều chỗ tốt không tưởng.

Thời gian từng chút một trôi qua, bất kể là hoàn thành hay không hoàn thành, đệ tử đều tới đông đủ. Thiếu mỗi Vương Mãnh và Trương mập mạp.

“Triệu sư muội, ngươi an bài của Trương Tiểu Giang nhiệm vụ gì?” Vạn Tĩnh hỏi.

“Hổ Ưng.” Triệu Nhã nói.

Hồ Tĩnh trong lòng ảm đạm, chuyện này nàng đã sớm biết. Vương Mãnh và Trương Tiểu Giang nhiệm vụ thuộc loại khó làm nhất. Nguyên nhân là hai người căn bản không thích hợp tu hành, tu hành là tàn khốc, có đôi khi buông tha cũng là hạnh phúc. Đây chính là bản ý của Triệu Nhã, cưỡng ép tu hành kết quả chỉ có thể là thảm hại hơn.

Điểm này Triệu Quảng đương nhiên rõ ràng, tốt xấu gì Triệu Nhã cũng là cô cô của mình, linh thạch này lưu cho rác rưởi cũng là lãng phí, còn không bằng góp một viên gạch cho hắn tu hành.

Vạn Tĩnh lắc đầu, là trưởng lão của Lôi Quang Đường, Triệu Nhã tuổi nhỏ nhất, đối nhân xử thế hiền lành, nhưng trong lòng cũng kiên trì một nguyên tắc. Nàng phụ trách sàng chọn, Trương Tiểu Giang thiên phú là có, chỉ tiếc độ linh hoạt là kém, cũng không đủ điều kiện phù hợp với cung tu.

“Triệu Quảng còn kém ai?” Vương Bạc Đương quát.

Vương trưởng lão tính nhẫn nại không tốt, đây là việc hắn nổi danh rồi.

“Hồi bẩm trưởng lão, còn kém Vương Mãnh và Trương Tiểu Giang, hay là không đợi nữa?” Triệu Quảng cung kính nói.

“Lộn xộn cái gì vậy, bên ta đã xong rồi, các ngươi tự mình xử lý đi.”

Vương Bạc Đương khoát tay, lần này Lôi Quang Đường có thu hoạch chính là bên hắn và Phù Tu.

“Triệu Quảng ngươi cũng biết hai người đi về phía nào sao?” Triệu Nhã hỏi.

“Hồi bẩm trưởng lão, nghe nói hai người phải đi làm nhiệm vụ Hổ Ưng.”

Triệu Nhã nhìn Tử Hoảng và Vạn Tĩnh, dù sao đây cũng là chuyện của hai tông bọn họ, cũng không nên can thiệp quá nhiều, huống chi thời gian quả thật còn có một chút.

Từ Hoảng và Vạn Tĩnh liếc nhau, kỳ thực hai người đều có tâm tình rất kỳ quái. Vạn Tĩnh lúc chọn lựa mập mạp cũng có tư vị không nói thành lời, chỉ cảm thấy ánh mắt của thằng ranh con này rất sáng, rất thích hợp làm cung tiễn thủ. Mà Tử Hoảng thì cảm nhận được trên người Vương Mãnh có một loại nhiệt tình không giống bình thường.

Chỉ có điều đây cũng không phải là toàn bộ của tu hành.

“Chờ một chút đi, dù sao vẫn còn thời gian.”

Từ Hoảng nói: “Còn chưa kịp chúc mừng Triệu sư muội thu được đồ đệ tốt. Hy vọng nàng lúc ở đại hội có thể tranh khẩu khí cho Lôi Quang Đường chúng ta.”

Phần đông tam đại đệ tử đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, đệ tử mới có thể vượt qua được cửa ải đã phải thắp hương tổ tiên rồi. Dù sao người tu hành ở trong mắt phàm nhân đều như tiên nhân vậy.

Mà trở thành đệ tử chân truyền của trưởng lão, lại là chuyện giống như nằm mơ vậy. Hoặc là ở đại hội biểu hiện ra thành tích cực kỳ chói sáng, hoặc là có bối cảnh gia tộc thâm sâu, mà Hồ Tĩnh này vận khí thật tốt kinh người.

Đối mặt với ánh mắt chăm chú của mọi người, Hồ Tĩnh biểu hiện không ôn không hỏa. Từ nhỏ tới lớn nàng đã thấy vô số ánh mắt này, chỉ có điều từ phàm nhân đổi thành người tu hành mà thôi. Nàng hiện giờ lo lắng chính là Vương Mãnh và Trương Tiểu Giang, hai người này làm cái gì, thời điểm mấu chốt như vậy sao lại không thấy đâu.

“Từ sư bá quá khen, đệ tư ngu dốt, sư phụ nhìn trúng, rất kinh sợ, tự nhiên phải toàn lực cố gắng tranh vẻ vang cho Lôi Quang đường.”

Hồ Tĩnh nói, không kiêu ngạo không siểm nịnh, quả thực có phong cách quý phái. Triệu Quảng khó che dấu được lòng thưởng thức, đệ tử chân truyền của cô cô, cơ hội của hắn rất lớn nha.

Về phần những đệ tử tam đại khác chỉ có hâm mộ, tuy rằng Hồ Tĩnh là đệ tử mới, nhưng trên người có một cỗ khí chất như vậy, người khác muốn xem thường cũng khó.

“Ha ha, Triệu sư muội, nàng thật ra rất giống muội.”

Vạn Tĩnh và Vương Bạc Đương cũng gật đầu, Triệu Nhã khẽ mỉm cười. Đối với người tu hành tới bực này như bọn họ có thể tìm được một đồ đệ thích hợp quả không dễ dàng. Hồ Tĩnh có được thiên phú tốt, tính tình tự nhiên phóng khoáng, nhìn cũng rất thoải mái.

Triệu Quảng trong lòng cũng muốn nói tiếng khâm phục, rất nhiều tam đại đệ tử lâu năm lúc đứng nói chuyện với các trưởng lão cũng không kìm nổi kinh sợ. Thế nhưng Hồ Tĩnh lại có thể thản nhiên đối mặt, càng nhìn càng đẹp, chẳng những bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần, dáng người cũng không thể chê. Hơn nữa trời sinh một đôi chân dài, phối xứng với trường bào màu trắng của Thánh Đường, càng có vẻ phiêu nhiên xuất trần. Những nữ đệ tử khác hoàn toàn không thể so được với nàng à.

“Từ sư bá, Vạn sư bá, Vương Mãnh và Trương Tiểu Giang hai người đệ tử rất quen thuộc. Ta tin tưởng ánh mắt hai vị sư bá, bọn họ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Hồ Tĩnh nói.

Từ Hoảng và Vạn Tĩnh khẽ mỉm cười, đứa nhỏ này tâm tự thật ra rất tinh tế. Nàng nhìn thấy bọn họ hơi thiếu kiên nhẫn, lúc này mới nói chuyện vì bạn bè mình, ít nhất cũng thuyết minh nàng không phải là hạng người vong ân phụ nghĩa.

“Không được ăn nói lung tung.” Triệu Nhã nói, lại không có ý tức trách phạt.

“Hồ sư muội, tu hành rất tàn khốc, miễn cưỡng cũng sẽ gặp phải hiệu quả tương phản.” Triệu Quảng tận lực khiến cho biểu hiện của mình tự nhiên, phóng khoáng một chút. Trong mắt hắn, có hào quang như hắn tồn tại, mệnh ngân hai tầng rác rưởi, còn có mập mạp ngu ngốc kia, hoàn toàn là nhân vật ven đường.

Hắn tin tưởng bất kể tướng mạo, khí chất, năng lực, bối cảnh đều vượt qua bọn họ một mảng lớn, có thể hấp dẫn được Hồ Tĩnh cũng là chuyện tất nhiên.

“Triệu sư huynh, kết quả chưa có, ngươi thế nào biết được là miễn cưỡng chứ.” Hồ Tĩnh nhẹ nhàng nói.

Cái loại người cầm đèn chạy trước ô tô này nàng thấy rất nông cạn.

Triệu Quảng thật ra vẫn duy trì phong độ mà cười nói không ngừng. Đừng nói là có quỷ môn quan như lôi trì, cho dù không có, hai người cũng đừng nghĩ tới chuyện thông qua.

Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Vương Mãnh và Trương mập mạp đang chạy tới, gần như trực tiếp tiến vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện