Thâm Hải

Chương 33



Sau đó, giây tiếp theo, cô nghĩ tới thời điểm Khả Phỉ nói chuyện phiếm với cô, từng nói thai song sinh ranh mãnh lắm, hơn nữa lúc trước trong công viên anh cũng từng cố ý ôm cô.

Anh cố tình, chắc chắn cố tình.

Trong phút chốc, cô xác định đây mới là bộ mặt vốn có của anh.

Có điều nói thật, cô lại thích bộ dáng cười rộ của anh.

Thật là, hại cô vẫn cho rằng bệnh tim của mình tái phát cơ…

Vuốt vuốt ngực, cô cắn môi, cho dù phải trải qua cả đời, cô cũng không có cách nào chống lại nụ cười mê người của anh.

Mặt đỏ tim đập thình thịch làm cô phải thở gấp hai cái, vuốt vuốt ngực rời khỏi chỗ treo lễ phục, đột nhiên có người gọi cô.

“Tú Tú.”

Cô nhanh chóng xoay người, bèn trông thấy Vương Triều Dương chẳng biết từ lúc nào đã ở phía sau, làm cô sợ đến mức suýt nữa hồn lìa khỏi xác.

“Em khỏe không? Cái gã họ Mạc đó đang quấy rối em à?” Vương Triều Dương nhướn mày, nhìn cô hỏi: “Anh thấy anh ta đi theo sau em.”

“Không có, không có, anh đừng hiểu lầm.” Tú Tú áp lên ngực, vội vàng lắc đầu nói: “Anh ấy chỉ có lòng giúp tôi ôm đồ thôi.”

“Vậy là tốt rồi.” Vương Triều Dương mỉm cười thân thiện: “Lần sau nếu em cần giúp đỡ, thì có thể nói một tiếng với anh, giữa chúng ta, không cần khách sáo như vậy, dù sao chúng ta cũng xem như thanh mai trúc mã mà.”

Gì? Thật ư?

Tuy rằng khi còn bé quả thực cô có gặp anh, nhưng anh sớm đã trở thành du học sinh ra nước ngoài du học rồi, từ nhỏ đến lớn, anh và cô chưa từng nói một câu, vậy cũng xem là thanh mai trúc mã à?

Cô ngẩn người nhìn anh, chỉ cười khách sáo, nói hai câu lấy lệ.

“Cảm ơn ý tốt của anh, tôi sẽ nhớ.”

Nói xong, bèn xoay người muốn đi, ai ngờ giây tiếp theo anh lại túm cánh tay cô.

“Tú Tú, khoan đã, anh biết em rất đơn thuần, nhưng trong chuyến đi này, rất nhiều người có lòng dạ bất chính, đằng sau việc làm của họ, đều có dụng ý khác, em phải cẩn thận đừng để bị lừa.”

Cô trừng mắt nhìn, cứ sợ mình nghe lầm, nhịn không được lại hỏi: “Anh có ý gì?”

Anh mỉm cười, nói: “Em nên biết, người mẫu muốn đi lên, chuyện gì họ cũng có thể làm được.”

Tốt thật, vừa rồi A Lỗi cũng có nói, không ngờ lập tức có người đến nhắc nhở cô.

Tú Tú nhìn người đàn ông trước mắt, giả ngây giả ngô rút tay về, nói: “Xin lỗi, tôi không hiểu ý anh.”

Trong nháy mắt, ánh mắt anh thoáng hiện tia không kiên nhẫn, nhưng ý cười vẫn duy trì ở khóe môi, anh hít sâu một hơi, nhẫn nhịn nói: “Tú Tú, gã họ Mạc đó là trai bao, anh ta lấy lòng em, chẳng qua chỉ muốn vợ chưa cưới của anh ta có nhiều cơ hội trình diễn thôi.”

Cô vờ như được sáng tỏ, nói: “Anh Vương, anh thực sự hiểu lầm rồi, Mạc tiên sinh chỉ đơn giản ôm đồ giúp em thôi, nhất thời có lòng tốt à, huống chi em chỉ đến đây hỗ trợ, ở Triều Đại em lại không có quyền nữa.”

“Nhưng em là con gái của mẹ em, chỉ riêng điểm này cũng đủ rồi.” Anh nhíu mày nói.

Trên mặt anh bắt đầu lộ vẻ mặt xem cô như con ngốc rồi, cô còn nghi ngờ lời anh nữa.

Tú Tú lại mỉm cười: “Thật không? Anh yên tâm đi, lần sau em sẽ nói rõ với anh ấy.”

Nghe vậy, anh thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, tiến về phía trước đến gần cô.

“Em biết đó, bình thường anh không phải loại người nói xấu sau lưng người khác, anh chỉ lo cho em thôi.”

Anh tiếp cận quá gần, làm cô bất giác khẩn trương, nhịn không được lui về sau một bước.

“Cảm ơn anh quan tâm em.” Tú Tú khách sáo nói, cố gắng muốn vòng qua anh, nhưng người đàn ông này lại bước ngang một bước, chặn đường cô.

“Tú Tú, tối nay có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?”

Anh nở nụ cười vui vẻ, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy sợ hãi.

“Ngại quá, em có hẹn rồi.”

Cô nói với anh, lần nữa cố gắng vòng qua anh, nhưng người đàn ông kia lại chặn cô nữa, vươn tay, vây khốn cô ngay bên tường, còn cúi đầu.

“Tú Tú, em không cần xấu hổ đâu.”

Khoan đã, anh muốn làm gì?

Mắt thấy anh càng tiến càng gần, như muốn hôn cô, Tú Tú sợ đến mức vội vàng đẩy anh ra, vừa ngăn cằm anh lại, không cho anh cúi đầu, hốt hoảng nói: “Anh Vương, thật xin lỗi, em thực sự có chuyện –”

“Em biết mà, thực ra anh để ý em lâu lắm rồi, anh thực sự rất thích –”

Lời còn chưa dứt, một công nhân ở phía sau vác thang nhôm đi qua, hô:

“Xin lỗi, tránh đường, tránh đường, xin nhường đường!”

Câu này hô vô cùng vang dội, lại chậm đi nửa nhịp, thang nhôm lập tức va vào đầu Vương Triều Dương.

“Ai ui, ngại quá, vị tiên sinh này ngài có sao không?” Người công nhân hô to gọi nhỏ nói.

“Mày làm cái gì đó? !” Vương Triều Dương vuốt vuốt sau ót, tức giận xoay người, lại trông thấy nửa người trên của người đàn ông lực lưỡng với cơ bắp cuồn cuộn, ước chừng cao hơn anh một cái đầu.

“Xin lỗi, tôi không thấy ngài.” Người đàn ông với cơ bắp cuồn cuộn cúi đầu nhoẻn miệng cười nhìn anh.

“Con mẹ nó, mày không có mắt à!” Vương Triều Dương tức giận mắng.

Người đàn ông với cơ bắp cuồn cuộn nghe vậy, nụ cười trên gương mặt chợt tắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta, hung ác tiến lại gần, nói: “Shit! Mày nói cái gì? Lặp lại lần nữa coi, con mẹ nó ông đây xin lỗi mày rồi còn muốn gì nữa?”

Vương Triều Dương bị vẻ mặt hung thần ác sát của gã du côn dọa đến xanh mặt, trắng bệch, nhịn không được lui về sau một bước, vuốt vuốt đầu, trong nháy mắt liền đổi giọng, “Tôi… tôi muốn gì đâu… ý tôi là, lần sau anh cẩn thận một chút.”

Thốt xong câu này, anh kéo kéo cổ áo âu phục, nhanh chóng vòng qua người công nhân thô lỗ vác cái thang kia, rồi sải bước chạy trối chết.

Tú Tú thoáng sững sờ, chỉ có thể nhìn Phượng Lực Cương đứng trước mặt nhe răng cười.

“Này, cô ổn chứ?”

“Tạm ổn.” Cô còn chưa kịp hoàn hồn gật đầu, giọng điệu thở gấp nói: “Cảm ơn anh.”

Lúc đó, cô không nghĩ tới Vương Triều Dương sẽ cưỡng hôn cô, nhưng anh ta quả thực muốn như vậy, thực sự dọa cô sợ chết khiếp.

“Đừng khách sáo.” Phượng Lực Cương mỉm cười nói: “May là A Lỗi bị anh Võ gọi vào boong tàu, nếu không tôi sợ Vương Triều Dương sẽ bị cậu ấy ngũ mã phanh thây [1] mất.”

[1] nguyên văn là 大卸八塊: đại tạ bát khối – vốn là một cực hình thời xưa, cùng với “ngũ mã phanh thây”. Nay chỉ việc đem một thứ đầy đủ nguyên vẹn chia thành những phần nhỏ.

Nghe vậy, Tú Tú cả kinh, vội nói: “Anh đừng cho anh ấy biết.”

Phượng Lực Cương nhướn mày.

“Tôi không muốn anh ấy lo lắng thêm.” Tú Tú đỏ mặt, hai tay nhỏ ở phía trước xoắn xít vào nhau: “Anh ấy muốn tôi cách xa Vương Triều Dương một chút.”

Phượng Lực Cương bật cười: “Ok, tôi không nói, nhưng lần sau cô phải chú ý gã họ Vương đó, tôi thấy anh ta rất nóng nảy, sợ rằng sẽ bá vương ngạnh thượng cung.”

Cô đỏ mặt, vội vàng gật đầu: “Tôi sẽ chú ý.”

Thấy dáng vẻ này của cô, Phượng Lực Cương không trêu chọc cô nữa, chỉ cười nói: “Hiện tại, cô có thể dẫn tôi đến phòng máy ở hậu trường được không? Tôi muốn vào đó xử lý chút chuyện.”

“Đương nhiên.” Tú Tú xấu hổ vội vã gật đầu, dẫn anh đến phòng vi tính: “Bên này.”

Ngày diễn ra show thời trang, khí trời rất đẹp.

Tuy mấy ngày trước, nhân viên đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, nhưng sáng hôm đó, mọi người vẫn bận rộn đến đầu tắt mặt tối.

Chín giờ sáng, quan khách đã lần lượt lên tàu.

Tú Tú hơi khẩn trương, buổi diễn tập tối qua, tất cả đều vô cùng suôn sẻ, sáng sớm bọn anh Võ đã ra khỏi cửa, có vài người thậm chí chưa trở về, cô biết bọn họ ở trên tàu.

9h30, Vương Triều Dương và Tô Ngọc Linh lên tàu.

“Tú Tú, đã lâu không gặp.” Tô Ngọc Linh thấy cô, mỉm cười đi tới, thậm chí dang hai tay ra.

Mặc dù không muốn, nhưng đối mặt với bạn thân của mẹ, cô đành phải dang tay ôm bà, khách sáo chào hỏi: “Dì Tô, chào dì, đã lâu không gặp. Anh Vương, chào anh.”

“Ai da, Tú Tú lễ phép thật, nắng lên rồi, con còn đứng đực ở đây làm gì? Không mau cùng Tú Tú dạo xung quanh đi.”

Tô Ngọc Linh đẩy con trai ra phía trước.

Tú Tú thấy thế, vội vàng cười nói: “Dì Tô, thật xin lỗi, mẹ hình như đang gọi con, ngại quá, dì với anh Vương cứ tự nhiên đi, con không nói nữa. Tạm biệt.”

Nói xong, không đợi người ta trả lời, cô nhanh chóng chuồn mất.

Nhưng Vương Triều Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, cả buổi sáng đều cố gắng theo sau cô, cô buộc lòng phải theo sau lưng mẹ, có trời mới biết, chuyện này không đơn giản chút nào.

“Tú Tú, giúp mẹ rót trà –”

“Tú Tú, khăn lụa của mẹ đâu?”

“Tú Tú, sao con treo lễ phục ở đó, làn váy đều nhăn hết rồi.”

“Tú Tú, đừng cản đường mẹ!”

“Ôi, trời đất ơi, con là đồ ngốc à?”

Ok, cô chịu đủ rồi!

Cô xoay người rời khỏi, lúc nào cũng nhịn không được phải phê bình mẹ, may mà Vương Triều Dương cũng vì mẹ rất khó chơi, nên không tiếp tục dây dưa với cô nữa.

Mười hai giờ, phần lớn quan khách đều đến rồi, nhân vật nổi tiếng trên thương trường và chính trị, các ngôi sao điện ảnh, tất cả đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy đến tham dự sự kiện này, có người nổi tiếng, đương nhiên không thể thiếu ký giả và đội chó săn.

Ở bến cảng, hai bên thảm đỏ, đều chật ních quần chúng và fans hâm mộ vây xem, thường thường sẽ vì một vị minh tinh hoặc ngôi sao ca nhạc mà xôn xao. Không ít nhân vật chính trị và minh tinh điện ảnh, rất đúng lúc đứng trên cầu thang mỉm cười vẫy tay với đám người ở bến cảng, cũng để phóng viên chụp ảnh.

Có thể thấy hết thảy đều là giả dối, nhưng cô biết kiểu tuyên truyền này thực sự rất cần thiết.

Vì thân phận của cô, mà cô phải theo ba đến bắt chuyện với mấy nhân vật chính trị và minh tinh điện ảnh, nhưng ngoại trừ gật đầu mỉm cười, mỉm cười gật đầu, cô thật không biết nên nói cái gì.

Khi nụ cười trên mặt trở nên cứng nhắc, suýt nữa bị chuột rút, thì A Lỗi và Đồ Hoan xuất hiện, dẫn đến một trận xôn xao huyên náo, anh thân mật nắm tay Đồ Hoan, bày ra gương mặt điển trai mang theo ý cười nhàn nhạt, thích hợp sắm vai phụ làm nền cho nữ chính, đỡ Đồ Hoan mang giày cao gót ba phân, có trời mới biết cô ấy cao sẵn rồi, còn đi giày cao gót ba phân, gần như cao bằng A Lỗi.

Hai ngày nay cô có xem tin tức, biết anh Võ đúng là cho anh thân phận trai bao, truyền thông đều đem những rắc rối của anh phơi bày lên mặt báo, nhưng cho dù là vậy, với gương mặt điển trai và khí chất u ám, anh vẫn hấp dẫn phần lớn các fan nữ, thậm chí nghe nói có công ty muốn tìm anh ký hợp đồng.

Đương nhiên, anh đều từ chối cả.

Đồ Hoan đứng vững trên bậc thang, vịn bờ vai anh, hôn gió đám người ở phía dưới, cười vui vẻ.

Lúc này đây, vì trong lòng không còn khúc mắc, nên cô xem càng rõ ràng hơn, phát hiện Đồ Hoan đúng là sử dụng A Lỗi như phông nền đứng.

Không biết A Lỗi và Đồ Hoan nói gì, mà khi Đồ Hoan lên tàu, cố ý đạp anh một cước, anh cau mày, nhẫn nhịn.

Tú Tú nhịn không được phì cười, nhưng anh và Đồ Hoan đã đứng trước mặt cô.

Ba người ở trước mặt ba cô làm bộ chào hỏi, Đồ Hoan cố ý buông tay A Lỗi, ôm lấy cô, nói: “Đường tiên sinh, thật ngại quá, cho tôi mượn Tú Tú một chút nhé, một vài chị em của tôi muốn nói chuyện với cô ấy, được chứ?”

“Đương nhiên đương nhiên.” Vừa nghe có người muốn dẫn cô con gái có phản ứng chậm chạp này đi, Đường Hạ lại thở phào nhẹ nhõm không thôi.

“Cảm ơn Đường tiên sinh.” Đồ Hoan cười nói xong, ôm lấy cô đến khoang tàu. “Tú Tú, đến đây, chúng ta đến phòng tôi nói, cô còn chưa tới phòng tôi nữa? Có rượu sâm banh đó, chị Chu thực sự là người chu đáo, đúng không?”

Tú Tú nghe xong, chỉ có thể mỉm cười.

Nói thật, chỉ cần có thể thoát khỏi nơi này, muốn cô làm gì đều được.

Dọc đường đi, cô cảm giác được A Lỗi theo sau lưng cô, cô cũng không dám quay đầu lại nhìn, thật vất vả các cô mới đến được phòng của Đồ Hoan, vừa bước vào Đồ Hoan bèn cởi giày cao gót, nhảy lên giường lớn.

“Má ơi, giày cao gót thật không để người mang mà, tại sao lại có phụ nữ thích vậy chứ?”

“Vì chúng tôi lùn.” Tú Tú bật cười, nói với cô, “Không phải người phụ nữ nào cũng đều có đôi chân dài giống cô đâu.”

“Cũng đúng.” Đồ Hoan ngồi dậy, gác chân lên nhìn cô, cười hỏi: “Tình huống thế nào? Mấy người đó đều tới rồi chứ?”

Mạc Lỗi bước vào, khóa cửa lại.

Tú Tú gật đầu, nói: “Vương Triều Dương và mẹ anh ta cũng tới, mấy đại gia bên Mỹ đó tôi không quen biết, nhưng tôi vừa gặp anh Võ, anh nói bọn họ đều tới rồi.”

“Em còn ổn chứ?” Anh đến trước mặt cô hỏi.

“Vâng, hoàn hảo.” Mặt cô đỏ ửng, nói: “Chỉ cười đến mặt có chút cứng nhắc thôi.”

Thừa dịp hai người họ anh anh em em, Đồ Hoan trèo lên giường lớn, gọi điện.

“Cho nên giờ chúng ta phải đợi thuyền tới sao?” Tú Tú hiếu kỳ hỏi anh.

“Ừ, tạm thời không có việc gì, chúng ta đoán đối phương sẽ đợi đến tối khi show diễn thời trang chính thức mở màn mới ra tay, em có thể nghỉ ngơi ở đây trước.” Anh biết cô quá hồi hộp, nên tối qua ngủ không ngon giấc, lúc này vành mắt đen nhàn nhạt đều lộ ra cả.

Nghe vậy, Tú Tú thở phào nhẹ nhõm, cô thực sự không muốn đối mặt với ba mẹ hoặc quan khách trên tàu.

“Em ăn trưa chưa?”

Cô lắc đầu, cười khổ: “Em không có khẩu vị.”

“Anh gọt một ít trái cây cho em nhé.” Nói xong, anh nắm tay cô tới bàn ăn bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện