Thái Cực Đồ

Chương 33: Lúc nguy biến mới rõ chính tà - dù mang ân vẫn ngờ thanh hải



Nhìn nhưng tên may mắn sống sót, tuy đã bị khống chế huyệt đạo, nhưng sắc mặt vẫn còn tỏ ra khiếp hãi, trong đó có mười hai tên thủ hạ Thần Bí môn và bốn gã đệ tử của ba phái Không Động, Côn Luân và Điểm Thương, chàng hỏi chúng:

- Môn chủ và chưởng môn của các ngươi đã không ngó ngàng gì đến các ngươi, họ chỉ lo thân họ, các ngươi nghĩ sao?

Bọn chúng do không thể cử động nên chỉ biết lấy mắt nhìn nhau!

Sau cùng một tên lên tiếng:

- Tại hạ là người của Không Động phái! Lệnh của chưởng môn, một đệ tử như tại hạ nào dám kháng lệnh?

Chàng cười lạnh:

- Ngươi có tính danh gì?

Gã đáp:

- Khương Minh Trí!

Chàng giễu cợt:

- Xem ra ta phải gọi ngươi là Bất Trí thì đúng hơn! Thạch Phù Vân, chưởng môn và là sư phụ ngươi đã bị Tôn Nhất Bình tước đoạt toàn bộ chân nguyên rồi sát hại, ngươi có biết không?

Gã thất sắc:

- Không thể có chuyện này! Chính Tôn Nhất Bình đã nói, gia sư chết là do...

- Do người sát hại? Là ai? Phải chăng lão đổ cho ta, Văn Bất Thông?

Gã chớp mắt:

- Đó là lời Tôn Nhất Bình nói! Và tại hạ không thể không tin!

Chàng gật đầu:

- Vậy còn Tôn Nhất Bình tước đoạt hết chân nguyên của Thạch Bích Vân, sư tỷ hoặc sư muội của ngươi, ngươi có lẽ cũng không biết?

Gã động dung:

- Việc này...! Đúng là tại hạ chưa biết!

- Hừ! Sau đó, hoặc cố ý, hoặc vô tình, Tôn Nhất Bình mặc nhiên để cho Thạch Bích Vân lần lượt bị Địch Hành và hai tên khác cũng là đệ tử phái Côn Luân làm nhục! Thạch Bích Vân đã chết! Ngươi cũng không biết?

Gã phẫn nộ:

- Bọn Địch Hành dám ư?

Phát hiện gã đệ tử Côn Luân phái đứng cạnh đó chợt có sắc mặt bối rối, chàng hất hàm bảo Khương Minh Trí:

- Những gì ta nói hoàn toàn là sự thật! Không tin, ngươi thử hỏi gã kia!

Khương Minh Trí đảo mắt nhìn gã đệ tử Côn Luân phái:

- Tạ Bất Mê! Sự thật là thế nào?

Chàng suýt phì cười khi biết rõ tính danh của gã đệ tử Côn Luân:

- Nếu ngươi đúng là không hề mê muội, như tính danh do thân sinh phụ mẫu đặt cho ngươi, ta khuyên ngươi nên nói rõ sự thật!

Tạ Bất Mê thở dài:

- Đến lúc này Tạ mỗ nghĩ không còn gì để dấu! Lúc Tôn Nhất Bình đoạt chân nguyên lần lượt của Thạch chưởng môn và sau đó là là Thạch cô nương, Tạ mỗ cũng nhìn thấy! Do Thạch cô nương đã phản kháng bằng cách dùng trâm hoặc móng tay gì đó, chính xác là vật nhọn đâm vào huyệt Đại Truy của Tôn Nhất Bình, lão...

- Lão ác tặc, nếu trời cho Khương Minh Trí ta sống, nhất định ta phải phanh thây xẻ thịt lão để báo thù cho gia sư và Thạch sư muội!

Chờ cơn phẫn nộ của Khương Minh Trí lắng lại, Tạ Bất Mê lại nói:

- Tạ mỗ dù bất nhẫn vẫn phải bất lực khi nghe Tôn Nhất Bình hạ lệnh giao Thạch cô nương cho Địch đại sư huynh toàn quyền xử lý! Địch đại... hừ, y không đáng là đại sư huynh của Tạ mỗ, y càng lúc càng lộng hành nhất là khi y thay lòng đổi dạ cam tâm nhận Tôn Nhất Bình làm sư phụ! Tạ mỗ nào ngờ Địch Hàn và hai tên a tòng kia nỡ dày xéo làm nhục Thạch cô nương? Nếu biết sẽ có chuyện này. Tạ mỗ nhất định phải tìm cách giải cứu!

Khương Minh Trí phẫn nộ:

- Chuyện đã rồi, lời ngươi nói có đáng tin không?

Tạ Bất Mê giận dữ, gắt um lên:

- Lòng dạ của Tạ Bất Mê này thế nào chỉ có trời biết, đất biết! Ta đã tởm lợm bọn Tôn Nhất Bình lắm rồi, và ta đã có ít lắm một lần tìm cách bỏ đi! Không tin, ngươi có thể hỏi Du Vấn Thiên hoặc Trang Vi Nghĩa thì rõ!

Khương Minh Trí vội đưa mắt nhìn hai gã còn lại, vốn cùng là đệ tử phái Điểm Thương:

- Vấn Thiên, Vi Nghĩa! Ta tin hai ngươi tên thế nào người thế ấy! Tạ Bất Mê nói có đúng không?

Du Vấn Thiên là gã cao niên hơn vội chớp mắt vài lượt:

- Có một lần ta phát hiện họ Tạ đang tìm cách lẻn đi! Sợ ta cáo giác, họ Tạ suýt cùng ta động thủ! Sau đó, khi có Trang đệ xuất hiện, họ Tạ cô thế đành thú thật và cầu xin hai ta chớ cáo giác y! Ta chỉ có thể nói bao nhiêu đó, tin hay không tuỳ Khương đệ!

Càng nghe, Bất Thông càng lấy làm kỳ, không lẽ có điều xảo hợp đến vậy! Bốn gã này, từ tính danh đến khẩu ngữ dường như đã từ lâu có ý bất phục thái độ của sư môn! Cả bốn đều ngấm ngầm tỏ ý phản kháng hành vi đi vào ma đạo của trưởng bối! Và kỳ lạ hơn, họ lại tình cờ cùng sống sót sau trận thảm biến như nhau!

Chàng đưa mắt nhìn mọi người, để xem họ có cảm nghĩ đúng như chàng đang nghĩ không! Và chàng lần lượt nhận được những cái gật đầu tán thành của mọi người! Rõ nhất là lời nói của Du Thừa Phong tự nói lên, không chờ chàng hỏi:

- Bọn họ rất lạ! Chính ta nhìn thấy dường như họ cố tình giao giải dược ra, không chờ mọi người chiếm đoạt! Đệ muốn xử lý họ thế nào tuỳ đệ, vì đệ là Minh chủ của Liên Minh Chánh Đạo!

Hít mạnh một hơi, Bất Thông đột nhiên vung tay giải huyệt cho họ!

Du Vấn Thiên thì bất ngờ phải lên tiếng nói lên sự kinh ngạc:

- Thiếu hiệp muốn tha cho bọn ta?

Chàng mỉm cười:

- Sao các hạ hỏi ta? Tên các hạ là Vấn Thiên? Vậy hãy đem điều đó hỏi cao xanh! Cao xanh đáp thế nào, các hạ hãy theo đó mà thực hiện!

Vỡ lẽ, Du Vấn Thiên cúi đầu thi lễ khắp quần hùng:

- Được chư vị lượng thứ, tạo cho huynh đệ Du mỗ và tệ phái Điểm Thương có cơ hội chuộc lại lỗi lầm, lời đáp tạ Du mỗ không có tư cách nói ra, chỉ xin lấy hành động sau này để chứng minh!

Cũng hiểu như Du Vấn Thiên, Tạ Bất Mê và Khương Minh Trí cũng có những hành động tương tự!

Thấy thế, một tên trong bọn thuộc hạ Thần Bí môn vụt kêu:

- Văn thiếu hiệp đã buông tha thì hãy buông tha luôn cho bọn tiểu nhân! Bọn tiểu nhân vì bị lão Điền Trung cưỡng ép nên đành phải có những hành vi hoàn toàn ngược lại tâm ý!

Chàng nhìn gã:

- Ta sẽ buông tha nếu ngươi hoặc ai khác trong bọn ngươi có thể cho ta biết một điều. Những gì vừa xảy ra, bọn ngươi nghe hoặc biết như thế nào?

Nghe rõ lời hứa của chàng, cả mười hai tên cùng nhao nhao tranh nói:

- Tiểu nhân biết! Môn chủ từ lâu đã có ý định lợi dụng Tôn Nhất Bình! Chuyện xảy ra hôm nay là do Môn chủ đã ngấm ngầm đưa tin nên Tôn Nhất Bình mới biết mà tìm đến!

Tên khác bảo:

- Ngươi biết như vậy chưa đủ! Đầu tiên là lão Điền hộ pháp đưa tin cho Môn chủ!

- Không phải như vậy! Trước khi Điền hộ pháp biết tin phải có người đưa tin! Ta biết người đưa tin đó là ai!

- Xì! Đó là do Trịnh lão thất này cho ngươi biết! Tự ngươi làm sao biết được! Ngươi đưa tin cho Điền hộ pháp chính là mụ đỏng đảnh kia! Mụ tên là...

- Là Đổng Hoàng Yến! Một mụ già chẳng ra gì, bị Điền hộ pháp lừa phỉnh mà không biết!

- Ai bảo mụ bị lừa? Mụ chỉ vì tình xưa với Điền hộ pháp nên tình nguyện nói ra!

- Là nói trong ngày mụ và Điền hộ pháp thành thân lần thứ hai chứ gì?

- Sao chỉ là lần thứ hai? Ít nhất phải mười lần hoặc trăm lần gì đó! Bằng không sao mụ có thể cưu mang cốt nhục của Điền hộ pháp nếu chỉ có một lần chung đụng?

- Ngươi nói cứ như ngươi đã biết cốt nhục của Điền hộ pháp là ai vậy? Thử nói xem nào!

- Là ngươi đố ta hay ngươi đang tìm cách để ta nói cho ngươi biết? Thôi được, nếu ngươi muốn biết thì nghe ta nói đây!

- Không cần! Ngươi tưởng ta không biết sao? Là ta, Trịnh Đa Sự này, chứ đâu phải lão họ Văn khù khờ mà không biết lão đã bị phụ nhân của lão dối lừa!

- Giỏi! Hoá ra không ai không biết cốt nhục của mụ và Điền hộ pháp chính là...

Bất Thông bật thét lên căm phẫn:

- Câm ngay!

Như chưa đủ cơn tức giận, chàng bỗng chớp động thân hình lao vun vút qua đủ mười hai tên kia.

Vút!

Và...

Hự! Hự! Hự!

Huỵch! Huỵch! Huỵch!

Nhìn mười hai tên đang lổm ngổm bò lê dưới nền đất thẫm ướt đầy máu huyết, Bất Thông bật quát:

- Vì đức hiếu sinh của trời đất, ta tha cho mười hai cái mạng chó của bọn ngươi! Cút! Đừng bao giờ để ta thấy mặt một lần nữa! Cút!

Gượng đứng lên, mười hai tên phải dựa vào nhau để có sức tập tễnh bỏ chạy!

Không còn là những ý nghĩ mơ hồ nữa, mọi người quanh đó, kể cả Bất Thông đều hiểu quá rõ những lời vừa rồi của bọn thủ hạ Thần Bí môn có hàm ý gì!

Cũng như Bất Thông, mọi người hoàn toàn bất động, vờ như mải nhìn theo mười hai tên kia do đã bị Bất Thông phế bỏ võ công nên tuy hối hả nhưng thật sự chúng đi khá chậm!

Không như cảm nghĩ của mọi người, khi bọn kia đã đi mất dạng, Bất Thông quay lại nhìn họ bằng dáng điệu hoàn toàn trầm tĩnh!

Chàng bình thản hỏi họ:

- Chư vị có hiểu gì không? Tại sao Dương Phi Thủ Môn chủ Thần Bí môn rõ ràng là đang thắng thế sao lại đột nhiên bỏ đi? Lão buông tha chúng ta vì lẽ gì? Lão không nỡ hay đã có một âm mưu nào khác?

Những nghi vấn chàng vừa nêu lập tức khiến mọi người phải quên đi câu chuyện vừa rồi để bàn tán và mong tìm ra những lời giải thích thoả đáng!

Gia Cát Phàm hắng giọng:

- Nhất định là một âm mưu. Nhưng là âm mưu gì hoạ đợi đến lúc thật sự việc xảy ra chúng ta mới biết!

Du Thừa Phong lắc đầu:

- Có biết thì đã muộn! Bản lãnh như lão, chúng ta càng bị bất ngờ càng dễ mất mạng!

Hư Tướng đại sư cúi đầu niệm phật hiệu:

- A di đà phật! Theo thiển ý của bần tăng, Liên Minh Chánh Đạo phải luôn cảnh giác để tránh chuyện bất ngờ!

Vân Huyền đạo trưởng than:

- Còn cảnh giác thế nào đây, đại sư? Nguyên khí của chúng ta vừa bị tổn thương nghiêm trọng, bất luận lúc nào lão xuất hiện, Liên Minh Chánh Đạo chúng ta vẫn rơi vào thế bị động! Vô lượng thọ phật!

Du Vấn Thiên chợt kêu lên khe khẽ:

- Nếu đây là âm mưu, phải chăng chỉ là âm mưu vừa chợt có, không hề liên quan đến gia sư... a..., đến tệ chưởng môn Hoa Vô Sắc?

Nghe được lời này, Bất Thông bỗng nhớ lại hành vi cuống cuồng bỏ chạy một cách kỳ lạ của Hoa Vô Sắc và Sa Hồng Cát! Chàng chợt cao giọng:

- Không sai! Nhờ Du huynh đệ nên tại hạ mới nhớ! Tại sao Sa Hồng Cát và Hoa Vô Sắc khi bỏ chạy không chạy theo Dương Phi Thủ, như lão Điền Trung đã chạy theo? Nhất định trong này phải có ẩn tình, và chỉ cần hiểu rõ ẩn tình này chúng ta hoặc biết rõ điều gì đang xảy ra hoặc có thể minh bạch Dương Phi Thủ thật sự có âm mưu gì!

Hồ Bạch Cúc bỗng lên tiếng:

- Những lời úp mở của Hoa Vô Sắc trước lúc bỏ chạy, Bất Thông huynh có nhớ không?

Tuệ Đàn sư thái gật đầu:

- Nam mô A di đà phật! Bần ni cũng vừa nghĩ đến điều này! Đúng như nữ thí chủ vừa nói, lời nói của Hoa Vô Sắc ngẫm lại thật là lạ!

Sực nhớ chưa dẫn tiến Hồ Bạch Cúc với mọi người, Bất Thông nhìn mọi người vẻ hối lỗi:

- Đây là cung chủ Thanh Hải Cung, Hồ Bạch Cúc, vì Dương Phi Thủ cũng là hậu nhân của phản đồ Thanh Hải Cung, Hồ Cung chủ đã có ý định cùng chúng ta đứng chung hàng ngũ!

Du Thừa Phong phì cười:

- Đã liên tay với nhau hơn nửa ngày trời, đây đâu còn là ý định nữa, Bất Thông đệ?

Chàng cũng cười nhưng là cười bối rối:

- Khi đưa Hồ Cung chủ đến đây, đệ đâu nghĩ là có chuyện cứ thực hiện trước, sau đó mới bày tỏ ý định?

Gia Cát Phàm xua tay:

- Trước hoặc sau, thế nào cũng tốt! Chỉ có điều, đây là lần đầu tiên Gia Cát mỗ mới biết Ma Trung Tử có xuất xứ từ Thanh Hải Cung!

Không muốn mọi người ngộ nhận vì đã biết Ma Trung Tử là đại ác ma, và bây giờ đến lượt Dương Phi Thủ cũng tàn độc không kém mà có ý nghĩ không đúng về Thanh Hải Cung, Bất Thông vắn tắt giãi bày:

- Thanh Hải Cung vốn ở chốn xa xôi, dù có nghe có biết về võ lâm Trung Nguyên nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ mạo phạm! Trăm năm trước, Ma Trung Tử là người đầu tiên có ý nghĩ này! Vì thế lão đã bị Thanh Hải Cung tước phế khỏi cương vị Cung chủ! Sau đó, lão đã vào võ lâm Trung Nguyên như chúng ta đã biết!

Lời giải thích của chàng tưởng đâu quá rõ, nào ngờ liền sau đó Hư Tướng đại sư bỗng lên tiếng chất vấn:

- A di đà phật! Hồ Cung chủ, bần tăng muốn hỏi câu này! Ma Trung Tử đã vào và gây hoạ khắp Trung Nguyên, sau mãi trăm năm sau quí cung mới có ý nghĩ vào đây thu thập phản đồ?

Hồ Bạch Cúc tuy bối nhưng vẫn cố giải thích:

- Ma Trung Tử đã bị phế truất, người bổn cung trăm năm qua hầu như không còn nhớ đến! Chỉ những lúc gần đây chính do Kiều Toàn nhắc nhở, bổn cung mới nhớ và có ý định này!

Tuệ Đàn sư thái nghi ngờ:

- Kiều Toàn nào? Phải chăng là người vừa bị người của quí cung hạ thủ?

Hồ Bạch Cúc gật đầu:

- Lúc vào Trung Nguyên, Kiều Toàn bỗng dưng có ý định làm phản! Bổn cung chiếu theo quy luật phải thanh lý môn hộ!

Vân Huyền đạo trưởng bỗng hỏi:

- Sau này, nếu Dương Phi Thủ thực sự bị trừng trị, quý cung sẽ làm gì tiếp theo?

Hồ Bạch Cúc hoang mang:

- Trừng trị xong Dương Phi Thủ ư? Một khi đã khử xong phản đồ, bổn cung còn biết làm gì nữa ngoài việc quay về Thanh Hải Cung?

Vân Huyền gật gù:

- Quay về là tốt, bần đạo cũng chỉ mong như vậy!

Mộ Dung Quang bỗng hắng giọng:

- Đương nhiên bổn cung phải quay về nơi xuất phát. Đạo trưởng như không tán thành lắm nếu bổn Cung chủ cứ ở lại Trung Nguyên?

Vụt hiểu Vân Huyền đạo trưởng muốn ám chỉ điều gì, Hồ Bạch Cúc cười lạt:

- Đạo trưởng bất tất phải lo ngại! Trung Nguyên dù rộng lớn vẫn không khiến bổn Cung chủ động lòng đến phải quên nơi đã từng cưu mang sinh dưỡng bổn cung!

Hư Tướng đại sư bỗng cúi đầu:

- A di đà phật! Bọn bần tăng không hề có ý đó, mong Hồ Cung chủ chớ hiểu lầm!

Phát hiện Hồ Bạch Cúc càng lúc càng có ý giận, Bất Thông bỗng lên tiếng như chàng đã suy nghĩ khá lâu mới có nhưng quyết định này:

- Tại hạ vừa nghĩ ra một điều! Đúng như Tuệ Đàn sư thái vừa nói khi nãy, lời nói của Hoa Vô Sắc đúng là khó hiểu. Tuy vậy, nhất định những lời nói đó phải liên quan đến việc Dương Phi Thủ đột ngột bỏ đi! Do vậy, tại hạ có ý định đi tìm Sa Hồng Cát và Hoa Vô Sắc! Rất có thể từ bọn chúng ta sẽ biết rõ mưu đồ của Dương Phi Thủ!

Ngừng lời một lúc, chàng tiếp:

- Còn chư vị, để tránh Dương Phi Thủ bất ngờ xuất hiện, tại hạ nghĩ chư vị hoặc là quay về sư môn hoặc là tìm một nơi nào đó tạm thời ẩn thân, chư vị nghĩ sao?

Lời của chàng làm cho Tuệ Đàn sư thái thất sắc:

- Quay về sư môn là không được! Bất luận thế nào các phái chúng ta đã là một Liên Minh thì cứ ở chung một chỗ thì hay hơn!

Vân Huyền đạo trưởng ngập ngừng:

- Dù ở chung một chỗ nhưng nếu Dương Phi Thủ bất ngờ xuất hiện vị tất chúng ta đủ lực đối phó!

Hư Tướng đại sư cũng bối rối không kém:

- A di đà phật! Theo thiển ý của bần tăng, hay chúng ta cứ đi theo Minh chủ? Đã là Liên Minh Chánh Đạo, lại có một Minh chủ rõ ràng, cớ gì chúng ta cứ phải đầu một nơi, người một nẻo?

Gia Cát Phàm đã lâu không lên tiếng, giờ bỗng cao giọng:

- Nhưng Bất Thông đâu thể ở mãi bên chúng ta? Y vừa nói, cần phải truy tìm Hoa Vô Sắc và Sa Hồng Cát, chúng ta đâu thể cứ thế này ùn ùn kéo nhau đi truy tìm họ?

Bất Thông cười nhẹ:

- Nếu biết họ chạy đến địa phương nào, chúng ta có đi chung cũng không sao! Rất tiếc, đó là điều chúng ta chưa biết!

Du Thừa Phong mỉm cười:

- Không sai! Hay là thế này vậy, chúng ta lập tức chia nhau ra tìm họ! Người nào tìm được sẽ thông tri đến những người còn lại?

Bọn Hư Tướng, Vân Huyền và Tuệ Đàn lập tức co rúm người lại, tìm cách thoái thác:

- Bần tăng chỉ quen tụng niệm tu hành! Việc truy tìm là không thể!

- Bần đạo cũng thế!

- Bần ni cũng vậy!

Bất Thông cau mày:

- Các vị không quen việc truy tìm thì đòi theo tại hạ có ích gì?

Họ bối rối, muốn đáp nhưng lại không dám!

Chàng thở dài:

- Chư vị ngại không đủ lực đối phó với Dương Phi Thủ! Tại hạ cũng đâu hơn gì chư vị? Hoặc giả, nếu chư vị có lời thỉnh cầu, tại hạ sẽ nhờ Thanh Hải Cung cùng lưu lại với chư vị?

Họ càng bối rối nhiều hơn!

Biết ý của Bất Thông cũng là ý của Du Thừa Phong và Gia Cát Phàm, Hồ Bạch Cúc bỗng lên tiếng phản bác:

- Không được đâu, Minh chủ! Bổn cung vào Trung Nguyên không ngoài mục đích thu thập phản đồ! Bổn cung đâu thể cứ lưu lại một nơi chờ Dương Phi Thủ đột nhiên dẫn xác đến nạp mạng?

Chàng vờ thở dài nhưng lại cố tình nheo mắt với Hồ Bạch Cúc:

- Nếu là vậy, thật đáng tiếc, tại hạ nào dám miễn cưỡng quý cung!

Quay nhìn Du Thừa Phong, Gia Cát Phàm, chàng hỏi:

- Chưởng môn và Du đại huynh có ý như thế nào? Lưu lại với các phái hay quay về sơn môn?

Gia Cát Phàm trầm giọng:

- Như Minh chủ có lần nói, các phái phải tự cứu trước khi chờ trời cứu! Minh chủ yên tâm, Gia Cát mỗ nhất định tự lo liệu!

Du Thừa Phong bật cười:

- Đối với Cái Bang, đâu đâu cũng có thể làm nơi trú sở! Minh chủ chớ lo, Du mỗ biết làm gì rồi!

Chàng gật đầu, thái độ thật cảm kích:

- Mọi chuyện đều nhờ chưởng môn và Du đại huynh gánh vác hộ! Tại hạ xin nguyện tận lực vì võ lâm Trung Nguyên!

Vòng tay thi lễ với mọi người, Bất Thông lên tiếng cáo biệt và bỏ đi!

Vút!

Cùng một lúc với chàng, Hồ Bạch Cúc cũng lập tức ra hiệu cho bọn họ và bỏ đi!

Vút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện