Tẩm Thất Mỹ Lang

Chương 61



Thật vất vả mới về tới phòng ngủ, ba người vội vàng rửa mặt chải đầu xong liền hướng lên cái giường ấm áp chạy đi.

Tuy rằng phòng ngủ có lò sưởi, nhưng mới từ phòng tắm tỏa nhiệt đi ra, độ ấm trong phòng ngủ vẫn là có điểm thấp lạnh, Hoắc Mẫn Lăng nhìn ổ chăn ấm áp nhung nhung của mình, trên mặt tuy là không có biểu tình gì biểu hiện tâm tình hiện tại, nhưng hắn kỳ thật là rất vui vẻ,= = thật sự là có vui vẻ nga……

Hoắc Mẫn Lăng bò lên giường, ôm cái chăn mềm mơ màng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra ửng hồng do nước ấm cùng hàn khí xung đột, phấn nộn nộn tựa như quả đào mới ra khỏi nước, làm cho người ta quả thật muốn cắn một ngụm.

Bất quá giường hôm nay có điểm là lạ …… Hoắc Mẫn Lăng oa ở trong chăn, luôn cảm giác bên cạnh không thích hợp, nhưng cũng nói không nên lời là làm sao……

Một lát sau đó, có thể là hai vị thiếu gia cũng đã rửa mặt chải đầu xong, đèn trong phòng ngủ được tắt đi.

Nhìn bốn phía tối om, Hoắc Mẫn Lăng xê dịch người, thay đổi tốt tư thế, nhắm mắt lại ngủ.

Bỗng nhiên, cái chăn đang ngoan ngoãn dán ở trên giường bị người tốc lên, một chút cảm giác mát nhân cơ hội ùa vào ổ chăn đã ủ ấm, Hoắc Mẫn Lăng còn chưa kịp ôm lấy chăn không cho nó chạy trốn thì hai bên tả hữu đã có thêm hai người.

Hai tay từ phía sau đầu ôm lấy thắt lưng hắn, hai tay từ bên phía trước hoàn trụ đầu của hắn.

Hai cổ vị nam tính quen thuộc, tràn ngập ở trong đệm chăn nho nhỏ……

= = Ngô, hắn nghĩ rằng bọn họ sẽ không đến ……

Hoắc Mẫn Lăng vẻ mặt có chút thất vọng, hắn vốn là muốn chút thanh tĩnh, muốn một mình hảo hảo ngủ một giấc, ba người chui trong một cái giường…… Bỗng nhiên có thêm hai người làm cho hắn cảm thấy có điểm không thoải mái, bởi vì cả đêm đều bị người gắt gao ôm đến hừng đông, tuy rằng lạnh thì không lạnh, ngược lại còn ra một thân mồ hôi, bất quá, luôn cảm giác hành động đều chịu hạn chế, hảo khó ngủ……

“Đi xuống nga, giường hảo chật……” Hoắc Mẫn Lăng một tay chọt phía trước một tay chọt phía sau, quả muốn đem hai đại nam nhân từ trên giường mình đuổi xuống.

Thừa dịp bên người có chút khe hở, Hoắc Mẫn Lăng xoay người nằm thẳng ở trên giường, như vậy hành động có thể càng thuận tiện.

“Không sao ……” Bên trái bỗng nhiên truyền ra một đạo thanh âm ôn nhu, thanh chất mà dễ nghe, Hoắc Mẫn Lăng tựa hồ đều có thể từ trong bóng đêm nhìn thấy một đôi phượng mâu đang lòe lòe tỏa sáng.

Giây tiếp theo, hai cái hôn rất ăn ý dừng ở hai bên trên gương mặt Hoắc Mẫn Lăng, thâm tình mà ôn nhu, làm cho người ta không khỏi trầm túy.

“Hôm nay đã gọi người đi thay đổi giường …… Ân, đủ ba người ngủ……” Môi của Phương Vu Hi ngay ở bên tai, câu chữ được phun ra, một đạo lại một đạo hơi thở ấm áp phất ở trên mặt Hoắc Mẫn Lăng.

─ ─||| Lợi hại…… Vì cọ giường…… Ngay cả giường cũng không quên thay đổi……

“Ân, cho nên Tiểu Tứ mắt ngươi không cần lo lắng nga ~~” thanh âm bướng bỉnh mà sinh lực mười phần, Hàn Kì hẳn là đang cười, đầu ngón tay mượn ánh trăng ở ngoài cửa sổ phóng tới, ở trên mũi Hoắc Mẫn Lăng khẽ nhéo.

= =|| Ta không phải lo lắng cái này…… Ta là bảo các ngươi mau đi xuống……

Hoắc Mẫn Lăng giật giật người, xem ra nếu thông qua đàm phán thì hai người kia là không có khả năng tự đi xuống, vậy chỉ có tự mình động thủ nga……

“Không phải…… Các ngươi vẫn là đi xuống …… Ta không thoải mái……” Hoắc Mẫn Lăng hai bên đẩy đẩy, hắn không có thói quen ở cạnh hơi thở áp bách của hai nam nhân này, đặc biệt là mình còn ở giữa, quả thực là làm cho người ta không thở nổi.

Ai biết hắn mới vừa động liền đồng thời bị người gắt gao đè lại, bên cạnh hô hấp đều bắt đầu quỷ dị dồn dập.

“Mẫn Lăng, đừng nhúc nhích……”

“Tiểu Tứ mắt, đừng nhúc nhích……”

Hai thanh âm bất đồng lại đồng thời vang lên, ngữ điệu kinh hoảng làm cho Hoắc Mẫn Lăng thấy không rõ chung quanh càng thêm khó hiểu.

“Sao vậy……?”

Lực đạo ôm mình càng nắm thật chặt, tựa hồ là không cho mình tiếp tục động, Hoắc Mẫn Lăng làm sao hiểu được bên cạnh đã xảy ra chuyện gì, im lặng xuống, thấy dường như lại không chuyện gì muốn phát sinh, lại bắt đầu không nghe lời.

Tránh thoát khỏi tay nhị thiếu, Hoắc Mẫn Lăng dự định ngồi dậy.

“Mẫn Lăng, không nên cử động a! Ai……” Thanh âm Phương Vu Hi vội vàng vang lên, từ khẩu khí nghe ra giống như là đụng tới vấn đề thiên đại gì.

“Tiểu Tứ mắt…… Mau nằm xuống……” Thanh âm Hàn Kì cũng không tốt hơn bao nhiêu, mang theo cuống quít giống như đang che giấu ẩn nhẫn cái gì.

Đúng vậy, bọn họ quả thật là đang ẩn nhẫn……

Đáng chết! Sao lại bỗng nhiên có phản ứng ……

Phương Vu Hi ấn Hoắc Mẫn Lăng xuống, hạ thân cũng không tự tại kéo ra khoảng cách, đó là bởi vì ‘Đệ đệ’ ở hạ thân đã hồi lâu không cần đang không nhu thuận chậm rãi trướng nổi lên……

Bất quá chỉ là tắm rửa một cái mà thôi, lại không thấy được Mẫn Lăng trần truồng, sao lại có phản ứng a?

Nha…… Tức giận nhíu nhíu mày, trên khuôn mặt dễ nhìn của Phương Vu Hi lúc này lại bịt kín một mảnh khổ sở. Một bên ôm lấy Hoắc Mẫn Lăng, phượng nhãn một bên thật cẩn thận nhìn tình hình của hạ thân trong chăn.

Càng ngàn vạn không nên là, vừa nghĩ đến Mẫn Lăng trần truồng, trong đầu nhất thời hiện ra cái cổ nhỏ nhắn, xương quai xanh, bờ vai mềm, còn có đi xuống một mảnh kia……

Ngô…… Không được…… Không cần loạn tưởng không cần loạn tưởng……

Hấp một ngụm lãnh khí, Phương Vu Hi cố gắng ngăn chặn hơi thở đang trở nên hỗn loạn, liều mạng đuổi đi hình ảnh làm cho hắn huyết mạch phun dũng trong đầu……

Con mẹ nó! Gia khỏa ngươi thực vô loại!!

Hàn Kì cúi thấp đầu, ngắm hạ thân đang anh dũng nổi lên, oán hận mắng, hoàn hảo là trong bóng tối, nếu đèn chưa tắt nhất định sẽ nhìn thấy vẻ mặt ửng hồng xấu hổ của hắn……

Hảo tệ hại…… Cư nhiên cái gì cũng chưa làm liền thẳng ……

Hàn Kì cũng không biết định lực của mình từ lúc nào trở nên dồi dào hưng thịnh như vậy, trong mũi phất đến mùi thơm ngát đặc hữu trên người Hoắc Mẫn Lăng, long mâu thoáng di, nhìn thấy xương quai xanh dưới ánh trăng chiếu đến……

= =||… Má ơi!!

Phúc hạ lại là một mảnh tán loạn, Hàn đại thiếu tám phần cũng muốn nổi lên suy nghĩ giống như  Phương hội trưởng, trên trán một mảnh mồ hôi lạnh, gắt gao ẩn nhẫn, Hàn Kì không thoải mái đem thân mình xê dịch ra bên ngoài.

Hắn không phải quá sợ bị Hoắc Mẫn Lăng đụng tới……mà hắn……

Hắn chỉ sợ hắn nhịn không được a!

Hắn xxxxx!! Uổng công chủ nhân dưỡng ngươi lâu như vậy!! Huynh đệ!! Ngươi nhịn chút cho ta được không……

Hoàn toàn không biết ở bên người đã xảy ra chuyện nam nhân nhẫn dục như thế nào, Hoắc Mẫn Lăng ngơ ngác nhìn nhị thiếu ở bên cạnh, đôi mi thanh tú thoáng nhíu, vẫn là không có buông tha cho ý niệm muốn tự mình ngủ trong đầu, không thoải mái thoáng động đậy, tựa hồ vừa bắt đầu vặn vẹo đã làm cho hai vị thiếu gia nhớ thương mỹ vị……

“A! Ách…… Mẫn Lăng a, ngươi nói cho chúng ta biết một chút sao ngươi lại có võ công đi?” Mắt thấy Hoắc Mẫn Lăng lại bắt đầu sống chết vặn vẹo, Phương đại hội trưởng lập tức chuyển ý nghĩ, gạt bỏ dục hỏa trên người đang vô cùng kêu gào, thanh âm gian nan hỏi.

Nếu không có họ Hàn ở đây…… Hắn đã sớm có thể muốn Mẫn Lăng ……

Có điểm thầm oán trừng mắt nhìn Hàn Kì bên kia một cái, Phương Vu Hi không muốn ở trước mặt Hàn Kì cùng Hoắc Mẫn Lăng xxoo, cũng không muốn Hàn Kì thuận tiện tham dự vào, thế là thà rằng dục hỏa đốt người…… Hắn cũng phải chịu đựng……

“Ân?” Hoắc Mẫn Lăng sửng sốt, thân mình muốn ngồi dậy lập tức ngoan ngoãn nằm trở về.

“Đúng vậy, Tiểu Tứ mắt, ta rất ngạc nhiên nga, ngươi cư nhiên có võ công…… Sao lại có a?” Hàn Kì cũng theo gật đầu, kéo dài thời gian cũng tốt a.

Nếu không có họ Phương này ở đây…… Hắn đã sớm……cùng Tiểu Tứ mắt mây mưa thất thường!

Đều là kiêng kị đối phương tồn tại, cho nên nhị thiếu mới không có đối Mẫn Lăng tiến hành khúc quân hành xxoo……= =||

“Nga…… Đây là gia gia dạy ……” Hoắc Mẫn Lăng nhẹ nhàng lên tiếng.

“Vậy…… Ngươi từ lúc nào bắt đầu học a?” Biết nếu không tiếp tục hỏi, Hoắc Mẫn Lăng sẽ muốn động, Phương Vu Hi cường xả mỉm cười, ôn nhu hỏi.

“Ân, lúc còn rất nhỏ, bởi vì lúc nhỏ thân thể không tốt lắm, a gia mới kêu học, thời gian cụ thể…… đại khái là lúc ta sáu tuổi đi……”

Hoắc Mẫn Lăng cuối cùng cũng tĩnh lại, nằm ở trên giường nhìn trần nhà tối như mực, nhớ lại thời thơ ấu trước kia……

“Nga…… Là môn công phu thế nào a?” Hàn Kì cuối cùng đã có thể sáp lên nói, hắn không chỉ đối với chuyện này cảm thấy hứng thú, mà cũng là vì kéo dài thời gian…… Làm cho Hoắc Mẫn Lăng mau mau ngủ mê mệt ……

“Ân, là Hoắc gia quyền, cũng chính là sư tổ Hoắc Nguyên Giáp lưu truyền tới nay, nguyên danh ‘Bí tông quyền’, sau lại sửa là ‘Mê tông quyền’……” (hậu nhân của Hoắc Nguyên Giáp =]]]]]~ mẹ ôi thứ dữ=]]]])

“Nga, nguyên lai là như vậy a……” Nhị thiếu giật mình tỉnh ngộ, nhẹ nhàng mà hòa cùng.

“Ân. Ngô…… Tốt lắm, không cùng các ngươi nói, ta mệt nhọc, ta ngủ……” Theo bản năng đúng giờ của sinh vật làm cho Hoắc Mẫn Lăng ngăn không được cơn buồn ngủ ngất trời ập đến, ngáp dài một cái liền khẽ nhích người nho nhỏ, trầm trầm nhắm lại mắt.

Nghe người bên cạnh thanh âm nhỏ dần, hô hấp cũng chậm chậm trở nên đều đều, nhị thiếu cuối cùng là thở hắt xuống khẩu khí.

Chẳng qua, lúc nửa đêm……

= =| Thật sự là đáng chết!!

Một cái bóng đen từ trên giường nhảy lên, vội vàng hướng WC chạy tới, mở cửa ra, bị ánh sáng từ trong phòng đâm vào trong mắt làm cho hắn không khỏi sửng sốt.

“Phương Vu Hi?!”

“Hàn Kì?!”

Người bên ngoài cùng kẻ bên trong đồng thời kêu lên, hai khuôn mặt tuấn tú xấu hổ không biết làm sao.

Cúi đầu, hai ánh mắt đồng loạt liếc đến phân thân cao kiều đỉnh nơi hạ khố của đối phương.

“Ách…… Không nghĩ tới……” Hàn Kì đỏ mặt lên, thần sắc vội vàng đi tới bồn rửa tay bên kia, cùng Phương Vu Hi đưa lưng về nhau.

“Đúng vậy…… Không nghĩ tới, chúng ta cư nhiên lại cùng nhau diy (e hèm, thủ dâm= =)……” Giọng nam phía sau cúi đầu thở dài, có chút bất đắc dĩ.

Đúng vậy,= =|| tối nay ở trong WC, hai vị thiếu gia chỉ đành phải bất đắc dĩ tự mình giải quyết……

Ai, làm tiểu công cũng khó a……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện