Tẩm Thất Mỹ Lang

Chương 56



Tuy rằng Hoắc Mẫn Lăng đoán đúng rồi, nhưng hiện tại còn nhìn không được, cho nên hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ghé vào trong ngực ấm hương thơm ngát kia, mặc Phương Vu Hi ôm.

Dù sao cũng nhìn không tới, sẽ không nhìn thấy tình cảnh Hàn hội trưởng cùng Phương hội trưởng cãi nhau, nhắm mắt làm ngơ thôi……

Bất quá, hoàn hảo, cuối cùng nhị vị thiếu gia vẫn là không có thành công.

Đó là bởi vì Triệu Cao xuất hiện……

“Tóm lại, sau khi giải phẫu phải dưới hướng dẫn của bác sĩ sử dụng chất kháng sinh dự phòng, sử dụng thuốc nhỏ mắt phụ trợ khác xúc tiến miệng vết thương khép lại, tránh đem nước xà phòng, nước gội đầu nước nhuộm tóc cùng những chất lỏng mang tính kích thích rơi vào trong mắt, trong một tháng không thể nhu mắt, không thể bơi lội, không được hút thuốc, trong ba tháng không nên uống rượu, đặc biệt cường điệu là sau khi giải phẫu nhất định phải vượt qua thói quen dùng mắt không tốt, tránh cho thời gian dài đọc sách xem máy tính cùng với thói quen ở hoàn cảnh ánh sáng yếu kém mà đọc sách, nằm đọc sách lại càng không tốt……”

Triệu Cao ngồi ở văn phòng, nhất nhất dặn ba người, đặc biệt hướng Hoắc Mẫn Lăng dùng ngữ điệu cao rất nhiều.

Bởi vì hắn từng nghe Phương Vu Hi nói tới…… Hơn nữa lúc bắt đầu phẩu thuật cũng đã kiến thức qua……

Còn về một cái đặc thù kia của Hoắc Mẫn Lăng…………

“Ân? Cái gì?…… Không thể thời gian dài đọc sách? Cũng không thể nằm đọc sách?” Hoắc Mẫn Lăng bị nhị thiếu kẹp ở bên trong ngẩng đầu, chậm rãi lặp lại lời nói của Triệu Cao, không có đại thấu kính lại vẫn có thể cảm giác được ánh mắt hắn đang lòe lòe tỏa sáng.

Quả nhiên, cái gì cũng chưa nghe thấy, lại vẫn nghe đến cái này là tối trọng yếu……

Nhị thiếu ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt bất đắc dĩ……

“Không muốn không muốn không cần…… Ta không cần…… Ta không làm giải phẫu này ……” Đứng lên, Hoắc Mẫn Lăng giơ tay muốn tháo khăn trên mắt, lại bị nhị thiếu một bên mắt sắc ngăn cản xuống dưới.

“Các ngươi làm gì……” Hoắc Mẫn Lăng đương nhiên không thuận theo, một mảnh trong bóng đêm, tay nhỏ bé vung, không ngừng vẫy ra bốn bàn tay to đang ngăn lại hắn.

“Mẫn Lăng, Mẫn Lăng không sao……” Phương Vu Hi đứng lên, vội vàng ôm lấy người muốn chạy đi, đem hắn ấn trở về chỗ ngồi.

“Tiểu Tứ mắt, không cần kích động a……” Hàn Kì nhìn thấy chỗ bả vai sớm đã bị Phương Vu Hi ôm lấy, chỉ phải vòng qua thắt lưng Hoắc Mẫn Lăng, đầu đã để ở hõm cổ trắng nõn, làm nũng cọ xát.

“Sao lại không sao? Không thể đọc sách …… Các ngươi gạt ta……” Vặn vẹo thân mình không muốn hợp tác, Hoắc Mẫn Lăng càng không ngừng đẩy hai tên vẫn cố ý vô tình hướng vào trong ngực mình, trên mặt đã có thể cảm thấy hơi thở ấm áp kia phất đến.

“Không có, còn có thể đọc sách ……” Phương Vu Hi sờ sờ hai má Hoắc Mẫn Lăng, nghiêm túc nói.

“Như vậy sao có thể đọc sách? Các ngươi gạt ta……” Hoắc Mẫn Lăng rầu rĩ tức giận, đôi mi thanh tú nhíu lại, tay vừa muốn hướng lên mắt.

“Tiểu Tứ mắt……” Giữ chặt tay Hoắc Mẫn Lăng, hai tay Hàn Kì nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo phóng tới bên môi nhẹ nhàng hôn.

“Đừng kích động, trước hết nghe ta nói…… Như vậy, sau khi chữa khỏi mắt a, sẽ không còn phải dùng cái mắt kính to thật dày kia nữa, hơn nữa sẽ càng thuận tiện nga, người khác cũng không dám lấy kính mắt đi rồi sau đó uy hiếp ngươi …… Như vậy không phải tốt lắm sao?” Nói đến cuối cùng, Phương Vu Hi hữu ý nhìn lướt qua Hàn Kì ngồi đối diện.

= =|| này họ Phương …… Luôn thường chửi bới danh dự của hắn……

Hàn Kì còn không tính là rất ngốc, hung hăng trừng mắt Phương Vu Hi một cái.

“Đúng vậy đúng vậy, tạm thời nghỉ ngơi một chút cũng tốt, chậm một chút hãy đọc sách, miễn cho có người nào đó lấy sách tham khảo đến uy hiếp ngươi……” Ho nhẹ vài tiếng, Hàn Kì vẻ mặt quan tâm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Mẫn Lăng, phản kích nói.

“Nhưng là……” Hoắc Mẫn Lăng vẫn là không có buông tha cho, vừa định nói cái gì, trên hai bên má thịt thịt đã bị người kháp trụ, ấp úng nói không ra lời.

“Ai…… Ngươi này tiểu gia khỏa……” Phương Vu Hi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Hoắc Mẫn Lăng, thật sự không lay chuyển được, chỉ phải bất đắc dĩ thở dài,“Nhìn không được ta liền đọc cho ngươi nghe không phải được rồi……”

Phương thiếu gia luôn rất có biện pháp, nghe được lời hắn nói, Hoắc Mẫn Lăng không còn phản bác hắn, chỉ vẫn là không cam lòng bĩu môi.

“Đem ngươi ôm vào trong ngực thư thư phục phục …… một bên đọc cho ngươi nghe……” Xấu xa cười, Phương Vu Hi tiến đến bên tai Hoắc Mẫn Lăng, nhẹ nhàng nói khát vọng của mình. Đương nhiên, cái gọi là thoải mái, mặc kệ Hoắc Mẫn Lăng cảm giác có phải như vậy hay không, dù sao hắn thực thoải mái là được……

“Tiểu Tứ mắt, ta cũng giúp ngươi đọc!” Một bên Hàn thiếu vừa nghe, long mâu sáng ngời cũng dũng dược bắt đầu báo danh.

Ham cái gì náo nhiệt…… Phương Vu Hi mắt thoáng trầm, lạnh lùng đưa cho Hàn Kì một cái ánh mắt.

Quản chuyện gì của ngươi?…… Hàn Kì nheo lại mắt, không ngại trừng trứ phương vu hi.

“Nga, cũng tốt……” Hoắc Mẫn Lăng ngẫm lại cũng hiểu được không tồi, thế là gật gật đầu, không đợi Phương Vu Hi ra tiếng ngăn cản đã đáp ứng.

“Tốt! Ta đây hai ba năm bảy!” Vui vẻ ôm lấy Hoắc Mẫn Lăng, Hàn Kì lập tức bắt đầu vì chính mình định ra thời gian.

“Cái gì ngươi hai ba năm bảy?” Phương Vu Hi nhướng mày, nhìn Hàn Kì.

“Thứ hai, ba, năm, bảy a……”

“Ta không đáp ứng.” Phương Vu Hi lạnh lùng lập tức cự tuyệt đề nghị của Hàn Kì.

“Đây là ngươi quyết định?”

“Ba, năm, bảy là ta, hai, tư, sáu là ngươi là được rồi, còn lại một ngày, tuần đầu là ta, tuần thứ hai là ngươi……”

Chủ ý của Phương Vu Hi quả nhiên đều không tồi, vừa ra khỏi miệng, Hàn đại thiếu cũng nói không ra cái gì mà dị nghị, chỉ phải không cam lòng hừ miệng hờn dỗi, gật gật đầu.

─ ─||| dù sao…… Các ngươi đều là không có hảo ý là được rồi……

Triệu Cao bị vắng vẻ ở một bên nhìn hai người cùng tranh giành một tình nhân còn chưa có thông suốt, âm thầm quyết định làm ra tổng kết đúng bản chất nhất.

…………………

“Tiểu Tứ mắt, ngươi đi đâu?” Bắt lấy Hoắc Mẫn Lăng đang mò mẫm trên hành lang, Hàn đại thiếu gia tay cầm một quyển sách, tò mò hỏi.

“Ngô, ngươi luôn sờ loạn……” Hoắc Mẫn Lăng nghi ngờ nhìn Hàn Kì liếc mắt một cái, tháo xuống băng vải trên mắt, gương mặt cảm giác vẫn nho nhỏ cuối cùng đã có tỉ lệ bình thường, có điểm thon dài, cằm hơi hơi tròn làm cho khuôn mặt cảm giác thêm phần đáng yêu, tuy rằng vẫn là thực bình thường……

Nhưng Hàn đại thiếu cùng Phương đại thiếu người ta chính là thích vô cùng, kia lại như thế nào……

Đặc biệt đôi mắt nhỏ phong tình từ trong thấu kính hoàn hoàn toàn toàn lộ ra, mang theo trong suốt, còn có thuần khiết rung động lòng người……

Nghe được lời nói của Hoắc Mẫn Lăng, Hàn Kì giơ lên khóe miệng lại xấu xa tệ thêm một lần, long mâu xinh đẹp lại phá hư đến không được, dù sao hắn là da mặt dày, cũng không phải không biết cách làm người của Hàn đại thiếu hắn……[- – đúng vậy đúng vậy, hảo biết a……]

“Này…… Ai kêu ngươi hảo sờ như vậy……” Ăn đậu hủ người khác còn đúng lý hợp tình, Hàn Kì một bộ biểu tình ‘Đều là của ngươi sai’, thân mình lại tặc tặc dựa vào bên người Hoắc Mẫn Lăng. Nguyên lai cuộc giải phẫu này còn chưa khỏi a, ôm Tiểu Tứ mắt còn có thể nhân cơ hội sỗ sàng……

“Cái gì? Mẫn Lăng, hắn sờ ngươi?!” Vốn tưởng rằng Phương Vu Hi ở văn phòng làm công tác bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người, sớm đã không mang viền vàng kính mắt, một đôi phượng nhãn lạnh lùng nhìn về phía Hàn Kì.

Hoắc Mẫn Lăng ngẩng đầu, nhìn Phương hội trưởng phía sau sắp chuẩn bị vì hắn trút giận, đôi đồng tử trong suốt lòe lòe điểm sáng, rất có phần thầm oán nói:“Phương hội trưởng, ngươi cũng có sờ loạn a……”

Nghe một câu như thế, Phương Vu Hi nguyên bản còn banh mặt lập tức nhũn xuống dưới, trên khuôn mặt xinh đẹp có điểm xấu hổ.

“Ách…… Kia…… Ai kêu Mẫn Lăng làm cho người ta muốn sờ như vậy……” Lầu bầu, Phương Vu Hi cười ngượng ngạo nhìn Hoắc Mẫn Lăng, phun ra đáp án cũng cùng Hàn Kì không kém mấy.

“Ân, dù sao ta không cần……” Cúi đầu lầm bầm vài tiếng, Hoắc Mẫn Lăng lướt qua hai người, chạy xuống hành lang, nhị thiếu đương nhiên là không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo……

Chạy chậm đến cửa cầu thang, nhìn đến góc có một cái cửa nhỏ, Hoắc Mẫn Lăng cái gì cũng không nghĩ, vội vàng liền hướng cái cửa kia chạy tới. Phía sau đã nghe được tiếng bước chân cấp tốc của nhị thiếu.

“Ba……” Xoay mở cửa phòng liền liều lĩnh xông vào, còn chưa có đứng vững, phía sau liền đánh tới hai cái trọng vật, Hoắc Mẫn Lăng bị cuốn một mảnh thiên toàn địa chuyển, trong hỗn loạn, một cái 180 độ đại chuyển biến liền rơi xuống trong lòng người nọ ở ngay cửa.

Hương khí thản nhiên, hương vị quen thuộc, ánh mắt nhắm lại, Hoắc Mẫn Lăng cũng đoán được là ai, trong mũi đã hộc ra tiếng thở dài buồn bực.

“Ân, không cần…… Buông ra…… Ngươi này muốn làm cái gì…… Ân, buông……”

Đưa lưng cách nhau một vách tường, phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm kỳ quái, Hoắc Mẫn Lăng dừng lại gót chân, không khỏi tò mò muốn quay đầu tìm xem, bởi vì hắn nghe được người ta nói nga……

Còn chưa có chuyển qua, trước mắt đã bị một bàn tay to che lại, tầm nhìn biến thành màu đen, cái gì cũng nhìn không tới.

“Mẫn Lăng không nên nhìn, chúng ta đi trước đi.” thanh âm của Phương Vu Hi có điểm dồn dập cùng vội vàng, trong lúc Hoắc Mẫn Lăng còn chưa có hiểu được là xảy ra chuyện gì, liền cảm thấy chính mình bị người tha ra khỏi gian phòng.

“Ngô, Mẫn Lăng…… Cứu ta……” trong loáng thoáng, hắn dường như nghe được tiếng cầu cứu mỏng manh, mà thanh âm kia cũng là quen thuộc như vậy……

“Di? Dường như có người kêu ta……” Hoắc Mẫn Lăng bắt lấy bàn tay đang che ở trước mắt mình, dừng bước.

“Không đúng, đó là ngươi bị ảo giác …… Không ai ở đây ……” Phương Vu Hi tựa hồ không chút suy nghĩ đã đi xuống kết luận, tiếp tục kéo Hoắc Mẫn Lăng rời đi.

“Mẫn Lăng…… Chớ đi……” giọng nam mang theo nhiều điểm khóc nức nở, là thanh âm làm bạn đã hơn một năm, Hoắc Mẫn Lăng cuối cùng cũng nghĩ tới.

“Là Viễn Phi đi……”

“Không đúng không đúng, nghe lầm ……” Phương Vu Hi không ngừng phủ nhận, đảo mắt, Hoắc Mẫn Lăng đã bị lôi ra phía xa.

“Ân?” nghiêng tai nghe thêm lần nữa, bên tai quả thật lại không có thanh âm, Hoắc Mẫn Lăng vừa đi vừa nghi hoặc gãi gãi mặt. Chẳng lẽ thật sự là hắn nghe lầm ……

Một đoạn thật dài, đều không có thanh âm……

Mang theo rất lớn khó hiểu, Hoắc Mẫn Lăng từng bước một bị mang cách ly khỏi gian phòng kỳ quái.

“Tốt lắm…… Đi rồi……” Hàn Kì ở lại trong phòng nhìn nhìn ngoài cửa, quay đầu hướng người phía sau cười.

“Ân, cám ơn.” khuôn mặt tinh xảo, con ngươi đen lượng mĩ, vẻ mặt thiếu niên kia làm cho người ta vô cùng quen thuộc ── Lam Lưu?!

“Ngô ngô……” Bị đặt ở phía dưới, Lưu Viễn Phi một thước tám cư nhiên cũng không là đối thủ của Lam Lưu chỉ có một thước bảy, y phục hỗn độn rộng mở, quần dài dưới thân đang dừng trong ma trảo……

“Ta đây sẽ không quấy rầy các ngươi nữa……” Hướng về Lam Lưu phức tạp cười, Hàn Kì nhìn Lưu Viễn Phi, tinh quái làm cái thủ thế hình chữ ‘v’, nhìn thấy Lam Lưu mỉm cười gật đầu mới giữ chặt cửa phòng chuẩn bị rời đi.

Mới đi vài bước, đột nhiên lại ngưỡng trở về, thần bí hướng Lam Lưu cười:“Lần đầu tiên làm công đi?” (=]]]]]])

Lam Lưu sửng sốt, trên gương mặt xinh đẹp triển khai một cái tươi cười ngượng ngùng, hắc hắc nháy mắt, xấu xa đối Hàn Kì nói:“Ân, yên tâm, ta rất có thiên phú ……”

Hiểu ý cười, lại đồng tình nhìn Lưu đồng học bị ép tới không thể động đậy, Hàn Kì cuối cùng là chặt chẽ rời đi đóng lại cửa.

“Ngô ngô ngô…… Ngươi muốn làm gì a…… Ngươi này bại hoại…… Buông a!! Lam Lưu! Lam Lưu!!” Hai tay bị chế trụ trên đỉnh đầu, Lưu Viễn Phi chỉ cảm thấy cả người vô lực tránh khỏi, mắt to nhìn bàn tay đang kéo xuống quần mình, trên gương mặt tươi sáng tựa ánh mặt trời nhất thời mây đen dầy đặc……

“Gọi ta Lưu……” cánh môi hồng diễm của Lam Lưu ở trên vành tai đáng yêu nhẹ nhàng phun khí, nụ cười khuynh quốc khuynh thành lập tức đem Lưu Viễn Phi đẩy về phía địa ngục……

Khi Lưu Viễn Phi bị đôi môi đỏ mọng kia ngăn chặn miệng, nghe được một câu cuối cùng là……

“Lúc làm kêu vô cùng thân thiết một chút, đối với tính dục rất hữu ích nga……”

Tâm Lưu Viễn Phi ngã xuống đáy cốc, hắn thân cao một thước tám cư nhiên lưu lạc đến mức chỉ có thể làm thụ?!!!

Trời ạ!! Ai tới cứu cứu hắn?!! Mẫn Lăng ────────

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện