Tẩm Thất Mỹ Lang

Chương 52



Thế giới dường như trong một cái chớp mắt đều cải biến.

Hoắc Mẫn Lăng tựa vào cửa bên trong phòng tắm, lau lau mái tóc ẩm ướt, trên kiện áo ngủ mỏng manh còn thấu hơi nước ấm.

Hôm nay sau khi Lam Lưu tìm đến hắn, hắn cuối cùng đã phát hiện một chút bất đồng.

Hắn hiện tại mới cảm giác được, thế giới và tư tưởng lẫn cuộc sống của mình đã hoàn toàn cùng lúc trước trở nên bất đồng. Dường như trong bất tri bất giác, quỹ tích của hắn đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu……

Có chỗ nào bất đồng a?

Dường như…… Từ đầu học kỳ tới nay, hắn trở nên nói nhiều, ít nhất là nói so với mười bảy năm qua còn nhiều hơn nhất nhiều……[- -|| không thể nào……]

Hơn nữa, hắn không bao giờ có thể một lòng chỉ đặt ở trên sách tham khảo nữa, tâm nguyên bản chỉ cất chứa sách tham khảo dường như đã bị cái gì đó xé mở thành một cái động, đem trái tim kia chia làm rất nhiều phần……

Mẫu thân nói, trong lòng nếu có chứa nhiều hơn thứ gì đó thì sẽ luôn phiền não.

Như vậy, hắn không phải là đang bắt đầu phiền não rồi a?

Không…… Hắn không muốn như vậy a…… Như vậy rất phiền, hắn tuyệt không muốn đi quản……

Ân, cảm giác hảo chán ghét nga……

Hoắc Mẫn Lăng nhíu mi, tay bấu lên ngực, cảm thụ bên trong một loại tim đập khác bất đồng xa lạ với mười bảy năm qua.

Rốt cuộc hắn nên……làm sao đây?

Mẫu thân……

Phụ thân……

Ở trong phòng tắm miên man suy nghĩ thông suốt xong, cuối cùng vẫn là không hiểu được chút kết quả minh xác.

Hoắc Mẫn Lăng mở cửa, có điểm ủ rũ đi ra.

Trầm tư, một chút cũng không phát giác hai con gì đó đang ngồi ở trên giường hắn lắc lắc đuôi……[= =]

Di? Khóe mắt bỗng nhiên liếc đến cái gì, Hoắc Mẫn Lăng dừng lại cước bộ, ngẩng đầu, nhìn hai người đang bám trên giường mình.

“Phương hội trưởng? Hàn hội trưởng?” Nhìn hai mĩ nam ôm gối đầu (gối nằm của mí a chứ ko phải đầu gối nhá) ngồi ở trên giường đáng thương hề hề nhìn mình, đáy lòng Hoắc Mẫn Lăng bỗng nhiên dâng lên một loại dự cảm bất hảo……

Bọn họ muốn làm gì nha……? Ô, hắn thật sự không muốn cùng bọn họ dậy lên quan hệ nữa ……

Nghe được Hoắc Mẫn Lăng trầm trầm mở miệng, hai người đợi đã lâu lập tức nhảy xuống giường, đều tự ôm gối đầu của mình cười hì hì vây đến bên người Hoắc Mẫn Lăng.

“Mẫn Lăng a, đêm nay cùng ngươi ngủ được không?” Phương Vu Hi đầy cõi lòng chờ mong nhìn Hoắc Mẫn Lăng, trên mặt lộ ra một cái tươi cười thật cẩn thận, phượng nhãn trát trát (chớp chớp), tựa như đứa nhỏ đang chờ đợi mụ mụ cho ăn kẹo, dưới mái tóc hỗn độn là một ánh mắt thiếu niên ngượng ngùng.

Thiết! Vờ đáng yêu cái gì?! Bên kia Hàn đại thiếu nhìn bộ dáng Phương Vu Hi quả thật là có điểm đáng yêu, vẻ mặt khinh thường.

Hừ, thật sự là ghê tởm muốn chết……đã già như vậy rồi……còn thích làm nũng……

“Tiểu Tứ mắt, đêm nay ta cũng muốn cùng ngươi ngủ……” Giữ chặt tay Hoắc Mẫn Lăng, Hàn Kì mở to hai mắt, ánh mắt lòe lòe nhìn đại thấu kính, đô đô miệng, bộ dáng kia thoạt nhìn…… Thế nhưng cũng rất có điểm đáng yêu……[= =|| ngươi cũng đang vờ đáng yêu đấy thôi……]

Bên cạnh hai người biểu hiện kỳ quái nhìn Hoắc Mẫn Lăng trái tim vẫn băng giá.

Tay nhỏ bé nắm khăn mặt thật chặt, ánh mắt dưới đại thấu kính vội vàng ở hai bên liếc tới, cái miệng nguyên bản khẽ nhếch cũng chậm chậm khép lại.

Thật là…… Từ bỏ…… Hắn không muốn cùng bọn họ ngủ……

Cơ hồ là như muốn khóc đi ra, Hoắc Mẫn Lăng liếc mắt một cái cũng không dám nhìn lại hai người, rút ra tay bị Hàn đại thiếu bắt, rất nhanh chạy tới trên giường mình, tiến vào ổ chăn còn lưu lại hơi ấm của hai người, một phen đem chăn đắp lên chỉ lộ ra nửa mặt, buồn ngủ mà kiên quyết nói:“Không cần!”

…… Mọi người có thể tưởng tượng, nhị thiếu sau khi nghe thấy hai chữ như thế sắc mặt có bao nhiêu khó coi đi……─ ─|||……

Khi bọn hắn đưa ra yêu cầu như vậy, cũng nói lên nhị thiếu bọn họ đêm nay là quyết tâm muốn lên giường Hoắc Mẫn Lăng!

Cho nên…… Bọn họ mới mặc kệ Hoắc Mẫn Lăng ác liệt cự tuyệt, một người một bên, chết sống bám lên cái giường lớn đã được sắp xếp trước sẽ không chứa một người đơn độc nữa……

“Không cần……” Hoắc Mẫn Lăng gắt gao ngăn chặn cái chăn của mình, không cho hai con lang bên cạnh có cơ hội chui vào trong chăn hắn. Hắn lúc này cũng là quyết tâm tuyệt không để cho hai con lang không có hảo ý này lên trên giường hắn!

Bất quá…… Một người sao có thể là đối thủ hai người a?

Ngẫm lại chính là không có khả năng thôi……

“Mẫn Lăng, được rồi, chỉ là cùng nhau ngủ mà thôi…… Không cần như vậy…… Chúng ta cũng sẽ không đối với ngươi làm ra chuyện gì……” Phương Vu Hi xoay ngược tay bắt lấy tay Hoắc Mẫn Lăng không chịu nghe mệnh, đem thân mình đơn bạc đặt ở trên giường, thiện ý mà lo lắng dụ dỗ con mọt sách này.

= = bất quá này thật sự không có chút lực thuyết phục……‘Sẽ không đối với ngươi làm ra chuyện gì’?

…… Này vừa nghe đã biết là không có khả năng……

“Ai, họ Phương, ngươi sao có thể nói ra lời nói không có lý luận thực tế như vậy a?” Hàn Kì đương nhiên không tán thành một câu này, cái gì sẽ không làm ra chuyện gì …… Đừng quá tuyệt đối nga…… Tuy rằng nói hiện tại không có khả năng…… Ai biết sau này có thể hay không……

“Lừa Mẫn Lăng một chút cũng không thể a?” Phương Vu Hi lạnh lùng quét Hàn Kì liếc mắt một cái. Hoắc Mẫn Lăng nghe một câu như thế, tâm tình có làm sao cũng không đúng tư vị…… Chẳng lẽ hắn dễ lừa lắm sao?

“Tốt lắm, Mẫn Lăng, hiện tại là mùa đông nha, thời tiết lạnh như vậy, ba người ngủ có thể sưởi ấm lẫn nhau a, này không phải quá thoải mái sao? Ân, nếu ngươi không thích ba người cũng không quan hệ, có thể kêu Hàn Kì đi xuống ……” Phương Vu Hi cúi đầu, yêu thương làm dịu Hoắc Mẫn Lăng, hắn đương nhiên không ngại Hàn Kì đi xuống, tốt nhất sẽ không bao giờ đi lên……

“Ai! Họ Phương! Ngươi nói vậy là ý gì?! Ta thấy đi xuống hẳn là ngươi!!” Hắn x, này họ Phương cư nhiên tính toán muốn bỏ rơi mình! Mẹ nó! Ta nói cho hắn biết! Tuyệt đối không có cửa đâu!! Ngay cả cửa sổ và hang chuột đều không có!!

“Các ngươi đều đi xuống……” Hoắc Mẫn Lăng bị đè ép ở giữa nhị thiếu, mặt nhăn mày nhíu, bất mãn phát biểu ý kiến của mình. Nhưng nhị thiếu đang tạo ra náo nhiệt làm sao nghe được thanh âm ôn ôn tinh tế kia, đương nhiên, cho dù nghe được cũng phải vờ như nghe không được ……

Sau một lúc, lời nói của Hoắc Mẫn Lăng liền chôn vùi ở trong tiếng khắc khẩu của nhị thiếu, ủ rũ quyệt miệng, Hoắc Mẫn Lăng thực không thoải mái nằm nghiêng ở trên giường, hai tay còn đang bị Phương Vu Hi kéo ở sau người.

Ồn đến tay ở sau xương sống thắt lưng Hoắc Mẫn Lăng đã đau đến tê rần, hai vị thiếu gia mới căm giận đình chỉ xuống.

Bởi vì bọn họ nghĩ đến, hiện tại đương nhiên là cùng Hoắc Mẫn Lăng nhanh chóng thân thiết mới là tối quan trọng hơn, làm gì lãng phí thời gian đi cùng một người không đáng khắc khẩu để khắc khẩu a?

Thật sự là ngu ngốc!!

Cảm thấy phía sau đã tĩnh lặng, Hoắc Mẫn Lăng nằm thẳng thân mình, nhu nhu cánh tay đang run lên, tuyệt không muốn tiếp tục để ý hai thiếu gia sao lại bá đạo như thế nữa. Đều tuyệt không tiêu tan cảm thụ lúc trước của hắn…… Càng ngày càng chán ghét bọn họ ……

Hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Hoắc Mẫn Lăng, nhị thiếu mỗi người một bên ôm lấy cái eo nhỏ, oa ở trên người Hoắc Mẫn Lăng. Vì không thể dư ra quá nhiều chỗ trống, chỉ phải đem Hoắc Mẫn Lăng nhấc lên, ba người nghiêng người kẹp trên cái giường nho nhỏ kia.

Đối mặt với Phương Vu Hi, đưa lưng về Hàn Kì, Hoắc Mẫn Lăng cũng chỉ có thể sử dụng tư thế như vậy mà thẳng hướng đến hừng đông.

Nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng bất mãn cùng hờn dỗi, Phương Vu Hi áy náy chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúi đầu, thân thủ nhẹ nhàng dường như an ủi hay là giải thích phủ phủ lên hai má trắng nõn, dịch chuyển hạ thân đầy tâm tình oa đến trong lòng Hoắc Mẫn Lăng. Tay xuyên qua dưới cánh tay mềm nhẹ xoa xoa cái lưng kia, an ủi bực dọc.

Hàn Kì từ phía sau ôm Hoắc Mẫn Lăng, khuôn mặt dễ nhìn đáp lên cảnh oa (cổ) trắng mịn, im lặng mà cẩn thận cảm thụ mùi vị của Hoắc Mẫn Lăng.

Không dám tiếp tục chọc Hoắc Mẫn Lăng mất hứng, nhị thiếu đều sợ sợ tìm vị trí tốt, không thèm nhắc lại.

Ôm Phương Vu Hi, dựa vào Hàn Kì, Hoắc Mẫn Lăng nhìn gió lạnh thổi qua ngoài cửa sổ, cúi đầu thở dài một hơi……

Nhắm mắt lại, hắn muốn hảo hảo mà ngủ một giấc……

Bên cạnh truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp của hai người, dường như trong nháy mắt, đem trái tim hỗn độn mà lạnh lẽo, hòa tan vào trong bình tĩnh……

Nửa đêm……

= =||…………

Hàn đại thiếu không biết ở trong mộng mơ thấy cái gì, không biết là vô ý thức hay là như thế nào, bàn tay gắt gao đặt ở bên kia người Hoắc Mẫn Lăng đã bắt đầu không an phận……

Sờ sờ, đi đi, tìm kiếm cái bụng trong mộng……

Tay vừa chuyển, xâm nhập vào bên trong một kiện quần áo, nội thể ấm áp phập phồng làm cho bàn tay không quá ấm áp kia mừng rỡ muốn chết, sắc mị ở trên cái bụng trơn nhẵn kia mà du di……

Ân, bụng Tiểu Tứ mắt…… Rồi mới sờ hướng lên trên…… Ha ha…… Có thể đụng đến nơi đó ……

Điểm nhỏ đáng yêu……

Vốn buổi tối đang ngủ ngon giấc, nhưng không biết vì sao trên bụng bỗng nhiên truyền đến một trận cảm giác mát lạnh, băng hàn đến xương, làm cho Phương Vu Hi trong lúc ngủ mơ mãnh liệt bừng tỉnh.

Trên bụng có thứ gì đó, không an phận không ngừng hướng lên cấm địa trên ngực mình di động di động……

“Ba!” Cầm trụ đầu sỏ đắc tội trên bụng, Phương Vu Hi trong mắt phát lạnh……

─_─||||…… Ác a…… chủ nhân của cái tay kia lại chính là cái tên họ Hàn kia?!

Thực biến thái!!

Chán ghét trừng mắt nhìn Hàn Kì đối diện còn ngủ đến ngon lành kia một cái, Phương Vu Hi hỗn thân đột ngột dựng lên một mảnh da gà, phượng nhãn trợn trắng, lúc ấy thực hận không thể một cước đem Hàn Kì lăn quay trên đất……

Nhưng mà……

Vì Mẫn Lăng…… Hắn nhẫn!!

Oán hận đem bàn tay đầy chán ghét ném lại bên Hàn Kì, Phương Vu Hi ôm chặt Hoắc Mẫn Lăng, chân dài lướt qua giữa thân mình này, lòng bàn chân đỉnh lên bụng Hàn Kì, hảo hảo kéo xa khoảng cách cùng tên biến thái sắc lang này…..

= =|| thật sự là đủ ghê tởm …… Hại hắn không thể ngủ……

Trưng ra đôi mắt đầy sương mù, Phương Vu Hi một bên mắng xui, một bên lòng còn sợ hãi nhắm lại mắt……

…………Trên bụng truyền đến một trận ác hàn………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện