Tại Sao Rơi Trúng Anh?

Chương 5: Lý lịch giả toàn bộ



---

Diệp Ngôn nói với cô gái mang tên hắn vừa đặt Bảo Thiên, hắn bảo cô nằm nghỉ trên giường tí, Rồi ra lệnh cho người làm chuẩn bị đồ cho cô tắm.

" Anh ra ngoài gọi điện sẽ quay vô ngay..!!"

Cô ngoan ngoãn gật đầu, Bảo Thiên chưa nghĩ ra câu hỏi tiếp theo nên hỏi là gì . Lúc này, cô nằm thơ thẩn nghĩ về tên gọi của mình.

Diệp Ngôn ra ngoài gọi điện cho trợ lý Lý:

" Làm giấy tờ cô ấy tên : Hạ Bảo Thiên " Hắn nói ngắn gọn một cách lạnh lùng.

Trợ lý Lý nghe xong nói :

" Tôi biết rồi Diệp Tổng, tôi kêu người chỉnh lại, mai sẽ đem qua cho anh để cô ấy xem ..."

Diệp Ngôn thở dài rồi :

" Um..."

Tắt điện thoại hắn bước xuống lầu kêu quản gia chuẩn bị một số vật dụng cần thiết cho Bảo Thiên.

Quản gia Lâm không tìm thấy quần áo phù hợp với phu nhân ở nhà, nên bà nhanh chóng lên xe kêu tài xế chở đi mua.

Quản gia Lâm làm việc ở đây từ thời ba của hắn nên rất hiểu tính cách cậu chủ, bà chỉ tuân lệnh không hỏi nhiều.

Qua quan sát thấy cậu chủ rất quan tâm phu nhân. Quản gia Lâm mừng thầm : " Cuối cùng cậu chủ cô đơn có trái tim băng giá kia của bà đã có thể hiểu được thế nào là mùa xuân rồi ...Hi vọng vị tiểu thư này có thể đem đến sự ấm áp thật sự cho thiếu gia"

Mà bà cũng phải khen là phu nhân này gương mặt tựa thiên thần mà vóc dáng lại của ác quỷ ( ở đây ví dụ : quá mặn các cậu ạ... hihi )

Bà ngồi trên xe mỉm cười nói với tài xế :

'" Anh xem cậu chủ chúng ta, lạnh lùng,anh hùng, cuối cùng cũng không qua nổi ải mỹ nhân đúng không ...? "

Tài xế xe vừa lái vừa cười nói :

" Đúng thế ...!! trước tiên tôi thấy, phu nhân của chúng ta quá xuất sắc về ngoại hình ..."

Bước đến cửa hiệu cao cấp trong thành phố A:

Quản gia Lâm vội vàng mua trước 2-3 trang phục theo ý bà, vì bà thiết nghĩ cậu chủ sẽ tự dẫn cô ấy đi mua thêm ngay thôi.

----

Diệp Ngôn quay về phòng thì thấy nữ nhân kia ngồi đó mặt buồn hiu.... Hắn đột nhiên không biết giải quyết sao trước nét mặt đó của cô. Hắn không có kinh nghiệm an ủi phụ nữ. Việc này hắn phải chịu thua giơ tay đầu hàng thật sự.

Diệp Ngôn đến đưa mặt sát gần cô cười nhẹ, hắn không biết sao lại dang tay ra theo bản năng. Cái bản năng này hình như hắn chưa từng có trước đây. Lập tức, cô gái bay ngay vào lòng hắn....

Hắn cất giọng bớt lạnh lùng đi nhiều lắm, người hắn giống như mềm nhũn ra :

" E cứ thế này sớm muộn gì cũng không ổn ......"

Nói xong hắn lại im lặng nhìn lên trần nhà.

Bảo Thiên tựa vào ngực hắn nói:

"Đi tắm được chưa ạ ...?" .

Mặt hắn đỏ bừng bừng như ai đó thoa ớt bột lên vậy. Sau đó nhìn cô chằm chằm hai mắt mở to rồi lại nheo lại nói :

" Chờ ... chờ Bác Lâm mua đồ về cho em, em mới dọn đến đây sau kết hôn, người nhà em ở nước ngoài hết rồi, lúc tai nạn khi em xuống sân bay nên giờ vali quần áo không còn nên phải mua lại, tối ăn cơm xong anh sẽ dẫn em đi mua nhiều hơn ..."

----

Hắn tự khen thầm mình : " Trời ạ, tôi nói dối như 1 vị thần, sợ chính tôi ". Hắn không nghĩ mình có khả năng nói dối phụ nữ siêu phàm như vậy.

Không biết tại sao trong lòng hắn rất sợ cô bị tổn thương, không muốn thấy cô buồn, hắn mới gặp cô có vài ngày nay nhưng sao lại có thứ cảm giác đó. Hắn thầm nghĩ gì đó, rồi bất giác lại lắc đầu. ( sét đánh trúng chứ còn gì nữa mà nghĩ )

---

Ngồi thẫn thờ ra đó nhìn cô một lúc sau, hắn trợn tròn mắt khi cô đang tiến thẳng vào phòng tắm và đang cởi đồ...

Hắn không dám nhận mình chính nhân quân tử gì nhưng mà:............

Sau đó hắn nín thở đi vội tới đóng cửa phòng tắm lại thật mạnh.

" Ầm " ...

Bên trong phòng tắm lại la lên :

" Á ...!!!"

Diệp Ngôn lại giật mình không biết xảy ra chuyện gì lại gõ cửa, nói vọng vào :

" Tiểu Bảo Bối...!!! Em không sao chứ ...?"

Không nghe cô trả lời hắn mở cửa thì thấy cô đang trong bồn tắm và không có mảnh vải che thân lộ gần hết thân thể trắng noãn của cô dưới làn nước ......

Lúc này máu mũi hắn sắp phun trào luôn ..... thì Bảo Thiên nói :

" Em pha nước nhưng còn lạnh quá nên hét lên, làm anh giật mình sao, em xin lỗi..." Cô vừa nói vừa cười tươi không chút ngại ngùng.

Nhìn đôi mắt rưng rưng má ửng hồng của cô làm hắn bị mất hồn. Hắn ngoan ngoãn cười ngọt ngào như bị thôi miên bước nhẹ ra ngoài tay cũng tiện đóng cửa thật khẽ lại. Thật ra nếu không bước nhanh ra thì là hại ta hại người luôn thôi.

. ----

Bảo Thiên vừa tắm vừa suy nghĩ

" Anh ấy với mình là vợ chồng mà sao mình thấy anh ấy có vẻ ngại ngùng lúng túng thế kia, giống như lần đầu nhìn thấy phụ nữ như thế này...."

Cô nghĩ hồi lâu :

" Chắc là do chúng mình mới kết hôn nên còn ngại, chắc là vậy, hi vọng mình sớm nhớ lại, thật tội khi anh ấy chăm sóc một người vợ bị mất trí, cưới vợ mà vợ lại quên mất chính mình, chắc anh ấy đau khổ mà không nói, Diệp Ngôn đối xử tốt với mình như vậy, mình phải cố làm tròn trách nhiệm người vợ hiền mới được"

" Hạn chế hỏi , yêu thương anh ấy nhiều hơn, người tỉnh sẽ khổ hơn người mê mà, từ từ rồi mình cũng nhớ ra thôi "

Bảo Thiên có suy nghĩ này là do một y tá chăm sóc cô trong bệnh viện tâm sự với cô khi cô không chịu ăn uống tiêm thuốc.

Nhưng mà Bảo Thiên ơi Bảo Thiên.Cô nương ơi....!!! Cô nghĩ kiểu này thì Diệp Tổng sao chóng chịu nổi. Cô làm tròn trách nhiệm người vợ với Boss Diệp của tôi thì tội anh ấy đang cố nhịn ăn mặn đấy,,, Boss Diệp không biết nhịn được bao lâu.... haizz )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện