Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 23: Rời khỏi đầm lầy, cá sấu cự mãng



Edit: Bạch

Beta : ღ Vy Nhi ღ

"Ngươi...ngươi nói gì?", nghe lời Vụ Ảnh Khuynh Thành, Liệt Hỏa Kình Thương choáng váng trong phút chốc, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt ngơ dại, có chút lắp bắp hoảng hốt mở miệng.

Nghe vậy, Vụ Ảnh Khuynh Thành nhíu mày nhìn biểu hiện của Liệt Hỏa Kình Thương, lại mở miệng nói "Nàng, có thai", giọng điệu đã trở nên bình thản, không có chút hoảng sợ như vừa rồi, cũng không chút khẩn trương.

Mọi người nghe vậy đều ngây ngốc nhìn nhau. Nhưng chỉ một lát sau, Liệt Hỏa Kình Thương phục hồi tinh thần, trong con ngươi xanh biếc để lộ ra nhiều loại cảm xúc, lo lắng U Tà trúng độc, đồng thời cũng vui sướng khi được làm cha, cuối cùng là không biết phải làm sao?

Xung quanh chợt yên tĩnh lại, chỉ còn lại lại tiếng hít thở trầm thấp của Liệt Hỏa Kình Thương vang vọng trong không khí.

"Vậy nàng, có nguy hiểm hay không?" Liệt Hỏa Kình Thương điều chỉnh lại cảm xúc, giọng điệu có chút run rẩy, hồi hộp hỏi.

Vẻ mặt Vụ Ảnh Khuynh Thành có chút kì lạ, "Không biết vì sao, người bình thường trúng Cửu tử nhất sinh trong vòng một khắc, chắc chắn sẽ không còn đường sống, mà ta xem mạch cho nàng, mạch đập vô cùng mạnh mẽ, đứa bé trong bụng cũng không có vấn đề gì. Ta nghĩ, có lẽ vì nàng đang có thai, cho nên độc tố bị ngăn chặn lại, không thể phát tác."

Liệt Hỏa Kình Thương nghe vậy cũng khiếp sợ, trợn mắt kinh ngạc, sau đó, ánh mắt từ từ chuyển xuống bụng U Tà, trong ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng, khác với biểu hiện trước đó của hắn.

Sau đó, bàn tay thon dài nhìn thấy được khớp xương nhẹ nhàng đặt ở trên bụng U Tà, ở đó, có con của hắn và nàng,...con...nghĩ vậy, bàn tay đang vỗ về bụng U Tà cũng run nhè nhẹ, hắn chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày lại yêu thê tử sâu đậm đến như vậy, lại càng không thể ngờ hắn cũng sẽ có...con.

Đứa nhỏ, là ngươi cứu mẫu thân của ngươi.

Tuy rằng khi có thai thể chất sẽ rất kém, nhưng như vậy trong hại mà có lợi, lợi ở chỗ, sau khi có thai thì nội lực cũng trở nên nhu hòa hơn, hơn nữa Tức Mặc U Tà đã lâu chưa sử dụng đến nội lực, cho nên lúc này dùng tới, nội lực đột nhiên tuôn trào, khiến cho Cửu tử nhất sinh bị áp chế không thể phát tác, như vậy, chỉ cần điều chế được thuốc giải trước khi sinh thì độc kia cũng sẽ được giải, đứa bé cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Mà Thủy Ảnh cùng Địch Lê lúc này cũng ngây người, bọn họ chưa từng nghĩ tới Tức Mặc U Tà sẽ có thai.

Sau khi Thủy Ảnh lấy lại tinh thần, nhìn về phía ám vệ cũng đang ngây ngốc, mở miệng hét lớn, "Còn đợi gì mà chưa động thủ?". Chỉ một câu mà khiến cho tất cả mọi người đang dại ra cùng bừng tỉnh.

Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt tràn đầy vui sướng, U Tà biểu tẩy có thai, cũng có nghĩa là mười tháng sau sẽ có một nhóc bảo bối gọi bọn họ là thúc thúc?

Nhưng mà lúc này, Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan cũng không biết bảo bối đó lại là một đứa nhóc tinh quái thích nghịch ngợm gây sự, khiến cho cả Lăng Thiên đại lục cùng Di Thất đại lục đều hỗn loạn đến gà bay chó sủa, càng khiến cho hai vị "thúc thúc" khổ không sao kể hết.

Mà Hồn Thiên, Hàn Mai cũng nhìn nhau, trong mắt không thể dấu được vẻ hưng phấn cùng vui sướng, có thai...chủ tử có thai, thật sự là quá tốt!

Cho dù là Hồn Ảnh lạnh lùng như tảng băng cũng có chút hân hoan như đi vào cõi tiên, Vương phi có thai. Đây quả thực là việc vui trọng đại.

Còn Đạm Cúc lại rơi vào suy nghĩ miên man, tiểu thư có thai, vậy sau này ăn uống cần phải chú ý nhiều hơn, đúng, nàng phải làm ra thực nhiều món ngon bổ dưỡng để bồi bổ cho tiểu thư.

Trái lại, Thương Hải Minh Nguyệt lại bình tĩnh hơn, có thai thì có thai, có cần kích động như vậy sao? Tuy nhiên, có cha mẹ như vậy, đứa bé này chỉ sợ cũng không phải kẻ tầm thường. Nói đi nói lại cũng chỉ có Thương Hải Minh Nguyệt là nghĩ tới điều này.

Long Tứ Thiên vừa đau lòng mà lại vừa vui mừng thay U Tà, vẻ mặt có chút rối rắm, giống như bị động kinh, khiến Thương Hải Minh Nguyệt ở bên cạnh xem cũng phát hoảng.

Mộc Lăng Phong âm thầm vì U Tà mà cảm thấy may mắn, đứa bé này tới thật đúng lúc, nếu không có đứa bé, chỉ sợ nữ tử phong hoa tuyệt đại như nàng cũng sẽ....

Phần đông ám vệ nghe vậy đều đánh về phía mọi người, chỉ là so với vừa rồi thì đã chậm chạp hơn rất nhiều.

Vốn đang chìm đắm trong tâm trạng lần đầu làm cha, Liệt Hỏa Kình Thương nghe vậy, con ngươi xanh biếc như đại dương sâu thẳm, khiến người ta không kìm được mà tim đập nhanh hơn.

Hắn cũng không quên, vừa rồi là ai đánh lén hắn khiến Tà Nhi phải dùng nội lực đang áp chế độc tố. Tuy rằng điều này khiến hắn biết Tà Nhi đang có thai, nhưng mặc kệ nguyên nhân là gì, chỉ cần là người tổn thương tới nữ nhân của hắn, đều phải chết.

Nghĩ vậy, Kình Thương đứng dậy, hơi thở quanh thân cũng thay đổi, khí thế giống như hủy thiên diệt địa lan tràn khắp cả không gian, khiến mọi người chỉ trong nháy mắt hô hấp cũng trở nên khó khăn. Bây giờ, Kình Thương không còn là phu quân tình cảm dịu dàng như nước, mà là chúa tể một phương.

"Người tổn thương nàng, chết!", Kình Thương lập tức mở miệng, thanh âm từ tính lạnh lùng hiện tại cũng có chút hỗn loạn, lại không thể bỏ qua sát khí lộ rõ, giọng điệu u ám khiến người ta bất giác trở nên tê liệt.

Kình Thương lập tức đưa tay ra, chỉ nháy mắt Huyết Cầm trong tay Hồn Ảnh đã nằm trên tay Kình Thương.

Huyết Cầm trên tay, huyền y hình rồng, tay áo vân bạc, ngồi yên trên chiếu. (Bạch: Huyền y hình rồng, tay áo vân bạc: Quần áo màu đen thêu hình rồng, tay áo thêu hoa văn màu bạc)

Khóe miệng Kình Thương gợi lên độ cong khát máu, ngón tay nhẹ nhàng nhảy múa trên dây đàn, tiếng đàn khí phách, nghiêm nghị, dư âm lượn lờ, phảng phất khiến mọi người vô tình bị tiếng đàn hấp dẫn.

Ngay lập tức từng đợt nội lực ngưng tụ hóa thành con dao sắc bay ra, cùng với âm điệu càng ngày càng cao mà trở nên dữ dội, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Không bao lâu, hai vạn ám vệ mang tới chỉ còn một nữa, màn giết chóc kinh thiên động địa như vậy khiến cho Thủy Ảnh cùng Địch Lê đều dại ra.

Địch Lê mặc dù đã sớm nghe nói về Ma Chủ Ma Vực - Minh Thiên Tầm, Chiến thần Nhiếp Chính Vương của Phong Mâu - Liệt Hỏa Kình Thương, từng lấy sức một người ngăn chặn hai mươi vạn binh mã, tạo nên một thần thoại không thể phá vỡ. Hôm nay được thấy càng chứng minh một điều, nam nhân này, quá cường đại!

Mộc Lăng Phong ở bên cạnh nhìn thấy càng cảm thấy may mắn vì đã chọn quy hàng Phong Mâu, nếu có chiến tranh, cho dù tam quốc liên thủ, cũng chưa chắc có thể khiến Phong Mâu rơi vào chỗ chết.

Âm nhận (dao sắc bằng âm thanh) từ tiếng đàn có chút giảm xuống nhưng càng ngày càng trở nên sắc bén, tàn nhẫn. Tất cả ám vệ ngay khi còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị âm nhận trực tiếp xuyên tim, sau đó trợn to đôi mắt một cách không thể tin mà ầm ầm ngã xuống, trước lúc chết cũng không biết vì sao lại chết, rõ ràng bọn họ đã cảnh giác, ngăn chặn tứ phía vì sao lại vẫn trúng chiêu mà chết?

Cái bọn họ không biết chính là chênh lệch về thực lực, cho dù ngươi đã có đề phòng nhưng yếu thì vẫn là yếu.

Mà Thủy Ảnh thấy vậy, hai tròng mắt trợn tròn khiếp sợ, cảm giác có chút không đúng, vội vã xoay người thoát ra, nhưng mà trong mắt Kình Thương cũng không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn. Một tay buông đàn, một tay cầm kiếm, một kiếm chém ra, tiếng xé gió vù vù lay động, giống như tử thần đang vẫy gọi.

Thủy Ảnh còn chưa kịp bước một bước, trường kiếm đã đâm xuyên qua lồng ngực hắn, ở một khắc cuối cùng, Thủy Ảnh cúi đầu nhìn về phía chuôi kiếm đang ở trước ngực cùng dòng máu tươi đang chảy chầm chậm, sau đó, chưa kịp nhắm mắt đã ngã thẳng xuống.

Địch Lê ngơ ngác nhìn Thủy Ảnh lúc nãy còn cùng mình bày mưu bây giờ đã chết không nhắm mắt, cuối cùng vẫn không thắng được thần, nâng mắt nhìn ngân châm sắc nhọn đang bay thẳng đến cũng không có một chút lực đánh trả. Mãi đến khi ngân châm xuyên qua giữa trán, hắn mới cảm thấy hít thở trở nên khó khăn, máu từ giữa trán chảy xuống, giây phút cuối cùng của cuộc đời, hắn chỉ nói được hai chữ, "Lê Âm"

Nếu hỏi điều gì khiến hắn kiên quyết ra tay với Kình Thương, thực lòng cũng không

phải vì Yên Lê, mà là vì Phong Lê Âm, hắn từ nhỏ đã được Phong gia nuôi dưỡng, cũng từ đó, liền nhất kiến chung tình đối với tiểu công chúa ngồi xinh như búp bê ngồi trên đu kia. Nhưng hắn luôn biết thân phận của mình, đem tình cảm này chôn sâu ở đáy lòng, khiến mọi người đều không thể nhìn thấy điều gì, ngoại trừ muội muội của hắn, Yên Lê.

Mãi cho đến mấy ngày trước hắn mới biết Phong Lê Âm đã làm gì ở Lăng Thiên Đại Lục, đây cũng là lần đầu tiên hắn để lộ tâm tư của mình trước mặt gia chủ Phong gia, đó cũng là lúc hắn nói cho Phong gia chủ, hắn Địch Lê không cần biết Phong Lê Âm có thất trinh hay không, chỉ cần là nàng, hắn bằng lòng cưới.

Cũng chính vì thế, hắn muốn tặng cho nữ nhân mình yêu nhất một lễ vật đính hôn đặc biệt, muốn thay nàng báo thù, cho nên mới không tiếc điều động một vạn ám vệ đến đối phó Liệt Hỏa Kình Thương cùng Tức Mặc U Tà, tất cả đều chỉ vì một người là Phong Lê Âm.

Nhưng Liệt Hỏa Kình Thương mặc kệ hắn vì ai, trên thế giới này, chỉ cần là người làm U Tà bị thương, hắn Liệt Hỏa Kình Thương cho dù có hủy thiên diệt địa cũng không nhíu mày.

Bên trong đầm lầy lúc này, khắp nơi đều là thi thể, không ít người đã ngã xuống vũng lầy rồi từ từ chìm xuống. Mùi máu tươi tràn ngập không gian, vô cùng thê thảm.

Kình Thương thấy vậy cũng không có biểu cảm gì khác biệt, chỉ đơn giản đem Huyết Cầm đưa cho Hồn Ảnh, rồi sau đó ôm lấy U Tà, nhẹ nhàng ôm vào ngực, giống như đang ôm bảo bối quý giá nhất thế gian, con ngươi màu xanh lúc này chỉ còn lại sự dịu dàng mà ấm áp.

Trong lòng Kình Thương, U Tà là toàn bộ thế giới của hắn, giờ phút này, thế giới của hắn lại nặng thêm một chút, tình yêu của hắn lại càng ngày càng nhiều hơn, nhưng hắn luôn cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.

Kình Thương ôm U Tà xoay người tiếp tục đi về phía di tích, lúc này đã có thể thấy tàn tích một tòa thành cổ loáng thoáng phía xa xa, cho dù chỉ là tàn tích, cũng không che dấu được nét cổ xưa hùng vĩ mà yên tĩnh.

Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan liếc nhau rồi đều nhìn thi thể xung quanh, trong lòng lại có chút hoảng sợ.

Ám vệ của tứ đại gia tộc ở Di Thất đại lục bồi dưỡng lợi hại thế nào, bọn họ hiểu rõ, cho dù không phải cao thủ đứng đầu, nhưng cũng là số một số hai, vậy mà ở trong tay biểu ca cũng không chống đỡ được nổi một canh giờ, điều này bảo họ không hoảng sợ sao được.

Nhân vật giống Liệt Hỏa Kình Thương, cho dù là chết, họ cũng không muốn đụng tới.

Mà đáy lòng Thương Hải Minh Nguyệt cùng Long Tứ Thiên lúc này âm thầm hạ quyết tâm, sau này mặc kệ Lăng Thiên Đại Lục phát sinh chuyện gì, thay đổi thế nào, Thiên Hải Vực cùng Ngự Long Sơn Trang đều sẽ không đối đầu với Liệt Hỏa Kình Thương, chỉ bởi vì khung cảnh ngày hôm nay!

Nhìn thấy Kình Thương đã ôm U Tà đi xa, mấy người cũng ngay lập tức nâng bước theo sau. Không có người đến gây chuyện, họ cũng cực kỳ nhanh chóng vượt qua đầm lầy.

Khi mặt trời lặn xuống phía tây, đoàn người cũng đi ra khỏi đầm lầy, nhưng U Tà bởi vì quá mệt mỏi mà đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, Mộc Hoàn Hi cũng từ từ tỉnh lại, tuy trên chân vẫn còn đau đớn nhưng tính mạng vẫn được bảo toàn.

Trong lòng Mộc Hoàn Hi lúc này, U Tà đã trở thành người mà nàng muốn dùng toàn bộ sức lực và tính mạng để bảo hộ, người nàng cam tâm tình nguyện trung thành. Nếu không có U Tà, vậy cũng không có Mộc Hoàn Hi.

"Cô gia, tiểu thư bây giờ đã có thai, không nên quá mệt nhọc, hay là đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi. Ta cũng làm chút thức ăn cho tiểu thư", ngay khi đi vào u cốc cỏ mọc xanh um, Đạm Cúc nhìn U Tà đang mê man, khó tránh phải mở miệng nói với Liệt Hỏa Kình Thương.

Nghe vậy, Kình Thương ngay lập tức ngừng bước, sau đó tìm một gốc cây thật lớn rồi ngồi xuống, đem U Tà ôm chặt trong lòng.

Mà Đạm Cúc thấy vậy lại cùng Hàn Mai liếc nhau, sau đó hai người chia nhau đi tìm đồ ăn, Hồn Thiên cùng Hồn Ảnh cũng chia ra đi theo.

Ánh trăng nhu hòa mà yên lặng.

Kình Thương buông mắt lẳng lặng nhìn U Tà đang ngủ. Lông mi dài như cây quạt nhỏ tạo thành một chiếc bóng, sống mũi thẳng tắp xinh xắn, đôi môi anh đào hơi mỏng đã không còn tái nhợt mà trở nên đỏ hồng, chỉ là khóe môi U Tà hơi hơi cong giống như đang mơ thấy điều gì đó rất vui vẻ. Kình Thương thấy vậy cũng vô thức cong môi cười, cả khuôn mặt đều tràn đầy hạnh phúc, giống như nhìn U Tà là một việc khiến hắn vô cùng thỏa mãn.

Đoàn người Thương Hải Minh Nguyệt ở phía xa xa nhìn thấy biến hóa trên mặt hắn cũng khó nén thở dài, chỉ sợ trên thế gian này ngoài U Tà không có người thứ hai có thể khiến hắn đổi sắc mặt.

Một lúc lâu sau, Kình Thương mới tựa vào thân cây, ôm chặt U Tà, từ từ đem con ngươi màu xanh biếc che lại.

Mọi người thấy vậy cũng nhanh chóng khoanh chân tu luyện, hôm nay đánh nhau tiêu hao quá nhiều sức lực, mỗi người gần như chỉ còn một nửa nội lực, nhân lúc này đang nghỉ ngơi mà khôi phục thể lực cùng nội lực.

Trời dần đen mà đám người Đạm Cúc vẫn chưa trở về.

Đúng lúc này, con ngươi đang nhắm chặt của Kình Thương mở ra, trong mắt lóe ra ánh nhìn nguy hiểm cũng hơi thở khát máu, sau đó, dùng một tay chụp về phía sau, ngay lập tức chạm vào một làn ra lành lạnh, trở tay nắm chặt vật kia rồi mạnh mẽ ném xuống mặt đất phía trước.

Lọt vào tầm mắt là một con trăn. Con trăn này rất dài, khoảng hai ba thước, lại có một cái mồm rộng, há ra bên trong như một bát máu to, nhìn qua vô cùng đáng sợ.

Mà mọi người nghe thấy tiếng vật nặng rơi trên mặt đất liền tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy con trăn đang nằm lăn lộn trên mặt đất, bởi vì vừa rồi Kình Thương xuống tay cực kỳ ngoan độc nên con trăn này cũng bị thương không nhẹ mới quay cuồng lăn lộn như thế.

Lúc này, Hồn Thiên, Hàn Mai, Hồn Ảnh cùng Đạm Cúc cũng trở lại, chỉ là bộ dạng cả bốn người đều nhếch nhách, tóc tai rối bời, quần áo rách nát giống như gặp phải cướp.

"Cô...cô gia, có...có cá sấu!", Đạm Cúc vừa chạy vừa thét, giọng điệu vô cùng thê lương. Ai có thể nghĩ tới, bốn người vốn là đang chuẩn bị bắt vài con cá ở ven hồ, nhưng cá không thấy đâu, chỉ thấy một vật thể dài hơn ba thước dần dần ngoi lên, nhưng bốn người cũng chỉ kinh ngạc chứ không quá để ý. Lập tức đánh bay con cá sấu kia rơi vào trong hồ. Có lẽ là máu của con cá sấu kia lan ra khắp hồ, không bao lâu sau, cả một đàn cá sấu đều từ trong hồ ngoi lên, khí thế bừng bừng, vô cùng đáng sợ.

Bốn người lập tức chiến đấu hăng hái, nhưng cũng không dám quá ham chiến, sợ đám người Kính Thương tìm đến. Cho nên bốn người nhanh chóng phi thân trở về, muốn nói mọi người đi mau, nếu để cho đàn cá sấu kia đuổi kịp, chỉ sợ không tránh được một trận đại chiến.

Hôm nay chỉ vì đối phó với hai vạn ám vệ kia mà mọi người đều tiêu hao hơn một nửa nội lực, cộng thêm thể lực suy kiệt, làm sao có thể tiếp tục đại chiến lần nữa? Nhưng ngay khi bốn người trở về, nhìn thấy con trăn lớn đang lăn lộn, cái đuôi dài quất mạnh trên mạnh đất khiến bụi bay mù mịt, chỉ một lúc sau đã chết.

Kình Thương nghe thấy lời nói của Đạm Cúc chỉ hơi nhíu nhíu mày, nhưng ngay lập tức liền bình thường trở lại, con ngươi lóe lên sự tàn nhẫn, không lâu sau, bên người lại xuất hiện một con trăn lớn giương chiếc mồm máu. Thanh âm trườn trên mặt đấy cùng tiếng kêu "si...si..." từ chiếc lưỡi thò ra thụt vào khiến da đầu mọi người cũng phải run lên.

Thấy vậy, cả Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Long Tứ Thiên đều nhíu chặt mày, chuyến đi tìm kiếm di tích thượng cổ này đúng là vô cùng gian nan, nguy hiểm, vừa ra khỏi đầm cá sấu, lại rơi vào miệng trăn. Mọi người ngẫm nghĩ đều âm thầm cười khổ, nếu lần này không tìm được bảo vật thì đúng là thực sự phải xin lỗi chính mình vì tự rước lấy phiền phức nơi cô đảo này.

Cũng tại lúc này, đàn cá sấu kia cũng từ từ đi tới, ba bên giằng co, đàn cá sấu cùng đám trăn đều cảm thấy hơi thở đáng sợ từ đám người Kình Thương nên cũng không dám đi tới.

Mà đám người Kình Thương cũng yên tĩnh, địch không động, ta cũng không động, lẳng lặng nhìn đám bò sát.

Có lẽ bởi khí thế giương cung bạt kiếm của ba bên mà U Tà nhíu nhíu mày liễu, một đôi con ngươi màu hổ phách cũng từ từ mở ra, đập vào mắt là khuôn mặt dịu dàng của Kình Thương. U Tà cũng mặc kệ không khí xung quanh, thản nhiên cười với hắn.

Lúc nàng hôn mê, thực sự cũng không hoàn toàn bất tỉnh, vẫn duy trì được ý thức, cho nên mọi người nói gì, làm gì, nàng đều biết. Nghĩ tới đây, U Tà đem tay phải đặt lên cổ tay trái, cảm nhận mạch đập của chính mình. Tuy rằng biết Vụ Ảnh Khuynh Thành sẽ không bắt mạch sai, nhưng nàng vẫn muốn xác nhận một chút. Đến khi cảm nhận được mạch đập kia, U Tà mừng vui lẫn lộn, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên bụng, giống như có thể từ đó cảm nhận được một sinh mệnh khác đang từ từ trưởng thành. Cùng lúc Kình Thương cũng đưa tay đặt lên tay U Tà.

Sau một lúc lâu, U Tà mới nâng mắt nhìn mọi thứ xung quanh, ngay khi nhìn thấy đám bò sát kia cũng nhăn trán lại.

Cô đảo này thật sự là không phải ai cũng có thể lên được, người bình thường tới đây, không chết cũng phải mất một lớp da.

"Hồn Thiên, Hàn Mai, Hồn Ảnh, Đạm Cúc, các ngươi lập tức châm lửa đốt đuốc, quây thành vòng tròn xung quanh mọi người. Cho dù là trăn hay cá sấu bình sinh đều rất sợ lửa, hôm nay mọi người đều mệt mỏi rồi, vẫn là nghỉ ngơi lấy sức, ngày mai tính tiếp." U Tà hờ hững mở miệng, sau đó liền tựa vào vai Kình Thương. Mà Kình Thương cũng ôm chặt U Tà nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mọi người xung quanh nhìn hai người bình tĩnh như thần tiên này mà khóe miệng run rẩy, một chút tự giác đang đối mặt nguy hiểm cũng không có.

U Tà lúc này nằm trong ngực Kình Thương, tay đặt trên bụng, khóe miệng cong cong, trong lòng tự nhủ: Hài tử, mẫu thân thực yêu ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện