Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 12: Hồ sâu có rắn



Tục ngữ nói đao cùng thì dùng đốn củi, Bao Cốc biết rõ bản thân thiên tư không tốt, tu tiên không phải chuyện một sớm một chiều, cho dù bị Ngọc Mật giáo huấn đến ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên vẫn như cũ không nhanh không chậm dựa theo ý nghĩ của chính mình đi làm.

Bao Cốc thu bình "luyện khí đan" Ngọc Mật đưa cho nàng, thăm dò nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, phát hiện mặt trời đã lên cao. Nàng không nghĩ đến bản thân lại dậy trễ như vậy, vừa tỉnh thì đã đến chính ngọ.

Bao Cốc lập tức xuống phòng bếp múc nước rửa mặt. Lúc nàng rửa mặt cư nhiên từ trên mặt chà xuống lớp lớp dơ bẩn, nước rửa mặt đều trở nên đục ngầu không chịu nổi.

Bao Cốc biết đây là hiệu dụng của quả Chu Minh, lại không nghĩ rằng trong cơ thể bản thân cư nhiên sẽ có nhiều tạp chất dơ bẩn như vậy! Trên mặt đã như vậy, trên người càng không cần phải nói. Bao Cốc đơn giản chạy đến một nơi thật xa thật xa đại tiện xong, lại đến dòng suối ngoại viện đem toàn thân từ trên xuống dưới tẩy rửa sạch sẽ mới trở lại viện.

Nàng không nỡ mặc hai bộ phục sức môn phái Ngọc Mật mới vừa đưa tới, mà chỉ thay bộ quần áo bản thân đã giặt phơi sạch sẽ bên dòng suối.

Đại khái là hôm qua ăn quá nhiều quả Chu Minh, Bao Cốc một chút cảm giác đói cũng không có, nàng uống nước sôi để nguội thêm một chút muối, khiêng cái cuốc tiếp tục làm việc.

Tối qua lúc nàng ở trong sân phơi chiếu trong sân phát hiện trong viện không có rạch dẫn nước. Nàng dọc theo mái hiên dưới đầu tuôn nước của mái ngói đào một rãnh dẫn nước sâu khoảng một thước quanh gian nhà. Rãnh dẫn nước thông đến hố xí hôm qua nàng đã đào, sau đó nàng lại vào rừng chặt một ít cây cùng dây leo chắc chắn, lá cây loại lớn dựng lên một cái nhà xí đơn sơ phía trên hố xí.

Bao Cốc biết rõ bản thân ăn quả Chu Minh bài trừ độc chất trong cơ thể khi thải ra có bao nhiêu thối, nàng không muốn suốt ngày ngửi mùi hôi, nên làm một ái nắp che cho hố xí để phòng mùi thối. Nàng chuẩn bị xong tất cả, cuối cùng cũng cảm thấy viện này miễn cưỡng có thể ở lại.

Bởi vì Bao Cốc không phân biệt được cái nào là linh dược cái nào là cỏ dại nên không dám manh động làm gì thảm thực vật trong viện. Nàng sợ giãm lầm linh dược, nên lúc đặt chân cực kỳ cẩn thận, tận lực giẫm lên vết tích con đường còn lưu lại.

Một mực bận rộn, Bao Cốc ra đầy người mồ hôi, trên người lần nữa hình thành một tầng cáu bẩn, nàng lại ra dòng suối nhỏ tắm rửa một lần, sau đó mới trở lại nhà lấy ngọc giản ra học tri thức về cây cỏ linh dược.

Bao Cốc từ nhỏ đã thích đọc sách, những tri thức ghi chép trong ngọc giản khiến nàng vô cùng hứng thú, say mê nghiên cứu.

Ngọc giản của tu tiến giới không giống sách ở thế gian, chỉ cần đem nó đặt lên trán liền có thể đọc được, cho dù trong phòng hắc ám không đèn cũng có thể đọc.

Nếu như không phải nhớ kỹ sáng sớm còn phải rời giường thổ nạp luyện khí, nàng thật muốn một ngày một đêm đọc hết.

Bao Cốc một lần ăn tám quả Chu Minh, ba ngày không cảm thấy đổi, chỉ biết quả Chu Minh này không chỉ có có thể bài trừ chất bẩn trong cơ thể còn có thể ăn no. Nàng đơn giản xem quả Chu Minh thành cơm ăn, mỗi buổi trưa ăn một quả trừ bẩn đỡ đói.

Mỗi sáng sớm nàng mông lung rời giường, ăn một viên "luyện khí đan" Ngọc Mật cho nàng, ngồi trên cầu đá ngoại viện đón ánh mặt trời sáng sớm tĩnh tọa luyện khí.

Tuy nói nàng không thể cảm giác được "khí" như công pháp đã nói nhưng chiếu theo công pháp thổ nạp hấp lấy không khí tươi mát mang theo mùi thơm cây cỏ cùng hơi nước cũng thấy cả người thoải mái, còn có 'luyện khí đan' sau khi ăn vào bụng vẫn luôn cảm thấy từ bụng đến toàn thân đều ấm áp dễ chịu, lại bởi vì có công hiệu của Chu Minh Quả, mỗi lần nàng tĩnh toạ xong đều có thể bài ra một tầng chất bẩn, thần thanh khí sảng, đầu óc vô cùng thanh tỉnh, tựa hồ ngay cả trí nhớ cũng tốt hơn. Trên ngọc giản ghi lại tri thức về linh thảo linh dược, đọc lần thứ nhất trên cơ bản có thể hiểu được, nhớ đại khái, lần thứ hai có thể cơ bản ghi nhớ, lần thứ ba có thể nhớ tường tận.

Bao Cốc cũng không cảm thấy có bao nhiêu kinh ngạc, trí nhớ của nàng từ trước đến nay không tệ, trước đây đọc sách trên cơ bản đọc trên bốn năm lần là có thể nhớ kỹ, hiện tại ở trong sơn lâm u tĩnh, không có ngoại giới ầm ĩ quấy rầy, trí nhớ tăng lên là đương nhiên. Huống hồ văn tự miêu tả mỗi loại linh dược linh thảo chỉ khoảng vài trăm chữ, còn phối với hình vẽ nguyên mẫu. Đồ hình phối hợp văn tự, hiệu quả ghi nhớ dĩ nhiên vô cùng rõ ràng.

* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *

Mỗi ngày một quả Chu Minh, một viên luyện khí đan, hai cái canh giờ tĩnh tọa luyện khí, kiên trì nửa tháng Bao Cốc rốt cục cảm giác được trong cơ thể bản thân có một cổ 'khí' Như có như không. Nàng biết đây là "khí " của "luyện hóa tinh khí", chân khí.

Tuy rằng chỉ là một chút, lại khiến Bao Cốc tinh thần đại chấn, cổ 'khí' này tồn tại khiến nàng biết bản thân bước vào giai đoạn thứ nhất trong Luyện Khí Kỳ. Nàng cẩn cẩn dực dực dựa theo công pháp dẫn đạo cổ "khí" này.

Nàng cực kỳ cẩn thận dẫn đạo, không dám sơ ý, rốt cục cổ 'khí" kia dưới sự dẫn đạo của nàng tiến vào đan điền dưới bụng ba tấc. Nàng lại chiếu theo công pháp chỉ dẫn đem nó từ đan điền dẫn ra, muốn theo kinh mạch chuyển thêm một vòng. Nhưng mà nàng phát hiện lúc "khí" đi ra từ đan điền, gặp phải huyệt vị liền rất khó lưu chuyển tiếp, tựa như bị ngăn chặn. Nàng biết đây là bởi vì khí trong cơ thể bản thân quá ít, mà nhân thể kinh mạch huyệt vị cũng không phải là thẳng đường, cần nàng tu luyện để khí trong cơ thể chậm rãi đả thông những huyệt vị này, trong cơ thể nàng hiện tại chút khí đó căn bản không đủ để đả thông kinh mạch huyệt vị.

Nửa tháng thời gian tu hành liền khiến Bao Cốc tiến nhập tầng thứ nhất Luyện Khí Kỳ, Bao Cốc đã rất thỏa mãn rồi.

Nàng trước đây xem qua một số sơn dã truyện ký viết về đạo sĩ tu luyện, những người đó mỗi ngày tĩnh tọa luyện khí chí ít cần ba năm thời gian mới có thể cảm giác được khí trong cơ thể. Nàng dưới sự trợ giúp của Chu Minh quả cùng luyện khí đan của Ngọc Mật nửa tháng thì đạt đến. Điều này làm cho Bao Cốc thấy được hy vọng trên con đường phía trước, đồng thời khiến nàng sâu sắc ý thức được tầm quan trọng của linh đan diệu dược.

Chu Minh quả treo đầy trên cây, cho dù nàng mỗi ngày ăn một quả chí ít còn có thể ăn trên nửa năm. Luyện khí đan Ngọc Mật cho nàng lại bị nàng ăn sạch rồi. Nàng nhìn thấy Ngọc Mật không đành cho nàng bình luyện khí đan liền biết Ngọc Mật sẽ không cho nàng bình thứ hai.

Muốn hơn thua với người khác, có thể tự cấp tự túc mới là bản lĩnh, dựa vào sư tỷ giúp đỡ không phải kế lâu dài.

Bao Cốc liền đem hy vọng thăng cấp của bản thân đặt vào đám linh dược trong viện.

Nửa tháng này nàng đã đọc xong ngọc giản hơn nữa còn thuộc không sót một chữ. Tập tính sinh trưởng, công hiệu của những linh dược này, nàng đều nhớ trong đầu.

Sau khi luyện công Bao Cốc không giống như nữa ngày thường ngồi bên dòng suối đọc ngọc giản. Nàng đứng dậy trở lại trong viện bắt đầu thanh trừ cỏ dại trong viện. Trong quá trình thanh lý cỏ dại nàng phát hiện rất nhiều linh dược linh thảo thích hợp cho người trong Luyện Khí Kỳ, thỉnh thoảng còn có chút thích hợp cho người Trúc Cơ Kỳ.

Bao Cốc đeo sọt thuốc, toàn bộ cỏ dại nhét vào sọt thuốc sau đó ném đến chỗ rất xa sân viện.

Viện này quá lớn, cỏ dại nhiều lắm, Bao Cốc lại sợ tổn thương đến linh dược, nên lúc nhổ cực kỳ cẩn thận, tiến độ thong thả. Cũng may thời gian của nàng rất nhiều, mỗi ngày ngoại trừ tĩnh toạ luyện khí cùng buổi tối ngủ thì chính là ngồi xổm trong sân nhổ cỏ. Nàng bận rộn suốt ba ngày mới nhổ xong cỏ dại.

Bao Cốc nhất thời cảm thấy trong viện tất cả đều là bảo vật a, tràn đầy linh dược a! Linh dược trong viện lại có hơn bảy tám trăm cây, phân bố khắp nơi, có hơn ba mươi loại. Có một số linh dược chu kỳ sinh trưởng chỉ có ba năm đã nở hoa kết hạt, thậm chí có chút đã nẩy mầm mọc rễ.

Thu hoạch hoa và hạt, chuẩn bị gieo trồng càng nhiều linh dược, nàng giao hạt giống xuống, không đến một cái chớp mắt cây non đã nảy mầm, nơi trồng linh dược càng chia ra nhiều khu vực kích cỡ không đồng nhất.

Bao Cốc sợ lúc bản thân quan sát những linh dược này không cẩn thận giẫm lên mầm cây, nên rất cẩn thận đi trên những con đường nhỏ quanh vườn thuốc.

Mấy ngày kế tiếp, Bao Cốc ngoại trừ mỗi sáng sớm tĩnh tọa trên cầu đá bên dòng suối luyện công cùng buổi tối quay về ngủ đều đảo quanh vườn linh dược này, thẳng đến thu thập nhất tề mới dừng tay.

Khổ cực được hồi báo đó chính là hơn ba mươi góc linh dược trưởng thành, đó là loại chu kỳ sinh trưởng chỉ có ba năm.

Sáng sớm, sau khi Bao Cốc rời giường, đến dòng suối tắm rửa sạch sẽ chất bẩn buổi tối cơ thể bài tiết ra, lại đến vườn linh dược nhổ một cây linh dược trưởng thành nàng đã sớm nhắm vào, dùng suối nước rửa sạch để ăn, sau đó ngồi trên cầu đá vận khí tu luyện.

Không bao lâu, Bao Cốc liền cảm giác được một cổ mát lạnh trong thân thể, trong kinh mạch có nhè nhẹ từng sợi chân khí xuất hiện. Hiện tại và mấy ngày trước không có luyện khí đan chỉ dựa vào thổ nạp hấp thu thiên địa linh khí xung quanh cảm giác không giống nhau. Chỉ dựa vào thổ nạp hấp thu thiên địa linh khí, ngồi trên hai canh giờ đều không cảm nhận được một chút chân khí, chỉ có ở đan điền mới cảm thấy có chút chân khí không ngừng lưu chuyển khiến cả người nàng thoải mái ấm áp. Ăn linh dược này có thể rõ ràng cảm giác được chân khí trong cơ thể tăng trưởng.

Hai canh giờ, Bao Cốc thu công. Đã thật lâu không tiêu chảy nhưng lại cảm giác được tiểu phúc một trận quặn đau, vội vàng hướng xa xa sau khi bụi cây. Nàng đọc thuộc ngọc giản biết linh dược không giống cây trồng ở nhân gian, cây trồng cần dinh dưỡng linh dược lại sợ nhất ô uế, một khi dính phải, linh dược xem như xong rồi.

Chờ Bao Cốc giải quyết xong tam cấp liền phát hiện chỗ bất đồng của linh dược cùng đan dược. Đan dược sẽ không đi ngoài, ăn linh dược lại đi ra rất nhiều thứ xanh đen. Nàng đoán linh dược trải qua quá trình luyện chế đã đem tạp chất bất lợi cho cơ thể loại bỏ. Nàng trực tiếp nuốt linh dược, tàn dư linh dược không cách nào hấp thu phải gặp qua ngũ tạng miếu một lần. Nàng nghĩ linh dược này phối hợp cùng Chu Minh quả còn có tác dụng thúc đẩy dược tính, một thời gian không cảm thấy đói bụng hiện tại cư nhiên đói đến ngực dán vào lưng. Nàng biết Chu Minh quả không thể ăn nhiều, hơn nữa bản thân trong thời gian ngắn còn xem Chu Minh quả là cơm, lâu dài thân thể sẽ không chịu đựng được. Xem nàng hiện tại da trắng đến trong suốt, cánh tay gầy đến giống que củi thì biết.

Bao Cốc muốn ăn thịt !

Dưới suối chính là cá, có rất nhiều rất nhiều cá, nàng có thể đi bắt cá ăn!

Trong rừng núi có rất nhiều thức ăn nhảy đến nhảy đi nàng có cung tiễn, còn có thể săn thú.

Bao Cốc nghĩ là làm. Nàng quay về nhà lấy sọt thuốc rồi thẳng đến dòng suối, nàng mò lấy một ít ốc trong suối, dùng tảng đá đập vỡ vỏ ngoài, đặt óc vào trong sọt thuốc, dùng dây buộc sọt thuốc lại, sau đó mang đến đầm nước cách tiểu viện ba bốn trăm bước.

Thượng du có một thác nước cao năm sáu trượng, phía dưới thác nước là một hồ sâu hình cung bất quy tắc. Bao Cốc thấy đầm nước trong suốt nhưng vẫn không thấy được đáy , phỏng chừng đầm này rất sâu. Cũng may dây của nàng dài hơn một trượng, vậy là đủ rồi.

Nàng bỏ hai khối đá vào trong sọt rồi ném xuống đầm, theo dược chìm xuống, sợi dây trong tay cũng không ngừng buông xuống. Dây trong tay nàng đã đến cuối, nhưng sọt thuốc còn không chìm đến đáy.

Bao Cốc không khỏi có chút run sợ : Thác nước không đến một trượng thế nào có thể tạo ra đầm nước sâu như vậy? Trong tiên môn thật đúng là nhiều quái sự!

Bao Cốc muốn thử một chút nước này rốt cuộc sâu bao nhiêu, nàng cố định đầu dây vào một tảng đá lớn. Lại ôm lấy một khối đá lớn nặng bảy tám cân cố sức ném xuống đầm nước.

" Đông" một tiếng nước bắn tung tóe, hòn đá chìm xuống đáy nước.

Một lát sau, bóng nước biến mất, mặt nước lại khôi phục tĩnh lặng. Bao Cốc vẫn không biết đầm nước rốt cục sâu bao nhiêu! Nàng không biết bơi nên quyết định sau này cách đầm nước này xa một chút. Sâu như vậy, cũng không thấy cá ngoi lên mặt nước, Bao Cốc liền thu hồi sọt thuốc dự định đổi một chỗ có thể thấy cá dùng sọt thuốc bắt cá.

Nàng mới vừa nhấc sọt thuốc từ trong nước ra, liền thấy giữa đầm "ùng ục" nổi lên bọt nước, bóng nước cuồn cuộn hình thành giữa đầm.

Bao Cốc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, sau đó liền nghe được "rầm" Một tiếng thật lớn, một con rắn bạch sắc thật lớn thình lình xuất hiện trên mặt nước, mắt rắn lớn như chuông đồng nhìn chằm chằm vào nàng.

" Má ơi!" Bao Cốc kêu to một tiếng, lập tức bỏ chạy, chạy được vài bước lại nhớ mình còn chưa lấy sọt thuốc theo, một cái túm được sọt thuốc sau đó liền liều mạng mà chạy, đồng thời hô to: "Sư tỷ cứu mạng a, trong đầm có yêu thú a, cứu mạng a....." Nàng chạy chưa được hai trượng bỗng nhiên thấy con rắn kia uốn éo thân thể bơi đến dòng suối phía trước nàng, rất nhanh vượt lên trước mặt nàng, đồng thời "ào" một tiếng phá nước lao lên, chặn trước nàng. Rắn này thân thể so với nàng còn to hơn, nó từ trong nước đi ra, chỉ có nửa đoạn thân thể chặn ngang lối đi của nàng, còn có một đoạn thân thể rất dài ẩn trong nước. Đây đâu phải là rắn, quả thực chính là thủy long a. Bao Cốc sợ đến ngay cả chân cũng không dám bước, đại khí cũng không dám suyễn, môi run rẩy nhìn thân rắn cao cao dựng thẳng.

Nàng nhìn đại bạch xà, đại bạch xà cũng nhìn nàng. Nàng nhìn thấy đại bạch xà chăm chú nhìn vào mắt nàng tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó, cũng không có ý định tấn công. Bao Cốc bỗng nhiên nhớ đến sư tỷ từng nói qua hộ sơn thú của tiên môn, những hộ sơn thú này sẽ không công kích đệ tử tiên môn. Nàng lập tức đem lệnh bài treo ở thắt lưng tháo xuống cầm trong tay, đưa đến trước mặt đại bạch xà, nói: "Ta là Bao Cốc, là ngoại môn đệ tử Ngọc Mật tiên tử thu vào."

Đại bạch xà hơi há miệng, cư nhiên kéo ra độ cong, biểu tình sinh động tựa như người đang cười.

Trong nháy mắt, Bao Cốc chợt nghe đến một câu từ trong miệng rắn phát ra :" Ha ha, Ngọc Mật vô dụng cư nhiên thu một ngũ phế căn! Ngô, hảo thối! Ngươi cư nhiên sợ đến không khống chế được!" Đại bạch xà xoay đầu, lại trượt vào trong dòng suối nhỏ, lùi về đầm sâu.

Bao Cốc thấy đại bạch xà bơi về đầm nước liền thở phào nhẹ nhõm, nàng vỗ ngực nói :" Làm ta sợ muốn chết! Cư nhiên thực sự là hộ sơn thần thú, thật lớn a!" Nàng nghe thấy được ngửi thấy mùi thối, đồng thời cảm thấy sau mông dinh dính, sau đó mới phản ứng lại, bản thân cư nhiên tiêu chảy, đồng thời vừa rồi trong lúc sợ hãi - đã quên mất!

Bao Cốc đau bụng, ném sọt thuốc trong tay chạy nhanh về nhà gỗ, nàng rất xấu hổ cùng giận dữ lớn tiếng biện giải: "Đại Bạch, ta không phải sợ đến không khống chế, ta ta ta..... Ta chỉ tiêu chảy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện