Song Tử Tiêu

Chương 3



“Hoàng huynh!”

“Ơ..? Hoàng đệ gọi ta?”

“Hoàng huynh thấy không khỏe? Đệ gọi ngự y nhé?”

“Không, không sao đâu, ta chỉ là … đang nghĩ một vài chuyện. Xin lỗi hoàng đệ nhé, đến phiên ta đi phải không?”

“Vâng.”

Chàng bối rối lấy viên cờ màu đen, suy nghĩ một chốc rồi đặt xuống ô vuông nhỏ trên bàn cờ.

“Hay hôm nay đến đây thôi?”

“Không sao, đâu phải lúc nào ta cũng có thời gian chơi cờ với hoàng đệ. Cứ tiếp tục!”

“Nhưng nước cờ vừa rồi hoàng huynh đi sai luật…”

“Hả? Ơ…xin lỗi…ta…”

“Hoàng huynh, đừng quên trước giờ chúng ta hiểu rõ đối phương còn hơn cả chính bản thân mình…”

Chàng thở dài, đôi mắt hướng về những đóa sen giữa hồ. Rõ ràng cánh sen có màu hồng, nhưng dưới hoàng hôn lại ánh lên chút sắc tím mờ nhạt.

“An Hải, giấc mơ của hoàng đệ có màu gì?”

Tiểu vương gia không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn lên khoảng trời cao rộng ngoài kia. Hoàng hôn sắc tím che phủ bầu trời, nhưng hình như đâu đó còn lẫn một ít màu xanh. Khẽ lắc đầu để xua tan màu thiên thanh ấy khỏi tâm trí, Tiểu vương gia ra hiệu cho tên thái giám đem cất bàn cờ, lấy bút nghiêng ra.

“Còn nhớ trò cá cược lúc nhỏ của chúng ta không?”

“Đương nhiên, ai viết sai phải chịu phạt đấy!”

Cả hai cùng mỉm cười. Trò cá cược ấy rất đơn giản, chỉ là viết ra những gì đối phương đang nghĩ thôi. Chưa ai trong hai người họ bị thua ở trò này.

“Từ hôm đệ trở về, thái độ của hoàng huynh rất lạ” – An Hải đưa tờ giấy lên – “Cũng nên cho đệ biết chuyện gì đã xảy ra với chữ trong đây chứ, hoàng huynh!”

Chàng không tỏ vẻ ngạc nhiên gì với chữ viết trong giấy, chỉ thở dài chấp nhận, đồng thời đưa tờ giấy của mình lên

“Thế thì hoàng đệ cũng đừng giấu ta chuyện về chữ này, đồng ý không?”

Vẻ ngạc nhiên cũng không hiện diện trên gương mặt An Hải. Với họ chuyện này chỉ lẽ đương nhiên. Tin không? Từ nhỏ họ chưa hề giấu nhau một việc gì.

Màu tím của hoàng hôn đang sậm dần, từ từ chuyển sang màu đen của màn đêm. Sao cứ thấy trong màu đen ấy vẫn còn lẫn sắc tím? À, một chút xanh nữa chứ!

Trong hai tờ giấy ấy, một tờ là chữ LAM, tờ còn lại ghi chữ…

===============

“Tham kiến Hoàng thượng!”

Chàng hơi giật mình, vuột tay đánh rơi tách trà. May mà tách trà chỉ vừa mới được nâng lên cách bàn khoảng vài phân nên chỉ tạo thành một tiếng “cạch” nhỏ, chất nước vàng sậm chao nghiêng trong tách, chực đổ ra ngoài.

Khoát tay ra hiệu cho bọn thái giám, cung nữ và lính gác lui ra xa, chàng hít một hơi dài, lấy lại vẻ điềm tĩnh, quay mặt lại, tuyệt nhiên không để lộ chút cảm xúc nào trên gương mặt thanh tú.

“Ngươi tìm trẫm có việc gì? Nếu dược thảo cần để chữa cho hoàng đệ có thiếu thứ nào thì cứ đến kho thuốc lấy, trẫm đã dặn trước bọn lính gác rồi.”

Tử Y Lang không đáp, bình thản đứng dậy bước đến bên trong tiểu đình, nhìn thẳng vào mắt chàng.

“Tôi ngồi được không?”

“Được. Nhưng ngươi nên xem lại cách xưng hô đi, đừng tự tiện xưng ‘tôi’ trước mặt trẫm.” – chàng quay sang hướng khác tránh ánh mắt của hắn.

“Tôi thích thế đấy, nếu muốn cậu cứ chém tôi.” – ánh nhìn y vẫn không dời sang chỗ khác

Chàng quay lại, bắt gặp ánh mắt y. Hai mắt giao nhau, kỳ lạ, chợt thấy tim hơi nhói.

“Tùy ngươi. Tính mạng của hoàng đệ trông chờ ở ngươi, nhưng liệu chừng hành động, lời nói của mình. Đừng để đích thân trẫm hạ chỉ xử phạt ngươi.”

“Tôi gọi cậu là Trịnh An được không?”

“Trẫm-là-Hoàng-thượng” – chàng nhấn mạnh từng chữ.

“Vậy khi cậu không là Hoàng thượng?”

“Câu hỏi này xét theo một nghĩa nào đó có thể ghép vào tội phản nghịch?”

“Cậu hiểu sao thì hiểu. Trả lời tôi đi, được hay không?”

“Lúc đó hẵng hay.”

Những cánh chuồn chuồn hối hả ngược xuôi gần mặt hồ. Chuồn chuồn bay thấp quá, lại sắp mưa rồi.

“Trong hai năm qua, có bao giờ cậu ---”

“Hoàng hậu đến!”

Tiếng gã thái giám vang lên cắt ngang lời y. Hoàng hậu khoan thai bước đến, bên cạnh là Tiểu hoàng tử đáng yêu, đôi tay bé xíu vịn chặt vào tay mẹ. Y thi lễ với Hoàng hậu rồi cáo lui, bỏ lại sau lưng khung cảnh ấm áp của một gia đình.

Trong hai năm qua, có bao giờ…

Bất giác y nhìn xuống miếng ngọc bội đeo ở thắt lưng, nó cũng như cây tử tiêu, y luôn giữ chặt bên mình.

Chợt cười, có những thứ không phải muốn giữ là được.

một lần thôi…

Y ngoảnh lại, chỉ một thoáng thôi, để thấy nụ cười của chàng. Nụ cười ấy đã thuộc về hoàng hậu xinh đẹp và hoàng tử đáng yêu rồi, y không có được đâu! Chàng thư sinh bên bờ suối ngày nọ đã không còn. Cười khẩy một mình, y quay lưng, cố bước thật nhanh, vô tình lại bỏ lỡ một thoáng ánh mắt chàng hướng theo. Trong cuộc đời đôi khi chỉ là một thoáng, nhưng nếu nắm bắt được, biết đâu mọi chuyện lại đổi thay?

Trong hai năm qua, có bao giờ cậu, một lần thôi, nhớ đến tôi…?

Gió mạnh lên rồi. Nếu trời mưa, ai sẽ phải chịu lạnh đây?

Chỉ một thoáng ánh mắt không đáp lại, nhưng lòng đau…

Hình như tôi đã quên kể lý do vì sao Tử Y Lang có mặt ở hoàng cung này, và được đi lại tự do tự tại đến thế. Chuyện là lúc nhỏ, tiểu vương gia An Hải do sức khỏe yếu nên được gửi đến chỗ Âm Quỷ Y Nhân – vốn nổi tiếng khắp giang hồ về y thuật và âm nhạc. Tử Y Lang là đại đệ tử của Âm Quỷ Y Nhân, tài y thuật chẳng kém gì sư phụ. Do một biến cố xảy ra năm 11 tuổi (*), cho đến khi tìm được thuốc giải, An Hải sẽ phải chịu đau đớn tột độ. Muốn giảm bớt đau đớn thì phải có thuốc của Tử Y Lang. Tức là nếu bây giờ Tử Y Lang chết, đứa em yêu quí của An Thiên cũng sẽ sớm đi theo.

(*) Được kể chi tiết trong “Huyền Cầm” – cùng tác giả.Nếu không hứng thú với biến cố này thì bạn cũng đừng để ý đến nó làm gì, còn nếu có thì… ^___^

Vì sao y cứ mãi ở lại hoàng cung? Bệnh của Hoàng đệ có đến mức y cứ phải theo sát bên cạnh đâu chứ? Vì sao y vẫn chưa chịu đi? Chẳng phải trước đây y bảo y rất mau chán hay sao?

Mỗi lần gặp y ta lại khó chịu, cực kỳ khó chịu. Mỗi lời y nói, mỗi cử chỉ, hành động đều như một tảng đá to đè nặng lồng ngực, muốn nhấc ra mà không sao nhấc được. Ánh mắt của y thật đáng sợ, nóng hơn cả lửa. Những sáng sớm tinh mơ khi sương còn chưa tan, những trưa nắng nhuộm vàng vườn thượng uyển, những đêm thức trắng trong thư phòng, ta biết chắc y đang ở gần đâu đấy nhìn tôi. Nếu cứ thế này mãi, liệu ta có tan chảy mất không?

Vì sao cậu không nhìn tôi như ngày xưa? Vì sao với những người khác luôn là nụ cười ấm áp, còn với tôi lại là ánh mắt lạnh lùng? Tôi gần như bị đóng băng những khi tình cờ bắt gặp ánh mắt cậu. Tôi chết cóng mất thôi!

Cậu gần đến thế, rõ ràng cậu đang hiện diện trước mắt, không phải là giấc mơ, nhưng sao lại xa xôi còn hơn cả trong mộng? Chẳng lẽ mộng lại thực hơn cả thực tế hay sao? Thật ra cậu là ai? Ông vua vĩ đại hay chàng thư sinh bình thường, ngồi bên bờ suối lắng nghe những âm thanh rất khẽ của núi rừng?

Đôi môi được vẽ một cách hài hòa trên gương mặt cậu, đôi môi tôi đã một lần đặt khẽ nụ hôn, giờ đây nó đang đặt trên gò má phúng phính của tiểu hoàng tử, trên mái tóc óng ả của hoàng hậu. Đã bao lần trong mơ, tôi thấy nó một lần nữa đặt trên môi mình, để rồi chỉ còn là sự lạnh lẽo trống vắng khi tỉnh giấc. Tôi có thể sống mãi trong mộng được không?

Y lại trêu chọc các cung nữ. Ha, sao ta lại phải nổi giận? Y làm gì thì mặc y, bọn cung nữ đấy ta cũng có chạm vào bao giờ đâu? Y thích thì cứ việc, dù sao bệnh của Hoàng đệ cũng phải trông chờ vào y, chẳng lẽ ta lại hẹp hòi không ban y vài ba tì nữ?

Cậu ban bọn cung nữ cho tôi? Nực cười, tôi mà cần mấy ả ấy à? Sao cậu không nổi giận? Đáng lý ra cậu phải giận điên lên, trừng phạt tôi vì tội dám chọc ghẹo cung-nữ-của-cậu. Như thế ít ra tôi cũng có thể cố tình hiểu theo cách khác: cậu không muốn thấy tôi quá thân thiết với một ai…

Khi trong mắt huynh chỉ một người là quan trọng,

khi huynh làm bất cứ gì cũng nghĩ về người ấy,

khi huynh thấy tất cả mọi thứ ở người ấy đều đẹp, dù là cái xấu.”


Biết yêu thì sao chứ? Vô ích thôi, vì tôi đã yêu một giấc mơ. Một giấc mơ mãi không thuộc về mình…

“Tử Y Lang!”

“Sư đệ yêu dấu, có cần gọi thẳng họ tên người khác ra vậy không?”

“Còn nói nữa, đệ gọi nãy giờ mà ai đó cứ như đang ở trên mây, có trả lời tiếng nào đâu?”

“Ơ…à, xin lỗi. Đệ tìm ta có chi không?”

“Đệ chỉ muốn nói---”

“Quàng … chúc…”

Tiểu hoàng tử từ xa chạy đến. Hai thái giám và hai cung nữ phía sau hốt hoảng bước vội theo, sợ hoàng tử ngã. Đứa bé ôm chầm lấy An Hải.

“Quàng chúc…chơi…”

An Hải cười, bế đứa cháu yêu dấu lên, nựng má nó.

“Thúc bế con đến chỗ Thái hậu chơi nghen? Hôn thúc cái đi!”

Tiểu hoàng tử cười giòn, đôi tay bé xíu ôm lấy cổ người thúc thúc, rướn người hôn nhẹ vào má.

“Ngoan lắm!” – An Hải hôn lại má đứa bé, rồi đột ngột quay sang Tử Y Lang – “Nếu bây giờ từ trên trời tự nhiên có một vật gì đó rơi xuống trước mặt huynh, huynh nghĩ nó có màu gì?”

“Màu à?” – đương nhiên phải là màu tím, trước giờ y chỉ thích màu tím thôi – “Vàng… ”

Y mở to mắt, tự giật mình với câu trả lời của chính mình. Vàng ư? Y đã định nói màu tím cơ mà?

“Mình đi nào, Trường An.”

An Hải mỉm cười, bỏ lại sau lưng một kẻ tự ngẩn ngơ với chính mình.

Màu tím đã bị trộn lẫn mất rồi, không còn là màu tím đơn thuần nữa.

===============

Y lang thang trong vườn thượng uyển mà cũng chẳng biết để làm gì. Y cảm thấy chán lắm rồi, cực kỳ chán cái nơi này. Nhưng lại không thể bỏ đi.

Y đã thử nhiều lần. Y phi ngựa thật nhanh, thật nhanh, và kết quả là cho đến hôm nay, y vẫn đang hiện diện chốn cấm cung lộng lẫy này. Vì sao ư? Chẳng lẽ y thích đau? Cái đau nhẹ nhàng như kim châm nhưng khiến y không thở nổi mỗi khi nhìn thấy nụ cười chàng – nụ cười không thuộc về y. Có điều, sẽ ra sao nếu cái đau ấy biến mất? Nhỡ y rời đi, và một lần nữa chàng biến mất? Cũng như chuyện hơn hai năm trước?

Điên à? Y tự cười với ý nghĩ ngu ngốc đó của mình. Biến mất? Chàng còn có thể biến đi đâu? Một hoàng đế còn có thể biến đi đâu ngoài cái chốn hoàng cung tưởng rộng nhưng lại quá nhỏ hẹp so với thiên hạ bao la?

Có điều, nếu điều ấy là thật thì sao? Nếu không còn gặp lại…

“Cẩn thận!!!”

Y hét lên, nhưng đã quá muộn, mặt hồ lạnh ngắt nuốt trọn bóng áo vàng nhỏ nhoi giữa sáng mùa thu trong vắt. Y vội lao xuống, thấy tim mình như ngừng đập. Vì sao chàng lại…?

“Vô lễ!”

Giọng nói bực tức vang lên kèm theo một cái tát đau điếng. Người áo vàng ướt sũng toàn thân, tay níu chặt ngực áo thở hổn hển. Y mở to mắt ngạc nhiên nhìn người đó.

“Người đâu, tống hắn vào tù!”

Y vẫn không phản ứng. Tuy giọng nói không giống, nhưng dáng vóc, gương mặt lại có nét hao hao với chàng. Và đôi mắt, đôi mắt giống đến kỳ lạ.

“Có chuyện gì vậy?”

Khi bọn lính vừa chạm tay vào vai y thì giọng nói quen thuộc vang lên. An Hải thắc mắc nhìn bọn lính, y và người áo vàng. Phía sau An Hải, vị hoàng đế cũng có biểu cảm tương tự.

“Hoàng huynh, tên này dám mạo phạm đệ!”

Người áo vàng tức tối, nét mặt như đã bị xúc phạm ghê gớm.

“Sư huynh?” – An Hải quay sang chờ câu giải thích của y. Chàng thì vẫn im lặng đứng nhìn.

“Ta thấy cậu ta rơi từ trên cầu xuống nên nhảy theo lôi cậu ta lên, vậy thôi.” – y chẳng tỏ vẻ gì là có lo sợ.

“Ai cần ngươi cứu?! Ta đánh rơi đồ nên nhảy xuống vớt lên thôi! Hoàng huynh, lúc nãy hắn dám… ôm đệ!”

“Không ôm sao kéo lên được?”

“Ngươi…!”

“An Cơ, vào thay y phục đi, đừng để lâu nhiễm cảm.” – lúc này An Thiên mới nhẹ nhàng lên tiếng.

“Nhưng hắn…”

“Chỉ là hiểu nhầm thôi. Đi nào, ta đưa đệ về phòng.”

“Hoàng huynh!” – An Cơ kêu lên, rất tỏ ra không hài lòng với nhận định ‘hiểu nhầm’ này.

“Đi thôi.”

Chàng quay lưng bỏ đi trước, không nói với y lời nào dù là hỏi thăm hay trách cứ. An Cơ ném cho y thêm cái nhìn sắc hơn dao rồi bước vội theo. Bọn lính cũng trở lại với công việc của mình, chỉ còn mỗi An Hải đứng bên cạnh y, thở dài…

“Huynh nhìn đệ ấy từ xa, thấy giống quá nên tưởng hoàng huynh nhảy xuống hồ à?”

Y chỉ hơi ngạc nhiên nhìn An Hải một cái rồi thôi, để mặc nước từ tóc và quần áo rỏ dài, nhìn xa xăm ra mặt hồ

“Lạnh thật” – y lẩm bẩm. Đời đôi lúc cũng lắm sự trùng. Hai đôi mắt giống nhau, và đều lạnh như nhau.

“An Thiên là người quan trọng nhất của đệ trên cõi đời này, cũng là lý do duy nhất đệ cố sống cho đến nay”

“Chứ không phải Kỳ Vũ à?”

Trong đôi mắt của Tiểu vương gia có một thoáng dao động, như mặt nước hồ thu khi một chiếc lá khẽ chạm vào.

“Không.”

“Ta lại nghĩ là Kỳ Vũ mới đúng chứ?”

“Huynh sẽ không bao giờ hiểu Thiên ca có ý nghĩa thế nào trong lòng đệ đâu!”

“Ghê gớm đến thế cơ à?”

“Còn huynh?”

“Ta sao?”

“Thiên ca đứng ở vị trí nào trong lòng huynh?”

“Đệ không nghĩ ra được câu hỏi nào vớ vẩn hơn sao?”

“Vậy thì thôi”

An Hải bảo y về thay y phục rồi đi mất. “Kỳ Vũ”, chính là chữ LAM trong giấy mà An Thiên đã viết, là kẻ An Hải hận nhất, và cũng yêu nhất…

“Huynh đệ nhà này đôi mắt đều đáng sợ như nhau.” – y rời khỏi bờ hồ, thoáng rùng mình – “Phải thay đồ nhanh thôi, lạnh thật”

Vị trí của chàng trong lòng y ư? Còn vị trí của y trong lòng chàng? Vì sao lúc đó chàng không nói gì? Thỉnh thoảng y tự hỏi, trong mắt chàng có bao giờ tồn tại một gã tên gọi Tử Y Lang này hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện