Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

Chương 3



Ngay sau khi hoan hảo*, thân thể bị đánh dấu của Lâm Diệu bị ép tới thở không nổi dưới hơi thở mạnh mẽ đột ngột của Xích Kiêu. (*sung sướng hòa hảo)

Chân càng nhũn ra.

Đây là bản năng áp chế của Xích Kiêu đối với Đệ Hôn, Lâm Diệu cũng hữu tâm vô lực*. (*có lòng nhưng không có năng lực giải quyết)

May là Lâm Diệu đã đoán trước việc Tần Chí đem việc này ra tính sổ, sớm nghĩ ra biện pháp đối phó.

“Ta chưa từng nghĩ đến việc hành thích bệ hạ.”

Lâm Diệu nói diễn liền diễn, rất chuyên nghiệp. Cậu cúi đầu, tiếng nói hơi khàn, lã chã chực khóc.

Tần Chí nhướng mày, cười như không cười, tỏ vẻ không tin.

Lâm Diệu vừa thâm tình vừa chân thành nhìn Tần Chí: “Ta mới gặp bệ hạ liền kinh vi thiên nhân*, đặc biệt ngưỡng mộ bệ hạ, nguyện có thể cùng ngài sống quãng đời còn lại. Ta đã nhất kiến chung tình với ngài, vậy làm sao có thể hành thích ngài?”

(*vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế)

Cậu vẫn còn rất nhiều lời âu yếm buồn nôn, Tần Chí muốn nghe bao nhiêu cũng có.

“Ngưỡng mộ trẫm? Nhưng sao trẫm cảm thấy, lần đầu tiên nhìn thấy trẫm, Diệu Diệu cực kỳ sợ hãi?”

Y đưa bàn tay mang vết chai mỏng vuốt ve bên gáy Lâm Diệu, giống như phân vân không biết có nên cắt đứt cái cổ trắng nõn mảnh khảnh này hay không.

Lâm Diệu bị sờ đến da đầu tê dại: “Bệ hạ ngôi cửu ngũ*, ta ngưỡng mộ ngài, vô cùng thấp thỏm tự ti, sợ cũng rất bình thường.” (*ngôi thiên tử)

Tần Chí theo trực giác cảm giác được Lâm Diệu nói một loạt chuyện ma quỷ.

Nhưng dáng vẻ thẳng thắn vô tư của người trước mặt so với vẻ nơm nớp lo sợ trước đây, còn thú vị hơn nhiều.

“Tại sao lại tự sát?”

Lâm Diệu chờ Tần Chí hỏi: “Không dám giấu bệ hạ, trước khi ta tới hòa thân, phụ hoàng hạ lệnh cho ta ám sát bệ hạ. Hắn nói nếu ta không làm theo, sẽ giết Lỗ Tạp.”

Cậu bán phụ thân của pháo hôi mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

Phụ thân của pháo hôi chưa bao giờ xem pháo hôi là nhi tử, thường xuyên lăng mạ đánh chửi. Lâm Diệu không ngu xuẩn như pháo hôi, bị vài câu ngon ngọt lừa gạt.

“Lỗ Tạp là……”

“Con chó ta nuôi.”

Vẻ mặt Tần Chí hung ác: “Ngươi so sánh trẫm với một con chó?”

Lâm Diệu nghĩ thầm, so với ngươi chó đáng yêu hơn nhiều.

Cậu vội vàng giải thích: “Lỗ Tạp thì khác. Lỗ Tạp là mẫu phi tặng cho ta, sau khi mẫu phi qua đời, ta và Lỗ Tạp thân thiết như huynh đệ, nhìn thấy Lỗ Tạp cũng giống như nhìn thấy mẫu phi.”

Đoạn này do Lâm Diệu bịa ra, đúng là pháo hôi có nuôi một con chó tên Lỗ Tạp. Nhưng con chó kia là nhặt được, pháo hôi không có tình cảm với con chó chứ đừng nói đến việc tự sát vì nó.

Ánh mắt Tần Chí nhìn Lâm Diệu giống như xem kẻ khờ, nhưng thật ra lại không còn sát khí.

Lâm Diệu cực kỳ khó xử nói: “Lỗ Tạp và bệ hạ, ta không cách nào lựa chọn, chỉ có thể tự sát tạ tội.”

Tần Chí: “……”

Trẫm cảm thấy như mình bị mắng, nhưng trẫm không có bằng chứng.

“Nói ra lời này, ngươi không sợ trẫm thiên nộ* Hạ quốc?” (*giận cá chém thớt)

“Bệ hạ sẽ làm vậy sao?”

Tần Chí không nói chuyện. Lâm Hầu Đình phái người hành thích y, việc này vẫn nằm trong dự kiến của Tần Chí. Y lựa chọn ngưng chiến cùng Hạ nghị hòa cũng có rất nhiều yếu tố, không quan hệ nhiều với việc hòa thân.

“Trẫm muốn ngươi sống tốt.”

Lâm Diệu thở phào nhẹ nhõm, giả vờ khó xử: “Nhưng Lỗ Tạp……”

“Lỗ Tạp há có thể so với trẫm.” Tần Chí gia tăng giọng điệu: “Trẫm lệnh cho ngươi, sau này không được phép tự sát, nghe thấy không?”

“…… Dạ.”

Hai tay Lâm Diệu giấu dưới chăn gấm lặng lẽ xoa cái bụng lép xẹp, thật đói, thật đói.

Cậu theo bản năng cắn môi dưới.

“Đừng cắn hỏng, trẫm sẽ đau lòng.” Tần Chí khẽ vuốt ve môi của Lâm Diệu.

Lâm Diệu tin y sẽ đau lòng mới là lạ, vừa rồi còn một lời không vừa ý liền đe dọa sẽ thiên đao vạn quả* cậu. (*băm thành trăm mảnh)

Miệng của bạo quân, ma quỷ gạt người.

“Bệ hạ đói bụng không?” Lâm Diệu ngập ngừng hỏi.

Cậu đói bụng quá, bụng lép xẹp, chỉ muốn ăn cơm ngay.

Tần Chí mỉm cười nhìn Lâm Diệu, cười ẩn ý sâu xa: “Đói bụng.”

“Vậy thì nhanh…”

Lời Lâm Diệu còn chưa nói xong, đã bị Tần Chí nhanh chóng đẩy ngã trên long tháp.

Hai chữ truyền thiện* buộc phải nuốt trở về yết hầu. (*bữa ăn, đồ ăn)

“Muốn ăn Diệu Diệu.” Tần Chí liếm láp vành tai Lâm Diệu, triền miên nói nhỏ.

Lâm Diệu bị hôn đến toàn thân tê dại, thân thể theo bản năng đòi hôn, đáy lòng lại bạo phát cuồng mắng.

Cậu muốn ăn cơm! Ăn cơm! Không phải ăn tử tôn hậu đại* của Tần Chí! (*thế hệ mai sau =)))

Cẩu bạo quân không thương cậu, rõ ràng chỉ thèm muốn thân thể cậu.



Triền miên đến buổi trưa, Lâm Diệu vừa đói vừa vô lực, váng đầu hoa mắt, Tần Chí cuối cùng mới thoả mãn buông tha cậu, gọi Lưu Kính Trung đi truyền ngọ thiện*. (*cơm trưa)

Lâm Diệu eo đau chân đau, dấu hôn đầy người, được Tần Chí quấn một chiếc áo choàng tự mình ôm đi Thang Tuyền Cung.

Bị nam nhân ôm kiểu công chúa, Lâm Diệu cảm thấy xấu hổ nên vùi đầu vào trong vòng tay của Tần Chí.

Tần Chí cúi đầu nhìn mỹ nhân thẹn thùng mềm mại trong vòng tay, đáy mắt mang theo ý cười.

Y đã quên mất bao nhiêu lâu không vui vẻ như vậy.

Thang Tuyền Cung là nơi tắm gội của đế hậu, ngày xưa chỉ có Tần Chí ra vào, bây giờ lại có thêm Lâm Diệu.

Nội thị được lệnh chờ bên ngoài cúi đầu suy nghĩ, biết vị này sau này sẽ có phúc.

Sau khi được thánh sủng, sẽ hưởng vinh hoa phú quý vô tận.

Thang Tuyền Cung có mấy cái bể, tất cả đều được che bằng bình phong.

Tần Chí ôm Lâm Diệu đi thẳng vào bể lớn nhất, hiển nhiên cùng với Lâm Diệu, không có ý định tách ra tắm gội riêng.

Lâm Diệu đắm mình trong làn nước nóng, nhưng cũng chấp nhận rất nhanh.

Cậu và Tần Chí đã sớm dụng tâm mà đối đãi, ngay cả chuyện thân mật nhất cũng đã làm nhiều lần như vậy, không phải tắm uyên ương sao, hà tất làm ra vẻ.

Cậu vốn thích nam nhân, nhưng không gặp người tri kỷ.

Tần Chí có dáng người chuẩn, khuôn mặt cũng đẹp, nếu đổi thành hiện đại, Lâm Diệu có thể sẽ yêu y, bởi vậy cậu cũng không có gì để mất.

Làm nhiều lần như vậy, Lâm Diệu toàn thân đều nhầy nhụa, đặc biệt khó chịu.

Cậu thoải mái tắm rửa, quá trình lại bị dấu hôn hỗn độn khắp người làm hoảng sợ, có thể biến cậu thành thê thảm như vậy, Tần Chí quả là cầm thú!

Lâm Diệu càng tắm càng tức giận, thấy Tần Chí cởi ra y phục ẩm ướt, lộ ra cơ bắp cường tráng.

Cậu đặc biệt nhìn xuống dưới.

Hiển nhiên, so với Lâm Diệu hao hết sức lực, Tần Chí vẫn còn rất dư thừa tinh lực, oai hùng bừng bừng phấn chấn.

Lâm Diệu bị kích cỡ kia dọa sửng sốt, vội vàng đẩy nhanh tốc độ tắm rửa, nếu đến lần nữa, cậu nhất định sẽ chết!

Chính mình động tay, Tần Chí hiển nhiên cũng hiểu rõ, suy xét đến năng lực thừa nhận của thân thể Lâm Diệu, không cưỡng ép quá mức.

Chỉ là Lâm Diệu cả người trải rộng dấu vết y để lại, làm chiếm hữu dục của Tần Chí bùng nổ, nhịn không được thưởng thức.

Lâm Diệu lại bị tầm mắt nóng bỏng của Tần Chí xem đến thần kinh căng chặt, mặc dù muốn ngâm lâu, cũng không dám chậm trễ nữa, nhanh chóng tắm rửa, đưa lưng về phía Tần Chí thay quần áo.

Khi thay quần áo, Lâm Diệu chắc chắn mình nghe được tiếng thở dài tiếc nuối.

Da đầu của Lâm Diệu thoáng chốc sắp nổ tung.

Cẩu bạo quân! Còn chưa đủ a!

Từ Thang Tuyền Cung trở lại trong điện, bữa trưa đã sẵn sàng.

Lâm Diệu đói bụng cồn cào, gần như chảy nước miếng sau khi ngửi sơn trân hải vị.

Nhưng trước bàn chỉ bày sẵn một chiếc ghế mềm mại và một bộ chén đũa, khiến trái tim Lâm Diệu nháy mắt như tàu lượn siêu tốc rơi xuống đáy vực.

Tần Chí tự nhiên ngồi trên ghế.

Lâm Diệu không có chỗ ngồi, nên chỉ có thể đầy oán hận mà đứng.

Chờ sau khi thái giám thử qua đồ ăn, xác nhận không có độc, Lưu Kính Trung đưa đũa cho Lâm Diệu.

Trước đây đều do ông hầu hạ bệ hạ dùng bữa, nhưng từ hôm nay trở đi nên đổi người.

Có thể hầu hạ bệ hạ dùng bữa, chính là vinh dự cao nhất.

Dưới sự ám chỉ của Lưu Kính Trung, Lâm Diệu nào còn có thể không hiểu.

Cậu vừa đói vừa mệt, thời điểm cầm lấy đũa, nháy mắt chỉ muốn làm thịt Tần Chí.

Cậu thảm như vậy, tên Tần Chí súc sinh này lại không cho ăn cơm nóng, còn muốn cậu tới hầu hạ ăn cơm, cũng quá bắt nạt người khác!

Cuộc sống này quả thực không thể qua!

Có lẽ là oán niệm của Lâm Diệu quá mạnh, Tần Chí cuối cùng cũng có lương tâm phát hiện.

“Diệu Diệu cũng vất vả, ngồi xuống dùng bữa với trẫm đi.”

Y vừa dứt lời, người trong cung đã nhanh chóng lấy chén đũa và ghế.

Lưu Kính Trung trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, cúi đầu tiếp nhận đũa, cười với Lâm Diệu: “Mời Lâm công tử.”

Ngoại trừ Kiều tướng quân, bệ hạ chưa từng ngồi cùng bàn dùng bữa với ai.

Vị Lâm công tử tới từ Hạ quốc này, thật sự không giống người thường.

Lâm Diệu không khách sáo, cậu đã sớm đói đến da ngực dán da lưng.

Lưu Kính Trung cẩn thận chia thức ăn cho Tần Chí.

Tần Chí cầm đũa, gắp một miếng thịt gà chín mềm.

Còn chưa ăn, liền thấy Lâm Diệu ánh mắt tham lam, nhanh chóng càn quét đồ ăn trên bàn.

Lâm Diệu ăn cực nhanh, chiếc đũa không ngừng nghỉ, hai má phập phồng, giống như chú chuột lang đói lả thèm ăn.

Động tác này kém nhã nhặn, thật sự chướng tai gai mắt, nhưng Lâm Diệu làm lại có phong thái khác, thật mê người.

Tần Chí đơn giản gác đũa xuống, tinh tế ung dung nhìn Lâm Diệu.

Nghĩ thầm, trẫm bỏ đói hắn sao?

Lưu Kính Trung bên cạnh xem cảnh này, đổ không ít mồ hôi vì Lâm Diệu, luôn cảm thấy bệ hạ một giây sau sẽ tức giận mà chém đầu Lâm Diệu.

Lâm Diệu ăn ngấu nghiến xong hai chén cơm lớn, vuốt cái bụng tròn vo, thỏa mãn mà thở dài.

Rõ ràng không hề phát hiện Lưu Kính Trung lo lắng cho cái đầu của mình.

Tần Chí cười càng sâu xa: “Diệu Diệu no chưa?”

“…… No rồi.” Lâm Diệu cẩn thận đáp.

“Lại đây trẫm xem một chút.”

Lâm Diệu rất muốn cự tuyệt, ngươi kêu ta tới ta liền tới? Xem là sủng vật sao?

Nhưng cậu biết rõ, lúc này trong mắt Tần Chí, cậu thật sự là sủng vật, cao hứng thì chơi đùa, tức giận thì gạt sang một bên.

Thảm, thật thảm!

Lâm Diệu đứng dậy đi qua, đã bị Tần Chí ôm eo nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, bàn tay dày rộng vuốt cái bụng căng phồng mềm mại của Lâm Diệu.

“Quả thật no rồi.”

Tần Chí tâm tình rất tốt, hơi thở ấm áp phả vào cổ Lâm Diệu khi nói chuyện, làm hơi ngứa ngáy.

Lâm Diệu khó chịu vặn vẹo.

Tần Chí bị cọ xát đến thở dốc, nặng nề nói: “Diệu Diệu gấp gáp như vậy?”

Lâm Diệu hơi sửng sốt, động tác lập tức cứng đờ, cảm nhận được một vật thể nào đó sau thắt lưng thay đổi hình dạng.

Lâm Diệu: “…………”

Thứ cho cậu nói thẳng, dục vọng quá mạnh cũng là bệnh, phải trị!

“Không, ta không vội. Bệ hạ mau ăn đi.” Lâm Diệu ngoan ngoãn mỉm cười.

Lâm Diệu bị ôm như sủng vật, cho đến khi Tần Chí cơm nước xong mới có thể thoát.

Sau khi ăn xong cậu bị bế lên một lần nữa về long tháp đã được thay chăn, bạo quân t*ng trùng thượng não cuối cùng cũng có chút nhân tính, gọi thái y tới xem vết thương cho Lâm Diệu.

Thái y họ Ngô tên Dung, rất trẻ tuổi, dung mạo đoan chính.

Hắn cõng hòm thuốc chạy một mạch từ Thái Y Viện tới, hơi thở còn hổn hển.

Tầng tầng màn che bên ngoài long tháp buông xuống.

Lâm Diệu ngồi nghiêng, chỉ vươn một bàn tay xinh đẹp mảnh mai, dùng voan mỏng che lại để thái y bắt mạch.

Xương tay của Thái y rõ ràng, cân đối mạnh mẽ, hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật.

Tầm mắt của Lâm Diệu dừng ở đó, không khỏi thưởng thức thêm vài lần.

Tần Chí đứng một bên, nheo lại con ngươi, nhìn theo tầm mắt Lâm Diệu.

Bỗng nhiên ôn hoà nói: “Diệu Diệu thích tay của thái y sao? Chi bằng trẫm chặt tặng ngươi?”

Giọng y nhàn nhạt, những gì nói ra lại thật đáng sợ.

Ngô Dung sợ tới mức mặt trắng bệch, thình thịch quỳ trên mặt đất, run rẩy không ngừng.

Bệ hạ giết người tùy tâm trạng, nếu thật sự chặt đôi tay của hắn, cũng không ai có thể cứu hắn.

Lâm Diệu cũng bị dọa, nghĩ thầm Tần Chí có bệnh sao? Nhưng cậu không dám đánh cuộc, từ phản ứng của thái y liền biết, Tần Chí nói được thì làm được, thật sự sẽ chặt tay.

“Ta không thích! Không thích chút nào!” Lâm Diệu vội vàng phủ nhận.

Tần Chí hoài nghi: “Thật không thích?”

“Thật sự! Là thật! Ta thề!”

Lâm Diệu hãi hùng khiếp vía, sợ Tần Chí thật sự chặt tay đưa cậu, cậu không muốn làm hại người khác.

“A. Nếu Diệu Diệu không thích, vậy tạm thời giữ lại đi.”

Tần Chí dường như bị thuyết phục, ngay sau đó lại nói: “Diệu Diệu là người của trẫm, ngoại trừ trẫm, ít xem người khác thì tốt hơn.”

Cẩu bạo quân không nói, Lâm Diệu cũng không dám nhìn loạn.

Nếu Tần Chí vì cậu mà trút giận sang người khác, Lâm Diệu sẽ áy náy chết mất.

Thái y giữ được đôi tay, thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, sau khi bắt mạch xác định thân thể của Lâm Diệu không sao, để lại thuốc trị thương, sợ hãi lui ra.

Tần Chí bảo Lưu Kính Trung dẫn người lui ra, lên giường lột bỏ quần áo của Lâm Diệu, tự mình bôi thuốc lên vết thương nhanh kết vảy.

Lâm Diệu im như thóc, không dám cự tuyệt.

Nơi này cũng không phải là xã hội pháp trị, bạo quân giết người không phạm pháp!

“Bệ hạ không cần xử lý việc nước sao?”

Hoàng đế không phải đều rất bận sao? Hết đêm đến ngày loại này, bạo quân lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy canh giữ cậu?!

“Trẫm dưỡng nhiều thần tử như vậy, nếu mọi chuyện phải tự trẫm làm, còn không bằng chém bọn họ.”

Tần Chí nói xong, tay chui vào trong áo Lâm Diệu, giọng điệu ái muội, câu môi cười khẽ: “Lại nói, Diệu Diệu cơ khát như vậy, có thể xa rời trẫm được sao?”

Lâm Diệu nghe vậy như bị sét đánh trong tích tắc.

Thầm nghĩ ngươi mới cơ khát! Cả nhà ngươi đều cơ khát!

Sĩ khả sát bất khả nhục. (Kẻ sĩ có thể chết chứ nhất quyết không chịu làm những điều gì ô danh)

Cậu ước gì Tần Chí cút xa một chút, đừng đến phiền mình nữa.

Sắc mặt Lâm Diệu thanh tâm quả dục*, nhưng thân thể bị Tần Chí sờ lại khó dằn nổi mà chui vào ngực y.

(*tâm trí luôn trong sáng, tiết chế tất cả ham muốn)

Lâm Diệu sắp hỏng mất ——

Loại thể chất chết tiệt của Đệ Hôn quả thực có độc a!

Tần Chí thỏa mãn ôm mỹ nhân chủ động nhào vào trong ngực, sung sướng nói: “Thân thể của Diệu Diệu thành thật hơn nhiều.”

Thành thật ông nội ngươi!

Lâm Diệu vừa mắng vừa ra sức ngửa đầu, hai mắt mê ly nôn nóng hướng về phía Tần Chí tìm hôn.

Tần Chí khẽ vuốt đôi môi đỏ thắm ướt át của Lâm Diệu, lại không hôn lên, mà xoay người lấy ra một hộp gấm từ dưới gối, nhanh chóng đút một viên thuốc vào miệng Lâm Diệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện