Sân Huấn Luyện Điên Ái Lục

Chương 11: Ghen và tôi yêu em



Đã là chạng vạng, hoàng hôn xuyên qua cửa sổ tiến vào phòng ngủ Minh Lãng, màu sắc ấm áp khắc trên sàn nhà.

Chuông điện thoại tiếng vang lên, Minh Lãng từ trên tủ đầu giường cầm lên di động, thanh âm Cảnh Tuyên Văn truyền tới:

"Tiểu Minh đồng học, tôi ở cửa nhà em."

"Đại môn mật mã là *0001#......" Minh Lãng khô khan nói.

Không bao lâu, cậu liền nghe thấy được tiếng khoá cửa bị mở ra, sau đó là tạp âm cửa kẽo kẹt hướng ra một bên.

Cảnh Tuyên Văn tiếng bước chân tùy theo vang lên, không nhẹ không nặng, ổn định vững chắc.

Minh Lãng vểnh tai, nghe hắn bước qua phòng khách, đi lên cầu thang, từ xa tới gần hướng phòng ngủ mình đi tới, mỗi một tiếng đều như rượu, ném vào trong ngực lửa giận của Minh Lãng.

Bởi vì lại qua một ngày, đội cầu lông phải đi quốc gia khác tham gia thi đấu cuối cùng, cho nên rất nhiều đồng đội đều lựa chọn ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi, vì làm chút chuẩn lữ hành bị đường dài, nhưng Minh Lãng lại vẫn kiên trì đúng hạn tới sân huấn luyện.

Cậu tâm tình vui sướng nhẹ nhàng hừ ca, đẩy ra cửa phòng tập thể thao, sau đó tiếng ca đột nhiên im bặt —— cậu chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ nhìn thấy cảnh tưởng trước mắt này.

Cảnh Tuyên Văn ở bên cửa sổ, tựa như mỗi lần mình tới tìm hắn khi, bình tĩnh đứng thẳng như bách tùng. Mà trên người hắn —— treo một vị nam hài tử vừa trắng vừa mềm.

Nam hài tử tên là Liễu Nhất, sớm nhìn thấy thời điểm Cảnh Tuyên Văn đi nhờ xe hắn, Minh Lãng liền hoài nghi vị đồng đội này là tình địch.

Liễu Nhất hai chân mềm dẻo mà mở ra, kẹp Cảnh Tuyên Văn bên cạnh, vòng eo mảnh khảnh từ trên xuống dưới vặn vẹo, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng.

Hắn đem chân đặt ở thân thể Cảnh giáo luyện tập cuốn bụng, tựa như Minh Lãng ở vị trí tương đồng, đã làm vô số lần như vậy.

Minh Lãng ngơ ngác nhìn chằm chằm hai người, ngực khó chịu, giống như một hơi vận lên không được. Hai người cũng không có chú ý tới cậu, động tác tiếp tục, nam hài tử động tác xinh đẹp, cùng Cảnh giáo luyện da thịt tương dán.

Bởi vì tầm mắt bị mông Liễu Nhất chắn kín mít, Minh Lãng căn bản nhìn không tới hạ bộ Cảnh Tuyên Văn —— cho nên vô pháp biết Cảnh Tuyên Văn có bất luận phản ứng không nên có hay không.

Lúc ấy hẳn là vọt vào đi......

Minh Lãng nằm trên giường, liếm liếm khóe miệng khô khốc, căm giận bất bình hối hận, mà không phải một câu không nói chạy về nhà, trốn vào trong ổ chăn giận dỗi.

Tiếng bước chân làm người buồn bực càng ngày càng gần, Minh Lãng nâng mắt, phát hiện Cảnh Tuyên Văn vừa lúc đứng yên cửa phòng ngủ, ánh mắt phức tạp nhìn chính mình, ngữ khí mang theo một chút lo lắng hỏi:

"Hôm nay như thế nào không đến sân huấn luyện?"

Minh Lãng trầm mặc trong chốc lát, áp xuống tức giận sắp phải phun trào, ách giọng trả lời: "Tôi đi......"

Dựa vào hiểu biết Cảnh Tuyên Văn với Minh Lãng, nghe được ngữ khí cậu chua chua, lập tức liền minh bạch là chuyện gì xảy ra, âm thầm thở dài, trực tiếp hỏi:

"Sau đó em thấy được tôi giúp Liễu Nhất luyện tập cuốn bụng, em... Thực để ý, phải không?"

Tiểu nam sinh nhìn chằm chằm giáo luyện, cắn chặt môi tỏ vẻ cam chịu.

"Chính là em biết, huấn luyện mỗi người trong đội, đều cùng tôi luyện qua như vậy," Cảnh Tuyên Văn lại đến gần chút, "Vì cái gì sẽ để ý như vậy?"

"Bởi vì......"

Minh Lãng nháy mắt đỏ mặt, dời đi ánh mắt hung hăng, thanh âm khó nghe thấy nói ra nội tâm:

"Hắn so với tôi lớn lên soái......"

Hơn nữa thân thể gầy gầy mềm mại, ở trên người giáo luyện, so với chính mình thoạt nhìn thích hợp hơn nhiều, Minh Lãng ở trong lòng bổ sung. Làm cậu hoàn toàn không nghĩ tới chính là, Cảnh Tuyên Văn thế nhưng nghiêm túc đáp lại:

"Không sai, em nói đúng."

Phảng phất có một thêm chậu băng hất từ đầu tới chân, Minh Lãng không thể tin mở to hai mắt nhìn. Nước đá đầu tiên là diệt khí thế cậu, lại dính vào mỗi tấc làn da toàn thân cậu, nhiệt độ cực thấp đông lạnh đến toàn thân run run, răng trên dưới đều bắt đầu va vào nhau.

Cảnh Tuyên Văn...... Đây là có ý tứ gì......

Thân thể trượt xuống dưới, không rên một tiếng túm chăn trên người, che lại đầu chính mình. Cả khuôn mặt dán ở trong chăn, Minh Lãng còn chưa phản ứng lại, vỏ chăn trước mắt đã trở nên ẩm ướt một mảnh.

"Tiểu Minh đồng học, buông ra."

Cảnh Tuyên Văn một bên nói, một bên ý đồ đem Minh Lãng từ ổ chăn đào ra.

Minh Lãng đột nhiên lắc lắc đầu, cảm nhận được đối phương bắt đầu nắm chăn mình, hai tay cậu nắm đến càng chặt, gắt gao đều không buông ra, rầu rĩ nức nở:

"Tôi sẽ không buông ra!"

Tuy sức lực Cảnh Tuyên Văn càng tốt hơn, cũng thật vất vả mới lấy ra một góc chăn nho nhỏ. Cảnh Tuyên Văn cúi xuống thân mình, môi dùng sức hôn gáy Minh Lãng lộ ở bên ngoài:

"Người so em đẹp nhiều như vậy, nhưng là tôi chỉ nghĩ như vậy hôn em, ôm em, xoa mông em, cùng em nói...... Tôi yêu em."

Tiếng nói ôn nhu trầm thấp rơi vào trong tai, Minh Lãng cảm thấy, đại khái trong thế giới của cậu, không còn có giai điệu so với này càng mỹ diệu. Cậu xốc chăn lên, đôi mắt còn ngậm nước mắt, lăng lăng nhìn Cảnh Tuyên Văn:

"Giáo luyện...... Em, cũng là......"

"Ân, Tôi biết."

Cảnh Tuyên Văn cởi áo ngoài, đem cậu ôm vào trong ngực, "Tiểu Minh của tôi cũng học được ghen tị. Cùng em bảo đảm, về sau trừ bỏ em, lại không ai có quyền lợi luyện cuốn bụng như vậy."

Minh Lãng khống chế không được mà giơ lên khóe miệng, gật gật đầu. Mắt cậu còn một mảnh ửng đỏ, song mâu nhảy nhót tiểu hoa, tò mò hỏi:

"Giáo luyện, anh nói thích em, là...... Từ khi nào bắt đầu?"

Cảnh Tuyên Văn hồi tưởng một chút, không quá xác định nói:

"Đại khái, là thời điểm em bắt đầu nhìn lén tôi đi."

Minh Lãng khiếp sợ há to miệng. Cư nhiên, sớm như vậy?! Nói cách khác, giáo luyện cùng chính mình, cơ hồ là cùng thời gian lưỡng tình tương duyệt......

"Tiểu Minh ngốc," Cảnh Tuyên Văn xoa nhẹ khóe miệng cậu ngốc hề hề, "Em cho rằng, nếu tôi không muốn, lần đầu tiên em câu dẫn tôi thật có thể thành công sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện