[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 82: Tuổi trẻ như mùa thu, tin tức bí mật của nhà họ Kỷ
Bầu không khí đột nhiên đông lạnh và nhiệt độ giảm xuống mức đóng băng.
Dạ Cô Tinh thận trọng nhìn chằm chằm vào biểu hiện của An Tuyển Hoàng, phát hiện ra rằng sắc mặt vốn đã lạnh lùng của anh đã chuyển sang tối đen.
Đang định mở miệng nói, lại bị những hành động tiếp theo của An Tuyển Hoàng làm cho á khẩu——
Cổ tay bị siết chặt, đôi môi ấm áp của anh theo sau, Dạ Cô Tinh sửng sốt, sau đó vô thức lùi ra xa, nhưng lại bị bàn tay to khác của anh giữ lấy gáy, thoáng thấy khuôn mặt giận dữ của Dạ Huy Nguyệt, một tiếng thở dài khẽ thốt ra, cô đưa tay khoác lên bờ vai rộng của anh và khẽ hôn lại.
Nụ hôn này, rất ngắn ngủi, nhưng đối với Dạ Huy Nguyệt, nó lại dài như một mùa thu, sự giận dữ, ghen tuông và oán hận của cậu đều như lá rụng rơi xuống và tan thành cát bụi.
Cho đến giờ phút này, cậu như vừa mới tỉnh giấc.
Tình yêu và nỗi ám ảnh, là sự quyến luyến của cậu em trai đối với chị gái, niềm khao khát của bé trai dành cho bé gái, như một giấc mơ thuần khiết, được bọc trong những quả bong bóng bảy màu sắc, chúng bay ngày càng cao, cho đến một ngày, bong bóng vỡ tung, mới giật mình thức giấc, cô gái đã đứng bên cạnh một người đàn ông khác mỉm cười nhẹ nhàng, trong khi chàng trai vẫn còn là một cậu bé.
Trái tim của chàng trai vốn nhạy cảm và mong manh, từng bước, từng động thái đều thận trọng.
Đau lòng không?
Hẳn là có đau lòng…
Có đau lắm không?
Hẳn là sẽ đau lắm…
Nhưng, ngoài đau đớn, ngoài đau khổ, còn có cả vui mừng——
Cô gái quá xinh đẹp, quá giỏi giang, đôi vai gầy của một cậu thiếu niên cũng không thể đem cho cô ấy hạnh phúc mà cô xứng đáng có được, vì thế cần một người đàn ông đầu đội trời chân đạp, vì cô mà chống đỡ cả bầu trời, bảo vệ cô cả đời không chút lo lắng, bình yên và vui vẻ.
Dạ Cô Tinh nhìn bờ vai của cậu dần dần sụp xuống, đôi mắt ngân ngấn nước che giấu sự đau khổ chưa từng có.
Không phải cô không biết tình cảm của Huy Nguyệt đối với mình, không chỉ là về tình thân, nhưng cũng không phải thắm thiết như tình yêu, mà là một loại tình cảm nhập nhằng ở giữa ranh giới đó.
Có câu này có lẽ thể hiện được rõ nhất loại tình cảm này “ở trên tình bạn, ở dưới tình yêu”.
Bàn tay rộng rãi của anh ôm chặt lấy eo cô, giống như những người khác, mạnh mẽ, sắc sảo và không thể chối cãi.
Dạ Cô Tinh hơi nghiêng đầu và ngước mắt lên, giây tiếp theo, cô đụng phải một đôi mắt đen thẳm như màn đêm.
Ánh mắt của anh tràn ngập sự kiên định, bên dưới sự lạnh lùng ẩn chứa sự ấm áp.
An Tuyển Hoàng hiểu, anh hiểu sự mâu thuẫn vùng vẫy của cô, cũng hiểu sự oán giận của Dạ Huy Nguyệt.
Đó là bởi vì cô hiểu, vì vậy, cô không thể đành lòng, vậy thì để cho anh vung dao, cô không nỡ, vậy hãy để cho anh chặt đứt.
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Nhĩ liếc mắt một cái, đều nói chỉ cần có ba người phụ là thành một cái chơ, bây giờ xem ra hai người đàn ông này cũng không kém! Thật là thú vị!
Ngay cả Nguyệt Vô Tình, người luôn lạnh nhạt và cao ngạo cũng không thể không nhìn Dạ Huy Nguyệt, còn Minh Chiêu và Minh Triệt thì trong lòng lại điên cuồng khen ngợi.
Dám lớn tiếng với gia chủ, nhòm ngó người phụ nữ của gia chủ, cuối cùng là mắng chửi gia chủ là “tên cầm thú”, đây không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là —— sau khi làm xong mấy chuyện này, còn có thể bình an vô sự, Dạ Huy Nguyệt, là người đầu tiên!
Trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng nhiều hơn thế là sự lĩnh ngộ.
Thì ra, gia chủ yêu người phụ nữ này nhiều như vậy.
“Đi theo tôi.” Lạnh lùng nói ba chữ, An Tuyển Hoàng đi tới phòng làm việc.
Dạ Huy Nguyệt suy nghĩ một lúc, sau đó cất bước đi theo.
Dạ Cô Tinh có chút mệt mỏi, khó chịu đỡ trán, dùng hai tay đỡ lấy bụng, nói: “Mọi người từ từ dùng bữa nhé.” Nói xong xoay người đi vào phòng ngủ.
Diệp Nhĩ nhíu mày thích thú, hôn gió về phía ba người đàn ông mang vẻ đẹp khác nhau ở đối diện: “Em cũng no rồi, các anh ăn từ từ nhé.”
Sau đó, đứng dậy đuổi theo Dạ Cô Tinh, khi đi ngang qua thím Vinh, khẽ huých hông một cái: “Ai da! Xin lỗi, bà không sao chứ, người lớn tuổi xương cốt yếu rồi, bị hỏng thì làm thế nào đây?”
Thím Vinh đang bưng bát canh nóng vừa từ trong nhà bếp đi ra thì bất ngờ bị ai đó đụng phải, canh trào ra làm đổ lên mu bàn tay, bỏng đến mức phải nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn phải cố gắng giữ cho vững, đây là quy tắc!
Nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp của cô dần xa, sắc mặt của thím Vinh tái nhợt, khói xanh lơ lửng trên đầu.
Trong lòng âm thầm nguyền rủa người phụ nữ ngông cuồng phóng túng đó.
Về phần đang mắng những ai, e rằng không phải chỉ có Diệp Nhĩ, dù sao người đưa Diệp Nhĩ về làm khách cũng là Dạ Cô Tinh.
Minh Triệt nhìn bàn ăn thịnh soạn trước mặt, dùng cùi chỏ huých huých Nguyệt Vô Tĩnh: “Nè, chúng ta vẫn phải ăn sao?”
Nguyệt Vô Tình cầm đũa lên, gắp một miếng đậu phụ, cho vào miệng, nhai chậm rãi, dùng hành động thực tế để trả lời câu hỏi của Minh Triệt.
Bĩu môi chán chường, Minh Triệt trợn mắt, giả vờ cái con khỉ ấy. Sau đó quay sang Minh Chiêu.
“Tiểu Chiêu Chiêu, anh còn ăn không?”
Sắc mặt Minh Chiêu không chút thay đổi quay đầu lại, liếc anh ta một cái, bưng bát lên: “Ăn đi.”
“Ồ,” Minh Triệt nói: “Tôi cũng đang định ăn đây.”
Chỉ còn lại ba người đàn ông trong phòng khách lớn, yên lặng ăn thức ăn trên bàn.
Lúc Diệp Nhĩ đẩy cửa bước vào, Dạ Cô Tinh đang đứng trước cửa sổ kính, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, sắc mặt có chút lạnh lẽo và lạnh lùng không thể nào tả được.
“Nhất Nhất?”
Diệp Nhĩ ngập ngừng khẽ gọi và từng bước đến gần.
Dạ Cô Tinh quay lại, gió mát từ cửa sổ khép hờ tràn vào, làm rối tung mái tóc đen xoăn nhẹ của cô, giống như một thần chết, chỉ tay về phía giang sơn, khoanh tay đứng nhìn thiên hạ.
“Chuyện của Tiểu Tứ thế nào rồi?”
Diệp Nhĩ sửng sốt, còn chưa có kịp phản ứng lại: “Ừm… em chỉ có thái độ như này sao?”
Dạ Cô Tinh nhíu mày, nghi ngờ: “Có vấn đề gì sao?”
“Không… không có vấn đề gì.” Chỉ là phản ứng có chút chậm, không ở trên cùng một kênh.
Cô mỉm cười nói: “Chị hai, thế chị nghĩ em nên làm gì? Lo lắng? Lo âu? Buồn bực không vui?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Dạ Cô Tinh khẽ thở dài một tiếng, vô thức xoa tay phải lên bụng dưới nhô lên: “Chị không cần quan tâm, cũng không cần lo lắng, có người lo lắng rồi, em còn phải lo gì nữa?”
Diệp Nhĩ đi đến bên cửa sổ, đứng bên cạnh Dạ Cô Tinh, mỉm cười: “Ý em là, tảng băng lớn trong nhà em?”
Cô mỉm cười gật đầu đồng ý: “Biệt danh này cũng đúng thật.”
Diệp Nhĩ không để ý đến hình tượng trợn tròn mắt, rốt cuộc không nhịn được duỗi ra một ngón tay chọc vào trán cô: “Em nha, thật đúng là vô tâm vô phế!”
Dạ Cô Tinh không tuân theo, cầm lấy tay Diệp Nhĩ, đặt ở trước ngực trái của cô, sau đó chuyển xuống phía dưới ngực trái: “Chị sờ đi, có đầy đủ cả tim phổi, làm sao có thể là vô tâm vô phế được chứ?”
Diệp Nhĩ cười khom lưng: “Nhất Nhất, đều nói một lần mang thai ngốc ba năm, bây giờ em càng sống càng thụt lùi rồi à?” Như một đứa trẻ vô tư, cười tươi như hoa.
Có lẽ, vòng tay của người đàn ông quá rộng và quá bình yên, thế nhưng lại có thể khiến cho một cô gái Nhất Nhất vỗn dĩ trước đây rất lạnh lùng, bây có thể sống như một cô gái tràn đầy hạnh phúc thế này, nếu không được tận mắt chứng kiến, có đánh chết cô, cô cũng sẽ không tin điều đó.
Tình yêu, đàn ông, con cái, Nhất Nhất vốn dĩ là người khá nhỏ tuổi trong số mười sáu người bọn họ, bây giờ không biết có kỳ ngộ gì, giống như thay đổi hoàn toàn về ngoại hình, không chỉ xinh đẹp, còn trẻ hơn gần mười tuổi.
Một tiếng thở dài nặng nề thoát ra, Diệp Nhĩ đưa mắt nhìn về phía xa xăm, nơi giao nhau giữa biển và trời, mặt trời lặn bị che khuất một nửa, và ánh sáng ấm áp màu cam nhạt bao phủ lên mặt biển màu xanh lam, đẹp đến khó tin.
Đưa tay đỡ lấy mặt hoa thược dược trên chiếc vòng cổ, bao nhiêu năm rồi nhỉ? Từ lúc rời khỏi cô nhi viện, rời xa… anh ấy.
Bỗng nhiên nhìn lại, Diệp Nhĩ nhận ra mình không còn trẻ nữa…
Phụ nữ ba mươi tuổi, nên lấy chồng, sinh con rồi đúng không?
Anh Ly, em đang đợi anh, nhưng, anh có đang đợi em không?
Có lẽ anh đã lập gia đình mới với một người phụ nữ khác, có những đứa con, đầu ấp tay gối và hạnh phúc viên mãn rồi.
Có lẽ, anh đã sớm quên mất cô gái trong trại trẻ mồ côi luôn được anh bảo vệ ở phía sau.
Chấp niệm, ma chướng, không thể trốn thoát, không muốn thoát ra…
“Chị hai, chị lại đang nhớ đến anh Ly của mình sao?”
Diệp Nhĩ hít mũi, siết chặt áo khoác trên người: “Đúng vậy, không có lúc nào mà chị không nhớ tới anh ấy cả.”
Dạ Cô Tinh đóng cửa sổ, Diệp Nhĩ nhìn thì như người ngốc ngếch, nhưng trong lòng lại kiên cường hơn ai hết.
Nhiều năm như vậy, theo điều kiện bên ngoài của cô, người theo đuổi chắc chắn rất nhiều, nhưng đến bây giờ cô ấy vẫn độc thân, thậm chí một mối quan hệ nghiêm túc cũng chưa từng có.
“Nhất Nhất, có thể thấy được tảng băng kia thực sự rất yêu em, cho nên, trân trọng những gì hiện tại đang có, em hạnh phúc, chị mới an tâm được.”
Dạ Cô Tinh gật đầu, khóe môi cong lên một đường cong nhẹ nhàng: “Em biết.”
Hít một hơi thật sâu rồi lại thở hắt ra, Diệp Nhĩ vuốt vuốt mái tóc màu đỏ rượu của mình: “Không nói những chuyện này nữa,” Sắc mặt cô nghiêm lại, và hạ giọng: “Chị đã thử tìm hiểu một chút về nhà họ Kỷ và nhà họ Giang rồi, sơ đồ phòng thủ quả thực là ở trong tay hai nhà này!”
Ánh mắt đột nhiên run lên, khuôn mặt của Dạ Cô Tinh cũng nghiêm túc lại: “Chị đã tìm được tung tích cụ thể chưa?”
“Một nửa của nhà họ Giang là do Giang Trấn Hải nắm giữ, về phần một nửa của nhà họ Kỷ…” Diệp Lỗi cười đầy ẩn ý, “Em đoán xem là ai?”
“Kỷ Cương.”
“Sai rồi! Một nửa còn lại nằm trong tay Kỷ Tu Thần!”
“Kỷ, Tu, Thần…” Những ngón tay đặt trên bụng của Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng di chuyển, và thai nhi trong bụng cô cũng chuyển động theo.
“Ban đầu, chị không dám đào sâu, về sau, Dạ Tam và Thập Nhất hưởng ứng lại chị mới dám thẳng tay đào sâu, vừa tra đã thực sự tìm ra một bí mật lớn của nhà họ Kỷ! “
Dạ Cô Tinh sửng sốt: “Bí mật?”
Diệp Nhĩ cười tự tin: “Quan hệ giữa nhà em và nhà họ Kỷ cũng không hề bình thường, có thể coi như là nhà ngoại của nhà em rể, chắc em cũng biết nhiều về nhà họ Kỷ rồi đúng không?”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Cũng không ít.”
“Vậy em không cảm thấy gì kì lạ sao? Kỷ Cương có ba đứa con trai và một cô con gái, lần lượt xếp theo độ tuổi là Kỷ Tu Thần, Kỷ Hạo Lâm, Kỷ Hạo Hiên và Kỷ Tu Viện.”
“Ý chị là… tên?”
Diệp Nhĩ gật đầu: “Kỷ Tu Thân và Kỷ Tu Viện tên đệm là Tu, còn Kỷ Hạo Lâm và Kỷ Hạo Hiên lại có tên đệm là Hạo, nguyên nhân chính là Kỷ Tu Thần và Kỷ Tu Viện không phải là con của Kỷ Cương!”
“Em biết cái này.”
Lúc đầu, ông cụ nhà họ Kỷ có hai con trai và một cô con gái, đó là Kỷ Sang, Kỷ Cương và Kỷ Tình.
Sau cái chết của ông cụ, người con trai cả Kỷ Sang tiếp tục kế nghiệp nhà họ Kỷ, quản lý toàn bộ nhà họ Kỷ, nhưng một lần xảy ra tai nạn đã khiến cho vợ chồng Kỷ Sang chết, để lại hai đứa con mồ côi.
Khi đó Kỷ Tu Thần mười tuổi và Kỷ Tu Viện chưa đầy ba tuổi.
Sau cái chết của Kỷ Sang, Kỷ Cương lên làm chủ gia đình, sau đó, nhận hai anh em Kỷ Tu Thần và Kỷ Tu Tần về nuôi dưới danh nghĩa của mình, và đưa họ về nhà để người vợ Lận Tuệ nuôi dưỡng.
“Không, chúng ta đều bị cáo già Kỷ Cương kia lừa gạt!” Hai mắt Diệp Nhĩ sáng lên.
Dạ Cô Tinh trông có vẻ trầm ngâm: “Kỷ Cương tính cách đa nghi, tâm tư gian xảo, nhưng ông ta thực sự đã chuyển giao một thứ quan trọng như kế hoạch phòng thủ nhà tù cho người khác bảo quản, điều này cho thấy ông ta phải cực kỳ tin tưởng vào người đó, mà Kỷ Tu Thần, chỉ là đứa con nuôi, gần hơn nữa thì trên huyết thống cũng chỉ là một đứa cháu mà thôi, lẽ nào… “
“Em đã đoán ra chưa?”
“Mối quan hệ giữa Kỷ Tu Thần và Kỷ Cương hoàn toàn không đơn giản như bề ngoài! Kỷ Cương đã ở vị trí cao, nên đương nhiên không cần phải lo lắng về thế hệ sau. Ngoài những lợi ích liên quan, vậy chỉ còn lại là —— quan hệ huyết thống!”
“Đúng vậy! Kỷ Tu Thần là sản phẩm ngoại tình của Kỷ Cương và chị dâu của ông ta!”
Dạ Cô Tinh đã vô cùng sốc!
Thật ra, trước khi mẹ của Kỷ Tu Thần- Bạch Tuệ San gả cho Kỷ Sang, bà ta đã có dây dưa tình cảm với Kỷ Cương, nhưng dù sao thì cũng không vượt qua được hàng rào phòng ngự cuối cùng của nam và nữ, sau khi hai người chia tay thì trai lớn gả vợ gái lớn gả chồng không còn liên quan gì tới nhau.
Ngày thường, nước lặng chảy sâu, tính cách của Kỷ Sang cương trực, thậm chí hiền như bụt, trong khi Kỷ Cương hoàn toàn trái ngược với anh trai của mình, khi còn trẻ, phong lưu, buông thả, đùa gió trêu trăng, là một tay sát gái.
Có một câu nói rất hay: “Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước, Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây”.
Sau khi Bạch Tuệ San đã trải qua cuộc tình với một tay điêu luyện trong tình trường như Kỷ Cương, lại phải gả cho một người cứng nhắc và nhàm chán như Kỷ Sang, thời gian trôi qua, cảm giác về khoảng cách ngày càng lớn hơn.
Lại thêm nhà họ Kỷ chuyên trách về quân đội, vì alf người kế vị nên từ nhỏ Kỷ Sang đã được ông cụ Kỷ cho vào quân đội để rèn luyện, đã phục vụ trong quân đội từ đó cho đến nay, cấp bậc cũng không thấp, không ngừng được thăng chức liên tục, thời gian về nhà ngày càng ít, nhiều lần chính Bạch Tuệ San đi thăm, hai người mới có khoảnh khắc ấm áp, vì thế sau một năm kết hôn, mà bà vẫn chưa mang thai.
Thiếu nữ trong khuê phòng, không chịu nổi cô đơn, Bạch Tuệ San lại xinh đẹp, chưa trải qua tình trường, sống dưới cùng một mái nhà với Kỷ Cương, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu cũng thấy, một đến hai đi, hai người cứ vậy tình cũ không rủ cũng tới.
Còn Kỷ Cương mà vô tình hay cố ý, e rằng chỉ có bản thân ông ta mới biết.
Nhưng người phụ nữ ngốc nghếch Bạch Tuệ San lại cố chấp đâm đầu vào, không thể dứt ra được!
Khi Bạch Tuệ San phát hiện ra mình có thai, Kỷ Sang vừa lúc nghỉ phép ở nhà, bà đã cố tình tính toán thời gian, cùng Kỷ Sang ân ái, giấu trời vượt biển, cuối cùng hạ sinh thành công cháu đích tôn nhà họ Kỷ, đặt tên là Kỷ Tu Thần.
Sau khi có con, Bạch Tuệ San đã chủ động chia tay với Kỷ Cương, mà Kỷ Cương cũng kết hôn với Lận Tuệ vào năm Kỷ Tu Thần được sinh ra.
Kỷ Tu Thần trông rất tuấn tú, rất giống cha ruột Kỷ Cương của mình như đúc, lúc ông cụ Kỷ còn sống, ông thường nói đùa – cháu trai của ông giống chú của mình.
Bạch Tuệ San nghe vậy thì rất sợ!
Nhưng Kỷ Sang không bao giờ nghi ngờ gì cả, bởi vì tính cách của Kỷ Tu Thần rất giống ông, điềm đạm, kiềm chế và uy nghiêm, hoàn toàn không có sự xảo quyệt và phù phiếm của Kỷ Cương.
Có con nên mọi chuyện cũng dần êm đẹp hơn, Kỷ Sang dành nhiều thời gian hơn để về nhà, và mối quan hệ của ông với Bạch Tuệ San cũng ngày càng tốt hơn, mặc dù không thể nói là quá ngọt ngào, quấn quít bên nhau, nhưng những năm tháng đó cũng rất yên bình, vui vẻ hòa thuận.
Kỷ Tu Thần được Kỷ Sang dạy dỗ từ khi còn nhỏ, vô số đạo lý làm người, hay là rèn luyện sức khỏe, Kỷ Sang đều có thể dùng phương thức gần như cứng nhắc của mình, khiến cho đứa con của mình hoàn toàn phục tùng.
Trong mắt cậu bé Kỷ Tu Thần, cha cậu Kỷ Sang là người đàn ông quyền lực nhất thế giới, cậu tự hào vì có một người cha như vậy!
Tuy nhiên, một ngày nọ, khi một vụ tai nạn xe hơi xảy ra, Kỷ Cương đứng trước mặt anh ta và yêu cầu anh ta gọi mình là “cha”, Kỷ Tu Thần đã nghe thấy tiếng trái tim mình tan nát…
Tỉnh dậy sau cơn ác mộng, Kỷ Tu Thần bị sốc——
“Lão đại? Lão đại? Anh không sao chứ?”
Ánh mắt ngơ ngác, một giây sau, đã trở lại là đội trưởng đội đặc công không sợ hãi, xử lý chín chắn.
“Nghỉ ngơi đủ rồi thì tất cả lên đường, lần này nhất định phải xử lý đội A của bộ tư lệnh!”
“Rõ!”
Dạ Cô Tinh thận trọng nhìn chằm chằm vào biểu hiện của An Tuyển Hoàng, phát hiện ra rằng sắc mặt vốn đã lạnh lùng của anh đã chuyển sang tối đen.
Đang định mở miệng nói, lại bị những hành động tiếp theo của An Tuyển Hoàng làm cho á khẩu——
Cổ tay bị siết chặt, đôi môi ấm áp của anh theo sau, Dạ Cô Tinh sửng sốt, sau đó vô thức lùi ra xa, nhưng lại bị bàn tay to khác của anh giữ lấy gáy, thoáng thấy khuôn mặt giận dữ của Dạ Huy Nguyệt, một tiếng thở dài khẽ thốt ra, cô đưa tay khoác lên bờ vai rộng của anh và khẽ hôn lại.
Nụ hôn này, rất ngắn ngủi, nhưng đối với Dạ Huy Nguyệt, nó lại dài như một mùa thu, sự giận dữ, ghen tuông và oán hận của cậu đều như lá rụng rơi xuống và tan thành cát bụi.
Cho đến giờ phút này, cậu như vừa mới tỉnh giấc.
Tình yêu và nỗi ám ảnh, là sự quyến luyến của cậu em trai đối với chị gái, niềm khao khát của bé trai dành cho bé gái, như một giấc mơ thuần khiết, được bọc trong những quả bong bóng bảy màu sắc, chúng bay ngày càng cao, cho đến một ngày, bong bóng vỡ tung, mới giật mình thức giấc, cô gái đã đứng bên cạnh một người đàn ông khác mỉm cười nhẹ nhàng, trong khi chàng trai vẫn còn là một cậu bé.
Trái tim của chàng trai vốn nhạy cảm và mong manh, từng bước, từng động thái đều thận trọng.
Đau lòng không?
Hẳn là có đau lòng…
Có đau lắm không?
Hẳn là sẽ đau lắm…
Nhưng, ngoài đau đớn, ngoài đau khổ, còn có cả vui mừng——
Cô gái quá xinh đẹp, quá giỏi giang, đôi vai gầy của một cậu thiếu niên cũng không thể đem cho cô ấy hạnh phúc mà cô xứng đáng có được, vì thế cần một người đàn ông đầu đội trời chân đạp, vì cô mà chống đỡ cả bầu trời, bảo vệ cô cả đời không chút lo lắng, bình yên và vui vẻ.
Dạ Cô Tinh nhìn bờ vai của cậu dần dần sụp xuống, đôi mắt ngân ngấn nước che giấu sự đau khổ chưa từng có.
Không phải cô không biết tình cảm của Huy Nguyệt đối với mình, không chỉ là về tình thân, nhưng cũng không phải thắm thiết như tình yêu, mà là một loại tình cảm nhập nhằng ở giữa ranh giới đó.
Có câu này có lẽ thể hiện được rõ nhất loại tình cảm này “ở trên tình bạn, ở dưới tình yêu”.
Bàn tay rộng rãi của anh ôm chặt lấy eo cô, giống như những người khác, mạnh mẽ, sắc sảo và không thể chối cãi.
Dạ Cô Tinh hơi nghiêng đầu và ngước mắt lên, giây tiếp theo, cô đụng phải một đôi mắt đen thẳm như màn đêm.
Ánh mắt của anh tràn ngập sự kiên định, bên dưới sự lạnh lùng ẩn chứa sự ấm áp.
An Tuyển Hoàng hiểu, anh hiểu sự mâu thuẫn vùng vẫy của cô, cũng hiểu sự oán giận của Dạ Huy Nguyệt.
Đó là bởi vì cô hiểu, vì vậy, cô không thể đành lòng, vậy thì để cho anh vung dao, cô không nỡ, vậy hãy để cho anh chặt đứt.
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Nhĩ liếc mắt một cái, đều nói chỉ cần có ba người phụ là thành một cái chơ, bây giờ xem ra hai người đàn ông này cũng không kém! Thật là thú vị!
Ngay cả Nguyệt Vô Tình, người luôn lạnh nhạt và cao ngạo cũng không thể không nhìn Dạ Huy Nguyệt, còn Minh Chiêu và Minh Triệt thì trong lòng lại điên cuồng khen ngợi.
Dám lớn tiếng với gia chủ, nhòm ngó người phụ nữ của gia chủ, cuối cùng là mắng chửi gia chủ là “tên cầm thú”, đây không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là —— sau khi làm xong mấy chuyện này, còn có thể bình an vô sự, Dạ Huy Nguyệt, là người đầu tiên!
Trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng nhiều hơn thế là sự lĩnh ngộ.
Thì ra, gia chủ yêu người phụ nữ này nhiều như vậy.
“Đi theo tôi.” Lạnh lùng nói ba chữ, An Tuyển Hoàng đi tới phòng làm việc.
Dạ Huy Nguyệt suy nghĩ một lúc, sau đó cất bước đi theo.
Dạ Cô Tinh có chút mệt mỏi, khó chịu đỡ trán, dùng hai tay đỡ lấy bụng, nói: “Mọi người từ từ dùng bữa nhé.” Nói xong xoay người đi vào phòng ngủ.
Diệp Nhĩ nhíu mày thích thú, hôn gió về phía ba người đàn ông mang vẻ đẹp khác nhau ở đối diện: “Em cũng no rồi, các anh ăn từ từ nhé.”
Sau đó, đứng dậy đuổi theo Dạ Cô Tinh, khi đi ngang qua thím Vinh, khẽ huých hông một cái: “Ai da! Xin lỗi, bà không sao chứ, người lớn tuổi xương cốt yếu rồi, bị hỏng thì làm thế nào đây?”
Thím Vinh đang bưng bát canh nóng vừa từ trong nhà bếp đi ra thì bất ngờ bị ai đó đụng phải, canh trào ra làm đổ lên mu bàn tay, bỏng đến mức phải nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn phải cố gắng giữ cho vững, đây là quy tắc!
Nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp của cô dần xa, sắc mặt của thím Vinh tái nhợt, khói xanh lơ lửng trên đầu.
Trong lòng âm thầm nguyền rủa người phụ nữ ngông cuồng phóng túng đó.
Về phần đang mắng những ai, e rằng không phải chỉ có Diệp Nhĩ, dù sao người đưa Diệp Nhĩ về làm khách cũng là Dạ Cô Tinh.
Minh Triệt nhìn bàn ăn thịnh soạn trước mặt, dùng cùi chỏ huých huých Nguyệt Vô Tĩnh: “Nè, chúng ta vẫn phải ăn sao?”
Nguyệt Vô Tình cầm đũa lên, gắp một miếng đậu phụ, cho vào miệng, nhai chậm rãi, dùng hành động thực tế để trả lời câu hỏi của Minh Triệt.
Bĩu môi chán chường, Minh Triệt trợn mắt, giả vờ cái con khỉ ấy. Sau đó quay sang Minh Chiêu.
“Tiểu Chiêu Chiêu, anh còn ăn không?”
Sắc mặt Minh Chiêu không chút thay đổi quay đầu lại, liếc anh ta một cái, bưng bát lên: “Ăn đi.”
“Ồ,” Minh Triệt nói: “Tôi cũng đang định ăn đây.”
Chỉ còn lại ba người đàn ông trong phòng khách lớn, yên lặng ăn thức ăn trên bàn.
Lúc Diệp Nhĩ đẩy cửa bước vào, Dạ Cô Tinh đang đứng trước cửa sổ kính, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, sắc mặt có chút lạnh lẽo và lạnh lùng không thể nào tả được.
“Nhất Nhất?”
Diệp Nhĩ ngập ngừng khẽ gọi và từng bước đến gần.
Dạ Cô Tinh quay lại, gió mát từ cửa sổ khép hờ tràn vào, làm rối tung mái tóc đen xoăn nhẹ của cô, giống như một thần chết, chỉ tay về phía giang sơn, khoanh tay đứng nhìn thiên hạ.
“Chuyện của Tiểu Tứ thế nào rồi?”
Diệp Nhĩ sửng sốt, còn chưa có kịp phản ứng lại: “Ừm… em chỉ có thái độ như này sao?”
Dạ Cô Tinh nhíu mày, nghi ngờ: “Có vấn đề gì sao?”
“Không… không có vấn đề gì.” Chỉ là phản ứng có chút chậm, không ở trên cùng một kênh.
Cô mỉm cười nói: “Chị hai, thế chị nghĩ em nên làm gì? Lo lắng? Lo âu? Buồn bực không vui?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Dạ Cô Tinh khẽ thở dài một tiếng, vô thức xoa tay phải lên bụng dưới nhô lên: “Chị không cần quan tâm, cũng không cần lo lắng, có người lo lắng rồi, em còn phải lo gì nữa?”
Diệp Nhĩ đi đến bên cửa sổ, đứng bên cạnh Dạ Cô Tinh, mỉm cười: “Ý em là, tảng băng lớn trong nhà em?”
Cô mỉm cười gật đầu đồng ý: “Biệt danh này cũng đúng thật.”
Diệp Nhĩ không để ý đến hình tượng trợn tròn mắt, rốt cuộc không nhịn được duỗi ra một ngón tay chọc vào trán cô: “Em nha, thật đúng là vô tâm vô phế!”
Dạ Cô Tinh không tuân theo, cầm lấy tay Diệp Nhĩ, đặt ở trước ngực trái của cô, sau đó chuyển xuống phía dưới ngực trái: “Chị sờ đi, có đầy đủ cả tim phổi, làm sao có thể là vô tâm vô phế được chứ?”
Diệp Nhĩ cười khom lưng: “Nhất Nhất, đều nói một lần mang thai ngốc ba năm, bây giờ em càng sống càng thụt lùi rồi à?” Như một đứa trẻ vô tư, cười tươi như hoa.
Có lẽ, vòng tay của người đàn ông quá rộng và quá bình yên, thế nhưng lại có thể khiến cho một cô gái Nhất Nhất vỗn dĩ trước đây rất lạnh lùng, bây có thể sống như một cô gái tràn đầy hạnh phúc thế này, nếu không được tận mắt chứng kiến, có đánh chết cô, cô cũng sẽ không tin điều đó.
Tình yêu, đàn ông, con cái, Nhất Nhất vốn dĩ là người khá nhỏ tuổi trong số mười sáu người bọn họ, bây giờ không biết có kỳ ngộ gì, giống như thay đổi hoàn toàn về ngoại hình, không chỉ xinh đẹp, còn trẻ hơn gần mười tuổi.
Một tiếng thở dài nặng nề thoát ra, Diệp Nhĩ đưa mắt nhìn về phía xa xăm, nơi giao nhau giữa biển và trời, mặt trời lặn bị che khuất một nửa, và ánh sáng ấm áp màu cam nhạt bao phủ lên mặt biển màu xanh lam, đẹp đến khó tin.
Đưa tay đỡ lấy mặt hoa thược dược trên chiếc vòng cổ, bao nhiêu năm rồi nhỉ? Từ lúc rời khỏi cô nhi viện, rời xa… anh ấy.
Bỗng nhiên nhìn lại, Diệp Nhĩ nhận ra mình không còn trẻ nữa…
Phụ nữ ba mươi tuổi, nên lấy chồng, sinh con rồi đúng không?
Anh Ly, em đang đợi anh, nhưng, anh có đang đợi em không?
Có lẽ anh đã lập gia đình mới với một người phụ nữ khác, có những đứa con, đầu ấp tay gối và hạnh phúc viên mãn rồi.
Có lẽ, anh đã sớm quên mất cô gái trong trại trẻ mồ côi luôn được anh bảo vệ ở phía sau.
Chấp niệm, ma chướng, không thể trốn thoát, không muốn thoát ra…
“Chị hai, chị lại đang nhớ đến anh Ly của mình sao?”
Diệp Nhĩ hít mũi, siết chặt áo khoác trên người: “Đúng vậy, không có lúc nào mà chị không nhớ tới anh ấy cả.”
Dạ Cô Tinh đóng cửa sổ, Diệp Nhĩ nhìn thì như người ngốc ngếch, nhưng trong lòng lại kiên cường hơn ai hết.
Nhiều năm như vậy, theo điều kiện bên ngoài của cô, người theo đuổi chắc chắn rất nhiều, nhưng đến bây giờ cô ấy vẫn độc thân, thậm chí một mối quan hệ nghiêm túc cũng chưa từng có.
“Nhất Nhất, có thể thấy được tảng băng kia thực sự rất yêu em, cho nên, trân trọng những gì hiện tại đang có, em hạnh phúc, chị mới an tâm được.”
Dạ Cô Tinh gật đầu, khóe môi cong lên một đường cong nhẹ nhàng: “Em biết.”
Hít một hơi thật sâu rồi lại thở hắt ra, Diệp Nhĩ vuốt vuốt mái tóc màu đỏ rượu của mình: “Không nói những chuyện này nữa,” Sắc mặt cô nghiêm lại, và hạ giọng: “Chị đã thử tìm hiểu một chút về nhà họ Kỷ và nhà họ Giang rồi, sơ đồ phòng thủ quả thực là ở trong tay hai nhà này!”
Ánh mắt đột nhiên run lên, khuôn mặt của Dạ Cô Tinh cũng nghiêm túc lại: “Chị đã tìm được tung tích cụ thể chưa?”
“Một nửa của nhà họ Giang là do Giang Trấn Hải nắm giữ, về phần một nửa của nhà họ Kỷ…” Diệp Lỗi cười đầy ẩn ý, “Em đoán xem là ai?”
“Kỷ Cương.”
“Sai rồi! Một nửa còn lại nằm trong tay Kỷ Tu Thần!”
“Kỷ, Tu, Thần…” Những ngón tay đặt trên bụng của Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng di chuyển, và thai nhi trong bụng cô cũng chuyển động theo.
“Ban đầu, chị không dám đào sâu, về sau, Dạ Tam và Thập Nhất hưởng ứng lại chị mới dám thẳng tay đào sâu, vừa tra đã thực sự tìm ra một bí mật lớn của nhà họ Kỷ! “
Dạ Cô Tinh sửng sốt: “Bí mật?”
Diệp Nhĩ cười tự tin: “Quan hệ giữa nhà em và nhà họ Kỷ cũng không hề bình thường, có thể coi như là nhà ngoại của nhà em rể, chắc em cũng biết nhiều về nhà họ Kỷ rồi đúng không?”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Cũng không ít.”
“Vậy em không cảm thấy gì kì lạ sao? Kỷ Cương có ba đứa con trai và một cô con gái, lần lượt xếp theo độ tuổi là Kỷ Tu Thần, Kỷ Hạo Lâm, Kỷ Hạo Hiên và Kỷ Tu Viện.”
“Ý chị là… tên?”
Diệp Nhĩ gật đầu: “Kỷ Tu Thân và Kỷ Tu Viện tên đệm là Tu, còn Kỷ Hạo Lâm và Kỷ Hạo Hiên lại có tên đệm là Hạo, nguyên nhân chính là Kỷ Tu Thần và Kỷ Tu Viện không phải là con của Kỷ Cương!”
“Em biết cái này.”
Lúc đầu, ông cụ nhà họ Kỷ có hai con trai và một cô con gái, đó là Kỷ Sang, Kỷ Cương và Kỷ Tình.
Sau cái chết của ông cụ, người con trai cả Kỷ Sang tiếp tục kế nghiệp nhà họ Kỷ, quản lý toàn bộ nhà họ Kỷ, nhưng một lần xảy ra tai nạn đã khiến cho vợ chồng Kỷ Sang chết, để lại hai đứa con mồ côi.
Khi đó Kỷ Tu Thần mười tuổi và Kỷ Tu Viện chưa đầy ba tuổi.
Sau cái chết của Kỷ Sang, Kỷ Cương lên làm chủ gia đình, sau đó, nhận hai anh em Kỷ Tu Thần và Kỷ Tu Tần về nuôi dưới danh nghĩa của mình, và đưa họ về nhà để người vợ Lận Tuệ nuôi dưỡng.
“Không, chúng ta đều bị cáo già Kỷ Cương kia lừa gạt!” Hai mắt Diệp Nhĩ sáng lên.
Dạ Cô Tinh trông có vẻ trầm ngâm: “Kỷ Cương tính cách đa nghi, tâm tư gian xảo, nhưng ông ta thực sự đã chuyển giao một thứ quan trọng như kế hoạch phòng thủ nhà tù cho người khác bảo quản, điều này cho thấy ông ta phải cực kỳ tin tưởng vào người đó, mà Kỷ Tu Thần, chỉ là đứa con nuôi, gần hơn nữa thì trên huyết thống cũng chỉ là một đứa cháu mà thôi, lẽ nào… “
“Em đã đoán ra chưa?”
“Mối quan hệ giữa Kỷ Tu Thần và Kỷ Cương hoàn toàn không đơn giản như bề ngoài! Kỷ Cương đã ở vị trí cao, nên đương nhiên không cần phải lo lắng về thế hệ sau. Ngoài những lợi ích liên quan, vậy chỉ còn lại là —— quan hệ huyết thống!”
“Đúng vậy! Kỷ Tu Thần là sản phẩm ngoại tình của Kỷ Cương và chị dâu của ông ta!”
Dạ Cô Tinh đã vô cùng sốc!
Thật ra, trước khi mẹ của Kỷ Tu Thần- Bạch Tuệ San gả cho Kỷ Sang, bà ta đã có dây dưa tình cảm với Kỷ Cương, nhưng dù sao thì cũng không vượt qua được hàng rào phòng ngự cuối cùng của nam và nữ, sau khi hai người chia tay thì trai lớn gả vợ gái lớn gả chồng không còn liên quan gì tới nhau.
Ngày thường, nước lặng chảy sâu, tính cách của Kỷ Sang cương trực, thậm chí hiền như bụt, trong khi Kỷ Cương hoàn toàn trái ngược với anh trai của mình, khi còn trẻ, phong lưu, buông thả, đùa gió trêu trăng, là một tay sát gái.
Có một câu nói rất hay: “Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước, Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây”.
Sau khi Bạch Tuệ San đã trải qua cuộc tình với một tay điêu luyện trong tình trường như Kỷ Cương, lại phải gả cho một người cứng nhắc và nhàm chán như Kỷ Sang, thời gian trôi qua, cảm giác về khoảng cách ngày càng lớn hơn.
Lại thêm nhà họ Kỷ chuyên trách về quân đội, vì alf người kế vị nên từ nhỏ Kỷ Sang đã được ông cụ Kỷ cho vào quân đội để rèn luyện, đã phục vụ trong quân đội từ đó cho đến nay, cấp bậc cũng không thấp, không ngừng được thăng chức liên tục, thời gian về nhà ngày càng ít, nhiều lần chính Bạch Tuệ San đi thăm, hai người mới có khoảnh khắc ấm áp, vì thế sau một năm kết hôn, mà bà vẫn chưa mang thai.
Thiếu nữ trong khuê phòng, không chịu nổi cô đơn, Bạch Tuệ San lại xinh đẹp, chưa trải qua tình trường, sống dưới cùng một mái nhà với Kỷ Cương, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu cũng thấy, một đến hai đi, hai người cứ vậy tình cũ không rủ cũng tới.
Còn Kỷ Cương mà vô tình hay cố ý, e rằng chỉ có bản thân ông ta mới biết.
Nhưng người phụ nữ ngốc nghếch Bạch Tuệ San lại cố chấp đâm đầu vào, không thể dứt ra được!
Khi Bạch Tuệ San phát hiện ra mình có thai, Kỷ Sang vừa lúc nghỉ phép ở nhà, bà đã cố tình tính toán thời gian, cùng Kỷ Sang ân ái, giấu trời vượt biển, cuối cùng hạ sinh thành công cháu đích tôn nhà họ Kỷ, đặt tên là Kỷ Tu Thần.
Sau khi có con, Bạch Tuệ San đã chủ động chia tay với Kỷ Cương, mà Kỷ Cương cũng kết hôn với Lận Tuệ vào năm Kỷ Tu Thần được sinh ra.
Kỷ Tu Thần trông rất tuấn tú, rất giống cha ruột Kỷ Cương của mình như đúc, lúc ông cụ Kỷ còn sống, ông thường nói đùa – cháu trai của ông giống chú của mình.
Bạch Tuệ San nghe vậy thì rất sợ!
Nhưng Kỷ Sang không bao giờ nghi ngờ gì cả, bởi vì tính cách của Kỷ Tu Thần rất giống ông, điềm đạm, kiềm chế và uy nghiêm, hoàn toàn không có sự xảo quyệt và phù phiếm của Kỷ Cương.
Có con nên mọi chuyện cũng dần êm đẹp hơn, Kỷ Sang dành nhiều thời gian hơn để về nhà, và mối quan hệ của ông với Bạch Tuệ San cũng ngày càng tốt hơn, mặc dù không thể nói là quá ngọt ngào, quấn quít bên nhau, nhưng những năm tháng đó cũng rất yên bình, vui vẻ hòa thuận.
Kỷ Tu Thần được Kỷ Sang dạy dỗ từ khi còn nhỏ, vô số đạo lý làm người, hay là rèn luyện sức khỏe, Kỷ Sang đều có thể dùng phương thức gần như cứng nhắc của mình, khiến cho đứa con của mình hoàn toàn phục tùng.
Trong mắt cậu bé Kỷ Tu Thần, cha cậu Kỷ Sang là người đàn ông quyền lực nhất thế giới, cậu tự hào vì có một người cha như vậy!
Tuy nhiên, một ngày nọ, khi một vụ tai nạn xe hơi xảy ra, Kỷ Cương đứng trước mặt anh ta và yêu cầu anh ta gọi mình là “cha”, Kỷ Tu Thần đã nghe thấy tiếng trái tim mình tan nát…
Tỉnh dậy sau cơn ác mộng, Kỷ Tu Thần bị sốc——
“Lão đại? Lão đại? Anh không sao chứ?”
Ánh mắt ngơ ngác, một giây sau, đã trở lại là đội trưởng đội đặc công không sợ hãi, xử lý chín chắn.
“Nghỉ ngơi đủ rồi thì tất cả lên đường, lần này nhất định phải xử lý đội A của bộ tư lệnh!”
“Rõ!”
Bình luận truyện