(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 191: [TG7] Diễn như nhân sinh (20)



🕺🏻Chương 191💃🏻


🍀🍀Diễn như nhân sinh: Ảnh đế hai mặt, quá luyến ta (20)🍀🍀


Edit: Thuần An


♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️ >


Nỗi nhớ khiến anh điên cuồng, tình yêu khiến anh mê muội. Khi có vô số nỗi nhớ cô ngày ngày đêm đêm, khiến anh sinh ra một nhân cách vì cô mà tồn tại.


Mỗi lần tiếp xúc với cô, hắn liền sẽ chiếm hết toàn bộ suy nghĩ của anh. Khiến anh làm ra một số việc không khống chế được.


Điên cuồng, quyến luyến, chiếm hữu, đều đại danh từ chỉ hắn.


Không phải nhân cách phân liệt rồi lại giống như nhân cách phân liệt.


Anh ngậm lấy môi cô, giọng nói khàn khàn mà quỷ mị: "Li Li... Em nói anh phải làm sao bây giờ mới tốt đây? Thật sự thực không muốn đem em chia sẻ với người khác a ~"


...


Sau khi bá chiếm toàn bộ màn hình, sau này Đoạn Vân Thần chọn diễn đều là xem tâm tình, rốt cuộc anh không dựa vào diễn kịch để kiếm tiền. Chỉ cần không đóng phim anh đều ở tổng công ty Đoàn thị.


Vô Dược ngồi ở bên cửa sổ, nhìn dưới chân ngựa xe như nước*. Đoàn thị mang đến phồn vinh cho l thị, mà người cầm quyền Đoàn thị, giống như là đế vương của thành phố này.


*Ngựa xe như nước: Ý chỉ đông, hết tốp này đến tốp khác, liên tục như nước chảy.


Đoạn Vân Thần từ phía sau cô đem cô ôm vào trong lòng ngực, đầu gối lên trên vai cô, theo tầm mắt của cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhẹ giọng mở miệng hỏi: "Suy nghĩ cái gì?"


Vô Dược dịu ngoan dựa vào anh, sau đó hỏi: "Lúc trước vì sao anh lại tiến vào giới giải trí?"


Đoạn Vân Thần nhắm mắt lại ở trên cổ cô cọ cọ, hồi lâu mới mở miệng: "Không phải em đã nói sao? Em muốn một ông xã bá chiếm màn hình."


"A?" Vô Dược nghiêm túc loát ký ức của Đông Phương Du Li một lần, sau đó hoàn toàn không có ký ức nhớ về chuyện này.


Vô Dược vô tội nhìn anh, sau đó mở miệng nói: "Em không nhớ rõ."


Tay Đoạn Vân Thần từ từ chui vào góc áo cô, hô hấp chậm rãi dồn dập lên. Giọng nói khàn khàn mà trầm thấp: "Li Li... Anh muốn."


Cơ thể Vô Dược cứng đờ, trong lòng yên lặng nói câu: Nam thần, không nghĩ tới anh thế nhưng là cái loại này.


Vô Dược xoay người vòng lên cổ anh, hôn môi anh, không cự tuyệt thỉnh cầu của anh.


Khi Đoạn Vân Thần ý loạn tình mê, trong lúc vô ý liếc đến một mạt quần áo bị nhiễm đỏ bừng, mặt liền đen xuống.


Đối với một nam nhân mới vừa khai trai, còn chưa có ăn đủ, liền gặp phải cấm cốc thiếu*.


*Cấm cốc thiếu: Chắc là giống như thời kỳ ăn chay.


Vô Dược bị anh hôn đến mơ hồ, thấy anh đột nhiên ngừng lại, liền hỏi nói: "Ân? Làm sao vậy?"


Đoạn Vân Thần đen một khuôn mặt, tựa hồ có chút ủy khuất nhìn cô, thập phần không vui mở miệng nói: "Li Li... Em cái kia tới..."


Vô Dược cảm thấy nhiệt lưu, mặt đỏ bừng lên, có chút xấu hổ cười.


Đoạn Vân Thần mở miệng: "Bên trong phòng nghỉ có phòng tắm, em muốn vào tắm rửa một lần trước không? Anh kêu trợ lý đi... Anh giúp em đi mua bộ quần áo liền trở về."


Anh vốn định kêu trợ lý đi, sau đó nghĩ đến quần áo có chút tư nhân của cô, vẫn là anh đi thì tốt hơn, anh không muốn qua tay người khác.


Vô Dược ngoan ngoãn gật gật đầu, không có cự tuyệt. Khuôn mặt hồng lên còn chưa có dịu xuống đi, việc xấu hổ như vậy thế nhưng lại phát sinh trên người cô. Mất mặt liền ném đến nhà bà ngoại.


...


Sửa sang lại hết thảy Vô Dược ngoan ngoãn trở lại ngồi bên cạnh anh, cúi đầu, tựa hồ có chút không biết nên đối diện với anh như thế nào.


Đoạn Vân Thần ôn nhu xoa nhẹ tóc cô, sau đó hỏi: "Mệt không? Muốn nghỉ ngơi một chút không? Có gì không thoải mái nhớ rõ nói cho anh."


Vô Dược ngoan ngoãn gật gật đầu, nhìn thấy anh không có biểu tình tức giận, nhẹ nhõm thở dài một hơi.


Nhìn anh hồi lâu, Vô Dược mới lấy hết can đảm nói: "Kỳ thật, nếu anh khó chịu, em có thể dùng tay."


Nơi kia mới tốt hơn nửa ngày lại bị phản ứng của cô làm cho cương lên, sắc mặt Đoạn Vân Thần thay đổi rất nhiều lần, cuối cùng mới mở miệng: "Li Li... Không cần câu dẫn anh!"


16/01/2021


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện