Phùng Thanh

Chương 32: Tôi sợ chết



Giang Tấn hỏi: “Em định trợn mắt đấy à?”

“Không.” Triệu Phùng Thanh đẩy đẩy mắt kính, “Tôi có đạo đức nghề nghiệp lắm đấy nhé.”

Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, trông có chút khác thường.

Trong khoảnh khắc ấy, khiến cô đột nhiên nhớ tới ánh mắt lúc ở gần rèm cửa hôm họp lớp cấp hai.

Vô cùng nguy hiểm.

Cô nhanh chóng ho khụ khụ hai tiếng, cười nói, “Giang tổng, anh nhất định không được yêu tôi đâu đấy.”

“Yên tâm. Tôi không bụng đói ăn quàng như vậy đâu.” Giang Tấn điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, “Vào đi thôi.”

Sau khi vào Hồng Ổ, bầu không khí vô cùng thanh nhã, khác hoàn toàn với vẻ huyên náo ngoài kia.

Giang Tấn vốn tưởng rằng nơi này là nơi lung tung lộn xộn, ai ngờ, không khí lại rất ổn.

Không biết có phải hôm nay là ngày hội hay không mà khách khứa đến đông hơn hẳn.

Triệu Phùng Thanh tìm chỗ ngồi, bên khu sofa đã hết sạch ghế. Vì vậy cô đi sang quầy bar.

Hai người cô và Giang Tấn, có diện mạo cực kỳ xuất chúng trong đám người ấy.

Hai người lần lượt theo nhau ngồi xuống.

“Giang tổng, anh thích uống gì?” Triệu Phùng Thanh nhìn Giang Tấn. Khí chất của hắn quả nhiên không hợp với những nơi lộn xộn thế này. Sự tương phản này, cũng giống như việc để một học sinh lớp 12-2 ngồi nhầm sang lớp 12-7 vậy.

“Nước trái cây.” Câu trả lời của Giang Tấn cũng không hợp hoàn cảnh gì cả.

“...” Triệu Phùng Thanh nhìn sườn mặt hắn, đột nhiên nổi tà ý. Cô nghiêng người kề sát vào hắn, nhướn mày khiêu khích nói, “Giang tổng, không phải anh đang sợ mình uống rượu vào rồi làm loạn đấy chứ?”

“Ừm.” Hắn nới lỏng cúc ở cổ tay áo, “Triệu tiểu thư giờ đang trong độ tuổi như rồng như hổ, nên tôi càng phải cẩn thận hơn.”

“Đệt.” Cô thổi khí vào tai hắn, thấp giọng thủ thỉ, “Nếu tôi muốn có bạn cùng giường, thì đầy đàn ông muốn lên. Tôi có cần anh sao?”

Hắn hơi nghiêng đầu quá, “Tôi không muốn đi quá giới hạn, mong là em cũng vậy.”

“Hừ.” Cô ngồi thẳng người lên. Đương nhiên cô cũng không thèm, bởi vì cô vốn chẳng có hứng thú với đàn ông.

Lần này, đến phiên hắn nhìn sườn mặt cô.”Tôi không muốn một ngày nào đó đột nhiên phải đọc scandal của bạn gái mình, như vậy rất phiền toái.”

Triệu Phùng Thanh thật ra cũng hiểu lời hắn vừa nói. Hiện giờ hắn đang giữ chức vị quan trọng, cần duy trì hình tượng đàng hoàng.”Yên tâm, trong nửa năm tới tôi sẽ cố gắng nhẫn nhịn. Đến khi hợp đồng đến hạn...” Cô cố ý vươn lưỡi khẽ liếm môi dưới, nghiêng đầu cười nhìn hắn, “Là tôi được tự do rồi.”

“Ừm.” Giang Tấn gật gật đầu, “Hôm nào mà mệt mỏi quá, có thể tìm tôi thương lượng. Chuyện nhỏ ấy, tôi chịu khó chút cũng có thể giúp em rồi.”

“Anh nghĩ hay nhỉ. Đúng rồi, anh chưa nói với tôi anh cần cô bạn gái kiểu gì?”

“Kiểu như em vậy, kẻ thứ ba.”

“Ô, vậy tôi sẽ coi như tiểu tam được thăng chức làm bạn gái đi.”

“Tùy em.”

Mấy nơi như quán bar thế này, không khí giữa trai và gái vô cùng mờ ám. Chỉ chốc lát sau, đã có đàn ông tới trêu ghẹo Triệu Phùng Thanh.”Người đẹp à, đi một mình hả em?”

Triệu Phùng Thanh miễn cưỡng khẽ liếc một cái.

Cô chỉ vô tình thôi, nhưng cái liếc mắt ấy lại khiến cô trở nên quyến rũ hơn.

Người đàn ông kia nhìn mà thèm thuồng, cười rồi định khoác tay lên vai cô.

Giang Tấn vươn tay, giữ tay tên đàn ông kia giữa khoảng không.

Vẻ mặt gã ta khẽ biến, gã ta muốn giật tay mình về thoát khỏi tay Giang Tấn.

Giang Tấn lạnh lùng lườm lại, đẩy thẳng tay gã kia ra.

Gã kia lảo đảo người lui về sau hai bước, “Này, nhẹ nhàng chút đi anh à.”

Triệu Phùng Thanh đặt tay mình lên vai Giang Tấn, cười đến là quyến rũ, “Bạn trai tôi ghen dữ dội lắm đấy.”

Giang Tấn cúi đầu nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động chạm vào hắn kể từ hôm hai người gặp lại.

Cô còn đang nói gì đó, trong mắt ẩn chứa sự khinh bỉ gã đàn ông kia.

Nét quyến rũ của cô lại được thể hiện ngay khi cô chẳng để ý lắm. Nụ cười quyến rũ khi xưa sao có thể sánh bằng một cái nhăn mày của cô hiện giờ.

“Ha ha, Giang tổng.” Triệu Phùng Thanh ngẩng đầu, cười với Giang Tấn, “Anh ta không tin anh là bạn trai tôi đâu.”

Giang Tấn hơi mỉm cười khẽ như gió thoảng qua.

Anh bỗng chốc cúi đầu cướp lấy môi cô trong khoảnh khắc.

Đây là cách chứng minh trực tiếp mà chính xác nhất.

Khiến cho dây thần kinh não anh đang căng cả tối nay bỗng thả lỏng.

Lãnh trợ lý nói, tình yêu giống như hương vị ngọt của rượu ngon, càng ngâm lâu sẽ càng lắng đọng.

Giang Tấn không thích uống rượu, cho nên hắn không thể mô tả cảm giác ngọt ấy như nào.

Lãnh trợ lý nói, tình yêu giống như mùi thơm của khói thuốc, càng hút sẽ càng nghiện.

Giang Tấn không thích hút thuốc, vì thế hắn cũng không biết nghiện thuốc là gì.

Mấy năm qua, có những cô gái đến rồi đi, nhàm chán không khác gì cốc nước lọc. Bọn họ có gương mặt có dáng người, chân dài đùi đẹp, hơn nữa còn nhiệt tình theo đuổi hắn. Nhưng hắn cứ có cảm giác thiếu thiếu gì đó.

Ngay cả hắn cũng không biết đó là gì.

Cuối cùng khi quay đầu lại, những nơi từng đi qua đã trở nên đổ nát thê lương.

***

Nụ hôn này của Giang Tấn lại khiến Triệu Phùng Thanh rời khỏi Hồng Ổ.

Đây là nụ hôn thứ hai của cô và hắn.

Xảy ra thật bất ngờ.

Sở dĩ cô nói như vậy là muốn Giang Tấn liếc xéo phóng vài nhát dao cho gã đàn ông kia.

Ai ngờ liếc xéo phóng dao đâu chưa thấy.

Thì đã có một nụ hôn nồng nhiệt rồi.

Giang Tấn ôm cô không buông, đầu lưỡi khẽ cuốn lấy đầu lưỡi cô, đưa đẩy triền miên.

Dưới lớp áo kia là cơ bắp căng tràn, không biết là cô bị ảo giác, hay nó đang thật sự tồn tại.

Cô nghĩ không ra.

Sau khi ra khỏi Hồng Ổ, ký ức về nụ hôn này bỗng trở nên trỗng rỗng.

Cô chỉ còn nhớ mang mang về nhiệt độ của đôi môi ấy.

Triệu Phùng Thanh nhận ra mình đã bất cẩn rồi.

Tuy rằng Giang Tấn không thích kiểu con gái như cô, nhưng hắn vẫn là đàn ông. Mà cho tới bây giờ đàn ông và phụ nữ lên giường với nhau đều không quan tâm đến chất xúc tác là “Thích” ấy.

Trong đầu cô bất chợt hiện lên tờ hợp đồng kia.

Mỗi điều khoản đều rất rõ ràng. Mấy chữ ‘không yêu đương không lên giường’ còn được in đậm rõ nét.

Phí phạt vi phạm hợp đồng của hai bên đều khá cao.

Giang Tấn còn cao hơn cô.

Theo lời Lãnh trợ lý có nói, “Nếu Giang tổng của chúng tôi thua, sẽ phải tán gia bại sản mà bồi thường.” Lúc nói những lời này, Lãnh trợ lý ra vẻ rất đau lòng, cứ như Giang Tấn đã tán gia bại sản thật vậy.

Lúc ấy cô còn hỏi: “Ngộ nhỡ nửa năm tới anh ta không cho tôi tin tức về Đào Tuệ Tuệ thì sao?”

“Không thể nào.” Lãnh trợ lý lắc đầu, “Tuy rằng Giang tổng so ra còn kém mấy vị tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết của cô, nhưng cũng không thể khinh thường.”

Thất Tịch hôm nay, Triệu Phùng Thanh ảo não một lúc vì nụ hôn thứ hai của mình.

Sau này phải làm sao bây giờ?

***

Giang Tấn biến mất ròng rã hai mười ngày không xuất hiện.

Gọi điện, chat weibo cũng không.

Cuộc sống của Triệu Phùng Thanh vẫn bình thường.

Một ngày chủ nhật nào đó cô về nhà, gặp được dì Triệu.

Sau đó, dì Triệu đột nhiên nhắc tới lần xem mặt nửa tháng trước.

Dì Triệu trừng mắt nhìn cô nói bằng tiếng quảng đông: “Đi xem mặt phải biết giữ chữ tín chứ con. Không đi cũng phải nói với dì một câu, thật là mày khiến dì không dám giới thiệu mày cho ai nữa đấy.”

Triệu Phùng Thanh cảm thấy kỳ lạ, đáp lại bằng tiếng quảng: “Con có đi mà.” Cô không đi, làm sao có thể gặp được Giang Tấn.

Dì Triệu nói: “Cậu ta đợi một lúc lâu, không thấy con đến nên mới đi về.”

Triệu Phùng Thanh càng thấy kỳ quái, “Cậu ta chờ con ở đâu ạ?”

“Lục Xuyên.”

“Đúng vậy, Lục Xuyên [1] mà.”

[1] Lục Xuyên trong lời dì Triệu là tiếng Quảng còn trong lời Phùng Thanh là tiếng trung phổ thông, phát âm giống nhau nhưng viết khác nhau

“Không đi là không đi, đừng có giả ngốc với dì.”

“Con chắc chắc có đi, còn ăn của anh ta hơn hai ngàn tệ mà.” Trong chớp mắt đó, Triệu Phùng Thanh đột nhiên nhớ ra, thành phố S có một Lục Xuyên, một Sáu Xuyên, mà trong tiếng quảng thì hai chữ đó đồng âm. Vì thế cô sửa sang tiếng trung phổ thông hỏi, “Dì Út, anh ấy hẹn ở Lục Xuyên hay là Sáu Xuyên a?”

“Sáu... Xuyên.” Dì Út nói bằng vốn liếng tiếng trung ít ỏi.

Triệu Phùng Thanh vỗ trán. Cô phải biết sớm hơn, lúc nhìn thấy ảnh cô mà nói thích cô, nhất định không phải Giang Tấn.

“Sao lại như vậy?” Mẹ Triệu nghe xong buồn bực hỏi.”Con không đi thì cậu ta là ai?”

“Chắc cũng đi xem mặt...” Triệu Phùng Thanh mỉm cười, “Một cặp xui xẻo.”

Mẹ Triệu nói: “Vậy cũng coi như có duyên phận rồi.”

“Nghiệt duyên chứ.” Triệu Phùng Thanh xua tay, “Là hài kịch do ông trời tạo ra.”

***

Triệu Phùng Thanh cơm nước xong xuôi liền lên mạng chơi game. Dạo này cô rất mê một nhiệm vụ hàng ngày. Vì cô thích những nhiệm vụ thưởng các trang phục trong game.

Hôm nay lúc làm nhiệm vụ, cô gặp phải một nhóm ba người đang chờ để đánh quái.

Cô nhìn thấy liền lập tức lùi lại. Một chọi ba, cô đánh không nổi. Nhưng cô còn chưa kịp chạy, nhóm ba người kia đã tấn công rồi.

Nhân vật của Triệu Phùng Thanh bị giết. Vì thế cô quyết định ra ngoài ăn hoa quả cùng ba Triệu. Ăn xong quay lại nhìn thì nhóm ba người kia đã không còn ở đó nữa rồi.

Cô hồi sinh.

Ai ngờ, vừa mới sống lại thì đã bị giết luôn.

Cô tức giận.

Lúc này, trong nhóm chat đang nói chuyện ồn ào.

Giáp: “Ngọc thạch muội muội, lâu lắm không thấy em xuất hiện!”

Ất: “Ngọc thạch muội muội, anh nhớ em!”

Bính: “Ngọc thạch muội muội, đã chín mươi ngày em không xuất hiện rồi!”

Mỹ Thạch Như Ngọc: “Bận.”

Giáp: “Đi đánh phó bản thôi.”

Cả một đám người rầm rầm hưởng ứng.

Triệu Phùng Thanh nhìn nhân vật của mình một lúc lâu. Nhóm trưởng gọi cô đi đánh phó bản, cô trả lời: “Không đi, đang bị giữ chân khi làm nhiệm vụ.”

Sau đó, Mỹ Thạch Như Ngọc inbox riêng cho cô: “Ở đâu?”

Triệu Phùng Thanh: “?”

Mỹ Thạch Như Ngọc: “Bị giữ chân ở đâu?”

Triệu Phùng Thanh: “Núi Đao Phong.”

Mỹ Thạch Như Ngọc gửi lời mời hợp tổ với cô.

Triệu Phùng Thanh: “Sao vậy?”

Mỹ Thạch Như Ngọc: “Tôi đi tìm cậu.”

Triệu Phùng Thanh từ chối lời mời hợp đội, “Bọn họ sẽ bỏ đi nhanh thôi.”

Mỹ Thạch Như Ngọc cũng rất kiên quyết, tiếp tục gửi lời mời hợp đội.

Cuối cùng Triệu Phùng Thanh đồng ý.

Sau khi Mỹ Thạch Như Ngọc xuất hiện, tổ đội ba người kia không biết đã đi đâu mất rồi.

Mỹ Thạch Như Ngọc: “Đứng dậy.”

Triệu Phùng Thanh tiếp tục nằm đó: “Tôi sợ chết.”

Mỹ Thạch Như Ngọc đứng trước thi thể của cô, “Có tôi ở đây.”

Sự tình sau đó khiến Triệu Phùng Thanh không kịp chuẩn bị gì cả.

Ba tên liên minh kia không biết chạy ra từ chỗ nào.

Mỹ thạch một chọi ba. Một mình cậu ta theo một phong cách riêng, sở hữu những kỹ năng đặc biệt. Ba tên kia bỗng chốc trở nên yếu hơn hẳn.

Triệu Phùng Thanh nhìn động tác của Mỹ Thạch, quả thực là ngất ngây vì nó.

Trước kia khi hoạt động theo đội, Triệu Phùng Thanh chưa từng để ý đến Mỹ Thạch, còn nghĩ rằng Mỹ Thạch ỷ mình là nhân vật nữ mà chiếm hết quyền lợi của nam game thủ.

Thì ra Mỹ Thạch là đại thần.

Vì thế, Triệu Phùng Thanh càng nhìn Mỹ Thạch, càng cảm thấy Mỹ Thạch vô cùng xinh đẹp.

Vùng eo mảnh khảnh, gương mặt quyến rũ.

Thật khiến người ta mê đắm.

Sau khi ba tên kia bại trận, Mỹ Thạch nói: “Dậy đi.”

Triệu Phùng Thanh lập tức hồi sinh, “Bọn họ nhất định sẽ đến báo thù.”

Mỹ Thạch Như Ngọc: “Bọn họ giết cậu bao nhiêu lần?”

Triệu Phùng Thanh: “Hai lần.”

Mỹ Thạch Như Ngọc: “Tôi sẽ giết bọn họ bốn lần.”

Sau khi nhóm ba người kia hồi sinh lại bị Mỹ Thạch giết.

Sau khi sống lại lần nữa, vẫn bị Mỹ Thạch giết.

Cuối cùng, ba tên kia không dám hồi sinh nữa.

Triệu Phùng Thanh: “Ân nhân nhận của tại hạ một lạy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện