Phong Lưu

Chương 35: Rất sợ chết





Lưu Nguyết Sinh cùng với bọn người bịt mặt vốn cùng một hội, lấy tên là Thiên Huyết Trừ Gian Minh, các thành viên trong ngũ hồ tứ hải, là dị nhân kì sĩ, tôn chỉ rất đơn giản, chính là trừ gian diệt ác, mục địch thực sự làằm vào tể tướng đương triều.

Thiết Huyết Trừ Gian Minh vừa thành lập không lâu, vẫn chưa đề cử ra ai làm đầu lĩnh, có thể coi như như rắn không đầu, các thành viên trong hội mỗi người một hướng, mỗi người một phách tự làm theo ý mình, nên ai hành động như thế nào tịnh không thể biết được, hành động bắt cóc Cửu phu nhân hắn không biết, cũng như đám người kia không biết việc hạ độc Đường Tiểu Đông của hắn.

Đông Cương ngầm minh bạch, nếu như phá được cái gọi là Thiết Huyết Trừ Gian Minh này, dù cho không cứu được Cửu phu nhân thì cũng không đến mức mắc vào tội chết, còn như vừa có thể cứu được Cửu phu nhân vừa tiêu diệt toàn bộ bọn chúng thì lại càng thêm hoàn mĩ, gia quan tấn tước, vinh hoa phú quý có thể nói là hưởng không hết.

Chuyện này không thể để lâu, bắt Lưu Nguyệt Sinh dẫn đường, toàn thành tiến hành lùng bắt lần thứ hai, lúc này có không ít ngườ

i bị bắt, đều là Lưu Nguyệt Sinh khai ra, toàn là những người liên quan, chứa chấp hung phạm.

Bắt được người, lập tức tiến hành thẩm vấn, vừa đấm vừa xoa, lại lấy tính mạng họ hàng ra uy hiếp, có mấy người tham sống sợ chết, cung khai mọi thứ, cũng có tên thà chết không chịu nhận tội, bị phế bỏ võ công, đánh gãy hết chân tay, rồi cho vào tử lao trông giữ rất cẩn mật.

Đường Tiểu Đông dùng lực xoa xoa hai má, dựa vào những kí ức lờ mờ, trong lịch sử Lý Lâm Phủ là gian nhân chuyên tàn hại trung lương, nhưng được Đường Huyên Tông vô cùng tin cẩn, người này làm quan vô cùng vững vàng phong phong quang quang, không ai dám động, bất quá sau này bị bệnh mà chết, đời tể tướng tiếp theo là... Đọc Truyện Online Tại https://truyenbathu.net

Đúng rồi, Dương Quốc Chung, người này là một người yếu nhược, mặc dù Lý Lâm Phủ là gian tướng, lại có thể vững vàng khống chế được đại cục, Dương Quốc Trung ngoại trừ tham tiền, một chút tài cũng không có, sự ổn định của lịch sử biến thành loạn lạc là do một tay hắn mà ra, khiến triều Đại Đường ngày một xuống dốc.

Biết Lý Lâm Phủ là một gian tướng, tự mình trợ Trụ vi ngược, Đường Tiểu Đông cật lực xoa xoa hai má, hắn hiện tại đã đâm lao thì phải theo lao, người của Thiết Huyết Trừ Gian Minh nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, mà hắn tuyệt nhiên không thể ngồi chờ chết được, ngoài trừ hợp lại ngươi chết ta sống, tựa hồ không thể có lựa chọn khác.

Đã biết địa điểm giam cầm Cửu phu nhân, Đồng Cương xuất lĩnh đại quân vội vã ra khỏi thành, vì phòng ngừa tin tức có thể bị bãi lộ, nên tuy rằng đã có được tin tức, nhưng bốn cửa thành vẫn đóng chặt lại không cho ai xuất nhập.

- Biểu ca, sao huynh không đi.

Đường Điềm mày liễu nhíu chặt, lo lắng nhìn ngắm sắc trời.

Đường Tiểu Đông ngáp một cái, lười biếng nói:

- Đi? Mà đi đâu?

Đường Điềm giậm chân nói:

- Lúc này, Tam thúc có thể đã tới rồi, huynh… Huynh…

Nhìn thấy bộ mặt lo lắng khẩn chương của Lôi Mị, Đường Tiểu Đông xoa hai bàn tay cười cười không ngớt.

- Ta lại không nhân ra hắn, cũng không có gì đắc tội với hắn, vì sao lại phải tránh hắn.

Trong lòng than thầm, cái tên Tam thúc kia đáng sợ như vậy? Xem biểu tình của nàng, dường như rất e ngại cái tên tam thúc kia, bất quá hắn cũng chưa nhìn thấy tam thúc bao giờ, lại càng không có gì phi lễ, chẳng lẽ không chịu giảng đạo lý? Còn lợi hại hơn hoàng đế hay sao?

Ta kháo, nếu làm cho lão tử nóng mắt lão tử sẽ cho hắn một viên kẹo đồng.

Liên tiếp ngáp, hắn lười biếng nói:

- Ta mệt gần chết, giờ phải về ngủ một giấc...

Hắn ầm ỹ cả đêm, cả người bải hoải, hiện tại toàn thân hắn mềm nhũn, chỉ mong có một chiếc giường thật lớn.

Đường Điềm, Lôi Mị song song lối đi của hắn, biểu tình trên mặt cổ quái, làm hắn không khỏi ngẩn ra, không thể giải thích được:

- Các nàng... Muốn làm gì?

Hai nàng liếc nhau, đồng thời hô lên:

- Huynh không thể về!

Trên mặt luôn luôn tươi cười của Đường Điềm chưa bao giờ nghiêm túc đến như vậy, khiến đầu Đường Tiểu Đông to như cái đấu, nếu tự mình bỏ về thế nào cũng bị các nàng la rầy khổ không bằng chết.

Hắn xoa tay vào nhau cười khổ:

- Ta... Khổ... Chết mất...

- Đường công tử, nếu công tử không chê có thể ghé qua bản phủ nghỉ tạm, hà hà, cũng thuận tiên cho công tử chờ đợi tin tức...

Thái thú Lôi Châu Lưu Định Bang nói chuyện vô cũng khách khí, thậm chí có chút nịnh nọt.

Đường Tiểu Đông cùng Đồng Cương xưng huynh gọi đệ, mà Đồng Cương là gia tướng tâm phúc nhất của Tướng gia, chỉ dựa vào cái này thôi, Đường Tiểu Đông sẽ trở thành thân tín của Tướng gia ở Lôi Châu này, cho dù bây giờ bợ đỡ hắn cũng e rằng hơi muộn.

Lôi Mị cùng Điềm liếc nhìn nhau, lão quan này có chủ ý không tệ, trốn ở phủ Thái Thú còn an toàn hơn ở Di Tình Viện, dù cho tam thúc có biết, cũng không dám lớn mật không kể gì đến quan quân mà xông vào phủ giết hắn.

Hiện tại Đường Tiểu Đông buồn ngủ muốn chết, mí mắt sụp xuống không thể mở gia được, hắn mặc kệ là an trí ở đâu, chỉ cần có cái giường cho hắn ngả lưng là được, hắn tin tưởng Kha Vân Tiên có thừa năng lực, hơn nữa lại có thủ hạ của Đồng Cương cũng có thể giúp hắn trông coi Di Tình Viện.

Hắn lao vào giấc ngủ say không chút mộng mị, đến khi tỉnh dạy đã là buổi trưa, Đồng Cương mới về, tinh thần hào hứng mười phần, cái miệng ngoác ra đút nguyên cả nắm đấm cũng lọt vào, không cần hỏi cũng biết được Cửu phu nhân đã được cứu ra.

Tên Đổng Cương này theo như lời bọn bịt mặt khai báo, dẫn đại quân của mình vây quanh thôn trang quyết lùng bắt hết dư đảng của Thiết Huyết Trừ Gian Minh, rồi cho cao thủ bí mật xông vào cứu Cửu phu nhân ra ngoài, rồi cho quân tiến nhập vào thôn trang, ngoại trừ hai người có thân thủ vô cùng cao cường mở đường máu chạy thoát ra ngoài, còn lại hơn 10 người không phải chết đương trường thì cũng bị trói gô lại, tất cả đều bị phế hết võ công và tống vào đại lao.

Hắn ghi mọi truyện xảy ra vào trong thư rồi cho chim bồ câu gửi tới tướng gia, chờ chỉ thị tiếp theo của tướng gia, tiếp đó hắn khai thác lời khai của bốn tên phản bội tổ chức, tiếp tục lùng bắt người Thiết Huyết Trừ Gian Minh, rồi cho vẽ chân dung hai tên chạy trốn, lấy công văn của Hình bộ, treo thưởng thật cao cho những ai có thể bắt được chúng.

Tuy hôm qua Lôi Châu thành phát sinh dị biến, nhưng cuộc sống của người dân không bị xáo trộn bao nhiêu, cuộc sống vẫn tiếp diễn vô cùng bận rộn, Di Tình Viện vẫn tràn ngập sinh ý, tiền bạc đổ vào như thác lũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện