Phong Lưu

Chương 32: Mĩ nhân bị bắt cóc





Tiểu mĩ nhân cười nũng nịu, đôi mắt trong veo, nước da trong suốt mà mang một cái bao tay màu đen, thực sự quá gây chú ý.

Nếu như mùa đông đeo bao tay thì còn nói được, hiện tại đây là mùa hè nóng bức, hơn nữa cái bao tay kia cũng cũ mèm, tặng hắn hắn cũng không cần, nhưng mà cái bao tay đó được tiểu mĩ nhân hết sức nâng niu, rất tà môn.

Trời nóng bức lại mang bao tay, có thể giải thích là trong bàn tay của tiểu mĩ nhân là thứ không thể đụng chạm trực tiếp vào được, không thể cho nó tiếp xúc với da, nói vậy thì trong cái thứ kia là chất độc, mà còn là chất độc rất nguy hiểm.

Trong chốn giang hồ thì có rất nhiều ám khí độc môn, nhưng mà phải xỏ bao tay chỉ có một, đó chính là ngũ bộ đoạt hồn của Thục Trung Đường Môn.

Đồng Cương là người từng trải, làm sao ma không biết ngũ bộ đoạt hồn của Thục Trung Đường Môn là ám khí giết người trong nháy mắt, hắn thối lui về phía sau bọn hộ vể, run giọng nói:

- Cô... Cô nương đến từ Thục Trung?

Đường tam tiểu thư mỉm cười:

- Khá khen cho con mắt của ngươi rất tinh tường.

Quả nhiên là người của Thục Trung Đường Môn.

Đồng Cương không khỏi rùng mình một cái, nếu lúc nãy lỗ mãng tát xuống thì hậu quả thật khó tưởng tượng, dùng đầu ngón chân cũng có thể dự đoán được.

Hắn ôm quyền nói:

- Nguyên lai là Đường cô nương, vừa rồi có chút mạo phạm, mong cô nương thứ tôi, bản quan muốn lên lầu tìm người, mong cô nương trợ giúp một chút.

Ám khí Đường Môn thực sự là độc trung chi độc, uy trấn giang hồ, ở Thục Trung có ảnh hưởng rất lớn, ngay cả triều đình cũng kiêng kị ba phần, hắn không dám trêu vào một đại địch như vậy, tuy là một viên quan tứ phẩm, nhưng vẫn còn phải giữ tính mạng của mình nên trong lời nói có đôi phần khách khí.

Đường Môn ở thế hệ sau này, những nữ lưu kiệt xuất chỉ có ba người, Đường Sương, Đường Nhu, Đường Điềm, tam nữ giống như tên, Đường Sương thì lạnh lùng, Đường Nhu rất ôn nhu, Đường Tiềm thì lúc cười rất ngọt ngào như đường vậy, cũng rất bướng bỉnh hiếu động, nếu như theo suy đoán của hắn mà nói, thì tiểu mĩ nhân đứng trước mặt hắn đây chính là người đứng hàng thứ ba trong ba người --- Đường Điềm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenbathu.net

Đường tam cô nương lộ ra xuân tiếu rất ngọt ngào:

- Xin lỗi, bản cô nương phụng mệnh bảo vệ ở đây, không cho phép bất cứ ai lên lầu.

Đứng ở dưới lầu Kha Vân Tiên vội nói:

- Đương tam tiểu thư, vì này là Đồng đại nhân... là... A Ngưu đã cùng hắn kết bái huynh đệ, hắn tìm A Ngưu có việc gấp...

Đường tam tiểu thư kiên quyết lắc đầu, trên mặt vẫn là nụ cười ngọt:

- Hiện tại thì không được, chí ít là đến khi Mị tỉ tỉ mở miệng thì mới có thể!

Đổng Cương vừa mới lau mồ hôi trán, hạt nào hạt nấy to như hạt châu

- Việc này cấp bách, nửa điểm cũng không thể chậm được.

- Cảm tạ Đường tam tiểu thư, để Đồng đại nhân lên đây đi.

Đó chính là thanh âmĐường Tiểu Đông phát ra, Đường tam cô nương giật mình, thân hình chợt động, tiến vào bên trong.

Trên giường, mặt Đường Tiểu Đông tái nhợt, nằm dựa vào tường, khí sắc cực kém, nhưng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.

- A... Biểu ca.

Đường tam tiểu thư tên Điềm Điềm, nàng kêu lên một tiếng, trên mặt nở nụ cười vui sướng, lộ hai má núm đồng tiền làm say đắm lòng người.

Đường Tiểu Đông đã được Lôi Mị giới thiệu sơ qua đôi chút, Đường tam tiểu thư chính là thế hệ trẻ nhất của Thục Trung Đường Môn, cũng là một trong những nữ đệ tử suất sắc nhất đứng vào tốp ba, tên là Đường Điềm, nhưng một tiếng "biểu ca" làm cho hắn sửng sốt mất nửa ngày.

Chẳng lẽ về danh nghĩa lão nương của ta thực sự là người trong Đường Môn sao?

- Huynh đệ... Không ổn rồi...

Đường Cương tức khắc chạy lên lầu, nhào tới bên giường.

- Đã xảy ra chuyện rồi... Y... Ngươi... là như thế nào?

Khí sắc Đường Tiểu Đông vô cùng kém, mặt tái nhợt, con mắt vô thần, vừa nhìn qua là bệnh nặng chưa khỏi.

- Ta không sao...

Đường Tiểu Đông nói:

- Đại ca hoảng loạn như vậy, rốt cục là đã có chuyện gì?

Đồng Cương nói với vẻ mặt cầu xin.

- Cửu phu nhân... Bị... Bị bắt cóc rồi...

- Cái gì?

Đường Tiểu Đông cảm thấy trong ngực chấn động, dường như sắp đột quỵ, khí huyết trào rất khó chịu.

Lôi Mị mở mắt ra nhìn, rất khó chịu.

- Nói mau đi!

Đường Tiểu Đông dục, sắc mặt càng trắng bệch.

Đồng Cương vừa lau mồ hôi, đem truyện từ đầu đến cuối đều nói ra hết.

Nguyên lai sáng sớm nay hộ tống Cửu phu nhân đi, hộ vệ không chỉ là ba mươi mốt cao thủ từ Trường An tới, còn một nghìn khinh kỵ của Lôi Châu phủ, mới rời thành chưa đầy hai mươi dặm, cả đám thấy như nhũn ra, ngay cả ngồi trên yên ngựa cũng không yên, toàn bộ đều rớt khỏi lưng ngựa, sau đó từ rừng cây có mấy người bịt mặt, cướp Cửu phu nhân đi, mấy người hộ vệ cố gắng ngăn cản, nhưng đều bị người bịt mặt giết

Đường Tiểu Đông thống khổ rên rỉ một tiếng, bị người hạ độc, thương khố còn bị đốt, còn chưa điều tra ra được ai làm, Cửu phu nhân bị người bắt cóc, thực sự là họa vô đơn chí.

Hắn ngày hôm nay cả ngày đều ở Túy Hoa các, cũng ăn ở Túy Hoa các, bị người ta hạ độc, Túy Hoa các nhất định có liên quan.

Sau đó số vải vóc mà mình gửi ở thương khố đều bị người ta đốt trụi, may mà chỉ mua 1/3 mà phần lớn đều gửi cho người ta hết rồi, số ở trong thương khố không nhiều, nếu không thì thảm rồi.

Kế tiếp chính là Cửu phu nhân bị bắt cóc, việc này nhất định là một nhóm bịt mặt thực hiện, vậy mục đích của chúng là gì, dù thế nào cũng phải nghĩ biện pháp cứu người ra.

Hạ độc cùng vơi phóng hỏa là nhằm vào hắn, bên ngoài thì xem ra là người đố kỵ với hắn làm ra, Đường Tiểu Đông cho rằng bọn bịt mặt này kiếm cớ trả đũa, dù sao cũng đã giết đối phương không ít người, song phương kết oán rất sâu, đã không thể hóa giải nổi.

Phân tích xong, ba sự kiện này đều có liên quan đến nhau, rồi độc lập phân tích, rõ ràng là bọn bịt mặt này không phải là được điều khiển bởi một tổ chức, chúng không có đầu lĩnh, chỉ là hành động tự phát.

- Huynh đệ ngươi phải cứu đại ca, nếu không tìm cho ra Cửu phu nhân thì toàn gia của huynh coi như là xong rồi...

Đồng Cương nói với vẻ mặt cầu xin, nếu không cứu được Cửu phu nhân thì coi như sấm sét sẽ đánh đến đầu hắn, không tru di cửu tộc mới là chuyện lạ.

Đường Tiểu Đông cười khổ nói:

- Yên tâm đi đại ca, chuyện của huynh cũng là chuyện của ta.

Hắn và nhóm người bịt mặt đã có mối thù không thể hóa giải nổi, không phải ta chết thì ngươi vong, không muốn cả ngày đề phòng, chi bằng chủ động xuất kích, kết liễu chuyện này.

Hăn cố gắng bước xuống giường, Kha Vân Tiên vội kêu lên:

- Chàng... Chàng vừa mới giải được độc, thân thể suy nhược vẫn còn chưa phục hồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện