Phong Lưu Thánh Vương

Chương 302: Tần Liên bị bắt????



Lý Hàn thoải mái ngửa đầu hưởng thụ Lãnh Băng Băng bú mút c-c hắn, một tay xoa đầu nàng.

Rồi Lý Hàn xoay người lại theo kiểu 69, áp miệng vào cái l-n thơm tho của Lãnh Băng Băng, đầu lưỡi vươn dài ra, điêu luyện tiến sâu vào âm đ*o.

- Ưm… ư… hưm… ưm… u…

Lãnh Băng Băng rên rỉ không ra tiếng, cổ họng nàng đã bị con c-c khủng bố của Lý Hàn chiếm cứ, thanh âm rên rỉ khó có thể phát ra. Nhưng thể hiện trực quan nhất chính là vách l-n nàng co lại, ép chặt cái lưỡi thô ráp dài ngoằng của hắn.

Lý Hàn cảm nhận được cổ họng Lãnh Băng Băng càng bót hơn, liền cố gắng thọc lưỡi vào sâu thêm. Lưỡi hắn vừa dài vừa thô, không khác gì một con c-c loại nhỏ, khuấy động thiên địa trong âm đ*o nàng khiến từng tấc thịt mềm trong l-n nàng không ngừng co lại, ép cứng lưỡi hắn.

Nhưng lưỡi Lý Hàn giống như lưỡi thần, mặc kệ Lãnh Băng Băng o ép ra sao, vẫn tiến lên băm băm, giống như vào chốn không người, cuối cùng hắn thọc lưỡi vào tận cùng l-n nàng, chạm đến tử cung nàng.

- Ưm… á… ư… ưm…

Lãng Băng Băng muốn rên thật lớn lên, nhưng nàng làm sao cũng không thể phát ra thanh âm lớn hơn, con c-c Lý Hàn hình như vừa trướng lên một vòng, kẹt cứng trong họng nàng.

Đột nhiên hắn để ý đến lỗ đít đỏ hồng như nụ hoa của nàng, hắn liền hai tay tách cặp mông đầy đặn của nàng ra hai bên để lỗ đít nhỏ nhắn càng thêm hiện rõ, hắn nhìn đăm đăm vào lỗ đít đỏ hồng đầy dụ hoặc kia rồi đột nhiên hắn dùng lực một cái, rút lưỡi ra khỏi âm đ*o chật hẹp của nàng, sau đó hắn áp miệng mình vào đít Lãnh Băng Băng.

Vì khi nào vào Tụ Linh Cảnh nên bản thân linh giả không còn ngũ cốc luân hồi nữa nên lỗ đít của nàng rất sạch sẽ, vì vậy hắn không hề sợ dơ nên cái lưỡi ma quái của hắn lần nữa tiến vào thân thể nàng, nhưng không phải âm đ*o, mà là cúc hoa!

- ưm… ưm… ứ… ư… ưm… ư…

Lãnh Băng Băng làm bộ giãy giụa, nhưng nàng không dùng sức chút nào, chỉ làm tượng trưng một chút liền để Lý Hàn cắm lưỡi vào đít mình. Từng trận cảm giác trơn trượt nhớp nháp từ vách trực tràng truyền đến, làm nàng đê mê như lên tiên, hai chân càng quặp chặt cổ Lý Hàn.

Hậu môn co bót xiết chặt đầu lưỡi, cộng thêm con c-c đang ngâm trong cổ họng của Lãnh Băng Băng, Lý Hàn sung sướng không thôi. Từng đợt khoái cảm liên miên bất tận đánh úp đại não, hai tay hắn bấu vào cặp mông nảy nở của nàng, miệng càng tham lam ngấu nghiến lỗ đít cực phẩm này.

Lãnh Băng Băng càng lúc càng ngột ngạt, nàng rốt cuộc không chịu nổi, hai chân co cứng, ép sát lưỡi Lý Hàn vào mông mình, trong tử cung co thắt một trận, rốt cuộc xuất ra!

Một làn nước thơm chảy ra từ l-n nàng, bắn lên ngực Lý Hàn. Hắn vội vàng rút quân khỏi lỗ đít Lãnh Băng Băng, miệng hứng vào l-n nàng mút sạch.

d*m thủy ngọt ngào bị hắn chặn đón, nuốt hết không sót chút nào. Đồng thời, con c-c Lý Hàn cũng thật giật, bắn hết t*ng trùng vào dạ dày của nàng.

Hai người giữ như vậy một lúc, mới tách nhau ra.

Lãnh Băng Băng khó khăn lắm mới nhả con c-c Lý Hàn ra được, đầu khắc vừa ra hết, hai má nàng lập tức phồng lên. t*ng trùng của hắn quá nhiều làm hai gò má nàng căng phồng như sóc. Nàng dùng tay bịt miệng, cổ họng ừng ực nuốt hết từng chút một. Miệng nhỏ há ra, hai bờ môi chín mọng của nàng còn dính chút tinh dịch màu trắng, Lãnh Băng Băng liền dâm đãng lè lưỡi liếm sạch.

Tiếp đó, nàng bám vào tảng đá, cặp đùi đẫy đà vểnh lên thật cao. Một tay banh hai mép l-n đỏ bừng như trái ớt lên, liếm môi đầy mời gọi Lý Hàn:

- Á phụ đại nhân, chơi ta, hung hăng chơi ta!

Lý Hàn sớm đã không nhịn được, lúc này được mời gọi như thế, nào còn chịu được?

Hắn đi đến phía sau nàng, đầu khấc cạ cạ lên mép l-n nàng, nhưng không tiến vào, mà chỉ vân vê bên ngoài, khiến Lãnh Băng Băng cực kỳ ngứa ngáy.

- Á Phụ đại nhân! Mau tiến vào đi! Mau hung hăng chơi ta đi! Ta muốn ngươi! Hãy đ-t ta thật sướng đi!

Lãnh Băng Băng không thể kiên nhẫn nối thúc giục.

Lý Hàn chỉ đợi như vậy, con c-c hắn gồng lên, thân c-c hơi thu nhỏ lại, một đâm… vào thẳng lỗ đít ướt át đang khép mở nhịp nhàng của nàng!

- A! Ứ… đau… ưm… a… Ư … Á......Á phụ đại nhân… ưm… ưm… ưm… a… ưm… Ứ… a… a… ư… ngươi… ngươi… ưm… a… tốt… ư… ư… ô… nữa… đi… sướng… ưm… ưm… ưm… ư… a… nữa… mạnh… a…

Lãnh Băng Băng giật mình một cái, đầu tiên là kêu thảm, tiếp đó giống như kỹ nữ trúng xuân dược, không ngừng lắc mông phối hợp với Lý Hàn. Tay nàng tự thò vào l-n tự móc bên trong, một ngón tay dùng sức day hột le.

Lý Hàn từ phía sau thúc vào đít nàng, hắn đắc ý không thôi, hai tay bắt lấy cặp mông săn chắc của Lãnh Băng Băng, xúc cảm mềm mại làm cả bàn tay hắn lún vào trong.

Con c-c Lý Hàn không ngừng khai phá lỗ đít trinh trắng của Lãnh Băng Băng, vách trực tràng bên trong chốc chốc có thắt, chốc chốc xoắn lại, khiến Lý Hàn không nhịn nổi hừ lên, hắn càng tăng tốc nhanh hơn. Con c-c trơn tuột nhưng vẫn rất khó khăn mới có thể di chuyển trong lỗ nhị Lãnh Băng Băng

Từng đợt khoái cảm biến thái truyền đến, Lãnh Băng Băng không biết chính mình lại thích bị chơi lỗ đít như vậy. Nàng vừa xấu hổ, vừa sung sướng rên rỉ, trong miệng chảy nước bọt xuống mặt hồ.

Lý Hàn nghiến răng nhấp như điên vào lỗ đít khít rịt của Lãnh Băng Băng, con c-c hắn đang từng chút một nới rộng không gian bên trong ra. Nhưng mỗi khi hơi thoải mái một chút, là trực tràng xung quanh lại xoắn vào, giữ chặt thân c-c vào sâu nhất bên trong.

Lý Hàn sung sướng như bay lên, hai tay tét mạnh vào cặp mông mẩy của Lãnh Băng Băng. Trên da thịt trắng hồng như ngọc hiện lên từng dấu ngón tay đỏ bừng chói mắt.

- Ứ… ưm… nữa… ưm… a… nữa… đi… mạnh… ư… ư… ư... lên… đánh mông… thiếp…. nữa đi! Ư… ưm… ư… a… á… ư… á…

Lãnh Băng Băng điên cuồng lắc mông, eo mảnh vặn vẹo qua lại như con giun. Con c-c Lý Hàn trong đít nàng cũng bị cặp mông lắc qua lắc lại làm cong lên cong xuống, để hắn càng thêm phần khoái cảm.

Lý Hàn bóp mông chán chê, hắn bắt lấy cặp đùi thon dài mĩ lệ của Lãnh Băng Băng. Cặp đùi vừa mềm mại mịn màng, vừa săn chắc như ngọc, để Lý Hàn vuốt mãi không chán.

Lý Hàn nhẹ nhàng vuốt ve cặp đùi của Lãnh Băng Băng, hông hắn không quên nhấp nhả liên hồi trong cúc hoa nàng.

Rồi hắn quay người nàng lại, để nàng đối diện với mình, hai bầu vú mềm mại áp chặt lên lồng ngực hắn. Sau đó Lý Hàn nâng hai đùi Lãnh Băng Băng lên, kéo sát vào hai bên hông hắn, con c-c hung hăng nện vào lỗ đít trơn nhớt, ẩm ướt của nàng. Bên trong vì động tác của Lý Hàn mà càng trở nên bót hơn, trực tràng co vào, ép chặt thân c-c.

Hai người hít thở càng lúc càng gấp gáp.

Cuối cùng Lãnh Băng Băng rốt cuộc không chịu nổi. Hai chân nàng quặp vào eo Lý Hàn, không cho hắn chuyển động nữa, lỗ đít co thắt không ngừng, âm đ*o đạt đến cao triều, d*m thủy theo đó bắn tung tóe!

Một dòng chất lỏng nhơn nhớn trong suốt bắn lên đùi Lý Hàn, tiếp theo là nước vàng từ niệu đạo phun ra kêu xè xè…

Nàng cư nhiên đái mất, vừa ra vừa đái!

Lý Hàn cũng bị nàng ép đến cực hạn, hắn gồng mình nhét con c-c vào sâu nhất có thể, quy đầu run run, bắn đầy t*ng trùng vào ruột nàng!

Lãnh Băng Băng run lên dữ dội, hai chân khóa chết Lý Hàn, làm hắn không thể di chuyển được. Một hồi sau nàng mới từ từ buông lỏng cặp đùi.

Lý Hàn nhân cơ hội rút c-c ra khỏi cúc hoa nàng. Theo con c-c hắn khó khăn rút ra, một dòng tinh dịch dích trên đầu khấc cũng theo sau.

Lý Hàn vội vàng đặt c-c hắn lên mông nàng. Thân c-c giật giật vài cái, lại bắn từng đợt t*ng trùng lên mông và vùng lưng trắng mịn của nàng.

................

Trong khi Lý Hàn đang điên cuồng thao Lãnh Băng Băng thì cách đó rất xa, Lý gia - đệ nhất gia tộc ở Vạn Liên Thành.

Vì sao gọi là thành Vạn Liên chứ không phải là trấn Vạn Liên thì cái này phải nói từ đầu.

Lý gia sau khi trở thành độc tôn ở trấn Vạn Liên thì nhờ những tài nguyên của Lý Hàn để lại mà Lý gia nhanh chóng xuất hiện Linh Hải Cảnh nên bọn họ bắt đầu đào móc tài nguyên trong Hoàng Tung Sơn Mạch để sử dụng.

Lúc trước mặc dù Hoàng Tung Sơn Mạch chứa nhiều tài nguyên, nhưng mà linh thú tung hoành nên tạo thành cảnh trấn Vạn Liên có tư nguyên nhưng không cách nào đào móc, cho nên vẫn rớt lại phía sau không phát triển.

Nhưng bây giờ theo Lý gia quật khởi cường thế, Lý gia cũng đào móc ra không ít tư nguyên từ Hòang Tung sơn mạch, những linh thảo và linh thú nhị tam giai đôi khi bị bắt mang đi bán đấu giá, dẫn tới các đại phiệt ở các trấn xung quanh, thậm chỉ ở Thanh Vương Thành tranh mua.

Có người ngoài ra vào thường xuyên, trấn Vạn Liên thay đổi nhanh chóng, trở thành một trong những thị trấn giàu có nhất trong phạm vi quản hạt của Thiên Long Đế Triều. Vì trấn Vạn Liên phát triển quá nhanh nên dân số ở đây cũng tăng nhanh, dẫn đến tình trạng vỡ trận, vì thế nên Tiêu gia liền biến trấn Vạn Liên thành một tòa thành trì, vì thế nên thành Vạn Liên ra đời từ đây. Vì như vậy, Lý gia trở thành đệ nhất gia tộc của Vạn Liên thành và Lý gia bây giờ không phải chỉ có duy nhất một Linh Hải Cảnh nữa.

Trừ Lý Hàn đang tu luyện ở Thập Linh Tông không nói, đệ nhất cao thủ của Lý gia chính là Tần Liên, nàng đã là Linh Thiên Cảnh nhất trọng thiên! Xếp sau nàng là Lâm Nhược Thủy, nàng đã là Linh Hải Cảnh viên mãn, tiếp theo chính là Tạ Ngọc Hân và Tô Bối Bối, hai nàng đều là Linh Hải đại thừa cảnh nhưng các nàng không có ra tay bao giờ nên người ngoài chỉ biết đệ nhất cao thủ bây giờ của Lý gia chính là Lý Chiến, đương kim gia chủ của Lý gia.

Chín tháng trước, hắn đã từ Tụ Linh Cảnh nhảy lên Linh Hải Cảnh, rồi lại trong vòng chín tháng đột phá lên Linh Hải Cảnh lục trọng thiên!

Về phần cao thủ thứ hai chính là Lý gia đại trưởng lão Lý Trùng, thực lực Linh Hải Cảnh tứ trọng thiên, tiếp theo chính là hai nàng Tô Ánh Lan và Lâm Nhược Trinh, thiên phú của hai nàng yếu nhất nên thực lực của cả hai mới chỉ là Linh Hải tiểu thừa cảnh nhưng giống như các tỷ muội, các nàng không bao giờ ra tay nên người xếp thứ ba là nhị trưởng lão mới tấn thăng của Lý gia - Lý Phong, thực lực Linh Hải Cảnh nhất trọng thiên.

Hôm nay tính ra Lý gia không tính Lý Hàn, Lý gia có ba người thực lực ngoài Linh Hải Cảnh.

Thế lực này đủ để ngạo thị một phương.

Trong phạm vi quản hạt của Vạn Liên Thành không có người nào dám đắc tội người của Lý gia, mà Lý gia lại quản lý Vạn Liên Thành rất tốt, nơi này càng ngày càng phồn hoa.

Lý gia càng cường đại, diện tích phủ đệ cũng mở rộng ra rất nhiều.

Lúc này trong ngự sự phòng của Lý gia, tất cả cao thủ ngoài Linh Hải Cảnh đều tụ họp ở đây, cho dù các nữ nhân của Lý Hàn cũng không thiếu nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện Tần Liên không có ở đây, ngoài ra thì sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều hiện lên vẻ tái nhợt, hiển nhiên mọi người đang bị thương.

- Chiến huynh, không biết huynh đã gửi thư cho Lý Hàn chưa?

Lâm Nhược Thủy lên tiếng nhìn Lý Chiến nói.

- Ta đã gửi rồi nhưng từ đây đến Thiên Long Thành thì cần ít nhất mười ngày nửa tháng, Lý Hàn mới nhận được thư của chúng ta.

Lý Chiến gật đầu nói.

- Không biết Lý Hàn khi biết tin Tần Liên tỷ bị người ta bắt đi thì hắn sẽ làm ra hành động gì nữa?

Tạ Ngọc Hân thở dài nói.

- Ta cũng không biết nhưng hi vọng Tần Liên tỷ ấy sẽ không sao, nếu không thì sẽ rất đả kích với Lý Hàn.

Tô Bối Bối tiếp lời nói.

- Chắc tỷ ấy sẽ không sao đâu, dù sao người bắt tỷ ấy đi là đại ca của tỷ ấy mà.

Trương Nhược Trinh nói.

- Nhưng ta không ngờ đại ca của Tần trưởng lão lại cường hãn như vậy, người này chỉ hừ lạnh một cái thì đã có thể đánh bại tất cả mọi người ở đây để bắt Tần trưởng lão đi.

Tam trưởng lão mới của Lý gia - Lý Phong nói.

- Đúng vậy, tộc trưởng, không phải Tần trưởng lão không còn bất cứ người thân nào sao?

Lý Trùng hỏi.

- Ta cùng không biết, ta chỉ nghe tam đệ nói vậy nên mới biết vậy thôi.

Nói rồi hắn quay qua nhìn các nữ nhân của Lý Hàn, hỏi:

- Đúng rồi, nha đầu Kinh Yến như thế nào rồi?

- Ta đã để Tô muội đi an ủi Kinh Yến rồi nhưng có lẽ không có nhiều hiệu quả, dù sao muội ấy cũng tận mắt thấy Tận Liên bị đánh ngất mang đi mà không thể ngăn cản, điều này chắc đã tạo thành một bóng ma trong lòng muội ấy rồi.

Lâm Nhược Thủy nói.

Lý Chiến nghe vậy thì gật đầu, thở dài nói:

- Nha đầu Kinh Yến nhờ vào mọi người vậy. Haizzz, ta thật có lỗi, trước khi Lý Hàn rời đi thì ta đã hứa sẽ thay hắn chăm sóc người nhà hắn, vậy mà để mọi chuyện thành ra như vậy.

- Lý Chiến, huynh đừng để trong lòng, Lý Hàn dù biết cũng sẽ không tức giận huynh đâu.

Tạ Ngọc Hân thấy Lý Chiến tự trách như vậy liền mở miệng an ủi.

- Đúng vậy, Lý Hàn là người thấu tình đạt lý, hắn biết huynh đã làm hết sức rồi hắn sẽ không trách huynh đâu.

Tô Bối Bối cũng góp lời an ủi.

- Được rồi, mọi người đừng an ủi ta nữa, tất cả hãy quay trở về dưỡng thương đi, đợi khi Lý Hàn quay về rồi tính tiếp.

Nghe Lý Chiến nói vậy thì mọi người đành phải rời khỏi ngự sự phòng, để lại mình Lý Chiến ở trong phòng.

Lý Chiến đứng dậy, ngước mắt nhìn lên trời cao, hắn hi vọng khi Lý Hàn nhận được tin này sẽ bình tĩnh để đối mặt.

Trong biệt viện của Tần Liên, Lý Kinh Yến mặc kệ Tô Ánh Lan khuyên nhủ kiểu gì cũng không nghe mà nhốt bản thân vào trong phòng, lúc này nàng chỉ mong Lý Hàn sớm quay trở lại vì nàng tin tưởng chỉ cần Lý Hàn xuất hiện, mọi việc sẽ được giải quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện