Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Chương 44: Nước chát chấm đậu hũ



Edit : Tuyết Liên

Nguồn : Tuyết Liên gia trang

Đại phu kê thuốc an thần, dặn dò để đại phu nhân nghỉ ngơi thật nhiều. Liễu Mạc Như gật gật đầu, hiện ở trong phủ hai vị phu bệnh, lão phu nhân thì lại không có ở đây thực là tất cả trọng trách thoáng cái liền đặt ở trên vai bọn họ. Vệ Tư Đình đem sổ sách đưa ra Liễu Mạc Như sững sờ, chỉ nghe nàng nói:

“Hiện giờ rối loạn, trong phủ đại sự toàn bộ để tỷ tỷ làm chủ.”

Liễu Mạc Như gật gật đầu, không biết khi nào thì Vệ Tư Đình tại trong mắt nàng trở nên không đến nỗi đáng ghét như vậy.

Tạ Thanh Kiều tại vân ẩn tự chờ đợi năm ngày, thầm nghĩ bọn Lâm Mặc như thế nào còn chưa tới, ai, tám phần ở trên đường xảy ra chút vấn đề. Bất quá nàng cũng không để ý nhiều, cuộc sống ở đây rất là thanh tịnh, chút ít lục đục này làm cho nàng trôi qua rất nhẹ nhàng.

Cảm giác mình là một nữ phu tử, mỗi ngày chịu trách nhiệm đánh thức Đường Hạo Dương sau đó đốc thúc hắn học bài, đến giờ cơm trưa liền chuồn đi phòng bếp nấu cơm. Đợi mọi người ngủ trưa có đôi khi cùng Đường Hạo Dương đi xuống nước bắt cá, có đôi khi cùng hắn cùng nhau mân mê đồ chơi gỗ, cuộc sống như thế ngày qua ngày làm cho Tạ Thanh Kiều một chút cũng không tưởng niệm Đường phủ đẹp đẽ tôn nghiêm quý giá kia.

“Nương tử, nàng thoạt nhìn giống như rất mệt mỏi nha.”

Tạ Thanh Kiều duỗi cái lưng mỏi. Sống ở Đường phủ thoải mái quen, lúc này mới làm vài ngày nàng liền cảm thấy cổ tay của mình lại có chút ít đau nhức.

“Kia Hạo Dương giúp nàng xoa xoa nhé?”

Vừa muốn tốt thấy Đường Hạo Dương đem một túi hạt dưa để ở một bên, Tạ Thanh Kiều lập tức bật cười:

“Hạo Dương, hạt dưa này từ đâu có ?”

A, hạt dưa thơm quá, nhất định là hạt dưa mới ra lò dùng ngũ vị hương, hoa tiêu cùng trần bì xào mà thành. Tạ Thanh Kiều mặc dù bề ngoài bình tĩnh chút nhưng cũng là người thích ăn vặt như bao con gái bình thường khác đối với sức hấp dẫn của đồ ăn vặt chống cự là không, huống chi tại miếu tự này ở vài ngày, nàng ngũ tạng càng có chút ít khó chịu.

“A, là ma ma xuống núi mang về. Nương tử muốn ăn không?”

Tạ Thanh Kiều khó xử nhìn hắn lại cúi đầu nhìn nhìn bát gỗ của mình cùng món không có ăn hết. Đường Hạo Dương đột nhiên cảm thấy nương tử thật đáng thương, như thỏ trắng lúc này đi đến:

“Vậy ta bóc cho nương tử ăn nhé?”

Tạ Thanh Kiều lập tức nói: “Tốt, một lần một trăm viên thiếp một hơi ăn hết.”

Đường Hạo Dương: “…”

Vì cái gì hắn sẽ xuất hiện ảo giác thỏ trắng, vì cái gì chứ?

Không ý thức đến buổi tối, Tạ Thanh Kiều ở trong này uốn éo uốn éo eo của mình để tiêu trừ một ngày mệt nhọc. Kết quả một túi hạt dưa bị Tạ Thanh Kiều ăn hơn phân nửa, cuối cùng thật sự là cân nhắc đến ăn nhiều sẽ nóng liền đưa cho Đường Hạo Dương. Vốn tưởng rằng tên kia sẽ tức giận, chưa từng nghĩ hắn còn rất rộng lượng, chỉ là lần sau khi ma ma xuống núi sẽ kêu ma ma mang cho nhiều đồ ăn vặt trở lại.

Đường Hạo Dương ngáp dụi mắt, hắn cảm thấy thay vì cho ma ma mang về không bằng để hắn và nương tử cùng nhau xuống núi đi bách bộ. Nghĩ đến đây liền dự định đi tìm Tạ Thanh Kiều thương lượng. Lúc này gần giờ Tý, Đường Hạo Dương xách theo đèn lồng hắn cùng với phòng của nương tử cách không xa đi một đoạn đường liền đến.

Mới vừa đi vài bước cảm thấy có cái gì không đúng đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một hắc y nhân rút kiếm hướng hắn đâm tới. Đường Hạo Dương bị hù dọa lập tức đem đèn lồng ném ra, hắc y nhân lực mạnh bổ ra ngay sau đó một kiếm đã thấy Đường Hạo Dương lách mình đến cây cột bên cạnh, hậm hực tránh thoát.

“Không tốt rồi, giết người, cứu mạng a!”

Nghe thấy Đường Hạo Dương hô to, Tạ Thanh Kiều vội vàng từ trong nhà vọt ra. Vân ẩn tự tuy có võ tăng nhưng có thể làm gì được chùa quá lớn, chỗ ở của tăng lữ cùng khách hành hương quả thực có chút khoảng cách. Bất quá, ngược lại kinh động tới hộ vệ Đường phủ đã chạy đến.

Chẳng biết lúc nào, hắc y nhân đã nhiều hơn, Đường Hạo Dương lảo đảo chạy đến cạnh Tạ Thanh Kiều. Một hộ vệ che chở hai người bọn họ lúc này rời đi, đi một đoạn nhưng không ngờ bị hắc y nhân đột nhiên lao ra đâm bị thương nằm trên mặt đất.

Tạ Thanh Kiều lôi kéo Đường Hạo Dương một đường cuống cuồng vừa chạy vừa kêu, lúc này nếu là có cái loa phóng thanh hẳn là tốt lắm! Tạ Thanh Kiều nghĩ như thế nhưng sau lưng hắc y nhân càng ngày càng nhiều.

Những người kia đều là sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, cước lực đương nhiên so với hai người nuôi tại trạch sâu người mạnh hơn nhiều. Giống như là đua xe công thức 1 với kẻ đi xe đạp khác nhau.

“Nương, nương tử, chính mình chạy.”

Đường Hạo Dương muốn tránh ra tay của nàng, hắn mặc dù rất sợ hãi nhưng chẳng biết tại sao hắn chính là biết rõ những người này là hướng về phía hắn. Lúc này Tạ Thanh Kiều đã sớm khôi phục bản tính, tức giận lớn tiếng la ầm lên:

“Mẹ nó cũng không phải phim bom tấn của Mỹ, chàng sính anh hùng làm cái gì!”

“Nương tử, nàng đi gõ chuông, chung quanh nhất định là có chuông!” Nói rồi Đường Hạo Dương lực mạnh nghĩ đẩy Tạ Thanh Kiều ra, lại ngoài ý muốn phát hiện mới vừa đẩy ra lại bị nàng bắt lấy.

Ánh xanh rực rỡ dời về hành lang, ánh mắt trẻ con dần dần manh lên một tầng lãnh đạm, không có bất kỳ thương lượng đường sống:

“Nhanh đi!”

Tạ Thanh Kiều cũng không phải là người lương thiện, trong tay chẳng biết lúc nào nhiều hơn một cái hộp tinh xảo:

“Thiếp qua, thiếp sẽ vẫn đứng tại bên cạnh chàng. Đường Hạo Dương chàng phải nhớ kỹ, mạng của chàng là thiếp cứu, hãy cho cái con Hạnh mai chết tiết kia cút đi!”

Nói rồi, lôi kéo Đường Hạo Dương cùng nhau chạy đến một bãi đất.

Bạo Vũ Lê Hoa Châm lần này thần không gian rõ ràng cho nàng đạo cụ tăng lực như vậy. Tạ Thanh Kiều đắc ý lôi kéo người thấy không có động tĩnh! Lại lôi kéo vẫn là không có động tĩnh!

Tạ Thanh Kiều: “…”

Vì cái gì nghĩ cảnh tượng buồn cười như vậy phải xuất hiện tại nơi địa phương thế này! Mắt thấy hắc y nhân càng ngày càng gần, Tạ Thanh Kiều cảm thấy tại trong đầu của mình một vạn đầu thú không kiêng nể đang gầm thét.

“Nương tử, ta cảm thấy được cái hộp này có lai lịch…” Đường Hạo Dương nhìn hộp trong tay Tạ Thanh Kiều không chút nghĩ ngợi trực tiếp cầm tới, Tạ Thanh Kiều vừa muốn nghĩ, chỉ thấy Đường Hạo Dương ngón tay như quỷ hư vô hướng bốn phía xoa vài cái, lập tức ngân châm hướng phía hắc y nhân rậm rạp chằng chịt rơi xuống.

Dưới ánh trăng hiện ra 1 màn trong trẻo nhưng lạnh thấu xương, Tạ Thanh Kiều vừa muốn tiếp nhận cái hộp thì Đường Hạo Dương trực tiếp đem ném ra.

“Lưu làm kỷ niệm cũng tốt mà.”

Tạ Thanh Kiều trong lòng trích máu, Bạo Vũ Lê Hoa Châm đó, đây là bảo vật Bạo Vũ Lê Hoa Châmđó, lại nghe thấy Đường Hạo Dương nói: “Không thể lưu.”

Vừa dứt lời, cái hộp kia trên không trung lập tức nổ tung, đợi khi sương mù tản đi thành bột phấn trôi giạt từ từ rơi xuống.

Tạ Thanh Kiều: “…”

Lúc này, ngoài vân ẩn tự, một lối thoát xe dừng ở ven đường. Làm cho Trần Bảo Bảo ngoài ý muốn chính là Lâm Mặc rõ ràng là người thứ nhất vọt lên xuống. Chờ Chu Tử Hiên xuống xe, lập tức lôi kéo hai người bọn họ trốn qua một bên.

Chỉ thấy vài hắc y nhân kiếm khí sắc bén thẳng tắp đâm vào thân xe. Không đợi Trần Bảo Bảo phản ứng, Lâm Mặc đã xông ra ngoài:

“Trong chùa chắc cũng có sát thủ, mau tới hỗ trợ!”

Nghe được câu này, một hắc y nhân hướng phía Trần Bảo Bảo đánh tới, chỉ thấy nàng nhanh chóng thoát người nọ cánh tay, một chưởng hướng về phía ngực của hắn, đoạt lấy trường kiếm.

“Tâm!” Dư quang thấy có người từ phía sau lưng đánh lén, Lâm Mặc hét lớn một tiếng. Chu Tử Hiên đem Trần Bảo Bảo trước mắt kéo mạnh qua một bên, đột nhiên một bột phấn vung hướng đối phương.

“Độc phấn?”

“Khụ…” Chu Tử Hiên thẹn thùng gãi gãi đầu:

“Bột tiêu mà thôi.” Thấy Trần Bảo Bảo vẻ khinh bỉ, lại không tự chủ được ưỡn ngực:

“Nhưng đó cũng là bột tiêu ta đặc chế! Không tin huynh đệ xem “

Không thể lại nghe Chu Tử Hiên là một vẻ vô sỉ lưu manh, một đám bột tiêu toàn bộ vung trong mắt đối phương, một chút cũng không lãng phí.

Lâm Mặc xử lý người sát thủ cuối cùng sau, ba người nhanh chóng đuổi tới chùa, lại phát hiện hắc y nhân đã rút lui . Vừa chậm khẩu khí, lập tức bị mười mấy người bao vây.

Mượn ánh đèn lồng, thấy rõ những người này đều có lệnh bài Đường phủ hộ vệ, Lâm Mặc phi thường tự giác hạ trường kiếm, vẻ mặt vô tội nói:

“A, ta chỉ là làm việc vặt, chủ yếu là nghe lệnh của hai người kia.”

“Lâm Mặc!” Chu Tử Hiên không nghĩ tới người này rõ ràng làm phản nhanh như vậy, thiệt thòi đoạn đường này hắn cho rằng Lâm Mặc là cùng một huynh đệ cùng chiến tuyến. Rõ ràng gặp được vài cái sát thủ áo đen liền sảng khoái như vậy đem bọn họ bán đi, Lâm Mặc kia còn có trách nhiệm thân là quan viên triều đình vì dân phục vụ sao? !

Nơi này động tĩnh rất nhanh liền kinh động đến các nơi. Tạ Thanh Kiều cùng Đường Hạo Dương bước nhanh chạy đến, thấy tình hình vậy lập tức la ầm lên:

” Ba người kia là người một nhà, đừng động thủ, hiểu lầm hiểu lầm.”

Trải qua một đêm lăn qua lăn lại, sáng sớm Tạ Thanh Kiều đi chỗ trí minh phương trượng nói rõ chuyện đêm qua phát sinh. Phương trượng cũng không trách tội, chỉ là tăng cường phòng giữ.

Mà Chu Tử Hiên bị Trần Bảo Bảo lôi kéo bị kinh hãi cứ vậy bắt mạch viết đơn thuốc. Chỉ là có một người không quá phối hợp là Đường Hạo Dương.

Tối qua cái Đường Hạo Dương anh dũng kia giống như phù dung sớm nở tối tàn biến mất, thay vào đó là 1 đứa trẻ liên tục trốn ở trong chăn không chịu đi ra kinh hãi quá độ.

Chu Tử Hiên bất đắc dĩ buông tay:

“Hắn không được, ta cũng không có biện pháp thay hắn trị.”

Tạ Thanh Kiều ngồi ở bên giường, lôi kéo chăn của hắn:

“Đã không sao, người xấu đều đi rồi. Chàng xem mọi người đều tốt tốt ở chỗ này đó sao?”

Đường Hạo Dương vẫn như cũ không có động tĩnh, hắn chán ghét đêm kia, thật vất vả mới quên tại sao lại đã trở lại. Tiếng nữ nhân thét chói tai, tiếng ngựa, cùng với tiếng mẫu thân khóc kêu, những thứ này cả đời hắn cũng không muốn nhớ tới, toàn bộ bị hỗn loạn đêm qua làm cho tỉnh lại.

“Hạo Dương, chàng rốt cuộc làm sao vậy? Đem chăn vén lên được không, chỉ cần chàng vén chăn lên, chúng ta đã đi xuống núi chơi, chàng không phải là vẫn muốn tại túy tiên lâu ăn tôm sao, chúng ta sau khi trở về ngày ngày ăn nhé.”

Đường Hạo Dương gắt gao túm lấy chăn, mặc kệ Tạ Thanh Kiều như thế nào kéo kéo không được. Qua một lúc lâu, người trong chăn cuối cùng là lên tiếng:

“Ta không muốn đi ra ngoài, bên ngoài đều là người xấu, còn có người chết, ta không muốn đi ra ngoài!”

Tạ Thanh Kiều sững sờ: “Nơi đó có người chết, chàng ngoan ngoãn ra để xem một chút sẽ biết, nơi này rất an toàn chuyện gì cũng không có.”

“Nàng gạt người!” Đường Hạo Dương che lấy chăn la ầm lên:

“Rõ ràng có, đứa trẻ kia trên người đều là máu!” Đúng vậy, cái hài nhi bị hắc y nhân trực tiếp một đao đâm vào tim, sau đó bị đưa ra xe ngựa. Hắn nhớ rõ, mặc dù năm ấy hắn chỉ có hai tuổi nhưng hắn đều nhìn thấy.

Tạ Thanh Kiều tính nhẫn nại sắp hết, lúc này lực mạnh đem chăn của hắn vén lên, Đường Hạo Dương cảm thấy đỉnh đầu không còn, bất lực nhìn bốn người trước mắt.

Chu Tử Hiên thấy hắn thế không tốt, trong tay ngân châm chợt lóe, chỉ thấy Đường Hạo Dương dần dần nhắm mắt lại. Không đợi Tạ Thanh Kiều đặt câu hỏi Chu Tử Hiên nói:

“Tinh thần cậu ta bị kích thích nghiêm trọng, nếu như không để cho hắn ngủ yên không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Tạm thời cứ như vậy, ta đi nấu thuốc cho cậu ta uống qua sau tỉnh lại sẽ tốt hơn nhiều.”

Tạ Thanh Kiều gật gật đầu, thấy bóng lưng của Chu Tử Hiên, nàng cảm thấy người nọ tựa hồ có chút biến hóa, nghi hoặc nhìn Lâm Mặc.

Lâm Mặc nháy mắt mấy cái:

“Này, ta thật là không có làm gì!”

Tạ Thanh Kiều xoa xoa cái trán, tính hỏi người này thật là hỏi vô ích, nàng cũng chỉ biết đi xem một chút Chu Tử Hiên hốt thuốc nấu thuốc thế nào.

“Đứa bé toàn thân là máu…” Đợi Tạ Thanh Kiều đi rồi, Lâm Mặc như có điều suy nghĩ lẩm bẩm, hắn đã từng gặp qua một hài nhi toàn thân là máu, chẳng lẽ dạo này hài nhi mang máu rất lưu hành, ai cũng từng thấy qua?

“Ha ha…” Cười khan hai tiếng, Lâm Mặc quyết định bổ sung 1 giấc nghỉ trưa mới là điều quan trọng nhất bây giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện