Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 29: Giống như bạn bè bình thường



Editor: Hy

Buổi sáng lái xe của Tống Hải đến đài truyền hình, xuống xe thấy bên ngoài vây quanh nhiều fans đang giơ băng dôn biểu ngữ, những fans này ăn mặc thống nhất, đa số là nam.

Thỉnh thoảng có nghệ sĩ lớn tham gia chương trình của đài, sẽ xuất hiện tình trạng như này, đã sớm không còn lạ nữa. Nhan Khê không nhìn lâu, sau khi vào cửa thì gặp Tiểu Dương, hai người vừa nói chuyện vừa chờ thang máy.

"Nghe bảo hôm nay có một tổ phim muốn tới tuyên truyền phim điện ảnh, nam nữ chính đều là người nổi tiếng, hai giờ chiều mới bắt đầu ghi hình, nhưng sáng sớm fans hâm mộ đã đứng trông rồi," Tiểu Dương hơi đau lòng, "Từ buổi sáng cho đến chiều, những nghệ sĩ kia chưa chắc đã đi cửa mà fans đang đứng."

"Bọn họ cao hứng," Nhan Khê sửa lại mái tóc rối của mình, "Đại khái là một loại nhu cầu tinh thần của họ, bọn họ hưởng thụ cảm giác theo đuổi thần tượng, hưởng thụ cảm giác thỏa mãn khi nhìn nghệ sĩ của mình chậm rãi phát triển, chỉ cần không ảnh hưởng tới sinh hoạt, thật ra cũng coi là một loại giải trí tinh thần."

"Chị nói hay mà lại có đạo lý," Tiểu Dương chú ý thấy có người khác tới, không nói về đề tài fans hâm mộ này nữa, cô bé cười với Nhan Khê, không nói thêm gì nữa.

Cửa thang máy mở ra, Nhan Khê và Tiểu Dương còn chưa đi vào, liền có mấy người tiến lên canh ở cửa thang máy, để cho một phụ nữ đeo kính râm đi vào trước.

Trợ lý và bảo vệ vây quanh chị ta kia, đem chị ta cách ly với thế giới bên ngoài, chị ta cao cao tại thượng, những người khác là nhân sĩ phàm trần. Trong lòng Tiểu Dương có chút sợ hãi, không dám đi vào.

"Cô Thẩm, chào cô," Nhan Khê nhận ra người phụ nữ này là Thẩm Tinh Nhan, liền chủ động bắt chuyện, lôi kéo Tiểu Dương vào trong thang máy.

Thẩm Tinh Nhan tháo kính xuống, cười với cô: "Xin chào, cô là người dẫn chương trình của kênh 8, Nhan Khê?" Chị ta nhớ rõ cô bé này, mấy tháng trước có gặp ở cửa thang máy.

"Đúng vậy," Nhan Khê chú ý tới vệ sĩ của Thẩm Tinh Nhan ấn nhiều lần một con số, chính là chỗ tầng tám, "Cô Thẩm còn nhớ em, em thật có chút bất ngờ."

"Tôi có xem qua hai kì của chương trình, dẫn rất khá," Thẩm Tinh Nhan nhìn cô bé còn trẻ tuổi này, hơn mười năm trước chị ta cũng là tuổi này, còn đang làm việc cho người dẫn chương trình, bây giờ nhìn hậu bối trẻ tuổi, có loại cảm giác năm tháng chính là con dao sắc. Cho dù bảo dưỡng tốt, làn da cũng đã hơn 40 tuổi, so ra kém với người trẻ tuổi tươi mới, "Cố gắng thêm, sau này còn nhiều cơ hội."

"Cảm ơn cô Thẩm," Nhan Khê hơi sững sờ, cô hơi cúi với Thẩm Tinh Nhan.

Thang máy vừa vặn đến, cô cung kính nói với Thẩm Tinh Nhan: "Cô Thẩm, đến kênh 8 rồi, hẹn gặp lại."

"Ừ," Thẩm Tinh Nhan nhẹ gật đầu, sau khi Nhan Khê và Tiểu Dương ra khỏi thang máy, mới đeo kính lại.

"Chị Thẩm," trợ lý nói nhỏ bên tại chị, "Hình như đây là người dẫn chương trình của một chương trình nhỏ?" Nổi ở trên mạng được mấy ngày thì coi là cái gì, bây giờ nổi tiếng so với sao còn nhiều hơn, cái loại nổi thoáng qua này, ai còn nhớ rõ chứ? Với địa vị của chị Thẩm, muốn làm dẫn chương trình của đài quốc gia cũng được, cần gì ôn hòa với loại người mới kia?

"Dẫn chương trình không phân biệt lớn nhỏ," Thẩm Tinh Nhan thản nhiên nói, "Có kiên trì có lí tưởng, đáng được chị tôn trọng."

Chị đã lăn lộn nhiều năm như vậy, sớm đã buông tha nhiều nguyên tắc, nhưng nhìn Nhan Khê như vậy thật muốn làm chút chuyện của người dẫn chương trình, trong lòng có thêm vài phần tôn trọng. Mặc dù không biết Nhan Khê có thể kiên trì bao lâu, nhưng ít ra cô ấy bây giờ, có nguyên tắc kiên trì.

Trợ lý hiểu rõ ý trong lời của Thẩm Tinh Nhan không nói thêm gì nữa.

"Aaaaa, vừa rồi cơ hội tốt như vậy, em lại không chụp ảnh cùng cô Thẩm," Tiểu Dương ngực đau giống như tổn thất mấy triệu vậy, vì sao vừa rồi mình lại sợ như vậy, một câu cũng không dám nói, "Tiểu Nhan, chị thật lợi hại, ngay cả cô Thẩm cũng biết chị," Khó trách mình chỉ có thể làm hậu kì, còn Tiểu Nhan có thể dẫn chương trình, chính là do lá gan của mình, nếu thật xuất hiện trước ống kính, còn không cà lăm sao?

"Lợi hại cái gì," Nhan Khê nhéo nhéo tay tiểu Dương, "Lòng bàn tay chị đều đổ mồ hôi đây này."

Tiểu Dương thừa cơ bóp tay cô một cái, "Mồ hôi hay không không biết, nhưng tay thật mềm, ở nhà chị không cần làm nội trợ sao?"

"Thỉnh thoảng vẫn rửa chén bát," Nhan Khê đẩy đẩy tay tiểu Dương, "Nữ sắc lang!"

"Thỉnh thoảng của chị là năm ngày một lần, hay là nửa tháng một lần?"

Nhan Khê không phản bác được, thoạt nhìn cô lười vậy sao?

"Nữ sắc lang cái gì?" Trần Bội đem báo cáo giao cho Nhan Khê, "Đây là đề tài hai ngày này, em lựa chọn đi," Từ khi tiết mục về Tiểu Tùng và tổ chữa cháy thành công, lời nói của Nhan Khê trong tổ càng có trọng lượng, mà ngay cả Trần Bội cũng không khống chế cô chọn đề tài, mà sắp đặt những cái quan trọng, đưa cho Nhan Khê tự chọn.

Nhan Khê lật xem tài liệu, bên trong có một người con trai biến mất nhiều năm, người mắc bệnh nặng trở về, vợ trước tỉ mỉ chiếu cố hắn ta; chồng có chơi bời gái gú cờ bạc, mặc kệ già trẻ trong nhà, người vợ vẫn chăm sóc bố mẹ chồng đang nằm liệt ở giường; Nếu không nữa thì người vợ cả giúp chồng nuôi con riêng, con riêng giờ có tiền đồ, đỗ lên đại học, vì gom học phí cho cậu ta, vợ cả buông tha việc học của chính con trai mình, toàn lực ủng hộ con riêng việc học.

"Đây đều là mấy chuyện cảm động," Nhan Khê đem những tư liệu này bỏ xuống,nói với đồng nghiệp, "Hiện tại đưa những tin này, có thể bộ phận người già thích, nhưng chúng ta càng bị nhiều người mắng hơn."

"Người xem đã định của chương trình là quẩn chúng người già mà," Trần Bội khuyên nhủ, "Người trẻ tuổi ai xem cái này?"

Nhan Khê lắc đầu: "Chị Trần, những tin tức này, có cái nào sống vì chính mình chứ, em nhìn thôi cũng thấy mệt thay cho họ," Cô không bắt người khác có cùng giá trị quan giống cô, nhưng muốn cô tán thưởng loại hành vi này, còn làm tiết mục này để cho càng nhiều người cảm động, lấy khoan dung của mọi người, thật sự không làm được.

"Em xem lại, có lẽ có cái thích hợp hơn," Nhan Khê vùn vụt xem ở đống tư liệu, đã tìm được tư liệu sống về nhân viên giao thức ăn cứu sống một đứa bé. Phần tài liệu này kẹp trong đống tư liệu không bắt mắt, Nhan Khê lại có ý tưởng.

"Chị Trần, không bằng chúng ta liên hệ với nhân viên giao thức ăn này, đi theo anh ta một ngày?" Nhan Khê hết sức thuyết phục Trần Bội, "người xem chương trình là người lớn tuổi, đối với người trẻ chịu khó này, khẳng định vô cùng tán thưởng, chúng ta đồng thời thử một chút, nếu như thành công, về sau có thể quay nhân viên vệ sinh, phục vụ viên, hoặc là thầy của những nghề này, chị thấy sao?"

Trần Bội không quá đồng ý với quan điểm này, hiện tại điểm giao hàng phần lớn là người trẻ, người già càng thích ăn cơm của chính mình, không tiếp túc qua với công việc này, bọn họ sao có thể hứng thú với loại chương trình này?

Nhưng nhìn biểu cảm kích động cảu Nhan Khê, gật đầu đáp ứng. Dù sao nhân viên giao thức ăn cũng không phải đề tài mẫn cảm gì, đề tài nhân viên phòng cháy cũng làm rồi, nhân viên giao thức ăn cũng không có vấn đề gì.

Cùng lắm là giảm ratting, không phải vấn đề lớn.

Các đài khác vì ratting mà vắt óc suy nghĩ, chỉ có kênh nhỏ này, đối mặt với ratting, mới có thể bình tĩnh như vậy.

Tổ chương trình rất nhanh liên hệ với nhân viên giao thức ăn, hơn nữa còn hẹn được thời gian quay. Nhan Khê thế mới biết, hóa ra nhân viên giao thức ăn trước 6h sáng phải rời giường, hơn nữa còn phải đoạt đơn với đồng nghiệp, không phải là đợi chủ quán phân phó.

Buổi sáng cô gian nan rời giường, lúc trang điểm, thiếu chút nữa là đem phấn lót đánh nhầm, may mắn là cô đối với hình ảnh của mình khi lên hình vô cùng nghiêm khắc, mới miễn cưỡng giữ vững tinh thần trang điểm.

Trời không đẹp, lúc này đang mưa, mưa còn không nhỏ nữa. Nhan Khê lúc gặp người nhân viên giao hàng tên Chu Cường này, trời còn mang bóng tối.

Chu Mạnh hình dáng rất bình thường, cười rộ lên có hai má lúm như ẩn như hiện, vô cùng ngại ngùng, cậu ta mặc áo mưa, thoạt nhìn hơi nhỏ gầy, thật sự khó liên tưởng tới việc cậu ta cứu một đứa bé.

"Anh không cần khẩn trương, bình thường làm gì, thì hôm nay làm như vậy," Nhan Khê nhìn ra Chu Cường hơi khẩn trương, cười an ủi, "Hôm nay mưa lớn, lúc đi xe phải cẩn thận đấy."

"Được rồi," Chu Cường xoa xoa tay, lấy đơn hàng, cưỡi xe điện lao vào mưa.

Nhan Khê và Triệu Bằng vội vàng lên xe, đi theo sau cậu ta.

Có đôi khi Chu Cường cùng lúc đưa vài phần ăn, để tránh mưa làm ướt đồ, cậu cố ý mang một túi lớn đựng đồ ăn, căn cứ lộ trình mà đưa từng món.

Loại công việc này buồn tẻ lại không có trò chuyện, Triệu Bằng quay mấy giờ liền, bình điện của Chu Cường cũng thay hai cái, cũng không thấy có gì thú vị, anh ta uống ngụm nước, quay đầu nói với Nhan Khê, "Buổi chiều còn quay?"

"Quay," Nhan Khê vốn không phải vì quay xung đột gì, mà là quay một nhân viên giao thức ăn.

"Đi," Triệu Băng lắc đầu nói, "Cách nghĩ của người trẻ tuổi các em, anh thật sự không hiểu nổi," Làm chương trình, ngóng trông xung đột mới thú vị. Nói ví dụ như gặp một vị khách điêu ngoa, hoặc là chủ quán thái độ không tốt. Nào biết được, chủ quán thì khách khí, người nhận hàng thì ôn hòa, có đôi khi Chu Cường tới muộn vài phút, bọn họ cũng không phàn nàn, ngược lại còn nói hôm nay mưa, cực khổ rồi...

Không có xung đột liền không có chủ đề, không có chủ đề thì làm sao có chương trình?

Giữa trưa Chu Cường mời bọn họ vào trong nhà ăn cơm, nấu cơm chính là vợ cậu ta, vợ chồng hai người ở một phòng vừa cũ vừa nhỏ, nhưng sắp xếp rất sạch sẽ. Vì chiêu đãi Nhan Khê và Triệu Bằng, Chu Cường và vợ cố ý nói giờ giả, làm thêm vài món đãi họ.

Những đồ ăn này đối với Nhan Khê mà nói, cũng không phải hiếm có gì, nhưng lại cảm nhận được nhiệt tình của họ.

"Không có vật gì tốt, mọi người chịu khó ăn," Chu Cường rửa tay, lại đi xào một món ăn bày lên bàn, kêu mọi người ngồi vào, "Xong rồi, mau ngồi đi."

Bàn có chút cũ, nhưng sạch sẽ.

Nhan Khê chú ý tới tới Chu Mạnh gắp đĩa xào cho vợ, có thể đây là thói quen, cũng có thể xào vì chính vợ cậu ta. Triệu Bằng vừa ăn cơm, vừa quay hai vợ chồng họ.

Cơm nước xong Chu Cường chưa kịp nghỉ ngơi, lau sạch miệng lại tiếp tục nhận đơn hàng, giống như con quay không ngừng nghỉ, lúc lấy đơn hàng, đặc biệt thỏa mãn.

Mười giờ đêm, cho dù còn rất nhiều người gọi món, nhưng Chu Cường lại không lấy đơn, mà là cưỡi xe về nhà, thuận tiện vào cửa hàng mua một túi hoa quả.

"Hơn mười giờ rồi, rất nhiều người thích ăn khuya, vì sao anh không lấy đơn hàng?"

"Cũng không thể điều khiển được mệt nhọc, nhỡ may có chuyện, người nhà sẽ lo lắng," Chu Cường bỏ hoa quảy vào úi, cười vô tư, "Khoảng giờ này vợ tôi đã tan tầm, tôi đi đón cô ấy mới tốt, quá muốn cô ấy sẽ lo."

Nhan Khê cười: "Nhìn ra anh rất yêu cô ấy."

"Cái gì mà yêu hay không," Chu Cường đối với loại hình dung sến sẩm này không được tự nhiên, "Cô ấy theo tôi, đã chịu khổ rồi, tôi sẽ không để cô ấy lo lắng. Chờ tiền gửi trong ngân hàng đủ rồi, chúng tôi sẽ về quê làm ăn."

Nhan Khê không có hỏi cậu ta nữa, họn họ cùng đi quay Chu Cường đón vợ mình, thẳng đến khi hai người họ về nhà, lúc ở cửa nói tạm biệt.

Cửa đóng lại, Nhan Khê thấy Triệu Bằng đóng máy quay, "Anh Triệu, quay cái cửa chút đi."

Đây là cái cửa đã bong sơn, chúng quanh tường cũng tróc ra, nhưng chính giữa dán chữ phúc bằng bút long, chữ phúc này vừa rực rỡ vừa tươi đẹp.

Cô lấy di động ra chụp chữ Phúc, lúc ngồi lên xe, bắt đầu phát vào vòng bạn bè.

Nhan cẩu độc thân: Đây là tình yêu [kèm ảnh]

Buổi sáng từ trên giường khách sạn tỉnh lại, liền lướt tới cái tin như vậy. Trong lòng Nguyên Dịch lộp bộp nhảy dựng lên, phảng phất nuốt vào một khối băng, lạnh léo như gió thổi qua. Anh sờ mặt, mới phát hiện đầu ngón tay lạnh đến dọa người.

Mở danh bạn, anh không nghĩ nhiều mà gọi cho Nhan Khê.

Điện thoại vang lên rất lâu, mới có người nghe, nhưng mà anh còn chưa kịp mở miệng. Tiếng giận dữ của Nhan Khê truyền tới.

"Nguyên tiểu nhị, anh có thù với tôi à?! Hơn nửa đêm rồi còn gọi điện?!"

Nguyên Dịch sững sờ nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, giật mình hoàn hồn, anh còn đang công tác ở nước ngoài, không ở trong nước.

Sáng ngủ không ngon, nửa đêm mới được ngủ, Nhan Khê mặc kệ người gọi là ai, tức giận lớn đến có thể đốt pháo trời, "Anh hai, đại thiếu gia, có việc thì nói, không có việc gì mà gọi tôi thì chờ chết đi!"

Nguyên Dịch che lỗ tai thiếu chút nữa là điếc của mình, hơi mờ mịt, đúng rồi, bỗng nhiên anh gọi điện thoại làm gì?

"Tôi...tôi..." Bỗng nhiên anh nhanh trí, "Ngày mốt tôi về nước, muốn hỏi cô có cần cái gì không tôi mang cho?" Ngày hôm nay anh còn nghe trợ lí phàn nàn, người nhà để cậu ta mua đồ, cái gì mà son môi, mĩ phẩm dưỡng da, các loại sắc tố có thể làm người khác điên lên.

"Anh hai, anh nửa đêm gọi điện tới, chính vì cái này?" Nhan Khê cảm thấy mình muốn quỳ với Nguyên Dịch, lăn lốc trên giường vài vòng, mới đem phiền muộn đè xuống, "Không muốn gì, tôi chỉ muốn ngủ."

Nguyên Dịch:...

"Vậy cô ngủ đi," Nguyên Dịch vừa nói xong câu này, chợt nghe thấy đầu dây bên kia không đợi được mà cúp máy.

Ngực thật bực bội.

Nửa đêm nay, Trương Vọng mơ mơ màng màng nhớ hình như mình nhận được điện thoại của ai đó, nhưng nói cái gì, một chữ hắn cũng không nhớ.

Mở nhật kí ra, là tên hỗn đản Nguyên tiểu nhị kia, mình ở nước ngoài, liền không nhớ ở trong nước là nửa đêm à! Nhưng, rốt cuốc tối qua cậu ta nói cái gì?

Nguyên Dịch đứng trước quầy mĩ phẩm, biểu cảm cứng ngắc nói: "Cho tôi một bộ son môi."

"Một bồ?" Nhân viên dùng tiếng anh lặp lại một lần nữa.

"Đúng vậy, tất cả màu sắc đều có."

Trương Vọng nói muốn phụ nữ vui vẻ, liền mua đồ hàng hiệu đồ trang sức, nhưng anh cảm thấy không quá tin cậy, lại đi trên mạng tìm kiếm, phát hiện nói nhiều nhất là son môi.

Người trả lời nói, muốn phụ nữ vui vẻ, không có gì mà son môi không giải quyết được, làm luôn một bộ trọn vẹn, luôn luôn có số son mà cô ấy yêu thích.

Cũng không biết Nhan Khê có nhìn son môi không, nhưng nghĩ tới hành vi đánh thức cô tối qua. Cảm thấy, không mua chút gì đó về, cô ấy có thể dùng giày cao gót nện anh.

Rõ ràng ở trước mặt mình cô chưa có hành vi quá phận nào, nhưng làm sao anh lại sợ vậy? Chẳng lẽ là do hình tượng cô dùng giày cao gót nện kẻ xấu, trong lòng anh khắc sâu quá?

"Ông chủ, chị nhà thích nhãn hiệu son nào?" Trợ lý nhìn bộ son môi đầy đủ, trong lòng âm thầm tính giá cả.

"Không phải cho cô ấy,mà là một người bạn của tôi," Nguyên Dịch nhớ rõ trợ lý quen rất nhiều cô gái, "Loại son này, có phải rất nhiều cô gái trẻ thích?"

Trợ lý gật đầy: "Là cho... bạn gái?"

"Bạn gái gì?" Nguyên Dịch đem son môi bỏ vào xe, rủ mí mắt nói, "Tôi không có nhiều tâm tư cho phụ nữ vậy, chỉ là bạn khác giới bình thường."

Cho bạn bình thường son môi? Trợ lí nhìn ông chủ, thức thời không mở miệng.

Hiện tại bạn khác giới bình thường của ông chú có đãi ngộ cao như vậy, trợ lý như hắn có thể nói cái gì?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 

Trương Vọng nửa đêm bị quấy rối không được xin lỗi:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện