Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 22: 22: Nhận Tiền




Ngày hôm sau, bộ loa đài kết hợp mà An Tống mua được giao đến tận cửa.
Nhân viên giao hàng có thái độ rất tốt.

Sau khi đem thiết bị lắp đặt ổn thỏa, vẫn không quên bảo cô để lại đánh giá tốt.
Lúc này, mới qua mười giờ sáng, An Tống bật thiết bị âm thanh lên, dựa vào ghế sô pha dưới cửa sổ lắng nghe bản nhạc trong trẻo du dương.
An An từ ngoài cửa chạy vào, thân hình nhỏ nhắn mũm mĩm nhảy lên sô pha.
"Nghe có hay không?"
An Tống xoa đầu của nó, có chút quyến luyến không rời.
Chú chó con tuy nhỏ nhưng rất ngoan ngoãn, híp mắt hưởng thụ cảm giác được cô vuốt ve, cái đuôi nhỏ vẫy lên tận trời.
An Tống ngầm hiểu mỉm cười, nhìn chăm chú vào ánh nắng mùa thu rực rỡ ngoài cửa sổ, tâm tình càng ngày càng ôn hòa tự lự.
Ngày tháng trôi qua thật bình yên trong tầm tay, chớp mắt một cái đã đến thứ sáu.
Trình Phong đến đường Vân Hải như đã hẹn, đón An Tống và đi thẳng một mạch đến trang trại tư nhân gần núi Tây Tiêu.
An Tống đã quen với việc làm tư vấn tâm lý ở những nơi khác nhau, cũng tin rằng sự sắp xếp của bác sĩ Dung nhất định đều có quy luật.
Đến nơi cần đến, An Tống xuống xe nhìn xung quanh.
Trang trại này cách hẻm núi Tây Tiêu không xa, bị ngăn cách bởi những con suối và đầm lầy, nếu để ý một chút là có thể trông thấy hẻm núi cao chót vót.

"An tiểu thư, phải nói rằng cô dũng cảm thật đấy.

Có thể nhảy từ trên vách núi cao như vậy, đổi lại là tôi nếu đi lên chắc chắn là sợ thót tim mất."
Bản thân Trình Phong nghĩ rằng qua khoảng thời gian tiếp xúc này, anh và An Tống ít nhất có thể tính được là có quen biết.
Hai người đi trên con đường hướng đến trang trại, lại tình cờ nhìn thấy động tác của cô đang nhìn chằm chằm về phía hẻm núi, không nhịn được mở miệng tìm chủ đề, cố gắng trò chuyện vài câu.
Đối với lời khen ngợi như vậy, An Tống bình tĩnh đáp lại: "Kỳ thực hẻm núi không cao lắm, có nhảy nhiều lần thì sẽ hết sợ thôi."
Trình Phong: "..."
Đột nhiên không biết phải tiếp tục cuộc nói chuyện như thế nào.
Anh là có sợ độ cao mà? Anh sợ mất mạng.
Chẳng bao lâu, trang trại đã ở trong tầm mắt.
An Tống vừa đi vừa nhìn cảnh vật xung quanh, so với việc nói nơi đây là trang trại, không bằng nói nó giống như một công viên du lịch có diện tích cực rộng thì hơn.
Bây giờ đã là cuối thu, những chùm nho pha lê trên giàn nho đã phủ đầy sương giá, vẫn còn có vài rặng che phủ nhà kính.
Ánh mắt An Tống đảo quanh một lượt, tạm thời vẫn là không nhìn thấy bóng dáng của bác sĩ Dung.
Mà Trình Phong đứng ở bên cạnh, hừng hực phấn khích giải thích cách bố trí chung của trang trại cho cô.
"An tiểu thư, ngài Cửu đang ở vườn bách thảo phía trước, xuyên qua khu rừng hoa quế đó là tới."

An Tống gật gật đầu, dọc theo con đường ngoằn ngoèo dị thường bước chậm về phía trước.
Những bông hoa quế thơm ngát hai bên đường đang nở rộ rực rỡ, được nắng bao bọc trong làn hương thơm ngào ngạt bay lơ lửng trong không khí thật sảng khoái thấm vào lòng người.
An Tống đứng ở cuối rừng hoa quế, nhìn thoáng qua đã thấy Dung Thận đang đứng ở trong vườn bách thảo.
Anh hình như đang tỉa hoa cỏ, giàn hoa trước mặt anh cũng đặt đầy hoa tươi và cây xanh với độ cao khác nhau.
Người đàn ông vẫn là sự kết hợp kinh điển giữa áo sơ mi trắng và quần tây đen như cũ, đeo găng tay thong thả ung dung cắt tỉa cành lá.

Động tác của anh ta luôn tao nhã và điềm tĩnh, giống như một quý ông nhẹ nhàng lạc vào một bức tranh phong cảnh màu đỏ nhạt.
Cảnh tượng này quá mức yên tĩnh, An Tống đi chậm lại, không có tiến lên quấy rầy.
Nhưng người đàn ông đang cúi đầu cắt tỉa hình như đã nhận ra điều gì đó, đặt dụng cụ cắt tỉa xuống, ngước mắt lên cười ôn hòa: "Sao không qua đây?"
An Tống nhẹ nhàng câu lên khóe môi dưới, "Bác sĩ Dung."
"Qua đó ngồi trước một lát, tôi đi khi rửa tay rồi tới." Dung Thận hất hất cằm về phía khu vườn nhỏ bên trái, "Cà phê để trên bàn còn ấm, muốn uống thì tự đến rót."
An Tống nhìn thân ảnh người đàn ông đi về phía bồn rửa mặt, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Sự sắp xếp chu đáo của bác sĩ dung luôn luôn vừa phải có mực, lời lẽ và cách cư xử đều biểu lộ sự nhẹ nhàng như gió đêm khiến mọi vật đều chìm vào tĩnh lặng, hiếm thấy trên thế giới.
Một lúc sau, cả hai ngồi vào chiếc bàn gỗ trong khu vườn nhỏ.

Dung Thận rũ mắt xuống, xắn tay áo, giọng nói trầm ấm lại lộ ra vài phần bình dị gần gũi, "Vừa rồi có đi dạo quanh trang trại không?"
"Không có." An Tống hai tay đặt ở dưới bàn, chậm rãi lắc đầu nói: "Trình Phong nói anh ở đây, tôi liền trực tiếp tới."
Người đàn ông cầm bình cà phê rót hai ly cà phê, nhưng ánh mắt sâu xa rơi trên khuôn mặt của An Tống, "Bên cạnh là vườn hái quả, nếu như có trái cây nào muốn ăn, có thể bảo Trình Phong đưa cô qua hái nếm thử chút."
An Tống suy xét vài giây, còn chưa kịp nói ra đang nghĩ gì, Dung Thận dường như hiểu được sự do dự của cô, liền mở miệng bổ sung thêm: "Đây là trang trại tư nhân của một người bạn, môi trường rất tốt, sau này có thời gian cũng có thể ghé tới dạo chơi."
Vốn dĩ là một trang trại tư nhân phi lợi nhuận.
An Tống từ bỏ ý định muốn chủ động thanh toán lần nữa, thuận theo lời người đàn ông hỏi: "Anh thường xuyên tới đây?"
"Thỉnh thoảng." Dung Thận nâng hai chân, thản nhiên nhìn lướt qua khu vườn, "Có lúc quá bận, không thể đến đây mỗi tháng một lần."
Trò chuyện đến lúc này, An Tống không thể kìm được nghi hoặc trong lòng, cuối cùng ngập ngừng hỏi ra một câu: "Có phải là bởi vì có rất nhiều bệnh nhân?"
Dứt lời, An Tống lo lắng có chút mạo phạm, không thể không nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
Nhưng vấn đề này đối với Dung Thận mà nói, có thể được tính là một tiến bộ trước giờ chưa từng có.
Quen biết đã lâu, thế nhưng đây là lần đầu tiên An Tống mở miệng hỏi về chuyện liên quan đến anh.
Người đàn ông khẽ nhướng đôi mày rậm, đôi môi mỏng cũng nhếch lên đường cong nhàn nhạt, "Không tính là nhiều, tại sao lại hỏi như vậy?"
"Tôi không có ý gì khác, chỉ là có chút tò mò." An Tống cẩn thận giải thích một câu.
"Lo lắng quá nhiều bệnh nhân, bỏ bê việc điều trị của cô?"
Những lời này nghe ra giống như nói đùa, An Tống nhìn về phía Dung Thận, cũng thực sự phát hiện thấy được sắc mặt dịu dàng của anh, trong mắt cũng ngưng tụ ý cười.
An Tống cũng bỏ xuống sự lưỡng lự, thẳng thắn nói: "Không có, trước đây tôi cũng đã từng tiếp xúc qua với những nhà trị liệu khác, nhưng phương pháp điều trị của anh và bọn họ khác nhau.

Nếu như anh thực sự bận, tôi cũng không muốn mỗi lần đều chiếm quá nhiều thời gian của anh.


"
Trọng điểm là...!một vài lần cô vẫn chưa trả tiền phí điều trị.
Cứ mãi như vậy, cô cũng cảm thấy xấu hổ.
Người đàn ông nghe được những nhận xét này, khẽ nhướng mày, "Là cho rằng thời gian mỗi lần trị liệu rất dài sao?"
An Tống móc móc trong túi, lẳng lặng lấy ra thẻ ngân hàng ra đẩy sang phía đối diện, "Nếu như anh...!nhận lấy phí trị liệu, thời gian bao lâu tôi đều có thể."
Hàm ý là muốn anh nhận tiền, mọi chuyện đều có thể thương lượng được.
Dung Thận đưa ánh mắt nhìn chiếc thẻ ngân hàng bị cô đẩy ra, ý cười bên môi càng đậm.
"Mật khẩu là 123456, tất cả các chi phí điều trị trong ba tháng tôi đều tính hết vào rồi."
An Tống không thích mắc nợ ân tình, đặc biệt khi đối phương lại là bác sĩ Dung, người mà cô cực kỳ kính trọng.
Cũng chỉ có khi thiết lập được mối quan hệ mua bán bình thường, mới có thể khiến An Tống yên tâm thực sự.
Thật không may, điều không ngờ tới đã xảy ra.
Người đàn ông không nhận lấy chiếc thẻ ngân hàng kia, mà lại nhìn chăm chú vào An Tống, lời nói không khỏi kinh ngạc: "Không cần nhiều như vậy, nói không chừng...!chu kỳ trị liệu ba tháng, chưa hẳn là tôi tiếp tục trị liệu cho cô."
Trái tim An Tống thắt lại, sắc mặt lộ ra vô cùng lo lắng, "Tại sao không phải?"
Cho tới bây giờ, cô chỉ bằng lòng chấp nhận sự hướng dẫn của bác sĩ Dung, đồng thời bản thân cô cũng có thể cảm nhận được hiệu quả điều trị rõ rệt.
Thái độ của người đàn ông bình tĩnh, kiên nhẫn trấn an nói: "Cho dù tôi không ở đây, trung tâm y tế cũng sẽ bố trí bác sĩ khác cho cô, chung quy sẽ không làm chậm trễ tình trạng bệnh của cô.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện