Nhất Phẩm Ngỗ Tác

Chương 39: Lại về phủ Thứ Sử



Nụ cười kia nhạt như nắng sớm, lại thoáng khiến cả điện sáng rực nở hoa.

Bộ Tích Hoan lười biếng đứng dậy, chắp tay đi ra ngoài điện, ánh nắng sớm xuyên qua song cửa chiếu lên ánh mắt nam tử, khóe môi chứa nụ cười thư thái, ngoài miệng lại nói: “Thôi đi! Trẫm không quen vẻ này của ngươi, đừng nghĩ dỗ dành thì trẫm sẽ cho ngươi nhiều nhắc nhở hơn. Trẫm không thiếu nhân tài để dùng. Nghỉ ngơi đi, đêm qua mệt mỏi cả đêm rồi.”

Đêm qua mệt mỏi cả đêm, không chỉ có nàng, hắn cũng vậy, nhưng không biết hắn có chuyện gì, đã đi ra khỏi điện.

Cháo trong bát Mộ Thanh chưa nguội, nàng cúi đầu nếm một miếng, ý cười nhạt đi, đáy mắt vỡ vụn.

Học thành văn võ nghệ, hóa cùng đế vương gia (*). Một thân tài học này của nàng, một đời khát vọng thiên hạ không còn oan khuất, chỉ sai đầu thai trên người nữ nhi. Vương triều phong kiến này, thiên hạ hoàng quyền này, không chấp nhận được nữ tử làm quan. Có thể làm một nữ Ngỗ Tác huyện Cổ Thủy cả đời không nhận bổng lộc triều đình đã là chuyện may mắn cả đời, chẳng qua việc đời vô thường, đi đến hôm nay.

(*) Học thành văn võ nghệ, hóa cùng đế vương gia: Ý là học tập giỏi văn tài cũng thế, võ nghệ cũng thế, mục đích cuối cùng đều cống hiến cho Hoàng đế, đều phải làm việc cho triều đình.

Bộ Tích Hoan tiếc tài học của nàng, giữ nàng ở bên người, ép nàng để hắn sử dụng, ổn định không phải là oan khuất của dân chúng, mà là chuyện hoàng quyền của hắn. Dù cho nàng vẫn có thể tra án, vẫn có thể sử dụng một thân tài học tìm một con đường sống, nhưng đây lại không phải khát vọng của nàng.

Đại Hưng không có luật lệ nữ tử làm quan, bây giờ được đế vương coi trọng thì sao chứ? Chung quy vẫn không thể vì muôn dân thiên hạ.

Nếu vậy, nàng thà rằng vứt bỏ một thân tài học này, cả đời không cần! Hiện giờ còn ở bên cạnh hắn, chẳng qua do trao đổi ích lợi, vì tìm thủ phạm giết cha.

Nhưng vừa rồi, manh mối đã sáng tỏ, kế hoạch trong lòng nàng đã thành. Nhưng xưa nay nàng ân oán phân minh, Bộ Tích Hoan cho nàng hai nhắc nhở, nàng sẽ giúp hắn hai lần. Sau khi hai bên hết nợ, nàng lại nghĩ cách rời khỏi hành cung này, tự đi con đường nàng đã suy xét xong...



Mộ Thanh không phải người cuồng công việc. Khi làm việc, nàng nghiêm túc cẩn thận, chú trọng hiệu suất công việc, cũng chú trọng nghỉ ngơi.

Đêm qua Bộ Tích Hoan dẫn nàng đi khám nghiệm xương cốt Liễu phi, nàng đoán tối nay nên đi phủ Thứ Sử. Thẩm án, tra án trong phủ Thứ Sử, có lẽ lại là cả đêm không ngủ, bởi vậy nàng dùng đồ ăn sáng xong thì quay về tây điện cung Càn Phương, định đọc sách y nửa canh giờ rồi nghỉ ngơi.

Trước khi nghỉ ngơi, nàng cố ý dặn dò cung nhân, trước giờ cơm trưa phải gọi nàng dậy. Đây là thói quen của nàng, dùng cơm đúng giờ.

Kiếp trước rất nhiều đồng nghiệp của nàng ăn uống thất thường lúc bận bịu, không ít người bị bệnh dạ dày. Nàng rất không tán đồng cách sống cuồng công việc dởm này. Nàng cho rằng người yêu công việc phải chú trọng thân thể, thân thể khỏe mạnh mới có thể sống lâu mấy năm, sống mới có thể làm việc, chết rồi thì một thân tài học còn có tác dụng gì?

Cung nhân hầu hạ Mộ Thanh vẫn là nhóm ở điện Hợp Hoan, các cung nhân không dám không nghe lời dặn dò của nàng. Mới hai ngày, các cung nhân đã nhìn ra, hiện giờ vị Chu Mỹ nhân này chính là người trên đầu quả tim của bệ hạ. Sáng sớm bệ hạ bực hắn, thế nhưng không đưa hắn đi lãnh cung, mà lại truyền hắn vào cung Càn Phương ở. Ân sủng như vậy, chưa từng có vị công tử nào có. Hiện tại mới một buổi sáng, việc này đã truyền khắp hành cung. Nếu không phải Chu Mỹ nhân ở tẩm cung của bệ hạ, không biết đã sớm có bao nhiêu công tử muốn đến quấy rầy hắn. Hắn là người tính tình lạnh nhạt, nhìn là biết không ưa ồn ào. Không biết có phải bệ hạ cố ý để hắn tránh những công tử đó không?

Mộ Thanh không biết suy nghĩ trong lòng các cung nhân, nàng chỉ vào trướng nghỉ ngơi.

Cơm trưa nàng dậy ăn lại đọc sách nửa canh giờ, sau đó đi nghỉ chờ dùng cơm tối, nàng lại muốn đọc sách y bèn khêu đèn yên tĩnh đọc, yên tĩnh chờ.

Khi Bộ Tích Hoan tới thì nhìn thấy thiếu niên mặc áo bào trắng dây buộc tóc trắng, ngồi ở dưới đèn đọc sách. Trong điện hương lan thanh nhã, đèn hoa đăng chiếu ra từng chùm sáng khiến người nọ như ngồi giữa gấm màu, như họa.

Khi Mộ Thanh phát hiện Bộ Tích Hoan ở ngoài điện, các cung nhân đã cúi đầu đứng yên, không dám lên tiếng một lúc lâu. Nàng nhìn ra ngoài điện hơi sửng sốt, thấy giữa mày nam tử dường như có chút dịu dàng, ban đêm không nhìn quá rõ. Thấy nàng nhìn sang, hắn cười đi vào, trên mặt là vẻ quyến rũ đậm xuân tình.

“Một ngày không thấy ái phi, lòng trẫm vô cùng nhớ. Ái phi có muốn cùng tắm, hưởng một đêm tuyệt vời với trẫm?” Hắn nói rồi đi tới dắt tay nàng.

Mộ Thanh nhìn thì biết ngay, đây là sắp xuất cung.

Hai người đến điện Hợp Hoan, vẫn từ đường ngầm dưới ao tắm Cửu Long, khi ra vẫn đến điện cũ đêm qua. Điện cũ đêm qua mọc đầy cỏ hoang, tối nay trong sân viện lại khá sạch sẽ, nhìn từ xa, chỗ điện thờ phụ hẻo lánh hình như có ánh nến.

Ánh nến kia mỏng manh, không giống điện vàng ban đêm đèn đuốc sáng trưng, dường như chỉ đốt một ngọn nến, lắng nghe cũng không có tiếng người khiến đêm càng thêm sâu thẳm lạnh lẽo.

Mộ Thanh liếc nhìn tường cung, trên tường tróc không ít sơn, rõ ràng đây vẫn là điện cũ. Điện cũ, lại có người ở, chẳng lẽ là lãnh cung?

Suy nghĩ này mới chợt lóe lên, Bộ Tích Hoan đã dẫn theo nàng ra khỏi cửa điện, quẹo vào một góc, thấy một hẻm cung hẹp sâu, cuối ngõ nhỏ có một cánh cửa nhỏ. Ra khỏi cửa nhỏ, một chiếc xe ngựa dừng ở nơi đó. Hai người lên xe ngựa, chỉ đi qua một quảng trường nhỏ đã thấy cửa cung. Ra khỏi cửa cung, con đường đá xanh dưới chân rộng mở, Mộ Thanh cúi đầu, không nhìn rõ sắc mặt trong xe ngựa tối tăm.

Xe ngựa đi ra đường lớn, dần thấy ánh đèn rực rỡ trắng đêm, một đường đi thẳng đến phố đông.

Xe vào từ cửa sau phủ Thứ Sử, dừng ở một chỗ lầu các. Mộ Thanh xuống xe nhìn ngoài lầu các này là một vườn hải đường, hải đường đã rụng, cảnh trí không giống mấy ngày trước, lại vẫn là lầu các thuê thợ thủ công mà ngày ấy nàng trà trộn vào phủ Thứ Sử, cũng là chỗ nàng bị giam sau khi bị ngất.

Bộ Tích Hoan dẫn nàng vào lầu các, muốn nàng ngồi chờ ở dưới lầu rồi tự đi trên lầu.

Mộ Thanh đứng ở dưới lầu, thấy dưới lầu vẫn không trang trí gì, ánh trăng qua cửa sổ chiếu vào khiến mặt đất loang lổ, hương lê thoang thoảng, mùi sơn nhạt hơn đêm nàng bị giam giữ nhiều gần như không ngửi thấy. Bên môi nàng lộ ra nụ cười lạnh trào phúng, chỗ lầu các này nghe đồn cố ý làm mới do mẹ của Trần Hữu Lương đến, hiện giờ xem ra không phải như thế. Nàng hao hết tâm tư giả thành thợ thủ công tiến vào, có khi từ lúc đó đã rơi vào lưới của Bộ Tích Hoan.

Trong lòng nàng buồn bã, xoay người đi đến bên cửa sổ, muốn đẩy cửa sổ ra hít thở không khí, ánh mắt rơi xuống mặt đất, hơi đổi! Vừa rồi trên mặt đất vẫn là bóng cây loang lổ, hiện giờ chỗ loang lổ kia lại bao phủ một tầng bóng tối. Ngoài cửa sổ này là vườn hải đường, ánh trăng xuyên qua đầu cành lọt vào đầu phòng, vốn nên nhìn thấy bóng cây, sao lại là khoảng lớn bóng tối?

Ánh mắt Mộ Thanh khẽ đổi, bước chân lại không dừng, vẫn đến bên cửa sổ đẩy cửa ra. Cửa sổ vừa mở, gió đêm quất vào mặt, cổ tay áo nàng hiện ra ánh sáng lạnh, xé gió phá trăng mà đi!

Trong ánh trăng, ở một chỗ bí mật chợt nghe một tiếng cười sang sảng: “Chu huynh đúng là người biết dùng ám khí!”

Tiếng “Chu huynh” kia nghe có vẻ hài hước, Mộ Thanh chỉ thấy một bóng xanh từ đầu cành cây bay xuống, như cưỡi mây xanh, trong vườn đều là tàn hồng, người nọ hạ xuống, không hề nghe thấy tiếng vang, chậm rãi đi tới, chỉ thấy màu thiên thanh nhẹ nhàng, không nghe thấy âm thanh dưới chân công tử.

Gió đêm khẽ thổi, tàn hồng lướt qua đầu cỏ, có thể nghe thấy tiếng rì rào nhỏ, người nọ đi tới như đang đi trên ngọn cỏ. Nơi hắn đi qua, tàn hoa không nát ngọn cỏ không cong, Mộ Thanh nhìn thẳng dưới chân người nọ, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc.

Khinh công thật sự cao!

Trong khoảnh khắc kinh ngạc này, công tử kia đã ở ngoài cửa sổ, cách hiên cửa sổ lầu các phe phẩy quạt cười nhìn nàng, tay ngọc cầm quạt thon dài, giữa ngón tay là một con dao mỏng.

Mộ Thanh không nhìn con dao mà mình ném, chỉ nhìn công tử kia: “Các hạ là ai?”

Người này, nàng nhớ rõ, chẳng qua đến nay vẫn không biết tên họ.

Công tử kia nghe vậy, trong đôi mắt phượng thon dài bay ra chút thần thái xán lạn giữa đêm trăng, ra dáng ra hình chắp tay thi lễ chào hỏi: “Tại hạ Ngụy Trác Chi, bái kiến Chu huynh.”

Ngụy?

Mộ Thanh nhíu mày: “Ngụy nào? Ngụy gia Giang Nam? Ngụy công tử?”

“Chu huynh thông tuệ, đúng là tại hạ.” Ngụy Trác Chi cười. Hắn mặc bộ đồ đắt giá, lại có khinh công như vậy, tự báo dòng họ, trên đời này người không đoán ra hắn là người phương nào rất ít. Mộ Thanh có thể đoán được ra là đương nhiên, câu khen thông tuệ này nghe kiểu gì cũng ra vài phần hài hước.

Hắn vừa cười vừa dâng dao lên, Mộ Thanh lạnh lùng, duỗi tay nhận lấy, tự giễu hừ một tiếng.

Ngụy công tử, chủ nhân sòng bạc Xuân Thu, nhân sĩ giang hồ, khó trách thị nữ của hắn đều là kẻ giỏi dùng độc. Đêm đó nàng đến sòng bạc, người này và Bộ Tích Hoan có lẽ đều cùng một phe. Đêm đó nàng còn đoán Bộ Tích Hoan là Ngụy công tử, không ngờ chính chủ ở ngay cạnh hắn.

Mộ Thanh nhìn Ngụy Trác Chi một cái, nghĩ đêm đó nàng trà trộn vào phủ Thứ Sử, chắc chắn là cái bẫy của Bộ Tích Hoan và hắn thì càng nhìn người này càng không vừa mắt. Nàng thu tay, thuận tiện đóng cửa sổ lại!

Cửa sổ kia đóng quá dứt khoát, suýt nữa đập vào mũi Ngụy Trác Chi, nghe Mộ Thanh lạnh nhạt nói trong cửa sổ: “Không cần xưng huynh gọi đệ, các hạ già hơn tại hạ!”

Khóe miệng Ngụy Trác Chi hơi kéo, sờ sờ mũi, đóng cửa sổ, hắn chỉ phải đi đường vòng vào.

Vừa đi tới cửa đã thấy có người từ nơi xa vội vã chạy đến, người chưa tới gần đã hỏi: “Ngụy công tử, chủ thượng đến chưa? Đằng trước đã chuẩn bị thăng đường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện