Nguyện Giả Thượng Câu

Chương 25: Xa cách



Tần Vãn Thư ngồi ở ghế bên cạnh người lái, khi Hàn Sĩ Bân thay nàng cài dây an toàn hôn nhẹ vào má nàng, sau đó ngồi lại trên ghế. Tần Vãn Thư ở Hàn Sĩ Bân ngồi lại ghế khi, nhắm mắt lại dường như là muốn nghỉ ngơi, Tần Vãn Thư biết mình lúc này không muốn cùng Hàn Sĩ Bân nói chuyện.

Hàn Sĩ Bân muốn mở miệng kiếm chuyện nói, nhưng khi nhìn đến Tần Vãn Thư nhắm mắt, liền từ bỏ, hắn nhìn Tần Vãn Thư tinh sảo sườn mặt suy nghĩ nữ nhân này thật sự là rất giống nữ thần cao cao tại thượng, mặc dù kết hôn hơn ba năm hắn vẫn không thể hiểu biết nàng hoàn toàn.

Bên trong xe cực kỳ im lặng, rốt cuộc qua một lúc lâu, Hàn Sĩ Bân kiềm chế không được, hắn biết Tần Vãn Thư không có ngủ thật.

“Em bây giờ hình như có chút không đúng…” Hàn Sĩ Bân mở miệng nói, hắn đối với cảm xúc của Tần Vãn Thư khá nhạy cảm.

Một lúc lâu sau còn không nghe được Tần Vãn Thư đáp lại, trong lúc Hàn Sĩ Bân cảm thấy Tần Vãn Thư sẽ không trả lời nghi vấn của mình, nàng chậm rãi mở mắt.

“Em có gì lạ lùng?” Tần Vãn Thư thản nhiên hỏi.

Hàn Sĩ Bân lại trầm mặc, bây giờ hắn còn không nghĩ ra được rốt cuộc hành động của nàng lạ lùng ở chỗ nào.

“Nếu em mệt mỏi vậy tiếp tục ngủ một chút đi, đến nhà anh sẽ gọi em.” Hàn Sĩ Bân quan tâm nói, có lẽ là thần kinh của minh hơi bị mẫn cảm.

“Ân.” Tần Vãn Thư nhẹ nhàng lên tiếng, tiếp tục nhắm mắt lại.

Hàn Sĩ Bân tâm tình đặc biệt bất an, từ lúc trở về bắt đầu trong lòng đã âm ỉ không dễ chịu.

Đến nhà Tần Vãn Thư đi vào trước tắm rửa, đúng lúc này di động của nàng vang lên.

Hàn Sĩ Bân nhìn chằm chằm vào túi xách một lúc, do dự thêm một hồi, mới mở túi lấy di động của Tần Vãn Thư ra.

Tiểu tiên nữ, Hàn Sĩ Bân nhìn trên màn hình thấy một cái tên xa lạ chưa từng xuất hiện trong vòng giao tế của thê tử, do đó Hàn Sĩ Bân không nghĩ ngợi ấn ngay nút nhận.

Hàn Sĩ Bân bắt máy xong cũng không vội lên tiếng, mà người ở đầu dây bên kia cũng không lập tức nói chuyện, hai bên đều giữ im lặng một lúc, Hàn Sĩ Bân mới hỏi: “Xin hỏi là vị nào? Tôi là chồng của Tần Vãn Thư, nàng hiện tại đang ở phòng tắm, có chuyện gì không?”

Tả Khinh Hoan nghe Hàn Sĩ Bân giọng nói liền cúp điện thoại, nàng lúc này cảm thấy thực may mắn mình dự đoán trước, không có bộp chộp nói chuyện trước, được rồi, Tả Khinh Hoan thừa nhận mình ác ý muốn tạo thêm phiền phức cho Tần Vãn Thư.

Hàn Sĩ Bân gặp đối phương cúp máy, chân mày cau lại, người này rốt cuộc là ai, gọi điện thoại đến một lúc lâu không nói lời nào đã đủ kỳ quái, vậy mà lúc nghe mình hỏi xong liền cắt đứt, chuyện này thật kỳ lạ, cho nên bây giờ hắn rất muốn biết vị tiểu tiên nữ này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Một lúc sau, Tần Vãn Thư từ phòng tắm đi ra xem thấy Hàn Sĩ Bân cầm di động của mình ngẩn người, nàng khẽ nhíu mày, cho tới bây giờ nàng đều tôn trọng riêng tư của Hàn Sĩ Bân, hắn cũng không nên đụng vào di động của nàng.

Hàn Sĩ Bân thấy Tần Vãn Thư bước ra, liền lập tức giải thích: “Di động của em vẫn vang lên không ngừng, anh nghe giúp em, cũng rất kỳ lạ, đối phương gọi điện thoại đến không có nói chuyện, vừa nghe tiếng của anh liền cúp máy.” Hàn Sĩ Bân ra vẻ không quan tâm nói.

“Là ai vậy?” Tần Vãn Thư tự nhiên biết Hàn Sĩ Bân có ý thử mình, cũng tự nhiên đoán được là điện thoại là của Tả Khinh Hoan gọi đến, nhưng Tần Vãn Thư không chút để ý hỏi lại, trong lòng cảm thấy cảnh tượng này có chút buồn cười, tiểu tam gọi tới, Hàn Sĩ Bân hành động như nàng mới là người có ngoại ngộ (ngoại tình).

“Tiểu tiên nữ, tên này nghe thật ngộ nghĩnh, tiểu tiên nữ là ai vậy?” Hàn Sĩ Bân lộ ra tò mò hỏi.

Tần Vãn Thư không biết hiện tại mình nên lộ ra biểu tình gì mới tốt, lão công đi ăn vụng quay lại hỏi mình tiểu tam là ai, Tần Vãn Thư cảm thấy từ khi mình gặp gỡ Tả Khinh Hoan toàn bộ sự tình đều có vẻ hoang đường quá độ, thế nhưng chính mình là người dung túng những chuyện này tiếp tục phát sinh.

“Chỉ là bằng hữu mới quen của em, có người bà con xa của Tần gia sinh một tiểu cô nương, bộ dạng thực đáng yêu, nàng thích người khác gọi nàng tiểu tiên nữ.” Tần Vãn Thư khi nói dối hơi thở không hề rối loạn, chống lại ánh mắt nghi ngờ của Hàn Sĩ Bân không có một tia sơ hở.

“Bao nhiêu tuổi?” Hàn Sĩ Bân đã tin hơn phân nửa, Tần gia con cháu đông đúc, cho nên mình không nhận thức hết Tần gia toàn bộ thân thích cũng là có khả năng.

“Khoảng ba tuổi.” Tần Vãn Thư thản nhiên nói, lập tức liền giải trừ một đống nghi vấn của Hàn Sĩ Bân từ khi tiếp điện thoại bắt đầu, là tiểu hài tử, khó trách gọi điện thoại cũng không nói chuyện, có lẽ tiểu hài tử không biết sử dụng di động.

“Là đáng yêu tiểu bằng hữu sao? Lão bà thích trẻ em như vậy, khi nào thì chúng ta cũng có một hài tử đi.” Hàn Sĩ Bân nửa đùa nửa thật nhìn Tần Vãn Thư nói.

Nếu không có sự xuất hiện ngoài ý muốn của Tả Khinh Hoan, Tần Vãn Thư tính ở mình 30 tuổi sẽ sinh một tiểu hài tử, toàn bộ nhân sinh của nàng đều dựa theo kế hoạch này, nhưng khi biết Hàn Sĩ Bân có tình phụ ở ngoài sau, Tần Vãn Thư lập tức đánh mất ý niệm này.

“Chúng ta cần suy tính kỹ hơn.” Tần Vãn Thư không có hứng thú nói tiếp đề tài này.

Hàn Sĩ Bân có chút bất ngờ khi nghe Tần Vãn Thư cự tuyệt, hắn nghĩ Tần Vãn Thư là truyền thống nữ nhân, chắc chắn rất thích tiểu hài tử mới đúng, nhưng nếu Tần Vãn Thư không thích tiểu hài tử, hắn cũng không miễn cưỡng nàng. Dù sao nữ thần quả thật không cần thiết vì sinh tiểu hài tử chuyện tình mà phiền lòng, chuyện Hàn gia phải có hậu còn nhiều nữ nhân nguyện ý vì mình sinh con, tuy nguyên bản Hàn Sĩ Bân cảm thấy trừ bỏ Tần Vãn Thư ra không ai có tử cách làm mẫu thân của hài tử mình.

Hàn Sĩ Bân nhìn ngồi ở trước bàn trang điểm đang sấy tóc Tần Vãn Thư, mọi hành động hết sức tao nhã mỹ lệ hoàn toàn tập trung ở trên người nàng thật khiến cho người khác mê mẩn không thôi, nếu nói Tần Vãn Thư có khuyết điểm, đó chính là không thể thỏa mãn nhu cầu của hắn. Nàng rõ ràng thoạt nhìn như vậy quyến rũ mê người, nghĩ đến Hàn Sĩ Bân thực không cam lòng.

“Lão bà, đêm nay anh muốn…” Hàn Sĩ Bân từ phía sau ôm lấy Tần Vãn Thư.

“Em mệt quá, em không muốn.” Tần Vãn Thư không hề nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt, trước kia Tần Vãn Thư ngẫu nhiên còn có thể nhẫn nhịn làm theo yêu cầu của Hàn Sĩ Bân, nhưng bây giờ Tần Vãn Thư cảm thấy mình không cần thiết lại phải tiếp tục hy sinh, từ khi Hàn Sĩ Bân phản bội hôn nhân, mình cũng cần phải chịu trách nhiệm với hắn. Tần Vãn Thư vẫn cảm thấy mình không phải là thánh mẫu, mà là người đối với người khác cực kỳ hà khắc, đặc biệt là đối với một nửa của mình.

“Chúng ta đều thật lâu không có thân mật quá, anh mới 33 tuổi, thể xác và tinh thần khỏe mạnh tráng niên nam tử, tiếp tục như vậy, em nói anh làm sao bây giờ?” Hàn Sĩ Bân vốn tâm tình cũng không tốt lắm, bây giờ liền có chút tức giận.

“Có lẽ anh có thể tìm một nữ nhân khác.” Tần Vãn Thư nhìn Hàn Sĩ Bân, mỉm cười nói, tươi cười lạnh nhạt không thể nhạt hơn.

Hàn Sĩ Bân sửng sốt, lần đầu tiên Tần Vãn Thư nói ra đồng ý mình đi tìm nữ nhân khác, điều này khiến Hàn Sĩ Bân nhất thời không kịp phản ứng.

“Em nói thật sao?” Hàn Sĩ Bân không xác định hỏi.

“Ân.” Tần Vãn Thư gật đầu.

“Em sẽ không trách anh sao?” Hàn Sĩ Bân tiếp tục dò xét hỏi, nếu Tần Vãn Thư là loại nữ nhân nhân nhượng trượng phu, chuyện này không hẳn không thể giải quyết, miễn cho mình như thế vất vả chỉ sợ Tần Vãn Thư phát hiện ra dấu vết.

“Sẽ không, em sẽ chúc mừng cho anh.” Tần Vãn Thư vừa cười vừa nói.

Hàn Sĩ Bân vừa nghe xong cảm thấy Tần Vãn Thư quả nhiên là đang thử mình, một khi nghĩ đến Tần Vãn Thư nếu biết mình ngoại tình nhất định cùng mình ly hôn, Hàn Sĩ Bân cảm thấy mình càng phải cẩn thận hơn nữa.

“Tần Vãn Thư, em có yêu anh không?” Hàn Sĩ Bân hỏi.

“Anh không phải nói, em yêu anh hay không không quan trọng, anh chỉ cần yêu em là được sao?” Tần Vãn Thư hỏi ngược lại, thời điểm kết hôn năm đó, Hàn Sĩ Bân cũng hỏi qua vấn đề này, lúc ấy chính mình liền trả lời là “Em không biết yêu là cái gì, có thể em không yêu anh.”, lúc ấy Hàn Sĩ Bân là như vậy trả lời mình, nên mình mới đồng ý gả cho hắn.

“Nhưng là có đôi khi, anh cũng sẽ mệt mỏi.” Ba năm, còn không có thể làm cho Tần Vãn Thư yêu mình sao? Nghĩ đến Hàn Sĩ Bân cảm thấy rất thất vọng.

“Anh vẫn có thể lựa chọn lại.” Tần Vãn Thư nhìn Hàn Sĩ Bân ánh mắt nói, có lẽ ngay từ đầu mình chọn hắn là sai lầm.

“Sẽ không, anh sẽ không hối hận với lựa chọn của mình.” Hàn Sĩ Bân kiên định nói, hắn thật sự rất yêu Tần Vãn Thư, mặc dù có chút không đủ lý tưởng.

Tần Vãn Thư không trả lời, có lẽ có một ngày, mình có thể trả lại tự do cho hắn.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện