Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 98: Bởi vì ngươi không đẹp



Nhìn thấy Tô Ý Uẩn chớp mắt, trong đầu Lâm Tùy An xuất hiện vô số thuyết âm mưu, ví dụ như cái chết của Đan Viễn Minh, ví dụ như trục thư của Khương Đông Dịch, ví dụ như những sát thủ áo đen trên phường Bạch Lộc, hiện giờ nghĩ lại, ít nhiều đều có liên hệ với Tô Ý Uẩn.

Chẳng lẽ Tô Ý Uẩn là BOSS cuối?

Nhưng nhìn động tác của hắn, Lâm Tùy An lại có hơi không xác định... Tô Ý Uẩn vội thu hồi thứ gì đó từ trên bàn, rồi chạy về phía cửa sổ, giày cũng rớt mất, chiếc vớ kéo dài, làm hắn vấp ngã, cằm dập trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu thật lớn, Lâm Tùy An nghe thôi mà thấy đau cả răng, cũng không biết dập gãy mấy cái rồi.

Nếu thật sự là BOSS, thì cũng là một BOSS không ra gì thôi.

Lâm Tùy An nhấc bàn vung lên, chiếc bàn vững vàng rơi vào trên người Tô Ý Uẩn, bốn chân bàn vừa khéo trở thành một cái lồng bốn góc vây lấy hắn, tạo hình giống như một con rùa, Tô Ý Uẩn nào chịu được vũ nhục như vậy, lập tức chửi bới: "Lâm Tùy An, thứ nữ tử ác độc như ngươi! Thế mà lại đuổi giết ta đến đây! Ngươi quả nhiên là muốn đuổi cùng sát tận Tô thị chúng ta!"

Lâm Tùy An lười để ý tới hắn, xé bỏ vạt áo Tô Ý Uẩn, rồi nhét nó vào miệng hắn, một chân giẫm lên bàn, khuỷu tay đặt lên đầu gối, nghiêng người, Thiên Tịnh gõ xuống bụng sát thủ mập mạp: "Hách Lục đúng không? Người truyền tin đồn Tương Liễu giết người khắp Đông Đô là ngươi đúng không?"

"Ngươi, ngươi nói cái gì ta không biết!" Hách Lục thét chói tai: "Ta không biết Tương Liễu gì sất..."

Cổ tay Lâm Tùy An run lên, Thiên Tịnh trượt ra nửa vỏ, lưỡi đao màu xanh biếc cắt một cái lỗ trên cổ, mùi máu tươi giống như một con rắn độc như ẩn như hiện quấn quanh cổ hắn. Mặt Hách Lục trắng bệch.

"Tính tình ta không tốt, càng không có kiên nhẫn." Đồng tử Lâm Tùy An bị ánh đao Thiên Tịnh phản chiếu giống như ánh sáng lục từ quỷ môn quan: "Là ai sai khiến ngươi?

Hách Lục: "Ta không biết! Ta không biết gì hết!"

Lâm Tùy An cười nhạo một tiếng, ánh mắt lướt một vòng trong phòng, từ lúc tiến vào viện này, cô đã cảm thấy có gì không đúng, giác quan thứ sáu của thân thể vẫn không ngừng phát ra cảnh cáo, nơi này có một loại tồn tại cực kỳ nguy hiểm.

Bây giờ, cảm giác này càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Giống như có một đôi mắt không nhìn thấy vẫn yên lặng nhìn chăm chú vào cô.

Phòng Hách Lục mộc mạc khác thường, ngoài đệm trà án ở ngoại sảnh, chỉ có một tấm bình phong làm bằng gỗ lim, bên trong có một tủ quần áo, một giường, bên cửa sổ còn có một chỗ nằm, trên giường tùy tiện rải rác mấy quyển trục thư, trừ chuyện đó ra, cũng không có bài trí nào khác.

Phòng này quá sạch sẽ, giống như bị cố ý bày ra vậy.

Áo dài bên ngoài Hách Lục hiển nhiên là vội vàng thay đổi, cổ áo lộ ra vẫn là dạ hành y(*), đỉnh đầu đeo một cây trâm vàng, hoàn toàn khác với phong cách trang trí nội thất.

(*)mấy bộ đồ đen đi trong đêm của mấy anh chơi đồ ấy ạ

Trong đầu Lâm Tùy An hiện ra một suy đoán: chủ nhân thực sự của căn phòng này không phải vị "Hách Lục gia" trước mắt này, mà là người khác.

Nếu Hách Lục không phải là chủ nhân của khu vườn này, như vậy, thì lời nói của Mãn Khải cũng là nói dối.

Nói cách khác, Mãn Khải cũng được sắp xếp để tiếp đón cô.

Để làm gì?

Cố ý dẫn cô vào viện này?

Hoặc dẫn cô đi nơi nào khác ư?

Hoặc là cố ý dẫn cô tới gặp vị "Hách Lục" này?

Dù cho mục đích gì, đã hao hết tâm tư như thế, nhất định sẽ không để cho cô dễ dàng rời đi.

Thú vị, Lâm Tùy An nghĩ, xem ra cô đánh bậy đánh bạ đụng phải cá lớn rồi!

"Xem ra Lục gia không chịu khai nhỉ." Lâm Tùy An thở dài nặng nề: "Đã như vậy, thì chỉ có thể mời tất cả mọi người ở Lục gia đến Đại Lý tự ngồi một chút, hình ngục quan của Đại Lý tự nhất định có thể giúp mọi người nhớ lại thứ gì đó."

Sắc mặt Hách Lục đại biến, đang muốn hét cái gì đó, thì bị Lâm Tùy An nhét miệng lại. Lâm Tùy An đạp gãy một cái chân bàn của trà án, kéo Tô Ý Uẩn ra, xé áo ngoài của Lục gia, trói hai người vào hai bên chân bàn, được rồi, rất hài lòng, như vậy cô chỉ cần kéo chân bàn là có thể đồng thời khống chế hai người, mặt Tô Ý Uẩn đỏ bừng, cũng không biết là tức giận hay là cảm thấy tạo hình này quá mất mặt, thần sắc Lục gia rõ ràng hơi hoảng hốt, trong miệng không ngừng kêu ưm ưm, điên cuồng lắc đầu.

Lâm Tùy An kéo hai người trực tiếp đi ra khỏi phòng, trong viện tối hơn vừa rồi, và cũng yên tĩnh hơn. Yên tĩnh đến khủng khiếp.

Đèn trong nhà ở phía đông đường tắt, một viện lớn như vậy chỉ có một chút ánh nến phía sau, kéo bóng ba người dài trên mặt đất.

Bóng tối đâm vào làn da Lâm Tùy An đau đớn, là sát ý không tiếng động, nơi này mai phục không ít người, không nghe được tiếng hít thở, đều là người giỏi công phu.

Mãn Khải vừa rồi rõ ràng bị Lâm Tùy An đánh ngất xỉu không biết từ khi nào đã bò dậy, son phấn trên mặt bị cọ rửa không ít, trên gương mặt hoa rực rỡ, hắn vẫn dùng tư thế kia, ôm cánh tay, níu bả vai, bị ánh trăng bạc chiếu lên, lộ ra nụ cười âm trầm rợn người.

Lâm Tùy An cảm giác tay chân trở nên nặng nề, Lục gia không biết vì sao quỳ trên mặt đất, so ra, Tô Ý Uẩn lại coi như có vài phần phong cốt của con cháu thế gia, có thể miễn cưỡng đứng, chỉ là dưới thân dường như truyền ra tiếng nước chảy xiết.

Mãn Khải: "Lâm nương tử, thật sự không lo lắng cho ta sao?"

Lâm Tùy An: "Để cho chủ nhân của ngươi đi ra, có lẽ càng hợp khẩu vị của ta."

"Lâm nương tử làm sao đoán được ta không phải là chủ nhân?"

Lâm Tùy An suy nghĩ một chút: "Bởi vì ngươi không đủ đẹp."

Da mặt Mãn Khải hơi co rút, khóe mắt rớt xuống mấy khối phấn, đột nhiên, hắn lại nở nụ cười, da thịt nhăn lại, phấn rụng xuống càng nhiều: "Lâm Tùy An, ngươi không giống như trong lời đồn. Rất giống với lời Thất gia nói."

Hắn lấy ra một quyển trục thư từ xa ném tới, Lâm Tùy An không nhận, mặc cho trục thư lăn xuống mặt đất, ai biết bên trong có ám khí hay không, cẩn thận có thể đi vạn năm.

"Nơi này là mấy cứ điểm mà Hách Lục thiết lập, căn cứ vào những cứ điểm này để tra xét thì phá tan tin đồn bao phủ bầu trời Đông Đô." Mãn Khải nói: "Thất gia nói, đây là quà gặp mặt tặng cho Lâm nương tử."

Lâm Tùy An nhướng mày: "Vì sao lại cho ta?"

Thất gia nói có duyên với Lâm nương tử."

"Nếu đã có duyên như vậy, vì sao không ra ngoài nói chuyện với với ta?"

Mãn Khải lắc đầu: "Thất gia nói, bây giờ chưa phải lúc."

Lâm Tùy An nhìn trục thư trên mặt đất: "Làm sao ta biết thứ này là thật hay giả?"

"Chủ nhân Thiên Tịnh có Tịnh Môn làm hậu thuẫn, là thật hay giả thì điều tra là biết."

Trong cổ họng Lục gia giống như giết heo điên cuồng kêu to, thân hình phì nhiêu lăn lộn trên mặt đất, ngay cả Tô Ý Uẩn cũng lăn xuống đất.

"À, đúng rồi, chủ nhân còn bảo ta gửi cho Lục gia một câu." Mãn Khải dùng hai ngón trỏ kéo da mặt lên, bày ra một khuôn mặt tươi cười rất kỳ lạ: "Lão Lục à, ta đã sớm nói với ngươi, chút mánh khóe kia của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị tra ra, ngươi lại không nghe. Hơn nữa vận khí của ngươi cũng quá kém, lại đụng phải chủ nhân Thiên Tịnh và Hoa gia Tứ Lang, nói vậy không quá hai canh giờ, bọn họ sẽ lột sạ.ch ngươi từ trong ra ngoài, ngay cả cái quầ.n lót cũng sẽ không còn. Chuyện đã đến nước này, ngươi không bằng hy sinh cái nhỏ của mình, thành tựu chuyện lớn của ta. Huynh đệ và người nhà Thất gia của ngươi, ta sẽ thay ngươi chăm sóc thật tốt!"

Lời còn chưa dứt, đột nhiên xung quanh nổi lên kình phong, hơn hai mươi gã áo đen lao ra từ trong bóng tối, giống như từng đoàn sương đen giương nanh múa vuốt bao vây lấy Lâm Tùy An, Lâm Tùy An nhấc chân đá bàn vung lên, quăng hai người ra sau lưng, lục quang của Thiên Tịnh  hóa thành lôi điện đầy trời, đánh, bổ, quét, chém, trêu chọc sáu chiêu thức nhanh đến cực hạn, xé rách sương mù dày đặc khắp trời đất, mạnh mẽ chém ra một con đường, đánh về phía Mãn Khải.

Mãn Khải hít sâu, quay đầu bỏ chạy, đúng là không có võ công, đao phong Thiên Tịnh gần như lướt qua áo hắn, đột nhiên, phía sau có một luồng sát ý đáng sợ đánh tới. Lâm Tùy An tránh không kịp, chỉ có thể rút đao trở về phòng ngự, nhưng thấy ba luồng sát ý đánh thẳng vào mặt mình, người công kích thế mà lại là Hách Lục, hắn không biết từ lúc nào đã bị người cởi dây trói, hai mắt đỏ thẫm, gân xanh nổi lên, nghiễm nhiên là một dáng vẻ muốn liều mạng.

Trong lần này, Mãn Khải đã được gã áo đen hộ tống ẩn vào bóng tối vô tận.

Đối mặt với công kích điên cuồng của Hách Lục, Lâm Tùy An giật mình, chiêu thức mà Hách Lục dùng, cũng là chiêu thức đầu tiên của thập tịnh tập "Cắt yết hầu máu văng mười trượng, Diêm La chiêu hồn", chẳng lẽ, hắn cũng giống như Thẩm Huân, cùng nhóm với đám áo đen kia?

Mãn Khải cũng vậy? Tên Thất gia kia cũng vậy sao?

Con mẹ tổ tông nó chứ!

Tinh thần Lâm Tùy An chấn động, Thiên Tịnh ở trong lòng bàn tay như nở hoa, lưỡi đao đổi thành sống đao, không chút khách khí đánh về phía Hách Lục như vậy có thể không cần cố ý giảm bớt tốc độ, cũng có thể bảo toàn tính mạng của hắn.

Hách Lục dường như bị chọc giận, ngoại trừ mấy chiêu công kích ban đầu còn có vài phần bóng dáng thập tịnh tập ra, công kích còn lại quả thực  là đánh lung tung, tốc độ và sức mạnh lại tăng lên gấp đôi, cộng thêm trọng lượng của hắn, lực công kích không thể nói là không kinh khủng, không đánh Lâm Tùy An, còn phá hủy gần hết bồn hoa, bụi cây, đình đại hành lang trong viện, Lâm Tùy An đánh với hắn mấy chiêu, cảm thấy không đúng, lấy kinh nghiệm trước kia của cô và Hách Lục giao thủ, người này căn bản không có khả năng đạt tới lực công kích như vậy. Ánh mắt hắn càng ngày càng đỏ, đôi mắt đen đều biến thành màu đỏ như máu, gân xanh trên cổ mơ hồ hiện ra màu đen.

Tẩu hỏa nhập ma? Đây là phản ứng đầu tiên của Lâm Tùy An, không đúng, thế giới này không có khái niệm nội công, tất cả cao thủ cô gặp phải đều không có nội lực, cho nên... là tác dụng của thuốc ư?!

Hách Lục đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, nhảy lên, cả người giống như một cái bánh thịt khổng lồ lơ lửng trên không trung, đè xuố.ng vị trí của Lâm Tùy An, Lâm Tùy An kinh hãi thất sắc, nếu hắn bị đập xuống đất như vậy, tất nhiên là không giữ được tính mạng, lập tức nghiêng thắt lưng xuống ngựa, duỗi dài hai tay định đi tiếp. Đôi mặt đỏ như máu của Hách Lục xẹt quạ sự khiếp sợ.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một người xông tới, một chưởng đẩy Lâm Tùy An ra, còn bàn thân thì lăn sang một bên.

Hách Lục rơi xuống đất, máu đen văng tung tóe, lại rơi vào trong bụi.

"Ngươi điên rồi sao?!" Cận Nhược bò dậy, hét lên với Lâm Tùy An: "Ngươi sẽ chết đó!"

"Ta cảm thấy mình có thể bắt được hắn..." Lâm Tùy An thấy Cận Nhược rống lên thì hơi chột dạ, liếc mắt qua nhìn, mừng rỡ: "Hắn còn sống!"

"Ước chừng là mỡ dưới da dày, Hách Lục vẫn còn lưu lại một hơi, nhưng tình huống không hề lạc quan, miệng không ngừng hộc máu."

"Phương đại phu, mau đến xem thử đi!" Cận Nhược hét to.

Phương Khắc giống như một vệt máu trong đêm tối bay tới,  sờ sờ mạch đập của Hách Lục, lại mở mí mắt nhìn một chút, từ trong rương gỗ lớn lấy ra một cái túi, rút ngân châm ra rắc điên cuồng đâm.

Lâm Tùy An: "Phương đại phu sao cũng tới đây?"

Tay Phương Khắc không ngừng, giọng càng lúc càng lạnh: "Ta ở tiệm ăn Vương gia nhìn thấy phương Hồng Tiếu bên này phá phòng phá ốc, đoán là bút tích của Lâm nương tử."

Cận Nhược nhỏ giọng: "Chúng ta hình như để quên Phương đại phu ở quán ăn Vương gia."

Lâm Tùy An ngạc nhiên: "Ngươi ngồi một mình ở đó mấy canh giờ rồi?"

"Phương đại phu ăn nhiều quá, hóa đơn đến một quán tiền cơ."

Lâm Tùy An: "..."

Xem ra Phương huynh bị lãng quên cực kỳ tức giận.

"Ngân châm chỉ có thể chống đỡ mạng hắn nửa chén trà, muốn hỏi cái gì thì hỏi lẹ." Phương Khắc nói: "Đừng nói nhảm."

Lâm Tùy An vén áo ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Hách Lục, màu đỏ lúc trước đã dần dần rút đi, ánh mắt của hắn khôi phục vài phần tỉnh táo, gân đen như rết bò ở cổ và trán, hô hấp dồn dập rất không bình thường.

Trong lòng Lâm Tùy An có mấy chục vấn đề, nhưng cũng biết ước chừng căn bản sẽ không nghe được đáp án, suy nghĩ một chút, hỏi một câu mấu chốt nhất: "Là các ngươi bắt Chung Tuyết sao?"

Hách Lục cười lạnh: "Ta còn tưởng rằng, ngươi thấy hứng thú với thân phận của ta hơn."

Lâm Tùy An: "Ta càng muốn cứu người hơn.

Hách Lục: "Ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu."

Lâm Tùy An gật đầu: "Quả nhiên, các người chỉ lợi dụng vụ án trầm thi để lan truyền tin đồn, những vụ án đó đều không phải do các người làm."

Đồng tử Hách Lục kịch liệt co rụt lại: "Sao ngươi..."

"Bởi vì ngươi sắp chết rồi." Lâm Tùy An thở dài: "Tục ngữ nói, người sắp chết lời nói đều là thiện. Vì thế ngươi không muốn nói dối ta."

Căn cứ vào định luật nói nhiều của nhân vật phản diện trước lúc chết, người này nói ít như vậy, phỏng chừng chính là bia đỡ đạn.

Hách Lục ngẩn ra một chút, đột nhiên cười điên cuồng: "Ha ha ha ha ha, gã lão Thất kia tuy rằng nhân phẩm ti tiện, thủ đoạn độc ác, nhưng lời nói không sai, chủ nhân Thiên Tịnh quả nhiên là... là..."

Trong tiếng cười, ánh sáng trong mắt hắn dần dần tản đi, Lâm Tùy An nhíu chặt mày, cũng không rơi ánh mắt, ánh sáng trắng trước mắt chợt lóe, cô thấy được ký ức Hách Lục để lại.

Trong hương trà, có người đẩy tới một chén nước trà. Giọng nói chui vào màng nhĩ vừa nhỏ vừa yếu, giống như một gốc cỏ khô trên vách núi, lung lay sắp đổ.

[Từ hôm nay trở đi, ta xếp thứ bảy. Một ngày nào đó, ta sẽ giết ngươi, thay thế vị trí của ngươi.]

"Lâm nương tử!" Phương Khắc đóng mí mắt Hách Lục lại, cứng rắn nói: "Người chết thì do ta quản."

Lâm Tùy An ngỡ ngàng dời sang một bên, cau mày, trong lòng không thoải mái lắm. Mùi trà trong ngón tay vàng giống như rễ cây trong đáy lòng cô, quấn quanh không gỡ ra được. Khiến cho cô nghĩ đến một câu: như hình với bóng.

"Ngươi... không sao chứ?" Cận Nhược lắc tay: "Sao đột nhiên ngây ra như thế?"

Lâm Tùy An thở dài: "Bận rộn vô ích rồi, lời đồn này tám phần không có tác dụng gì, chúng ta lại phải điều tra lại."

Cận Nhược: "Cái gì?"

"May mà ngươi còn sống." Lâm Tùy An đi tới bụi rậm trong bóng tối, thò tay túm lấy Tô Ý Uẩn đang chạy trốn bất thành, hai chân Tô Ý Uẩn mềm nhũn quỳ trên mặt đất, giống như hai sợi mì không dùng được, toàn thân cao thấp chỉ có miệng cứng nhất: "Lâm Tùy An, ta là con cháu Tô thị Tùy Châu, nếu ngươi dám động một sợi tóc của ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận không kịp!"

"Tỉnh lại đi, lần nào cũng nói mấy câu này, ngươi nói không phiền, chứ ta nghe mãi phiền muốn chết." Lâm Tùy An xách Tô Ý Uẩn lên: "Đồ vừa rồi Hách Lục cho ngươi đâu?"

"Không có gì! Hắn ta không đưa ta cái gì hết!" Tô Ý Uẩn thét chói tai.

Lâm Tùy An nhìn Cận nhược ra ý: "Lục soát."

"Được!" Cận Nhược xắn tay áo lên, kéo Tô Ý Uẩn sang một bên, sờ từ trên xuống dưới một vòng, tiếng mắng của Tô Ý Uẩn suýt nữa chấn vỡ màng nhĩ Lâm Tùy An, thật đúng là mò ra được hai thứ, giống nhau là tư thế xuân cung phiên bản gấp trang đầy đủ, cái này cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao cũng là nghề ăn cơm của Hách gia, một loại khác cũng hơi đặc biệt, là một cái hồ lô sứ, toàn thân trắng tinh, lung linh trong suốt, ước chừng cao một bàn tay, mặt ngoài không có bất kỳ chữ viết và dấu hiệu nào, Lâm Tùy An lắc lắc, nghe được bên trong có tiếng kêu.

Lâm Tùy An nhướng mày: "Chẳng lẽ là tiên đan trường sinh bất lão?"

Cận Nhược nhận lấy, rút nút hồ lô ra, ngửi ngửi, nhíu mày: "Mùi vị không tốt lắm."

Ai ngờ đúng lúc này, Tô Ý Uẩn nằm trên mặt đất đột nhiên nổi điên, giương nanh múa vuốt nhào về phía Lâm Tùy An: "Trả lại cho ta!!"

Biểu cảm của hắn dữ tợn biến dáng, giống như bị quỷ quái nhập, Lâm Tùy An và Cận Nhược hoảng sợ, đang muốn nhấc chân đá người, không ngờ một người khác đột nhiên chen ngang đá bay Tô Ý Uẩn, y phục tung bay và hương trái cây tràn vào mũi của Lâm Tùy An.

"Ngươi là thứ gì?! Sao dám đụng vào Lâm Tùy An nhà ta hả?!" Hoa Nhất Đường vẫn còn bế nhóc ăn mày kia, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến việc phát huy của hắn, một tay chống thắt lưng, cực kỳ khí thế: "Sao không chịu soi lại đức hạnh của mình, coi có xứng không?!"

Cận Nhược nhìn thấy bất lương của Kinh Triệu phủ và Đại Lý tự xông vào, bên ngoài kêu, mắng, khóc lóc thành một đám, vội phán đoán ra tình thế, che miệng nói: "Họ Hoa không phải là hiểu lầm ngươi đến Hách Lục gia tìm hoan lạc, nên dẫn người đến bắt gian đó chứ?"

Lâm Tùy An ghé mắt: "Hoa Nhất Đường không đến mức ngốc như vậy..."

"Lâm Tùy An!" Hoa Nhất Đường tức giận xoay người, ánh mắt lúc sáng lúc tối, sắc mặt nửa đen nửa xanh: "Ánh mắt ngươi cũng quá kém rồi! Tên tiểu quan này bộ dạng lệch dưa nứt táo xấu không chịu nổi, đừng nói so với ta, đến Cận Nhược còn đẹp hơn hắn cả vạn lần!"

Cận Nhược: "Phụt!"

Lâm Tùy An: "..."

Lâm Tùy An: "Ngươi nhìn cho rõ ràng, tên đó là Tô Ý Uẩn!"

"Hả?" Hoa Nhất Đường giật mình, quay đầu lại nhìn: "Tô gia đã xuống đến mức rơi vào tình trạng này rồi sao? Còn muốn tới Hách Lục gia..." Không biết nghĩ tới cái gì, lại giật mình, tiến lên, hạ thấp giọng: "Chẳng, chẳng chẳng chẳng lẽ. Ngươi, ngươi còn nhớ...hôn ước với... Tô Thành tiên..."

Cận Nhược ôm bụng cười to: "Ha ha ha ha ha!"

Lâm Tùy An: "..."

Cứu mạng! Não của tên Hoa thông minh tuyệt đỉnh này bị mỡ lợn dán rồi sao?!

(Con đũy tình yêu quật IQ anh xuống âm phủ luôn)

1.4.2023

Tiểu kịch trường:

Nửa canh giờ trước, sở thị chợ nam.

Hoa Nhất Đường giống như con kiến bò trên chảo nóng, đi vòng vòng, nhóc ăn mày ghé vào lưng hắn không chịu di chuyển, giống như hạt gạo trên lưng kiến vậy.

Lăng Chi Nhan: "Tứ Lang không cần lo lắng, với thân thủ của Lâm nương tử, người ám sát kia nhất định trốn không thoát."

Hoa Nhất Đường: "Lần trước nàng đuổi theo Vân Trung Nguyệt chỉ cần một khắc, lần này vì sao lâu như vậy? Chẳng lẽ là trúng mai phục?!"

Vạn Lâm: "Có lẽ là đuổi theo hơi xa, không kịp tìm người báo tin..."

Lời còn chưa dứt, một gã bất lương bước nhanh vào, ôm quyền nói: "Bên ngoài có một người bán hàng rong nói có việc quan trọng cầu kiến Hoa gia Tứ Lang."

Hoa Nhất Đường: "Mau để hắn vào!"

Người bán hàng chạy đến thở hồng hộc, vừa mở miệng đã khiến cả phòng khiếp sợ: "Lâm nương tử đi Hách lục gia, thiếu môn chủ nói..."

Gió thổi tuyết trắng vút ra ngoài, thổi đến tên bán hàng rong.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn tên công tử Dương Đô hàng ngày đi hai bước đều phải lắc lư, chớp mắt đã chạy mất dạng, chỉ còn lại giọng nói để lại: "Cứt chó! Tiểu Quan của Hách Lục gia sao đẹp trai bằng ta!"

Lăng Chi Nhan và Vạn Lâm hai mặt nhìn nhau, người bán hàng hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nói ra nửa câu sau: "Thiếu môn chủ nói, Hách Lục gia có thể là cứ điểm của sát thủ, mời Lăng Tư Trực nhanh điều bất lương đi trợ giúp."

Lăng Chi Nhan: "... Không hổ là Hoa gia Tứ Lang, phán đoán tình thế quả nhiên nhanh như gió, người đâu, nhanh nhanh xuất phát!"

Vạn Lâm: "......"

Mẹ ơi, một người thành thật như Lăng lão đệ ngươi, từ khi nào mà học được cách mở mắt nói dối thế?!

*

Lâm Tùy An (gõ trán): Ôi chao, quên lấy lại lá vàng trong tay Mãn Khải rồi, lỗ quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện