Chương 60: 60: Mùi Xui Xẻo Ở Nơi Nào
NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 60: Mùi xui xẻo ở nơi nào...
Một khoảnh khắc này, tất cả mọi người ngừng thở.
Thời gian trở nên sền sệt khác thường, giống như cháo gạo nấu mấy canh giờ, nước dùng kịch độc kia hắt vào bên trong cũng trở nên nặng trịch, kéo dài chút hơi tàn nhào về phía chiếc áo dài xinh đẹp của Hoa gia Tứ Lang, nhưng góc áo trắng nõn không tì vết tựa như cánh bướm, nhẹ nhàng bay đi, một giọt nước dùng cũng không dính vào.
Mọi người lúc này mới nhớ tới hô hấp, lúc không khí tràn vào lá phổi, thời gian lại khôi phục tốc độ ban đầu, nước canh ào ào vãi đầy đất, nụ cười vặn vẹo của Kỷ Cao Dương cứng đờ trên mặt, tựa như gương mặt màu xám tro trong mộ thần hoang phế.
Hoa Nhất Đường từ xa xa lui đến bên cạnh án Từ huyện lệnh, không phải hắn tự mình đi qua, mà được một tiểu nương tử mạnh mẽ xách qua, mọi người lúc này mới phục hồi tinh thần lại, ảo giác trong nháy mắt vừa rồi là bởi vì tốc độ của tiểu nương tử kia thật sự quá nhanh, so ra thì đến thời gian cũng giống như bị chậm lại.
Từ huyện lệnh sợ tới mức sắc mặt xanh mét, che mũi thét chói tai: "Độc! Độc có độc!"
Dân chúng, Bất Lương, nha lại kinh hãi, ầm ầm tản ra.
Chỉ có ba người không nhúc nhích, Cận Nhược đứng giữa đám người, Y Tháp trên công đường, Phương Khắc bên công đường, người đứng thẳng người nghiêng, giống như hạc đứng giữa bầy gà.
Hoa Nhất Đường dùng quạt gãi gãi trán: "Trong canh không có độc, là thỏ Mộc Hạ mua từ chợ, ta gạt ngươi thôi."
Lâm Tùy An: "Ta biết."
"Hả?"
"Nước dùng có dầu mỡ." Lâm Tùy An nói: "Hắt lên y phục khó coi."
Hoa Nhất Đường hơi giật mình, vành tai giống như bị quét một lớp son phấn mỏng hồng hồng: "Ngươi lo lắng ta..."
Lâm Tùy An nói tiếp một câu lập tức đánh nát kỳ vọng của hắn: "Dù sao ngươi cũng chỉ có bê ngoài là dùng được."
Khóe mắt Hoa Nhất Đường run lên, ai oán phe phẩy chiếc quạt nhỏ.
Giọng nói của hai người không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho tất cả mọi người trong ngoài công đường nghe được rõ ràng, Cận Nhược không khỏi nổi da gà, dân chúng vừa nghe không có độc, thì lập tức vây quanh, Từ huyện lệnh tinh thần chấn động, đập ba lần kinh đường mộc: "Dưới đường nghe phán! Kỷ Cao Dương lợi dụng thân phận y giả, đầu độc mười dân chúng, thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tư ác độc, điên cuồng! Phán chém đầu!"
Kỷ Cao Dương nằm sấp trên mặt đất, nghe được phán quyết chẳng những không có khóc trời kêu đất, lại còn cười khanh khách: "Các ngươi hiểu cái rắm, ta là thần y, ta là thần, ta là thần! Ta muốn ai chết, thì người đó phải chết, phải chết..."
Nửa mặt của hắn bị Hoa Nhất Đường đánh sưng lên, tóc mai cũng rối loạn, miệng đầy máu phun loạn, thần sắc liên tục, lại tựa như điên rồi.
"Kéo xuống! Canh giữ cho kỹ vào!"Từ huyện lệnh hét lớn: "Đợi hồ sơ báo cáo đại lý tự đưa ra kết quả thẩm định cuối cùng, lập tức hành hình!"
Trong ánh mắt mọi người cực kỳ phỉ nhổ, bốn Bất Lương khiêng Kỷ Cao Dương ra ngoài.
Người tuy rằng đã đi, nhưng tiếng cười âm trầm khủng bố kia lại tựa cắm rễ ở bên tai mọi người, không xua đi được.
Từ huyện lệnh thở phào nhẹ nhõm, sửa sang lại y quan, đánh hai tiếng kinh đường mộc: "Dưới đường nghe phán, y giả Phương Khắc cung cấp manh mối hung án có công, thưởng ba quan tiền, thả đi tại chỗ, về nha đi, sau này hãy làm một đại phu tốt."
Bất Lương dỡ bỏ xiềng xích cho Phương Khắc, Phương Khắc yên lặng một lát, ôm quyền thi lễ với Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường xong thì xoay người rời đi.
Hoa Nhất Đường mặt mày chợt rạng rỡ, quạt nhỏ giống như lắc ra hoa, Lâm Tùy An thấy thế cũng không nói gì.
Từ huyện lệnh lại nói: "Hoa thị tứ lang phá án có công, thưởng..."
"Không cần: "Hoa Nhất Đường bốp một tiếng khép quạt lại, khoát tay áo: "Chỉ là tiện tay thôi."
Từ huyện lệnh cảm động đến mắt phiếm lệ, đứng dậy đi xuống dưới công đường: "Hoa gia tứ lang nghĩa khí! Từ mỗ cảm bội vạn phần! Ngưỡng mộ!"
"Đa tạ Tứ Lang!"
"Đa tạ Tứ Lang!"
"Tứ Lang quả nhiên danh bất hư truyền!"
"Tứ Lang giỏi quá!"
Dân chúng nổ ra tiếng vỗ tay hoan hô, sóng sau dồn sóng trước, gần như lật tung nóc đại sảnh phủ nha.
Phương Khắc lẳng lặng đứng ở góc công đường, nhìn dân chúng hoan hô nhảy nhót, thần sắc càng thêm âm trầm, đột nhiên, thần sắc hắn khẽ thay đổi, xoay người bước nhanh về phía cửa phường, khoảng cách giới nghiêm chỉ còn chưa tới nửa canh giờ, hắn nhất định phải nhanh lên.
Ra khỏi phường Nhất Hà, vòng qua phường Lục Hà, phường Ngũ Hà, đi thẳng đến phường Thất Hà, Phương Khắc ngày thường rất ít khi đi nhanh như vậy, khó khăn lắm mới chạy tới phường Thất Hà, thì đã thở hồng hộc đầu đầy mồ hôi, hơn nữa cả ngày chưa uống một giọt nước nào, trước mắt tối sầm, nhưng hắn không dám dừng, kiên trì chạy dọc theo đường Ngũ Thạch tới trước cửa y quán Kỷ Thị, cảnh tượng trước mắt bỗng chốc làm trong lòng hắn trầm xuống.
Mấy chục dân chúng tụ tập trước cửa y quán Kỷ Thị, lời nói dơ bẩn kết hợp với lá rau thối trứng gà thối đập vào tấm biển và vách tường của y quán Kỷ Thị:
"Kỷ Cao Dương, đồ không bằng cầm thú!"
"Kỷ Cao Dương, đồ điên khùng!"
"Kỷ Cao Dương, táng tận lương tâm!"
"Ta cũng không tin Kỷ Cao Dương giết nhiều người như vậy, thê tử hắn có biết không!"
"Hai người đầu ấp tay gối với nhau sao lại không biết, thê tử hắn khẳng định cũng là đồng lõa!"
"Cả đứa con kia của hắn, lớn lên cũng giống chuột giống chó, lớn lên chắc chắn cũng là một tai họa!"
"Mọi người cùng xông vào đi!"
"Chúng ta không thể nuôi hổ trong nhà!"
"Xông lên!"
Mấy người cầm đầu đạp văng cửa lớn Y quán Kỷ Thị vọt vào, trong y quán vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt, cả tòa y quán đều bị đập vỡ.
Quả nhiên, vẫn đến trễ.
Mồ hôi trượt xuống theo chóp mũi Phương Khắc, nhỏ xuống cánh môi tái nhợt, vừa mặn vừa đắng, hắn mím chặt khóe môi, kéo bước chân nặng nề chen vào đám người, hét lớn: "Đường Luật có quy tắc, cho dù là mười trọng tội, cũng không liên quan đến tộc nhân, người nhà Kỷ Cao Dương có biết hay không, không thể đoán bừa..."
"Tránh ra!" Một hán tử mặt đen nhảy ra khỏi cổng lớn, tát một cái đẩy Phương Khắc sang một bên, thân hình Phương Khắc gầy yếu, bước chân không vững, bị đánh vào đầu, ngã đến đầu váng mắt hoa.
"Nương nó, đến trễ rồi!" Hán tử mặt đen nhổ một bãi nước bọt: "Nương tử Kỷ gia và nhóc con kia đã chạy rồi, không để lại gì cả!"
"Mấy người Bất Lương đang đến! Rút thôi!" Trong đám người có người khẽ hét lên, chỉ sau một khắc, mấy người giống như ong vỡ tổ tản đi, mấy người xông vào y quán liên tục chạy nhảy, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng.
Thì ra đều là những lưu manh vô lại thừa dịp cháy nhà hôi của.
Còn lại hơn mười dân chúng bình thường, ném thêm mấy quả trứng thối, rồi tức giận rời đi.
Phương Khắc chật vật đứng dậy, cúi đầu xoay người, tránh đến góc tường.
Bất Lương xông vào y quán Kỷ Thị, xem một vòng, lại lui ra, báo cáo với thủ lĩnh: "Kỷ Thị và đứa bé đều không thấy đâu, không có ai bị thương."
Thủ lĩnh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, về thôi."
Đợi Bất Lương vội vàng rời đi, một bóng người giống như ma chui ra bình tĩnh nhìn tấm biển y quán Kỷ Thị bị trứng gà thối đầy một lát, xoay người rời đi.
Xem ra Kỷ phu nhân và đứa bé nhận được tin tức, nên đã tự rời đi rồi.
Thật may quá.
Màn đêm sắp đến, hoàng hôn ẩn hiện phía sau mạch núi, giống như chút máu còn sót lại hắt lên mặt đất, con đường dưới chân giống như biến thành vũng máu sền sệt, hắn chân thấp chân cao bước đi, mỗi một bước đi đều phải dùng hết sức mới có thể bước tiếp.
Túi tiền nhét vào ngực rất nặng, lục phủ ngũ tạng hắn cũng nặng theo.
Nặng giống như bình chứa nội tạng và máu thịt của Lỗ Thời vậy.
Thì ra, hắn ngu xuẩn vô tri như thế, không bằng được tên ăn chơi trác táng không vô học vô nghề kia.
Bởi vì hắn bỏ lỡ manh mối quan trọng như thế nên mới để cho Kỷ Cao Dương hết lần này đến lần khác trộm được cơ hội, giết chết những người già kia.
Tại sao hắn không thể phát hiện ra sớm hơn một chút...
Một tia ánh sáng hoàng hôn cuối cùng tiến vào đường chân trời, đêm tối như tấm màn che phủ xuống, Phương Khắc đẩy cửa y quán nhà mình ra, lê chân đi vào, dựa vào chiếc bình phong trắng nát ngồi trong góc tối, từng sợi tơ nhện dính vào mặt, hắn nhấc ngón tay lên, lại buông xuống, ngẩng đầu lên, nặng nề thở dài.
Giờ phút này hắn và mấy con sâu rơi vào mạng nhện kia có khác rắm gì nhau đâu, cùng lắm đều là những sinh vật hèn mọn ngu xuẩn mà thôi.
"Ôi, Phương đại phu của chúng ta đã trở lại rồi!" Cánh cửa cách một tiếng mở ra, ba bóng người giống thân cây màu đen dài đâm vào: "Tục ngữ nói rất hay, đại nạn không chết tất có hậu phúc, nghe nói Từ huyện lệnh thưởng cho Phương đại phu không ít tiền, số tiền Phương đại phu nợ chúng ta có phải cũng nên trả rồi hay không?"
Đồng tử đen kịt không ánh sáng của Phương Khắc không nhúc nhích, rút túi tiền trong ngực ném xuống đất.
Kẻ đòi nợ nhặt túi tiền lên nhìn, miệng chậc chậc: "Phương đại phu, ngài có phải tính sai hay không, ngươi nợ chúng ta mười lăm quan tiền, nơi này chỉ có ba Quán.
Phương Khắc: "Ta chỉ có ba quan, muốn thì lấy, không thì cút."
"Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à!" Người đòi nợ giận dữ, giẫm lên sàn nhà rầm rầm xông vào, hất bình phong ra định đánh hắn, ai ngờ đúng lúc này, trong bóng tối lóe lên ánh sáng, không, là năm luồng ánh sáng, màu đỏ màu xanh màu tím, huyễn hóa thành cầu vồng rực rỡ nện lên mặt mấy người đòi nợ một cái, ngay sau đó, gió đen trong phòng đột nhiên nổi lên, chợt nghe tiếng ríu rít vang lên liên lục, tiếng người kêu thảm thiết chói tai, hệt như yêu ma quỷ quái.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp
2.
Hàng Xóm Của Tôi Là Cô Giáo
3.
Hồn Của Ba Tôi Bám Theo Anh Chàng Học Thần Cao Lãnh
4.
Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy
=====================================
Phương Khắc kinh ngạc nhìn bóng tối trước mắt, một luồng ánh sáng tỏa ra, trong sáng lại có hơi nhu hòa, chiếu sáng cả gian y quán tàn phá không chịu nổi này.
Hào quang vào gương mặt một nữ tử, lông mày dài mắt như phượng, thần sắc sắc bén, Phương Khắc nhận ra cô, là tiểu nương tử anh tuấn bên cạnh Hoa Nhất Đường, hình như tên là Lâm Tùy An.
Lúc này thứ nàng ta nâng trong tay dùng để chiếu sáng, là một viên dạ minh châu to bằng trứng ngỗng.
Lại một đốm sáng hiện ra, lại là một viên dạ minh châu, lần này người nâng dạ minh châu là một thiếu niên mắt xanh tóc vàng, trên tay đeo đầy nhẫn bảo thạch, dưới ánh sáng của dạ minh châu tỏa ra vầng sáng như cầu vồng.
Phương Khắc bất giác híp mắt: Thật chói mắt.
"Tru nhân." Y Tháp chỉ vào nhóm ba người đến đòi nợ nằm sấp trên mặt đất đang khóc rống nước mắt: "Trùng Trùng huynh."(*)
(*)Xin nhỗi, em dịch hem ra, để nguyên âm nhé.
huhu
Lâm Tùy An ngồi xổm xuống, nâng dạ minh châu chiếu xem, ba người này là người quen, cầm đầu vẫn là tên xăm cánh tay, cánh tay còn buộc nẹp, đúng là nhóm ba người lưu manh từng bị cô đập gãy tay.
"Giun đất huynh, bị thương mà vẫn còn đi làm, tinh thần thật đáng khen."
Hai tiểu đệ mặt mũi bầm dập, nước mắt nước mũi chảy thành một đám, nửa khuôn mặt giun đất huynh sưng thành đầu heo, răng rụng hai cái, toàn thân thịt mỡ run rẩy: "Ta, ta, ta ta ta có giấy nợ!"
Lâm Tùy An: "Hắn nợ ngươi bao nhiêu tiền?"
Giun đất huynh lấy trong ngực ra một tờ giấy nợ nhăn nhúm: "Giấy, giấy trắng mực đen, vốn là mười hai quan, mượn hơn nửa năm, cộng thêm tiền lãi phải trả mười lăm quan.
Phương Khắc tự tay ký tên, còn có dấu tay! Ta cũng chỉ thay lão đại làm việc, nếu ta lấy được tiền về thì ta, ta ta cũng phải bị đánh!"
Mười lăm quan à....
Lâm Tùy An gãi gãi ót: "Y Tháp, trên người anh có tiền không?"
Y Tháp quay đầu: "Hông có."
"Hay là ngươi lấy tạm chiếc nhẫn của ngươi."
Y Tháp lắc đầu như trống bỏi.
Lâm Tùy An thở dài, nói: "Hoa Nhất Đường..."
Một túi tiền "Vù" một tiếng nặng nề đập vào sau gáy giun đất huynh, giun đất huynh líu líu, hai tiểu đệ vui vẻ kêu to, bởi vì trong túi tiền chứa đầy lá vàng.
"Quả nhiên, thời khắc quan trọng vẫn phải dựa vào ta!" Hoa Nhất Đường chưa tới, thì tiền đã đến trước, đôi giày trắng tinh đạp ánh sáng của dạ minh châu nhẹ nhàng vào cửa, Cận Nhược đi theo bên cạnh hắn, giống như một cây giá đèn giơ cao hai tay, lòng bàn tay đặt hai viên dạ minh châu, trên đầu còn có một viên, híp mắt cười không thấy mắt: "Nói rồi, ba hạt châu này là phí chạy vặt của ta."
Gáy giun đất bị túi lá vàng đập một cái, giống như căn bản không cảm thấy đau, giọng nói lúc cầm túi tiền run rẩy: "Cái này, những thứ này đều là cho chúng ta?!"
Lâm Tùy An: "Giúp Phương Khắc trả nợ."
"Xin chúc Hoa thị tài vận hanh thông thuận buồm xuôi gió, xin cáo từ!"
Ba anh em giun đất cầm lá vàng vọt lẹ.
Phương Khắc nhắm mắt lại, bò khỏi mặt đất: "Các ngươi đến chê cười ta sao?"
"Ha, Ha, Ha!" Hoa Nhất Đường cười ba tiếng rõ to, khuôn mặt tươi cười đột nhiên thu lại: "Bộ dạng khổ sở của ngươi, căn bản không buồn cười chút nào, được chứ."
Lâm Tùy An: "Phụt."
Phương Khắc cắn răng: "Các ngươi cuối cùng nghĩ thế nào?"
Hoa Nhất Đường "Xí" dài một tiếng: "Là Lâm Tùy An cứ nhất định muốn tới, ta mới không muốn nhìn thấy khuôn mặt thối của ngươi..."
Phương Khắc nhíu mày, ánh mắt dời đến trên mặt Lâm Tùy An, đây là lần thứ ba hắn cẩn thận quan sát tiểu nương tử trước mắt, lần đầu tiên là ở bãi tha ma, đao pháp của nàng sắc bén đáng sợ, nhìn giống như quỷ thần nhập thân, lần thứ hai là lúc nàng nhìn thấy cái bình sứ trắng kia, vẻ mặt phấn khởi, ánh mắt trong suốt, lần thứ ba chính là bây giờ, mặt mày cô cong cong, nụ cười giống như không có ý tốt, giống như một con chồn đến ăn cắp gà vậy.
"Phương Khắc huynh." Lâm Tùy An cười hòa ái dễ gần, vô cùng chân thành nói: "Chúng ta dự định thuê ngươi làm việc, không biết ý của Phương huynh thế nào?"
Phương Khắc ngây người, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "Cái gì?!"
Lâm Tùy An bày ra khuôn mặt tươi cười: "Kỹ thuật khám nghiệm tử thi của Phương huynh xuất quỷ nhập thần, nếu không làm một ngỗ tác nổi danh thiên hạ, thì quả thực là tổn thất lớn đối với sự nghiệp của Đường quốc ta! Vị Hoa gia Tứ Lang này sắp vào Đông Đô tham gia chế cử, đường lên thanh vân chỉ còn vài ngày nữa, cái gọi là một hảo hán ba bang..."
"Một tháng mười vàng, có làm hay không?" Hoa Nhất Đường bốp một tiếng khép quạt lại nói.
Phương Khắc: "Cái, cái gì?!"
Hoa Nhất Đường: "Một giá, một tháng năm mươi vàng, bao ăn bao ở!"
Phương Khắc hít sâu một hơi: "Ta là đại phu, không phải ngỗ tác!"
"Không sao không sao, pháp y cũng là y...!khụ, ý ta là." Biểu cảm Lâm Tùy An nghiêm túc, híp mắt nhìn vào ghi chép trên lòng bàn tay: "Chức trách của y giả, là cứu người chữa thương, chức trách của ngỗ tác, là khám nghiệm tử thi cầu sự thật, một là người sống, một là người chết, nhìn như mâu thuẫn, nhưng về cơ bản, thì đều liên quan đến mạng người, khác đường nhưng chung lối."
Phương Khắc giật mình, nhìn ánh mắt sáng ngời như sao của thiếu nữ dưới ánh sáng nhu hòa của minh châu, đó là một đôi mắt tràn đầy tín nhiệm...!tín nhiệm hắn.
[Một là người sống, một là người chết...!Khác đường như chung lối...]
Hắn ngu xuẩn như vậy, thế mà vẫn có người nguyện ý tin tưởng hắn sao?
Phương Khắc thở dài một hơi, khẩu khí này giống như phun sự cay đắng của lục phủ ngũ tạng ra, rũ mắt thi lễ nói: "Phương mỗ kỹ nghệ thô bỉ, lại được người coi trọng, về sau nhất định sẽ tận tâm tận lực."
Thành công rồi!
Lâm Tùy An mừng rỡ, cực kỳ hài lòng với kết quả tuyển dụng lần này: Quả nhiên, muốn giữ chân nhân tài kỹ thuật cao cấp tâm cao khí ngạo như thế, vẫn là phải có được lời hứa.
Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt tiến lại gần: "Ta không nói sai chứ, vẻ ngoài ngươi nhìn hiền hòa, chỉ cần ngươi mở miệng, hắn nhất định sẽ đồng ý."
Lâm Tùy An không cho là đúng: "Rõ ràng là những luận cứ liên quan đến sinh tử mạng người vừa rồi đã làm hắn rung động..."
"Dám hỏi khi nào ký khế ước làm thuê?"Phương Khắc thốt ra một câu.
Hai người: "Hả?"
Phương Khắc: "Thù lao là tính theo ngày hay theo tháng? Nếu nợ lương thì có bồi thường không? Tiêu chuẩn bồi thường là gì? Tiêu chuẩn một ngày ba bữa là gì? Ngươi có cung cấp đồ uống giải khát không? Nhà ở có mấy phòng? Làm phiền ghi rõ ràng trên khế ước."
Hai người: "..."
*
Mái hiên nghiêng nghiêng cắt qua mặt trời, ánh nắng ban mai hiện lên một nửa dưới bóng cây của biệt viện, gió thổi qua chuông gió dưới mái hiên, Lâm Tùy An thản nhiên dựa vào trên bàn, đầu ngón tay cầm bánh ngọt mới hấp của Mộc Hạ, thưởng thức biểu cảm chưởng quầy của năm cửa hàng ở Thành Hà Nhạc.
Tình cảnh không khác gì ba ngày trước, nhưng vật còn người mất.
Bất quá ba ngày, thanh danh của Hoa Nhất Đường ở Thành Hà Nhạc vang vọng, năm vị chưởng quầy bây giờ vừa kính vừa sợ tên công tử ăn chơi trác tàng này, đồng loạt đứng ở trong viện, buông tay, cúi đầu, thỉnh thoảng dùng tay áo lau mồ hôi trên trán.
Hoa Nhất Đường vẫn như vậy, một bộ dáng tiêu cực lười biếng lật sổ sách, thỉnh thoảng vén mí mắt nhìn lướt qua biểu cảm chư vị chưởng quầy, hừ hừ hai tiếng, khiến mọi người sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, sau đó mới lười biếng thu hồi ánh mắt.
"Chậc chậc chậc." Cận Nhược nói: "Người này tâm địa hỏng quá rồi rồi."
"Kẻ gian tự có kẻ ác mài." Lâm Tùy An nói.
"Trư nhân, uống trà." Trà của Y Tháp tuy rằng đến trễ, nhưng tuyệt đối không bao giờ vắng mặt, hắn nhét vào tay Lâm Tùy An, Cận Nhược vội đổ toàn bộ đĩa bánh ngọt vào miệng, chỉ vào hai má giống con sóc tỏ vẻ mình không còn miệng để uống nữa.
Lâm Tùy An cứng ngắc bưng chén trà lên, tròng mắt vừa chuyển, vừa lúc thoáng thấy Phương Khắc vừa mới rời giường rửa mặt đi tới, cực kỳ mừng rỡ, không khỏi kéo Phương Khắc tới nhét cho hắn chén trà: "Phương huynh, đến đây, uống một ngụm trà cho tỉnh táo."
Phương Khắc không hiểu ra làm sao liếc mắt nhìn mấy người kia một cái, chóp mũi đưa đến bên cạnh chén trà ngửi ngửi, nhấp một ngụm, ánh mắt sáng ngời, uống một hơi cạn sạch: "Còn nữa không?"
Cận Nhược "phụt" bã bánh ngọt ra ngoài, vẻ mặt Y Tháp tỏa sáng, vội vàng rót thêm chén nữa đưa cho Phương Khắc, Phương Khắc ngồi xuống bên cạnh án, say sưa thưởng thức.
Y Tháp vui vẻ xoay quanh người hắn, đặt nồi trà, lò sưởi, thìa nước, trà la tử chuyển đến bên cạnh Phương Khắc, chuyên tâm nấu trà.
Trong nước trà sùng sục bong bóng màu đen, bên cạnh nồi trà còn nổi lên thứ gia vị khó hiểu, Y Tháp vừa dùng thìa trà khuấy, vừa thầm ngâm xướng khúc tiếng Đường biến điệu, Phương Khắc uống trà, thỉnh thoảng phụ họa thêm hai tiếng, nhìn biểu cảm, hình như hai người còn nói chuyện rất vui vẻ.
Cận Nhược che miệng, một đôi mắt giống hạt châu sắp rơi xuống vội vàng chuyển động, biểu cảm ngôn ngữ không cần nói cũng biết: Thật đáng sợ!
Lâm Tùy An cảm khái nói: "Phương huynh đúng là một người mạnh mẽ!"
"Rất tốt." Hoa Nhất Đường ra ý bảo các vị chưởng quầy thu sổ sách lại, chậm rãi phe phẩy quạt nói: "Ta sẽ tự bẩm báo với gia chủ, về sau tất cả sổ sách của cửa hàng dưới trướng Hoa thị đều phải học tập năm cửa hàng ở Thành Hà Nhạc, các vị chưởng quầy vất vả rồi."
Biểu cảm của các vị chưởng quầy mặc dù cười, nhưng còn khó coi hơn cả khóc, vừa lui ra vừa nói: "Làm phiền Tứ Lang! Tứ Lang vất vả rồi!"
Lâm Tùy An thở dài, cũng không biết mấy vị chưởng quầy này phải bù bao nhiêu tiền vào sổ sách này mà chỉ mới mấy ngày, mà thân thể đã gầy đi không ít.
Lý chưởng quầy của Trân Bảo Hiên lại bị giữ lại, còn kèm theo Trương chưởng quầy và Tiểu Yến, lần này, vẫn là bởi vì một cây trâm trân châu.
Hoa Nhất Đường ý bảo Tiểu Yến nước lên, đẩy hộp gỗ sơn trên bàn tới trước mặt cô: "Mở ra xem đi."
Ánh mắt Tiểu Yến vẫn còn sưng, hơi khó hiểu, đợi thấy rõ thứ đồ trong hộp, vành mắt lại đỏ lên: "Cái này, đây là của Thời gia gia..."
Thứ lẳng lặng nằm trên tấm vải trắng trong hộp gỗ sơn mài, là cây trâm trân châu do Lỗ Thời tự tay chế tác.
Hoa Nhất Đường: "Đây là Lỗ thời để lại cho ngươi, cầm về đi."
Tiểu Yến: "Ta ư?"
Hoa Nhất Đường khẽ cười một tiếng, cầm bút chấm mực, chậm rãi quẹt lên nét bút trang trí lên cây trâm, sau đó cầm lấy một tờ giấy, cẩn thận mở đường vân in trên giấy, đưa ra cho Tiểu Yến xem.
Tiểu Yến không rõ nguyên nhân, trên giấy là một hình dạng kỳ quái, phía trên là một hình vòng cung dài, phía dưới hình vòng cung ngắn, dường như đã từng thấy ở đâu đó nhưng cuối cùng vẫn không biết là gì.
"Đây là gì?"Tiểu Yến hỏi.
Hoa Nhất Đường chấp bút, dựa theo đường vân mỏng ở bên kia vẻ ra hình ảnh phản chiếu, Tiểu Yến kinh ngạc nhìn, nước mắt và nụ cười cùng nhau hiện lên mặt: "Là chim yến, đây là một con chim yến! Đây là cây trâm Thời gia gia làm cho ta! Đó là cây trâm của ta! Cho ta..."
Nói xong thì khóc không thành tiếng.
Trong viện yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều yên lặng, nhìn nước mắt cô rơi xuống mặt đất, tụ lại thành mấy chấm đen...!Y Tháp ngừng nấu trà, mới buông chén trà xuống, Lâm Tùy An đã nắm chặt chuôi đao Thiên Tịnh, lưỡi đao giấu trong vỏ đao phát ra tiếng rên rỉ, Hoa Nhất Đường rũ mí mắt xuống, dùng khăn lụa lau đi vết mực trên trâm trân châu, động tác vô cùng nhẹ nhàng, giống như đang trấn an vong linh đang ngủ trong cây trâm,
Cận Nhược đột nhiên đứng lên, đi tới, thấp giọng nói bên tai Tiểu Yến câu gì đó, Tiểu Yến ngẩng đầu, nín khóc mỉm cười, gật đầu với Cận Nhược, gấp hộp gỗ lại bỏ vào trong ngực, ôm chặt hộp sơn mài đựng trâm, thi lễ với mọi người, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Ánh sáng buổi sáng rơi trên bóng lưng mỏng manh nhưng thẳng tắp của cô, đó là hy vọng và tương lai.
"Ngươi đã nói gì với nàng ta?"Lâm Tùy An hỏi.
"Ta nhắc nhở nàng ta, nếu Lỗ Cửu tới tìm cô gây phiền toái, thì hãy lập tức báo tên của Lục mặt rỗ." Cận Nhược nói: "Tiểu nha đầu này rất có thiên phú, ta và Lục mặt rỗ đều cho rằng có thể bồi dưỡng, Tịnh Môn cần người mới."
Lâm Tùy An "à" một tiếng thật dài.
"Cầm tiền của ta, làm việc cho Tịnh Môn các ngươi, Cận Nhược, tâm tư của ngươi còn tính toán hơn cả ta nhỉ." Hoa Nhất Đường cười cười.
Cận Nhược: "Chủ nhân Thiên Tịnh của Tịnh Môn chúng ta là cộng sự của ngươi, đã người một nhà cần gì phải phân rạch ròi như vậy?"
Những lời này rõ ràng làm cho Hoa Nhất Đường cực kỳ vui vẻ, cả người đều sáng ngời cả lên.
(thấy anh Hoa cứ đụng đến chị Lâm là ngu hẳn)
Lâm Tùy An: "..."
"Tứ Lang, ta đã trở về." Mộc Hạ vội vàng vào trong viện: "Xe đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát rồi."
Hoa Nhất Đường đứng dậy, vừa phe phẩy quạt vừa liếc về phía Phương Khắc, giọng nói cố ý kéo thật to: "Mẫu tử Kỷ Thị sắp xếp thế nào...."
Biểu cảm của Phương Khắc đột nhiên căng thẳng.
"Tứ Lang yên tâm, đều đã sắp xếp thỏa đáng, tuyệt đối sẽ không có người đến quấy rầy bọn họ nữa."
Gương mặt Hoa Nhất Đường tràn ngập ý: "Rất...!tốt..."
Phương Khắc yên lặng một lúc lâu, biểu cảm dần dần khôi phục bình thường: "Thì ra là thế, không hổ là Hoa gia Tứ Lang, quả nhiên giống như trong lời đồn, nhàn rỗi nhiều tiền."
Nụ cười lạnh lẽo của Hoa Nhất Đường giống như bánh mì nướng bị cháy trên mặt.
Phương Khắc cúi đầu thi lễ, trở về phòng dọn hành lý.
Lâm Tùy An bật cười, Cận Nhược lườm một cái, Y Tháp lắc đầu thở dài.
"Mộc Hạ!" Hoa Nhất Đường giơ quạt lên quát một cách giận dữ: "Đi đi đi đặt cho Phương Khắc mấy bộ quần áo, phải là phong cách phổ biến nhất của Đông Đô! Ăn mặc xấu xí như vậy, truyền ra ngoài mất mặt Hoa thị ta?!"
Nụ cười kinh doanh của Mộc Hạ rõ ràng lộ ra thêm hai cái răng: "Vâng."
27.11.2022
Tiểu kịch trường:
Hoa Nhất Đường: Tại sao phải để Phương Khắc làm ngỗ tác của chúng ta? Đi Đông Đô, chỉ dựa vào Hoa thị ta thì có người nào không mời được?
Lâm Tùy An: Bởi vì tôi ngửi thấy mùi tương tự chúng ta trên hắn.
Hoa Nhất Đường: Hắn cũng huân hương?
Lâm Tùy An: Là mùi xui xẻo.................
- -------
Kết thúc vụ án này rồi, chuẩn bị tiền vào Đông Đô nào!!! Mong đợi anh Hoa đi thi ghê????????????.
Bình luận truyện