Ngũ Hành Thiên

Chương 82: Lâu Lan đại bảo kiện



"Ngải Huy, cảm giác bây giờ thế nào?"

Lâu Lan đứng ở một bên, hỏi thăm đầy quan tâm.

Ngải Huy thực sự rất muốn tu luyện ngay lập tức, sư nương nói bà cần phải chuẩn bị mấy ngày, còn thiếu vài thứ. Với cái bộ dáng giả thần giả quỷ kia của sư phụ, xem ra lần tu luyện nà , khẳng định sẽ rất đặc biệt. Bất quá so với cái kiểu mặt ngạo nghễ vỗ ngực của lão sư, thì sự nghiêm khắc và tính khí không dễ chịu của sư nương trái lại làm Ngải Huy càng an tâm hơn.

Thế nào mình lại có thể nghĩ như vậy chứ? Sao có thể không tin tưởng sư phụ như vậy?

Khi Ngải Huy nhận ra mình có cái suy nghĩ như vậy, không khỏi tràn đầy tự trách và hổ thẹn, liền tự kiểm điểm mình một lúc lâu: vì cái gì mình không có sớm thấy rõ một điểm này chứ?

Mấy ngày nay không có phương pháp tu luyện, Ngải Huy đi học như thường lệ, hắn tràn ngập hứng thú với toàn bộ chương trình học. Diểm tiếc nuối duy nhất của hắn là không có nhìn thấy Chạng Vạng đồng học, không có cách nào lập tức tới bắt đền.

Sau khi tan học, trở lại đạo trường, Lâu Lan với đôi mắt trông mong chờ đợi đã lâu, vội vàng áp sát tới.

Đúng lúc Ngải Huy cũng muốn biết tình huống cụ thể của thân thể mình bây giờ, có Lâu Lan am hiểu trị liệu tại bên cạnh, Ngải Huy cũng không phải lo lắng xuất hiện tình huống gì.

"Ba phút rưỡi."

Ngải Huy đang ngồi tê dại dưới đất có phần hài lòng, nhiều hơn nửa phút so với lão sư dự đoán. Với người khác mà nói, nhiều thêm ba mươi giây cũng chỉ là hơn mấy hơi thở, nhưng đối với Ngải Huy mà nói, thêm ba mươi giây cũng đủ để hắn hoàn thành mấy lần công kích

"Uy lực rất không tệ." Trong mắt Lâu Lan chớp động ánh sáng màu vàng: "Công kích phổ thông, đại khái ở tiêu chuẩn hai cung, Ngư củng bối có uy lực lớn nhất, tính phiên phiến ra có lẽ có thể gây sát thương như sát chiêu của tam cung. Lâu Lan không có tư liệu tương ứng, không thể nào so sánh chuẩn xác. Thân thể Ngải Huy rất xuất sắc, có trợ giúp rất lớn cho sức chiến đấu."

Lâu Lan đưa ra kết luận rất chuẩn xác, rất khớp với phán đoán của chính Ngải Huy.

Trong vòng ba phút rưỡi, cảnh giới của Ngải Huy ước chừng ngang cấp với hai cung, nhưng sức chiến đấu của hắn lại vượt qua hai cung. Ngoại trừ hắn có kỹ xảo chiến đấu xuất sắc và kinh nghiệm, thân thể xuất sắc cũng mang tính then chốt với sức chiến đấu.

Nguyên lực đẳng cấp cao, lại giúp hắn thiếu một chút nữa đã thuận lợi tôi rèn thân thể thành 【 đồng bì 】.

【 đồng bì 】làm cơ thể hắn tăng trưởng về chất.

Lực lượng và tốc độ phản ứng dường như đã tăng lên gấp đôi, mà thân thể hắn trở nên càng thêm kiên cường dẻo dai, kiếm mao chưa qua xử lý không thể nào tạo thành vết cắt trên da hắn.

Điều này cũng có nghĩa là, dù không cần nguyên lực, sức mạnh của hắn cũng có thể so sánh với cảnh giới hai cung.

Luyện thể tuy rất khó khăn, nhưng khi đã có thành tựu thì sẽ làm khả năng chiến đấu tăng lên về mọi phương diện.

Uy lực của 【 Ngư củng bối 】cũng khiến Ngải Huy phấn chấn.

Bình thường Ngư củng bối là dùng để thoát khỏi trói buộc, là kỹ thuật để vùng vẫy, không có tính sát thương gì, Ngải Huy lại xảo diệu mà đem nó dùng ở trong chiến đấu, phát hiện hiệu quả không tệ. Về sau nếu tu luyện tại Huyền Kim tháp, càng sẽ dày công tôi luyện nó.

Không có người sẽ lãng phí nhiều thời giờ như thế cho một chiêu thức thoát khốn có ứng dụng không rộng, ngoại trừ Ngải Huy.

Có thể là liên quan với kinh nghiệm trước đây, Ngải Huy rất mẫn cảm và coi trọng với những thứ liên quan đến chiến đấu, với hắn cảm giác thực lực mình tăng lên chính là cảm giác khắc sâu nhất.

Lúc trước đây, cho dù là 【 Ngư củng bối 】, hắn cũng cần phải tìm được kẽ hở của đối phương thì mới có thể phát huy tác dụng. Nhưng mà hiện tại, nếu như đối phương dám chính diện cứng đối cứng với【 Ngư củng bối 】của hắn thì chắc chắn là sẽ phi thường thống khổ.

Trong sân nhà lão sư, những vụn gỗ bay ra như mưa cắm thật sâu vào vách tường kia là chứng cứ tốt nhất.

Chiến đấu là một chuyện rất phức tạp, nhưng thực lực chính là yếu tố quan trọng nhất. Bốn cung đấu với hai cung, không nhất định sẽ tất thắng, nhưng khả năng thắng khẳng định rất cao. Thực lực càng mạnh, có nghĩa con bài tẩy trên tay càng nhiều,trong chiến đấu có thể chiếm càng nhiều chủ động.

Hiện tại so với học viên ở Cảm Ứng tràng, bằng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Ngải Huy thường có thể lấy yếu thắng mạnh. Nhưng nếu sau này đi tới Cảm Ứng tràng, đi tới hoang dã, mỗi người đều am hiểu chiến đấu, người không hiểu sẽ tự nhiên bị đào thải.

Thực lực mới là căn bản lớn nhất.

Thực lực mới có thể đem đến cảm giác an toàn cho Ngải Huy.

"Lâu Lan, ta không động nổi rồi." Ngải Huy nằm trên mặt đất kêu rên.

Qua ba phút rất thỏa mãn, thân thể tiếp nhận gánh nặng lớn hơn nhiều so với sự tưởng tượng của Ngải Huy. Hiện tại toàn thân hắn bủn rủn, hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu, cơ nhục không tự chủ mà run rẩy.

"Lâu Lan tới đây!"

Lâu Lan hô một tiếng, sàn sạt biến thành một cái đại sa chùy.

Bộp bộp bộp!

Đại sa chùy hùng hổ nện đập lên người Ngải Huy, Ngải Huy vừa hít hà vừa khoan khái muốn chết "Ai u! Ai u! Đúng đúng đúng, chính là nơi đó! Mạnh hơn một chút!"

Hưởng thụ thật lâu, Ngải Huy cảm thấy đủ rồi, liền hô lên: "Lâu Lan, đổi loại khác!"

"Không thành vấn đề!"

Lâu Lan hô lớn, sàn sạt biến thành hai cái bàn tay lớn bằng cát, bắt đầu như nhào nặn mà xoa bóp người Ngải Huy.

"Thật đã! Thật đau! Thật mạnh! Thật thật thật..."

Ngải Huy cảm thấy thân thể cũng như không thuộc về mình rồi, mềm oặt như cọng mì.

Lại một lát sau, Lâu Lan sàn sạt biến thành rất nhiều con lăn nhỏ, lăn qua lăn lại trên người Ngải Huy.

"Ha ha ha, ai u a ha Lâu Lan ngươi còn có chiêu thức này a, ha ha ha, ngứa..."

Lâu Lan sàn sạt biến hình lại, nhìn thấy Ngải Huy đã ngủ, liền kéo Ngải Huy đến suối nước nóng sau viện, ném thẳng bả Ngải Huy vào.

Ngải Huy thoáng cái giật mình tỉnh lại, trong nháy mắt giật mình tỉnh lại, con mắt vô ý thức co rụt lại, đảo qua xung quanh, nhìn thấy Lâu Lan mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ta vậy mà ngủ rồi..."

Ngải Huy có chút xấu hổ, Lâu Lan xoa bóp khổ cực như vậy, mình vậy mà ngủ rồi, thực sự là làm quá tuyệt!

"Không sao, Ngải Huy." Lâu Lan rất tùy ý, hỏi tiếp: "Ngải Huy, tiếp theo chúng ta làm gì?"

"Tiếp theo a..." Ngải Huy rất muốn nói ngủ một giấc, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt Lâu Lan trông mong, lời nói đến bên mép liền thay đổi: "Cô bé quán mì gần đây vẫn không có tin tức?"

"Không có." Lâu Lan lắc đầu.

Cảm thấy thể lực của mình đang nhanh chóng khôi phục, tinh thần Ngải Huy phấn chấn lên rất nhiều: "Vậy chúng ta tới đạo trường."

Đồng ý tìm người cho cô nàng, dù Ngải Huy không ôm tý hi vọng nào.

Lâu Lan hoan hô: "Hay lắm, Ngải Huy!"

Nhìn thấy bộ dáng hài lòng của Lâu Lan, trên mặt Ngải Huy cũng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười. Khi có Lâu Lan trước mặt, hắn thường nhớ tới mập mạp, nhưng hiển nhiên tính cách của Lâu Lan tốt hơn mập mạp rất nhiều.

Sa ngẫu thật tốt!

Tên mập mạp phế vật kia, ngay cả xoa bóp cũng không biết.

Ngâm suối nước nóng, thể lực khôi phục rất nhanh, không bao lâu đã khôi phục được bảy tám phần.

Tổng kết kinh nghiệm vừa rồi, ba phút rưỡi là cực hạn, đến lúc đó mình sẽ mất đi toàn bộ sức chống cự, cho nên lão sư nói ba phút cũng là rất có đạo lý. Nguyên lực vận chuyển khiến thân thể mệt mỏi rã rời, tương đối dễ dàng khôi phục lại.

Ngải Huy đột nhiên hỏi: "Lâu Lan, nếu rơi vào tình huống như vừa rồi, có thứ gì có thể bổ sung thể lực hay không?"

Lâu Lan nghiêng đầu suy nghĩ một cái, gật đầu: "Có, Bổ Huyết Ích Khí thang có thể."

"Có thể mang theo bên mình không?" Ngải Huy hỏi.

Lâu Lan gật đầu: "Có thể làm thành bánh bích quy."

"Đắt hay không đắt?" Ngải Huy hỏi.

"Không đắt." Lâu Lan lắc đầu: "Tài liệu liên quan tới nguyên lực thì tương đối đắt, về khí huyết thì tương đối rẻ. Năm vạn khối có thể làm được không ít, nhưng hiệu quả cụ thể thì lúc Ngải Huy ăn vào mới có thể biết được."

Ngải Huy cắn răng một cái: "Ta trả thù lao, Lâu Lan giúp ta làm bánh bích quy."

"Không thành vấn đề, Ngải Huy." Lâu Lan rất cao hứng vì mình lại có thể trợ giúp Ngải Huy.

Cảm thấy thể lực của mình đã hoàn toàn khôi phục, Ngải Huy cũng phấn chấn hăng hái hô: "Đi! Chúng ta đi đạo trường!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện